Chuyện này đối với Ôn Dĩ Phàm, không khác gì họa từ trên trời rơi xuống.
Hơn nữa còn không có chút dấu hiệu gì.
Đừng nói đến chuyện tìm cô hỏi ý kiến, Ôn Dĩ Phàm căn bản không hề nghe Vương Lâm Lâm nhắc qua chuyện đã tìm được bạn cùng phòng. Đây rõ ràng là chuyện có quan hệ rất lớn đến cô, nhưng lúc này cô lại trở thành người ngoài cuộc.
Khi Ôn Dĩ Phàm còn không biết gì cả, mọi chuyện đã được quyết định xong.
Cô cảm thấy không thể tin nổi.
Mặc dù Ôn Dĩ Phàm vốn như một mặt nước phẳng lặng, sau khi phản ứng, cô cũng cảm thấy nổi giận. Cô cố gắng nhẫn nhịn, chịu đựng không ném Tang Diên ra ngoài ngay lập tức.
Dù sao thì qua phản ứng của Tang Diên, có thể thấy được anh cũng bất ngờ không kém gì cô.
Ôn Dĩ Phàm không có thói quen giận cá chém thớt, cố gắng khôi phục tâm trạng bình tĩnh, rũ mắt cởi giày ra. Rồi sau đó, cô chỉ chỉ vị trí ghế sofa, giống như đang tiếp khách đến thăm nhà: "Anh ngồi đây đợi một lát, tôi không biết chuyện này, để tôi gọi điện thoại hỏi lại đã."
Tang Diên đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Cũng không đợi anh trả lời, Ôn Dĩ Phàm nhấc chân đi vào trong phòng.
Lúc này đã gần mười một giờ đêm.
Ôn Dĩ Phàm vốn định sau khi trở về sẽ tắm nhanh rồi ngủ, chưa từng nghĩ còn phải giải quyết những thứ hỏng bét này. Cô cũng không thèm cân nhắc Vương Lâm Lâm đã ngủ hay chưa, trực tiếp gọi điện thoại đến.
Chuông vang đến lần thứ mười, đầu bên kia mới nhận.
Vương Lâm Lâm giờ này đã say giấc, vẫn giữ thói quen ngủ sớm để giữ gìn nhan sắc. Vì bị đánh thức, giọng nói của cô ấy mang vẻ thiếu kiên nhẫn: "Ui trời! Có bị bệnh không! Tôi đang ngủ đấy!"
Ôn Dĩ Phàm: "Chị Lâm, tôi là Ôn Dĩ Phàm."
Vương Lâm Lâm: "Có chuyện gì thì ngày mai nói, tôi đang buồn ngủ."
"Tôi cũng không muốn làm phiền chị, chỉ hỏi chị một chuyện." Ôn Dĩ Phàm giọng rất bình tĩnh, không nghe ra được tâm trạng của cô: "Chị đưa chìa khóa cho người khác sao? Đã có người mới dọn đến nhà."
"A?" Nghe nói như vậy, Vương Lâm Lâm có vẻ thanh tỉnh hơn một chút: "Là ai vậy? Chắc không phải là bạn trai tôi chứ? Cô cũng đừng lén lút đi lại với bạn trai tôi !"
"Không phải." Ôn Dĩ Phàm nói: "Là Tang Diên."
"Vậy à." Vương Lâm Lâm rõ ràng đang nhẹ nhàng thở ra, giải thích với cô: "Ồ, tôi nhớ ra rồi. Không phải là tôi cố gắng tìm người ở thay tôi sao? Tìm không được, nên tôi không nhịn được có than thở với bạn trai tôi."
Ôn Dĩ Phàm kiên nhẫn nghe.
"Chắc anh ấy không muốn tôi lo lắng, nên liền lén lút giúp tôi giải quyết vấn đề." Vương Lâm Lâm sẵn dịp bắt đầu khoe khoang: "Chính tôi cũng không biết đâu, chắc hẳn anh ấy muốn làm tôi ngạc nhiên đó."
"..."
Ôn Dĩ Phàm vốn tưởng rằng cô ấy sẽ cảm thấy có lỗi, dù chỉ là một chút.
Xem ra là cô suy nghĩ quá nhiều.
Cô thật sự, cực kỳ, vô cùng ghét phải đi giải quyết chuyện này.
