Vầng thái dương hơi nhô lên khỏi đường chân trời, hắt xiên những tia nắng sớm xuống thành phố cổ.
Những con Akuma đã thôi bắn phá từ khoảng giữa đêm. Cát bụi bị đạn pháo xới tung lên đã từ từ lắng xuống, trả lại sự trong lành cho không khí.
Martel, thành phố bị bỏ hoang nằm giữa một sa mạc khô cằn. Vùng đất này giáp biển nhưng lại không có mưa. Dòng biển lạnh chạy qua nơi đây keo kiệt không chịu chia sẻ một chút hơi nước nào cho lục địa mà chỉ có những cơn gió đêm, khô khốc và buốt lạnh.
Martel mang theo kiểu khí hậu đặc trưng của sa mạc, ban đêm lạnh giá với những cơn gió rít từ ngoài biển vào, còn ban ngày thì lại nóng như lò lửa với từng ngọn gió thổi từ sa mạc đến, khô khốc và bỏng rát vì vô vàn hạt cát lẫn theo.
May thay, bây giờ vẫn còn hơi sớm, mặt trời vẫn còn hiền dịu và gió thì chưa kịp đổi chiều. Mấy cây xương rồng kiên cường đâm sâu bộ rễ xuống đất, vươn mình chống chọi với bão cát khắc nghiệt. Một giọt sương sớm đọng giữa những bụi gai, ánh bình minh chiếu vào làm nó trở nên long lanh như một tấm huy chương cài trên áo người lính trận. Thời khắc này, Martel tự nhiên lộ ra một nét thơ mộng, hiếm hoi giữa vô vàn tháng năm dài cơ cực.
“Buổi sáng đẹp trời rất thích hợp để thông… à nhầm, đánh nhau!”
Thằng Minh đã từng nói như vậy trước khi bắt đầu một buổi tập hỗn chiến nào đó. Khi ngáp ra cái câu này, cơ thể nó thực hiện một tư thế mà không thể chê vào đâu được: hai chân đặt lên hai viên gạch thấp, nó ngồi xổm và trước mặt là một cuốn truyện cũ được cầm bằng cả hai tay.
Thủy đỏ mặt lắc đầu, cố gắng xóa đi cái hình ảnh bựa đời về thằng Minh mà mình vừa nghĩ đến. Cùng lúc đó, Thủy rẽ gấp vào một con hẻm, tiến nhanh đến góc đường, cúi xuống nâng lên một tảng đá mỏng nhưng rộng bản để lộ ra miệng cống ngầm khô kiệt bên dưới. Nâng cao tấm đá để vừa lối cho Cỏ May đằng sau chui vào, cô cũng tiến vào ngay sau đó. Tảng đá lại được nhẹ nhàng hạ xuống, khít với vị trí lúc ban đầu.
Không đến một phút sau, ba con Akuma cấp kết thành đoàn chậm rãi bò lướt qua chỗ đó. Khuất dưới bóng râm của các công trình, những họng súng ánh kim lạnh lẽo chĩa ra tua tủa, bao trùm mọi phương vị. Từ từ di chuyển một cách lặng lẽ, bọn Akuma bây giờ bỗng nhiên lịch sự lạ. Như một người qua đường tiêu chuẩn, chúng nhanh chóng đi qua nơi này.
Cố tình chờ thêm vài phút, đợi cho lũ Akuma đi khuất hẳn, mảng đá mới lại từ từ được nâng lên để hai cô gái bước ra ngoài.
Vén lên mấy lọn tóc buông lòa xòa trước mặt, Cỏ May hơi hé đôi mi nhìn vào màn hình của thiết bị định vị cầm trên tay. Màn hình thô sơ hiển thị bằng chấm sáng phác họa ra một hình mũi tên cố định tại chính giữa tâm luôn luôn phát sáng, cái này chính là biểu thị vị trí và hướng tiến của nó bây giờ. Lệch ra khỏi tâm một chút, tồn tại hai điểm sáng nhỏ hơn, liên tục nhấp nháy, một cái là tín hiệu định vị của căn hầm trú ẩn, nơi tiểu phân đội hộ tống tạm thời ngụ lại. Cái còn lại thì chính là vị trí của bé Lan, nơi các cô sẽ đến ngay bây giờ.
Dùng máy định vị xác định sơ qua phương hướng, lại dùng [Thiên Nhãn] và tầm nhìn của lũ tiểu quái tra xét toàn bộ khu vực một lần, Cỏ May mới lại tiếp tục cất bước đi. Thủy theo sát ngay bên cạnh, chiến giáp sẵn sàng, {Băng Sương} được cầm chặt trên tay. Cô thất bại trong việc loại hình ảnh bựa đời của thằng Minh ra khỏi đầu. Bây giờ ngẫm lại, cô mới bàng hoàng phát hiện ra, bao nhiêu hình ảnh của thằng Minh lưu lại trong đầu cô đều bựa đời như vậy. Tiện đây nói luôn, "Chương trình huấn luyện hỗn chiến hàng ngày" là cái trò khốn nạn nhất mà cô từng biết...
