Trên xe, Lục Chẩm Thu vẫn luôn ôm túi xách, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tài xế nhịn không được hỏi: "Cô gái, là đi làm chịu ủy khuất gì sao?"
Một người xa lạ còn sẽ hỏi những câu ấm áp này.
Mà Đường Nghênh Hạ cùng nàng yêu đương hai năm, lại sẽ nói ra: "Không có tôi, cô không phải cũng chỉ để lão bản bao dưỡng, còn không phải là bán thân thể sao? Bây giờ tôi thật sự cảm thấy may mắn, may mắn mình không có phát sinh quan hệ với cô..."
Tất cả mọi thứ trong quá khứ giống như một cái tát trời giáng vào mặt nàng.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, Đường Nghênh Hạ sẽ đối xử với mình như vậy, tuy rằng đã sớm có phát hiện, nhưng thật sự từ miệng cô nói ra, trái tim vẫn hoàn toàn lạnh lẽo.
Nàng phối âm, nàng phát sóng trực tiếp, ở trong mắt Đường Nghênh Hạ, có phải không đáng một xu hay không? Cho nên mới có thể nói ra những lời này? Trong quá khứ, Đường Nghênh Hạ luôn dùng thái độ khinh miệt khi đề cập đến phối âm cùng phát sóng trực tiếp, hiện tại hồi tưởng lại, nàng giống như mắt mù không nhìn thấy.
Còn phát sinh quan hệ thì sao?
Lục Chẩm Thu cắn móng tay, cơn đau xuyên tim, ở bên cạnh Đường Nghênh Hạ, không phải nàng không nghĩ đến chuyện phát sinh quan hệ với cô, đôi khi bầu không khí tới rồi, nước chảy thành sông, có đôi khi chính là muốn cho cô tất cả mọi thứ, ngoại trừ lúc ban đầu Đường Nghênh Hạ muốn cùng sống chung, nàng cảm thấy quá nhanh liền khéo léo từ chối, mấy lần sau đó nàng cũng có ám chỉ rõ ràng, nhưng Đường Nghênh Hạ luôn không có phản ứng.
Trước khi chuyển đến thành phố này, nàng và Đường Nghênh Hạ từng nói qua chuyện ở chung, thậm chí nàng còn bắt đầu chọn màu rèm cửa mà cô thích, mua đồ trang trí mà cô thích, nhưng Đường Nghênh Hạ nói chờ một chút.
Nàng bắt đầu hoài nghi bản thân, không chỉ một lần hoài nghi bản thân, từ tận đáy lòng cho rằng có phải chỗ nào mình làm chưa tốt hay không, hoặc là nơi nào Đường Nghênh Hạ không thích.
Nhưng nàng không nghĩ tới, ngay từ lúc bắt đầu Đường Nghênh Hạ đã không đặt các nàng ở cùng một vị trí, cô luôn là cao cao tại thượng, ngay cả thích cũng là sự bố thí, chính là nàng mù quáng, lúc trước vì một ly trà gừng, sau lại suốt đêm tâm sự, Đường Nghênh Hạ đưa ra một chút ấm áp, nàng liền cho rằng có được toàn bộ, có được tình yêu.
Hối hận sao?
Lục Chẩm Thu chưa bao giờ hối hận vì đã từng yêu đương, nhưng nàng hối hận vì đã quen biết Đường Nghênh Hạ, vào giờ phút này, vô cùng hối hận, nàng ngồi trên xe, ánh đèn rực rỡ ở trước mắt lóe lên, đầu nàng choáng váng vài giây, ho khan trào ra khỏi cổ họng, cổ họng tê dại ngày càng nghiêm trọng, cho đến khi nàng ho thành tiếng, ho đến mức nước mắt chảy ra, ho đến cả người run rẩy, nàng ngã ra phía sau ghế, tài xế thấy thế kinh ngạc: "Cô gái, cô không sao chứ?"
"Cô gái, cô ho rất nghiêm trọng, bị cảm sao?" Tài xế quan tâm hỏi: "Có muốn tôi đưa cô đến bệnh viện không?"
Lục Chẩm Thu cố nén cơn ho, âm thanh khàn khàn nói: "Không có việc gì, không cần."
Tài xế nhìn nàng vài lần, mới đưa nàng đến tiểu khu.
Khi đến dưới lầu, Lục Chẩm Thu cầm túi xách, đôi mắt sưng phù, môi bị cắn rách, vừa mới ho khan răng đụng phải khối da thịt kia, đâm đến đau đớn, Lục Chẩm Thu ho khan hai tiếng, đi vào thang máy, vừa đi lên đã nhận được điện thoại của Hà Kim Mai.