Nói dễ nghe thì do bản tính tốt, tính cách lại rộng rãi nên cô sẽ không cùng người khác so đo những chuyện nhỏ nhặt. Nhưng trong thực tế, chính cô rất rõ ràng, cô chẳng qua là cảm thấy người khác làm chuyện gì cũng không có quan hệ đến cô.
Những người khác hôm nay tốt hay xấu, sống hay chết, cũng không liên quan đến cô.
Cô tự sống tốt cuộc sống của mình là được.
Có người hiểu lầm cô, có thái độ không đúng, nói chuyện châm chọc đến cô, nhưng chỉ cần không tạo ra tổn thất gì, đối với cô đều không đáng kể.
Đều không ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.
Dù sao trên đời này có rất nhiều chuyện đáng phiền lòng, nếu như chuyện lớn nhỏ gì cũng phải so đo, thì làm sao sống được.
Những năm qua, Ôn Dĩ Phàm đối với bất cứ ai, đều là mang suy nghĩ như vậy.
Chỉ cần không làm gì ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, cô sẽ không cùng người khác tranh chấp, sẽ không làm chuyện gì có lỗi với người khác, cũng sẽ không lựa chọn cùng người khác đối đầu.
Vương Lâm Lâm vẫn nói tiếp ở đầu kia điện thoại: "Nhà của Tang Diên vừa rồi bị cháy, cho nên anh ta tìm chỗ ở tạm thời. Ui chao, cô cùng anh ta ở chung, cái này cũng —— "
Ôn Dĩ Phàm cắt ngang lời cô ấy: "Tại sao trước đó cô không nói với tôi."
"..."
Có thể là chưa từng nghe qua Ôn Dĩ Phàm dùng giọng khách khí như vậy để nói chuyện, Vương Lâm Lâm sửng sốt mấy giây, mới nói: "Cô giận dữ như vậy làm gì, dọa tôi giật mình. Tang Diên cũng không phải là kẻ thô bỉ, anh ta dáng dấp vừa cao lại đẹp trai, nhà còn có tiền. Nghĩ như vậy, cô không phải là được lợi sao?"
Ôn Dĩ Phàm nhắc lại một lần nữa: "Cô nói cho tôi nghe, trước đó cô đã hứa gì với tôi."
"Chuyện này tôi cũng không biết! Cô trách tôi làm gì! Thật là!" Vương Lâm Lâm mới vừa bị đánh thức, lại bị cô đây chất vấn nên giọng đã phát cáu, thái độ cũng không tốt: "À, tôi hiểu. Cô không cần suy nghĩ nhiều như vậy, sợ anh ta còn thích cô sao!"
Vương Lâm Lâm: "Tôi nghe bạn trai tôi nói, Tang Diên bốn năm đại học đều không có bạn gái, cũng không giao lưu với nữ sinh nào. Ngày ngày anh ta cùng một 'giáo thảo' chung phòng ký túc xá lăn lộn cùng một chỗ, ở trường học ai cũng ngầm thừa nhận hai người bọn họ là một đôi."
(Giáo thảo: chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường)
Ôn Dĩ Phàm đang tức giận lại thấy buồn cười, muốn nghe xem cô ấy có thể kéo ra hoa lá cành gì tiếp theo.
"Anh ta đến bây giờ vẫn chưa yêu đương! Vấn đề này khẳng định là rất nghiêm trọng nha, có thể là mấy năm gần đây anh ta dần dần nhận ra khuynh hướng giới tính của bản thân." Vương Lâm Lâm nói: "Nghĩ như vậy, bạn trai tôi cũng có chút nguy hiểm!"
Ôn Dĩ Phàm biết Vương Lâm Lâm là người không đáng tin cậy.
Nhưng chưa từng nghĩ, cô ấy có thể không đáng tin cậy đến mức độ này.
Ôn Dĩ Phàm nhắm hai mắt, một câu cũng không muốn nói thêm với cô ta.
Vương Lâm Lâm không kiên nhẫn nói tiếp: "Yên tâm đi, anh ta nhất định là gay. Hơn nữa coi như không đề cập tới chuyện này, cùng người khác phái mướn chung cũng không có gì đâu, trước đây tôi có đối tượng chính là nhờ thuê nhà chung đó."
