Cận Thủy Lan cùng nàng đối diện, phòng khách yên tĩnh, hai người bốn mắt nhìn nhau, Mao Mao ngồi bên cạnh Lục Chẩm Thu, cọ đầu bảo Lục Chẩm Thu sờ nó, lòng bàn tay Lục Chẩm Thu đều là lông của Mao Mao, ngứa đến lợi hại, nàng đưa tay xoa nhẹ Mao Mao một phen, dời đi tầm mắt, cúi đầu cùng Mao Mao nói chuyện: "Đừng lộn xộn."
Cận Thủy Lan ở bên sô pha khác đi tới, theo tư thế của nàng cũng ngồi xổm xuống, ngồi xổm xuống đối diện nàng, mí mắt của Lục Chẩm Thu không nâng lên, chóp mũi đều là mùi thơm như có như không, Cận Thủy Lan hỏi nàng: "Sao không nói với tôi?"
Lục Chẩm Thu rũ mắt xuống, siết chặt Mao Mao: "Nói cái gì?"
Cận Thủy Lan nói: "Không phải nói đem Mao Mao giao cho tôi sao? Không nói với tôi những điều cần lưu ý?"
Lục Chẩm Thu:...
Người này có phải cố tình hay không.
Lúc cô chăm sóc còn cẩn thận hơn mình, vậy mà bảo nói những điều cần lưu ý, Lục Chẩm Thu cắn môi nói: "Không có gì cần lưu ý."
Cận Thủy Lan gật đầu: "Ừm." Cô hỏi lại: "Còn tôi thì sao?"
Lục Chẩm Thu giương mắt, trái tim dâng lên ngọt ngào, nàng hỏi: "Có ý gì?"
"Tôi vừa rồi..." Cô cố ý dừng lại, khiến Lục Chẩm Thu tức giận liếc cô một cái, Cận Thủy Lan nói: "Không hiểu sai chứ?"
Lục Chẩm Thu cúi đầu nói: "Em chỉ nghĩ, chúng ta có thể thử xem."
Không có hiểu sai.
Chính là động tác quá nhanh.
Hóa ra ý của nàng là thử xem.
Cận Thủy Lan gật đầu nói: "Vậy vẫn không sai."
Lục Chẩm Thu da mặt mỏng, chịu không nổi cô cứ đuổi theo hỏi như vậy, mang theo Mao Mao đi sấy tóc, Cận Thủy Lan nhìn bóng lưng tinh tế của nàng biến mất ở cửa, mặt mang theo nụ cười.
Cô ngâm mình trong bồn tắm nửa tiếng, nằm trong bồn tắm nhìn thấy vừa được thêm vào một nhóm nhỏ.
Tiểu Ngư: [ Người nào vậy, cư nhiên phát liên kết virus, thật độc ác! ]
Hoa Lạc: [ Đúng vậy, vừa nghĩ đến nếu máy tính của tôi bị trúng virus, tôi sợ là sẽ xuất huyết não mất! ]
Kỷ Tử Bạc: [ Không biết máy tính của Thu Thu đã ổn chưa. ]
Cận Thủy Lan: [ Ổn rồi. ]
Kỷ Tử Bạc: [?? ]
Bạch Miêu: [ Xuất hiện khi nào vậy? ]
Cận Thủy Lan: [ Vẫn luôn ở đây. ]
Cô nói xong đập năm cái bao lì xì hai trăm trong nhóm, Tiểu Ngư và Hoa Lạc đầu tiên là dấu chấm hỏi, sau đó cảm ơn lão bản, bọn họ còn tag Lục Chẩm Thu tới đoạt.
Lục Chẩm Thu buông máy sấy, nhìn thấy trong nhóm phát bao lì xì, tiện tay bấm vào, đoạt cái.
Tiểu Ngư: [ Ai vận khí tốt như Thu Thu, người cuối cùng đến, lại là vua may mắn. ]
Hoa Lạc: [ Bỏ tiền tiêu tai, vận may vào đầu, Thu Thu hiện tại thuộc về bỏ tiền tiêu tai, về sau chính là vận may vào đầu. ]
Lúc này Lục Chẩm Thu mới nhìn thấy Cận Thủy Lan ở trong nhóm phát nhiều bao lì xì như vậy, nàng hỏi: [ Sao lại phát nhiều như vậy? ]
Cận Thủy Lan: [ Hôm nay cao hứng. ]
Lục Chẩm Thu:...