"Thu Thu con có ở nhà không? Dì mua ít xương sườn dự trữ nên mang cho con một ít!"
Lục Chẩm Thu đứng ở cửa, luống cuống vài giây mới nói: "Dạ, ở, ở nhà."
Hà Kim Mai nói: "Ừm, vậy thì dì đến đây."
Lục Chẩm Thu vội vàng đi vào phòng trang điểm, mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, đuôi mắt đỏ tươi, hốc mắt sưng húp, trên lông mi còn treo bọt nước, cả người chỉ có thể dùng hai chữ hình dung —— chật vật.
Nàng không muốn Hà Kim Mai nhìn thấy thần sắc chật vật như vậy của nàng, dùng mỹ phẩm che lại, còn chưa sửa sang xong, liền nghe thấy tiếng chuông cửa, Mao Mao đã chạy đến cửa trước một bước, nó lắc lắc cái đuôi, nhìn về phía cửa, không biết có phải cho rằng ngoài cửa là Cận Thủy Lan hay không.
Nghĩ đến Cận Thủy Lan, vành mắt Lục Chẩm Thu lại đỏ lên, nàng đè nén cảm xúc, sắc mặt bình tĩnh đi tới cửa, mở cửa ra, Hà Kim Mai đứng ở bên ngoài, một thân sương lạnh, mở miệng vẫn là bộ dáng cũ: "Ai nha, lạnh chết rồi, Thu Thu con nhớ phải mặc thêm quần áo."
Lục Chẩm Thu cúi đầu, nàng vừa vào cửa liền cởi áo khoác ra, hệ thống lò sưởi đang bật, cũng không thấy lạnh.
Nàng nhẹ nhàng đáp lời, tiếp nhận túi xách trên tay Hà Kim Mai, Hà Kim Mai nói: "Lan Lan không ở nhà trong khoảng thời gian này một mình con có chăm sóc tốt bản thân không? Sao dì lại cảm thấy con gầy đi? Có phải con không ăn uống đầy đủ không? Dì nghe nói các cô gái trẻ bọn con cả ngày đều bận rộn giảm cân, nhưng con không được giảm, gầy hơn nữa liền chỉ thấy bộ xương."
Lục Chẩm Thu đã lâu không nghe thấy những lời thường ngày như vậy, rất ấm áp, nàng nói: "Dì, con không có giảm cân."
"Không có là tốt rồi." Hà Kim Mai quay đầu: "Giọng nói bị sao vậy? Con bị cảm sao?"
Giọng nói của Lục Chẩm Thu vừa khàn vừa khô khốc, lúc định nói chuyện liền muốn ho khan, nhưng nàng không muốn Hà Kim Mai lo lắng, cố gắng kìm nén, lắc đầu nói: "Con không... Khụ..." Rốt cục vẫn không kìm nén được, nhảy ra một trận ho khan dồn dập, thở cũng khó khăn, Hà Kim Mai vội vàng đi đến bên cạnh nàng, vỗ lưng nàng vài cái: "Mau ngồi xuống."
Lục Chẩm Thu ngồi ở trên sô pha, Mao Mao lo lắng vây quanh nàng, Hà Kim Mai đi vào phòng bếp rót nước, đưa cho Lục Chẩm Thu, lúc Lục Chẩm Thu tiếp nhận Hà Kim Mai nắm lấy tay nàng: "Sao lại lạnh như vậy."
Bản thân nàng không có cảm giác.
Hà Kim Mai thấy nàng không biết chăm sóc bản thân chỉ cười cười, lại vào phòng bếp lấy chai nước giải khát, loại ML, chai không lớn, Cận Thủy Lan thích loại đồ uống này, trước kia trong tủ lạnh để rất nhiều, sau đó Cận Thủy Lan rời khỏi nàng có uống qua mấy chai, hiện tại Hà Kim Mai lấy ra một chai rỗng, rửa sạch, cuối cùng rót nước nóng vào cho nàng, tiện thể làm ấm tay.
Vừa vặn một tay có thể cầm, vừa tiện lợi vừa nhỏ nhắn, Lục Chẩm Thu không nghĩ tới cái chai còn có tác dụng này, nàng cúi đầu, nghe Hà Kim Mai hỏi: "Có nóng không?"
Lục Chẩm Thu trả lời: "Có ạ."
"Giữ ấm nhiều một chút, thời tiết này không bình thường, vừa rồi lại có tuyết rơi." Hà Kim Mai nói: "Trước kia Lan Lan thích làm ấm tay như vậy, nếu con cảm thấy nước lạnh thì nhớ đi đổi."