…
Ba mươi phút trước…
Sau khi bé Lan kết thúc liên lạc, Cỏ May và Thủy liền lập tức ôm chầm lấy nhau, vui mừng và… hi vọng, những giọt nước mắt lại trực trào trên mi. Có nhiều lúc, hạnh phúc còn đáng để rớt nước mắt hơn cả vạn đau khổ nhọc nhằn.
Tất cả bộ đàm cá nhân đều chỉ có duy nhất một kênh “Kênh toàn tiểu đội” vậy nên, đoạn liên lạc vừa rồi không chỉ Cỏ May và Thủy nghe thấy, mà là tất cả mọi người ở đây đều nghe được vậy. “Tiểu đội chiến đấu vẫn còn, dù có trọng thương nhưng không ai thiệt mạng…” đó, chính là toàn bộ nội dung của đoạn liên lạc vừa rồi. Vui mừng, đó chính là cảm xúc chung của tất cả. Những người mạnh nhất vẫn còn sống, để cho cả bọn có một điểm tựa tâm lí để vịn vào. Ở một nơi mà nguy hiểm ngập tràn như thế này, sự sống lúc nào cũng bị đe dọa, nếu không nhìn thấy được một chút hi vọng, không biết phải làm gì, vậy thì tâm lí của con người rất nhanh sụp đổ, tự nguyện từ bỏ quyền phản kháng của mình. Khi đó, họ sẽ chết, trước cả khi bị giết.
Ngoài bà cô Hoàn còn bất tỉnh và cậu bé Văn ngồi im nơi góc nhà ra, tất cả mọi người dường như bừng tỉnh, không gian u ám cũng bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng.
Kẻ phản ứng mạnh nhất tất nhiên là Nam điên. Đấm cho anh chàng Lực bên cạnh mình một phát rõ mạnh, hắn ngửa mặt lên trời cười lớn. Vừa cười được hai câu thì hắn chợt nhớ đến hoàn cảnh của mình - ở trong lòng địch với lũ Akuma vẫn còn có thể bay lượn trên đầu – vội vàng bụm miệng, ngồi thụp xuống để giấu mặt vào giữa hai đầu gối, cả người hắn rung lên từng hồi.
Lực cũng cười. Anh ta ngồi cạnh Nam điên, nở nụ cười thật thà chất phác pha lẫn vài phần ngu ngơ và tay thì liên tục xoa vào chỗ vừa bị đấm. Trong ý nghĩ của Lực thì hai “Đại ca” kia là người tốt, cô bé nhỏ đó cũng rất dễ thương, nếu họ mà chết thì hắn sẽ buồn nhiều lắm. Còn sống thật tốt, còn sống lúc nào cũng tốt nhất…
Thậm chí, đến cả cái thằng đứt dây thần kinh biểu cảm như Du cũng khẽ nhếch miệng lên tạo thành một nụ cười khó coi. Thực lòng thì hắn cũng vui mừng lắm, chỉ là không hiểu sao cơ mặt nó cứ trơ ra như vậy, hắn đã cố hết sức rồi.
Cô gái tên Linh không hề ngồi dậy, thậm chí còn lập tức bị sự mệt mỏi kéo về giấc ngủ. Chỉ là bây giờ, cô ngủ với nụ cười khẽ trên môi, hai hàng lông mày đã giãn ra và giấc mơ không còn quá nhọc nhằn như trước.
Bé Lan đã ngừng liên lạc, nhưng tín hiệu kết nối vẫn còn, vị trí hiện tại của bé đã hiện lên trên màn hình máy định vị. Từ giá trị hiển thị trên màn hình, xét trên một hình chiếu mặt phẳng ngang thì vị trí hai bên chỉ cách nhau gần hai kilomet. Có vẻ như, quãng đường mà phân đội phải thêm đi khi bị con Akuma level tấn công hơi bị dài và có thể, lúc rời khỏi chiến trường cũng, tiểu phân đội chiến đấu đã di chuyển theo hướng ngược lại nữa.
Dù bé Lan chỉ nói sơ qua nhưng Thủy cũng có thể dễ dàng đoán được, cả ba người kia đều đã trọng thương cả rồi, thậm chí, thằng Thi còn có thể đang ở trong tình trạng vô cùng nguy kịch nữa. Kết quả này là hoàn toàn chấp nhận được, khi trận chiến vừa mới bắt đầu, Thủy cũng đã đoán được gần như vậy rồi. Lực lượng đối phương quá mạnh, bên ta lại không thể dốc toàn lực với đám tân thủ và cái nhiệm vụ bảo vệ khó khăn này.