Cô ấy nói ra lời này, Ôn Dĩ Phàm rốt cuộc cũng mở miệng: "Nghe cô nói vậy, mới biết tình cảm của cô cùng Tô Hạo An thật tốt." Ôn Dĩ Phàm nói rất chậm, lời nói như dao giấu trong hũ mật: "Vậy người đi Ferrari dạo gần đây hay đưa đón cô, chắc là anh họ cô."
Vương Lâm Lâm trong nháy mắt ngừng lại: "Cô có ý gì?"
"A, đúng rồi, nếu cô thấy thuê chung với Tang Diên tốt như vậy, vậy cô quay lại ở cùng anh ấy đi?"
"..."
"Dù sao thì cũng càng nhiều càng tốt, một chân đạp hai ba chiếc thuyền." Ôn Dĩ Phàm cười: "Đối với cô mà nói việc đó cũng không khó gì."
Cùng lúc đó, ở phòng khách.
Tang Diên gọi điện cho Tô Hạo An, giận đến bốc lửa: "Đầu óc cậu có bệnh à?"
"Con bà nó." Tô Hạo An bên kia hơi ồn ào, nghe như là đang ở trong quán bar: "Đại ca, bình tĩnh, hòa bình, ok? Cậu làm gì mà vừa mở điện thoại đã mắng người?"
Tang Diên cười nhạt: "Đừng nói với tôi là cậu không biết nhà này có người thuê chung."
Biết là chuyện này, Tô Hạo An trong nháy mắt ung dung, nói như chuyện hiển nhiên: "Một mình cậu ở cái nhà lớn như vậy làm gì? Có người thuê chung có thể tiết kiệm được tiền để cậu còn sửa nhà nữa kìa!"
Tang Diên: "Tôi mà cần phải thuê chung với người khác sao?"
"Việc gì cậu phải bực bội, người thuê chung không phải là Ôn nữ thần của cậu sao?" Tô Hạo An cười hì hì nói: "Được rồi được rồi, tôi hiểu, cậu không cần cám ơn tôi, dù sao cũng là huynh đệ bao nhiêu năm!"
"Không rảnh nói với cậu." Tang Diên không nói được với anh ta nữa: "Bây giờ tôi đến nhà cậu."
"Cút, ông đây tối nay có việc bận, đừng có mẹ nó tới làm phiền ông!"
"Tôi đây là một Đại lão gia," Tang Diên nói: "Cùng một cô nương ở chung, cậu có thấy thích hợp không?"
"Con bà nó, nói vậy mà cậu cũng nói được, lúc cậu nói với tôi muốn thuê ở 'Thượng Đô Hoa thành', làm như tôi không biết lý do tại sao à!" Tô Hạo An nói: "Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu bị đánh thành mặt chó là chuyện gì xảy ra. Được rồi, đừng giả bộ trước mặt tôi, chuyện này coi như trong lòng tôi biết là được.."
"..."
"Hơn nữa Ôn nữ thần xinh đẹp biết bao nhiêu, chuyện tốt như vậy cậu nghĩ có thể xảy ra lần nữa sao?" Tô Hạo An nói tiếp: "Tang Đàn Ông, hãy theo sát làm tôi tớ cho cô ấy, biết đâu ngày nào đó mắt cô ấy bị lệch sẽ nhìn trúng cậu đó—— "
Đầu kia còn chưa nói hết, Tang Diên nghe được tiếng cửa phòng bên trong mở ra.
Anh giận đến đau dạ dày, trực tiếp cúp điện thoại.
Một giây sau.
Ôn Dĩ Phàm xuất hiện ở trước mắt anh. Cô nhìn về phía anh, ôn hòa và bình tĩnh nói: "Chúng ta nói chuyện một chút nhé!"
Hai người ngồi ở hai đầu ghế sofa, yên lặng không nói.
Ôn Dĩ Phàm mở lời trước: "Chuyện này coi như là xui xẻo đi. Bây giờ cũng đã trễ lắm rồi, không thì tôi giúp anh đặt phòng khách sạn ở gần đây nhé."
Tang Diên dựa vào lưng ghế, lười biếng nhìn cô.
Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ một chút, lại nói: "Sau đó anh có thể tìm nhà thích hợp để thuê, anh thấy vậy có được không?"
Nghe cô đem chuyện của bản thân anh sắp xếp rất rõ ràng, Tang Diên cười như không cười: "Em sắp xếp rất thỏa đáng."