Lục Chẩm Thu từ lòng bàn tay ấm đến tận đáy lòng, nàng gật đầu: "Cảm ơn dì."
"Bữa tối đã ăn chưa?" Hà Kim Mai đứng bên cạnh bàn bếp bắt đầu lấy xương sườn vừa rồi mang tới ra, còn có một ít rau củ, Lục Chẩm Thu nói: "Con ăn rồi, đoàn làm phim có tụ tập liên hoan."
"Ừm." Hà Kim Mai nói: "Dì còn định nấu chút canh cho con."
Bà nói xong muốn đặt xương sườn vào tủ lạnh, Lục Chẩm Thu kêu: "Dì."
Hà Kim Mai quay đầu: "Hửm?"
Lục Chẩm Thu nói: "Con muốn ăn canh."
Đây hình như là lần đầu tiên, Lục Chẩm Thu ở trước mặt bà nói muốn cái gì đó, Hà Kim Mai nở nụ cười, mặt giãn ra nói: "Được, dì làm cho con."
Bà nói: "Kỹ thuật nấu canh của dì cũng khá tốt."
Lục Chẩm Thu từng uống canh của bà, hương vị rất ngon.
Nàng cười cười, điện thoại tích tích hai tiếng, từ bàn trà truyền đến âm thanh, Lục Chẩm Thu quay đầu, Hà Kim Mai nói: "Là điện thoại vang lên đúng không? Lan Lan sao?"bg-ssp-{height:px}
Lục Chẩm Thu chỉ nghe thấy cái tên này, đáy lòng cũng trở nên ấm áp, nàng nói: "Để con đi xem."
Không phải Cận Thủy Lan, mà là Hoa Lạc.
Lục Chẩm Thu cùng Hà Kim Mai nói một câu đi vào phòng khách nghe điện thoại.
"Alo, Thu Thu, đang làm gì vậy." Hoa Lạc nói: "Sao tôi gửi tin nhắn cậu không trả lời."
Lục Chẩm Thu vừa rồi không xem điện thoại, hiện tại nhìn thấy một loạt tin nhắn, không chỉ Hoa Lạc, còn có Tiểu Ngư, nàng nói: "Không có gì, vừa rồi ở trong bếp."
"Ừm." Hoa Lạc nói: "Sợ một mình cậu trốn đi khóc, gọi điện thoại nói cho cậu biết, tài khoản nặc danh kia ở trên mạng xin lỗi cậu."
Lục Chẩm Thu suy nghĩ trì độn hai giây: "Xin lỗi?"
"Đúng vậy, cũng không biết là ai ngu ngốc, đưa một chút clip ra liền muốn lôi kéo người khác, vừa bị tôi mắng một trận, tài khoản đó nói xin lỗi xong thì bỏ chạy."
Lục Chẩm Thu không để ý lắm đến chuyện trên mạng, chỉ ừm một tiếng, Hoa Lạc nói: "Nếu cậu không cao hứng, có cần tôi đến bồi cậu không?"
"Không cần." Lục Chẩm Thu nói: "Tôi rất tốt."
Nàng nói xong ho khan hai tiếng, Hoa Lạc cũng không cưỡng cầu: "Có việc thì gọi cho tôi."
Lục Chẩm Thu đồng ý.
Hà Kim Mai bước ra khỏi bếp hỏi: "Có phải Lan Lan không?"
"Không phải." Lục Chẩm Thu giải thích: "Là bạn của con."
Hà Kim Mai nói: "Ừm, gần đây nó khá bận rộn, cũng không gọi về nhà một cuộc nào."
Nói xong lại than thở: "Cũng không biết tết có thể trở về hay không."
Lục Chẩm Thu chưa từng hỏi Cận Thủy Lan vấn đề khi nào trở về, nhưng nàng biết cô rất bận, lần trước gọi điện thoại nói hai câu liền nghe thấy có người kêu Cận lão sư, nhưng bận rộn đến vậy, cô vẫn trước tiên gửi tin nhắn cho nàng: [ Thu Thu, không có việc gì. ]
Không có việc gì.
Lục Chẩm Thu chớp mắt, nói với Hà Kim Mai: "Hẳn là có thể."
"Lập tức đều phải ăn tết, còn một mình ở bên ngoài, làm cho người không yên tâm." Hà Kim Mai nói: "Lại không cho dì qua gặp nó."
Lục Chẩm Thu quay đầu: "Không cho sao?"
