Ngoài điện mưa ào ào rơi, trong điện, Thụy Nghi tiểu vương gia đang đứng trước bàn của hoàng đế cung kính đáp lời: Hoàng huynh, lần này thần đệ đi xuống, đã an trí thỏa đáng chuyện dân đói lũ lụt ở Giang Nam. Chuyện Nhâm Tề thần đệ cũng điều tra rõ ràng.
Nói xong mang một bản tấu ra đưa cho hoàng đế.
Hoàng đế ngồi sau bàn gật đầu không nói, phất tay bảo Thụy Nghi có thể đi.
Quần thần chờ yết kiến ở ngoài điện thấy Thụy Nghi, đều chắp tay hành lễ nói: Thất vương gia.
Thụy Nghi đều nhất nhất hoàn lễ.
Một vị lão giả râu tóc bạc phơ ở giữa nói: Tiểu vương gia cuối cũng cùng ổn trọng.
Thụy Nghi mặc dù không quay đầu lại, nhưng cũng nghe thấy lời cảm khái của lão giả. Lặng lẽ mím môi cười, nghĩ thầm, hóa ra lão sư còn chưa bị ta làm tức chết!
Lại nói tiếp, nhóm quần thần ít nhất đã nửa năm không nhìn thấy Thụy Nghi Tiểu vương gia bị phạt quỳ ở trong cung.bg-ssp-{height:px}
Hoàng đế nhìn bộ dáng hắn xuất môn cùng quần thần tiếp đón, cũng hiểu được rằng Thụy Nghi xa rời Liễu Thận Ngôn, quả nhiên sẽ không hồ nháo nữa.
Thụy Nghi như có chút đăm chiêu một đường trở về vương phủ, quả nhiên thánh chỉ của hoàng đế cũng đến.
Nắm chặt thánh chỉ, Tiểu vương gia hít sâu hai hơi, áp chế tâm tình kích động, dường như không có việc gì mà trở về phòng.
Ngày hôm sau Tiểu vương gia lâu lắm rồi mới có ngày ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy, từ từ rửa mặt, cho bọn nha đầu hầu hạ mặc y phục chải đầu.
Chỉ có điều ngày hôm nay Tiểu vương gia tự mình chọn y phục, bọn nha đầu cầm một bộ, nhìn xem lắc đầu, lại cầm một bộ khác, nhìn rồi lại buông xuống, cuối cùng thế nhưng tự mình lục tìm trong rương, tìm ra được một bộ trường bào màu xanh nhạt, bên hông đeo một ngọc bội xanh biếc, lại xuất ra một cái bạch ngọc quan, để bọn nha đầu mặc lên cho mình.
Sau đó đứng trước gương quay vài vòng, phủi phủi vạt áo, mới nhấc chân ra cửa. (ảnh vẫn trẻ con như vậy, ai bảo là ổn trọng cơ chứ >”