"Anh bây giờ còn chưa vào ở, nên cũng không cần lãng phí thời gian dọn dẹp, dù sao trước đó cả hai chúng ta đều không biết chuyện, nên cũng không cần đem sự sai lầm này mở rộng thêm." Ôn Dĩ Phàm giải thích: "Hơn nữa anh chắc là không quen thuê chung nhà với người khác."
Sai lầm.
Tang Diên bắt được hai chữ đó trong lời cô.
Lúc nói những lời này, chân mày cô nhíu lại, môi cũng mím lại rất dứt khoát. Cùng với dáng vẻ gặp chuyện gì cũng bình thản trước kia, cơ bản là khác biệt một trời một vực.
Có thể thấy là chuyện này làm cô rất khó chịu và cũng khó tiếp nhận.
Nhưng lại không tiện nói thẳng ra.
Sợ chọc giận anh, lại sợ bị anh làm phiền.
Cho nên dè dặt tìm lời dễ nghe để anh có thể chấp nhận.
Tang Diên giương mắt, ý không rõ mà nhắc lại: "Em làm sao biết được tôi không có thói quen thuê chung?"
Ôn Dĩ Phàm nín nhịn trả lời: "Người thuê chung cần có thời gian để mài dũa thích ứng với nhau, hơn nữa thường vì vấn đề kinh tế mới chọn thuê chung. Điều kiện kinh tế của anh tốt như vậy thì không cần ủy khuất bản thân mà thuê chung với người khác."
"Tôi đây không phải là bị cháy nhà sao," Tang Diên dừng lại: "Phí sửa chữa cũng rất đắt đỏ."
Ôn Dĩ Phàm nhắc nhở: "Anh là chủ quán bar mà?"
Tang Diên giọng rất thiếu đòn: "Cũng không kiếm được bao nhiêu!"
"..." Ôn Dĩ Phàm đành thở dài, uyển chuyển: "Hơn nữa, công việc của nhà báo không phải là sáng đi chiều về. Tôi làm việc và nghỉ ngơi rất không có quy luật, lại tăng ca thường xuyên, cũng thường xuyên đi sớm về trễ, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của anh."
"Ồ." Tang Diên cố ý làm cho cô không thoải mái: "Vậy bình thường khi em trở về thì nhẹ nhàng một chút."
"..."
Nói thế nào anh cũng như nghe mà không hiểu, Ôn Dĩ Phàm dứt khoát trực tiếp nói ra: "Hai chúng ta là người khác phái, có rất nhiều thứ không tiện. Anh cũng không muốn lúc ở nhà mà còn phải suy xét cân nhắc, đúng không?"
"Tại sao tôi phải suy xét cân nhắc?" Tang Diên dứt khoát nhìn cô, bất ngờ cười lên: "Ôn Dĩ Phàm, thái độ của em như vậy thật có ý."
Ôn Dĩ Phàm: "Là sao?"
Tang Diên giọng nói không mang chút độ ấm nào, nói chuyện rất chậm: "Có phải em nghĩ tôi đối với em là nhớ mãi không quên, sẽ dây dưa quấy rầy em như trước kia?"
"..." Ôn Dĩ Phàm suýt chút nữa sặc: "Tôi không có ý này."
"Tôi cũng không ngờ, trong mắt em tôi lại là kẻ si tình như vậy."
"Tôi chỉ đang giải thích hợp lý tình huống hiện tại của chúng ta, anh không cần xuyên tạc ý của tôi."
"Hành lý cũng đã dọn đến rồi, tôi lười dọn đi. Tôi chỉ ở tối đa ba tháng, nhà sửa xong tôi dọn đi ngay." Tang Diên cười khẽ: "Hy vọng thời gian tôi ở đây, em sẽ không định cùng tôi nảy sinh cái gì."
Ôn Dĩ Phàm không nhịn được nói: "Anh chỉ đem một cái vali thôi mà!"
"Ngược lại tôi muốn hỏi em một chút, em để ý như vậy là tại sao?" Tang Diên hơi nghiêng đầu, cà lơ phất phơ mà nhìn về phía cô: "Vì sao, lại đổ ngược cho tôi?"
"Cái gì?"
Tang Diên quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi sau đó, vân đạm phong khinh nói một câu:
"Là em vẫn không thể quên được chuyện cũ ?"