"Nói là sợ ảnh hưởng đến công việc." Hà Kim Mai nói: "Mặc kệ, dì đi xem canh."
Lục Chẩm Thu theo Hà Kim Mai vào phòng bếp, món ăn phụ đều đã hoàn tất, Hà Kim Mai cho xương sườn đã luộc vào nồi áp suất, đặt nguyên liệu cùng thiết lập thời gian xong xuôi, Hà Kim Mai quay đầu nói: "Thu Thu, nếu nó không về, con cùng ăn Tết với dì đi."
Hà Kim Mai trước đó đã hỏi nàng vấn đề này, Lục Chẩm Thu cũng nói rảnh rỗi sẽ qua, nền tảng đón năm mới cho các nàng nghỉ một tuần, bất quá cũng có thể lựa chọn đi làm, Lục Chẩm Thu vốn là muốn tiếp tục đi làm, hiện tại nghe vậy liền nhìn Hà Kim Mai đáp ứng: "Dạ được."
Thấy nàng đồng ý, Hà Kim Mai nở nụ cười, bà đặt nồi áp suất xong, lại nói với Lục Chẩm Thu: "Dì vừa rồi có mua lê, sẽ làm cho con ít lê hấp đường phèn, uống vào sẽ không ho nữa."
Lục Chẩm Thu thấy bà đi lại bàn trà lấy một quả lê, màu vàng trắng, rất lớn, Hà Kim Mai đào rỗng giữa quả lê, lại từ phía trên tủ tìm được nguyên liệu đường phèn, đặt ở giữa quả lê, sau đó cho lên bếp nấu.
Thời gian nấu hơi dài, canh sườn cũng chưa chín, hai người ngồi trên sô pha vừa xem TV vừa tán gẫu, trên TV đang phát chương trình dự báo năm mới, Hà Kim Mai nói: "Canh sườn sắp chín rồi, để dì đi xem."
Lục Chẩm Thu thấy bà đi vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau bưng hai cái chén ra, nàng vội vàng tiếp nhận, một cái là canh sườn, một cái là lê hấp đường phèn, Hà Kim Mai nói: "Uống nước lê trước, sẽ giảm ho."
Nước lê hấp đường phèn có vị ngọt, vừa mới nhấc màng bảo quản lên là có thể ngửi được, Lục Chẩm Thu nhấp một ngụm, ngọt sặc người, nàng ho vài tiếng, nghe Hà Kim Mai hỏi: "Quá ngọt sao?"
Lục Chẩm Thu cười: "Có chút ngọt."
"Có lẽ dì để hơi nhiều, Lan Lan bị cảm dì sẽ nấu cho nó một chút lê hấp đường phèn, nó rất thích ngọt."
Lục Chẩm Thu nghĩ đến Cận Thủy Lan, trầm mặc hai giây nói: "Chị ấy thích uống ngọt sao?"
"Thích." Hà Kim Mai nói: "Lại không biết làm, còn kén cá chọn canh, người không bao giờ xuống bếp, thật sự không biết người xuống bếp có bao nhiêu vất vả, sau này con cũng không thể chiều hư nó, phải dạy nó làm."
Lục Chẩm Thu nghe xong tò mò: "Chị ấy chưa từng xuống bếp sao?"
"Chưa từng." Hà Kim Mai nói: "Nó lúc còn học sơ trung, ở nhà một mình không biết làm cái gì, thiếu chút nữa đốt cháy nhà bếp, về sau thì không vào bếp nữa."
Nói đến đây bà tiếp tục nói: "Bất quá có đoạn thời gian nó đặc biệt thích nấu trà gừng, trà gừng con biết đấy, không cho đường đỏ có thể sặc chết người, lần đầu tiên nó không cho đường đỏ, sặc đến mức phải khóc trong phòng bếp."
Lục Chẩm Thu nghe vậy cũng bật cười, nàng quay đầu hỏi: "Trà gừng?"
Hà Kim Mai gật đầu, âm thanh của Lục Chẩm Thu căng thẳng, gian nan hỏi tiếp: "Chị ấy học khi nào ạ?"
"Đã lâu rồi." Hà Kim Mai nói: "Hai ba năm trước."
Bà suy nghĩ: "Là hai năm trước, thời điểm sắp vào thu."
Lục Chẩm Thu cứng đờ ngồi trên sô pha, tay nắm chặt cái muỗng, kim loại làm ngón tay nàng đau nhức, nhưng nàng không có chút cảm giác nào, thần sắc đờ đẫn, nhưng đáy lòng bắt đầu nhấc lên từng đợt cảm xúc khó hiểu, dần dần bành trướng!