Nàng nghẹn họng.
Kỷ Tử Bạc Phát: [ Chuyện gì cao hứng, nói ra cho chúng ta cùng cao hứng đi? ]
Bạch Miêu: [ Chuyện gì cao hứng, nói ra cho chúng ta cùng cao hứng đi?? ]
Gương mặt trắng nõn của Lục Chẩm Thu bắt đầu nổi lên nhiệt khí, nàng cắn môi buông điện thoại xuống, cũng không còn tâm tư sấy tóc nữa, Cận Thủy Lan từ phòng vệ sinh đi ra nhìn thấy cửa phòng Lục Chẩm Thu đóng lại, cô đi tới gõ cửa, Lục Chẩm Thu giật mình quay đầu trông cửa, Cận Thủy Lan nói: "Thu Thu, Mao Mao ở trong phòng em sao?"
Mao Mao nghe thấy tên mình vui vẻ chạy đến cửa, Lục Chẩm Thu nói: "Ở đây."
Cận Thủy Lan nói: "Để nó đến phòng tôi được không? Cho nó thích nghi trước."
Lục Chẩm Thu phản bác không được, đành phải mở cửa, lúc Mao Mao ra ngoài còn ngượng ngùng cự tuyệt một chút, Cận Thủy Lan liền móc ra đồ ăn vặt, Mao Mao thích thú vui vẻ vẫy đuôi, Lục Chẩm Thu nhìn bộ dạng chó này của nó thì muốn cười, Cận Thủy Lan nói: "Em vào ngủ đi, chúc ngủ ngon."
Lục Chẩm Thu giương mắt nhìn cô, Cận Thủy Lan vừa tắm xong, trên mặt có nhàn nhạt ửng đỏ, áo ngủ mỏng manh có dấu vết bị nước làm ướt, không rõ ràng, có một số góc áo dán lên người, làm nổi bật dáng người thon thả, Lục Chẩm Thu đột nhiên nghĩ đến vòng eo tinh tế cùng bụng nhỏ bằng phẳng vô tình nhìn thấy hôm đó, nàng dời đi tầm mắt nói: "Ngủ ngon."
Cận Thủy Lan đem Mao Mao vào phòng.
Mao Mao cùng cô đã một thời gian dài không gặp, cũng rất tưởng niệm, nó liếm mu bàn tay cô, Cận Thủy Lan vừa trở lại phòng liền nhận được tin nhắn của Lục Chẩm Thu: [ Vừa rồi quên hỏi chị, sáng mai mấy giờ đi? ]
Mấy ngày nay Cận Thủy Lan phải đến công ty, Lục Chẩm Thu cũng biết, nhưng không biết mấy giờ.
Cô một tay bấm điện thoại: [ giờ, tôi trực tiếp đến công ty. ]
Lục Chẩm Thu: [ Ừm, em biết rồi. ]
Cận Thủy Lan buông điện thoại xuống, cùng Mao Mao chơi một hồi, cho nó ăn hai món ăn vặt mới cùng nhau ngủ, căn phòng yên tĩnh, giờ trời cũng chưa sáng, Cận Thủy Lan đoán Lục Chẩm Thu còn chưa thức nên tay chân đều nhẹ nhàng, cửa vừa mở ra, đèn phòng bếp sáng lên.
Mấy ngày nay không phải trời mưa thì chính là tuyết rơi, thời tiết âm u, giờ sáng cùng buổi tối không khác nhau mấy, bên ngoài tối đen, chỉ có đèn đường đang sáng, Cận Thủy Lan rửa mặt xong dựa vào cửa phòng bếp, nhìn Lục Chẩm Thu làm bữa sáng.
Một chén mì Dương Xuân, một cái trứng rán, còn thêm cái bánh bao nhỏ, cách một khoảng đều có thể ngửi thấy mùi thơm, Lục Chẩm Thu xoay người một cái, nhìn thấy Cận Thủy Lan đứng ở cửa, tay bưng chén mì của nàng dừng lại, cúi đầu: "Thức dậy lúc nào?"
Cận Thủy Lan đi đến bên cạnh nàng, tiếp nhận mì sợi đặt ở trên bàn, sau đó đem bánh bao nhỏ cũng đặt trên bàn, nói với Lục Chẩm Thu: "Vừa thức."
Cô đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua Lục Chẩm Thu hỏi cô buổi sáng mấy giờ đi, thì ra là chuẩn bị điểm tâm cho cô.bg-ssp-{height:px}
Cận Thủy Lan trong lòng ấm áp, cô xoay người, đột nhiên đưa tay ôm lấy Lục Chẩm Thu nói: "Chào buổi sáng."
Lục Chẩm Thu bị cô ôm không kịp đề phòng, tim đập nhanh vài nhịp, quanh thân đều là hương vị ấm áp, nàng chậm rãi ổn định tinh thần, giương mắt, nhẹ giọng nói: "Chào buổi sáng."
Cận Thủy Lan còn đang ôm, Lục Chẩm Thu hỏi cô: "Mấy ngày nay chị có phải đều ở chỗ dì không?"
"Ừm." Cận Thủy Lan nói: "Tùy thời sẽ mở họp, ở nhà thuận tiện hơn một chút, phỏng chừng tuần sau kịch bản có thể sửa xong."
Lục Chẩm Thu nghe cô nói chuyện ở cổ họng, hơi thở phả vào cổ cùng vành tai, nơi đó tê tê dại dại, nàng theo bản năng đưa tay xoa xoa lỗ tai, nóng đến lợi hại.
Mao Mao nhìn thấy các nàng ôm nhau cũng chen qua tới, chân trước ghé vào trên người Lục Chẩm Thu, muốn nàng ôm, Lục Chẩm Thu bế Mao Mao lên, hôn đầu nó, quay đầu nhìn Cận Thủy Lan còn chưa bắt đầu ăn, hơn nữa vẫn luôn nhìn nàng, Lục Chẩm Thu hỏi: "Làm sao vậy?"
Cận Thủy Lan nói: "Còn tôi thì sao?"
Lục Chẩm Thu không kịp phản ứng, vẫn là Mao Mao liếm mu bàn tay nàng mới biết được Cận Thủy Lan nói cái gì, nàng đi tới trước mặt Cận Thủy Lan, ngẩng đầu nhanh chóng hôn lên cái trán của Cận Thủy Lan, xoay người muốn đi, ngược lại bị Cận Thủy Lan giữ chặt cổ tay, hơi hơi dùng sức, đặt mông ngồi bên cạnh Cận Thủy Lan.
Nàng cúi đầu, giọng nói căng thẳng: "Làm gì vậy?"
Cận Thủy Lan bật cười: "Ăn sáng đi."
Lục Chẩm Thu chớp mắt, hơi nóng của nước mì phả lên mặt, trên mặt khô nóng đến lợi hại, nàng cầm đũa bắt đầu ăn mì, dư quang lơ đãng quét đến Cận Thủy Lan, phát hiện Cận Thủy Lan đang tự nhiên nhìn nàng, Lục Chẩm Thu bị sặc nước mì, mặt đều đỏ bừng.
Cận Thủy Lan vỗ vỗ lưng nàng giúp nàng thuận khí.
Một chén mì đều có thể ăn đến gà bay chó sủa, Lục Chẩm Thu dở khóc dở cười, nàng ăn xong đi vào phòng bếp rửa chén, Cận Thủy Lan sắp đến giờ phải đi, không kịp nói nhiều với nàng, lắc lắc điện thoại, Lục Chẩm Thu gật đầu, đưa cô đến cửa thang máy, Cận Thủy Lan vào thang máy, Lục Chẩm Thu mới ôm Mao Mao trở về, sau khi dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, nàng nằm trên sô pha chơi điện thoại, lướt Weibo cùng diễn đàn, lại quay trở về WeChat, nhìn thấy ghi chú Cận lão sư, nàng xóa đi, ghi chú Cận Thủy Lan, lại xóa đi, ghi chú Thủy Lan, lại xóa đi, ghi chú Lan Lan, lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, Lục Chẩm Thu cũng không biết mình đã xóa mấy lần, cuối cùng quy củ ghi chú một cái—— bạn gái.
Nhìn hai chữ này, không hiểu sao lại chọc vào điểm cười của Lục Chẩm Thu, nàng ôm điện thoại nằm trên sô pha không nhịn được cười, Mao Mao nghe thấy nàng cười liền tiến lên, bị Lục Chẩm Thu một phen kéo vào lòng ngực, vừa xoa vừa ôm, Mao Mao cũng vui vẻ cao hứng.
Nàng ở trên sô pha làm ầm ĩ một chút liền dẫn Mao Mao xuống lầu đi dạo, trở về không có việc gì làm lại ngủ bù một giấc, ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, một mình ở nhà ăn cơm chính là chắp vá, nàng dứt khoát gọi đồ ăn giao tới, trước tiên livestream.
Fans thấy nàng phát sóng đều quan tâm hỏi chuyện máy tính của nàng bị trúng virus, hỏi nàng có chuyện gì không, Lục Chẩm Thu mỉm cười nói với màn hình: "Không có việc gì."
Tiểu Ngư cũng bởi vì hội nghị thường niên của người dẫn chương trình phải bổ sung thời gian, hai người đều livestream sớm, dứt khoát muốn chơi mấy ván, fans ầm ĩ kêu lên: [ Tôi muốn xem Cận lão sư đến! Cận lão sư có đến không? ]
[ Cận lão sư có tới hay không!? ]
[ Tôi muốn gặp CP ăn ý trong truyền thuyết! ]
Lục Chẩm Thu nhìn bình luận mỉm cười: "Gần đây cô ấy tương đối bận rộn, khả năng..."
Còn chưa nói xong, đã thấy Tiểu Ngư kéo Hoa Lạc, Bạch Miêu, còn có Cận Thủy Lan tiến vào.
Chân dung ở góc dưới bên phải màn hình nhấp nháy, nàng click mở, là Cận Thủy Lan: [ Chơi game sao? ]
Lục Chẩm Thu: [ Ừm, sao chị lại ở đây? Chị không phải nói là sẽ sửa kịch bản sao? ]
Cận Thủy Lan: [ Vừa ăn cơm xong đang nghỉ ngơi, Tiểu Ngư kéo tôi tới, em không nghỉ trưa sao? ]
Lục Chẩm Thu: [ Không có, hôm qua kết thúc livestream sớm, nên hôm nay em bổ sung thêm thời lượng. ]
Cận Thủy Lan: [ Thật chuyên nghiệp, thưởng cho em một đóa hoa hồng nhỏ. ]
Rõ ràng chính là đối thoại bình thường, Lục Chẩm Thu lại ngọt đến tâm khảm, nàng nhấp môi cười.
Bình luận quét một mảnh.
[ Lão bà, em đang nói chuyện với ai vậy? ] ]
[ Lão bà Thu Thu sao em lại cười ngọt ngào như vậy! ]
[ Thu Thu, chuyện gì cao hứng như vậy? ]
Lục Chẩm Thu hắng giọng, thần sắc đoan chính, nghe Tiểu Ngư nói: "Xếp đội rồi."
Hoa Lạc mở mic: "Đồ ăn vừa đến, để tôi chọn trước đi, tôi lấy phụ trợ."
Tiểu Ngư là đường dưới, Bạch Miêu thích đường trên, Lục Chẩm Thu đành phải chơi pháp sư, mở đầu Cận Thủy Lan nói: "Đi theo tôi."
Lục Chẩm Thu theo bản năng đi bên cạnh Cận Thủy Lan, cùng cô vào rừng, ngồi xổm bên cạnh bùa xanh, chờ đổi mới, một pháp sư, một phụ trợ, một sát thủ, ba tướng đều đứng cùng một chỗ, Cận Thủy Lan kêu: "Thu Thu..."
Còn chưa nói gì, Hoa Lạc đã cười ha hả: "Thu Thu cậu đi nhầm đường rồi, không phải pháp sư sao? Cậu nên đến đường giữa để đánh quái."
Lục Chẩm Thu chớp mắt, nhất thời phản ứng lại, nàng cư nhiên lại phạm phải loại sai lầm cơ bản này, Lục Chẩm Thu mặt đỏ lên, nhanh chóng nói: "Xin lỗi, tôi theo thói quen."
Những người khác cười lớn vỗ cái bàn.
Cận Thủy Lan trấn an nàng: "Không sao đâu."
Cô nói xong nhẹ nhàng cười một tiếng.
Âm thanh xuyên qua điện thoại truyền đến lỗ tai, Lục Chẩm Thu nắm chặt điện thoại, mặt so với vừa rồi càng nóng hơn, ngay cả cần cổ trắng nõn cũng hồng thấu.
Hoa Lạc: Thu Thu cậu đi lầm đường rồi.
Cận Thủy Lan: Cô không cảm thấy là cô đi nhầm sao?
Hoa Lạc:????