Sau khi chút vui mừng qua đi, Thủy lại bắt đầu lo lắng. Ba người đó đang ở ngoài kia, với năng lực chiến đấu tạm thời gần như mất hết, bây giờ, chẳng cần là Thầy trừ tà hay Akuma gì đâu, chỉ cần một người bình thường được trang bị chút vũ khí cũng có thể giết được họ. Khác với khi nãy, sự so lắng là tuyệt vọng và chết lặng, bây giờ, nó là sự bồn chồn và gấp gáp. “Họ đang ở đó, nguy hiểm và không có khả năng tự bảo vệ mình…” Có một sự thôi thúc mãnh liệt dấy lên trong lòng. Quay đầu sang nhìn Cỏ May bên cạnh, thấy cô gái ấy cũng đang quay lại nhìn mình. Cả hai cũng khẽ gật đầu, có một sự hiểu ý vi diệu giữa hai cô gái…
Không chút chần chừ, Cỏ May lập tức đứng lên. Bên cạnh, Thủy cũng vậy. Kiểm tra lại vũ khí, hai người đang chuẩn bị lên đường. Thấy vậy, Nam điên và Du cũng liền nhanh chóng tiến hành kiểm tra lại vũ khí và hành trang của mình.
- Mấy người, lại chuẩn bị di chuyển nữa à…? – Một giọng nói trẻ con đột ngột vang lên, kéo lấy sự chú ý của mọi người. Cậu bé Văn đã khôi phục lại bình thường, đôi con ngươi không còn hiện lên những khí tự kì lạ nữa nhưng cũng lấp lánh đầy lí tính chứ không còn vô hồn như hồi nãy. Vẫn ngồi nơi góc tường, Văn ngẩng đầu lên hỏi, khuôn mặt hơi lộ ra khỏi những vòng quấn của chiếc khăn quàng cổ.
Thủy hơi ngừng lại một chút rồi khẽ gật đầu.
- Mấy người các cô thì được chứ cô nghĩ, mấy người với thể chất bình thường chúng tôi còn có thể tiếp tục di chuyển được sao? – Trong khi nói, Văn đã vịn tay vào bờ tường để đứng dậy. Câu nói kết thúc cũng là lúc cậu ta hoàn toàn đứng được lên. Đầu ngẩng cao, cơ thể thẳng tắp nhưng hai đầu gối chân rõ ràng đang run rẩy, không phải do sợ hãi mà là do kiệt sức mà thôi.
Dù đã có thuốc khôi phục thể lực cấp tốc liên tục bổ sung, nhưng cái cơ thể này, nó đã đi đến giới hạn chịu đựng của mình. Thể lực giống như nhiên liệu, như động cơ còn cơ thể thì giống như thân máy vậy. Dù rằng máy có khỏe đến đâu, nhiên liệu vẫn còn nhưng kết cấu toàn thân máy đã tơi tả thì không cách nào vận hành tốt được. Rồi còn cả việc, sử dụng loại thuốc khôi phục cấp tốc này cũng đồng nghĩa với việc uống thuốc độc giải khát. Sau một thời gian nhất định, dược lực tan đi và cơ thể người dùng sẽ phải gánh chịu sự mệt mỏi lớn hơn bình thường gấp nhiều lần, cơ bắp đau nhức vì hoạt động quá tải trong thời gian dài. Hai chân liên tục run rẩy của Văn và cả cô gái tên Linh không thể nào dứt ra được khỏi giấc ngủ cũng là vì như vậy.
Thủy đưa mắt nhìn xung quanh, Văn, Linh, Nam điên, Lực, thậm chí là cả Du, bất kì ai cũng đều có dấu hiệu của sự mệt mỏi biểu hiện ra bên ngoài, không ít thì nhiều, không phải là về thể chất thì cũng do tinh thần. Và phía cuối phòng, ở một góc xa hơn, là Lala và ông lão Guzol lặng lẽ ôm nhau. Lala là một con búp bê nên không sao nhưng ông lão thì… già yếu, bệnh tật và gần như đã chạm đến cuối cuộc đời. Liên tục di chuyển không một lời phàn nàn oán trách nhưng cái cơ thể này thực sự là già quá rồi, cả người liên tục run còn hơi thở thì nặng nề, khó nhọc.
Thở dài kèm theo một cái lắc đầu. dù không muốn nhưng Thủy không thể nào chối bỏ được cái sự thực này. Bây giờ, còn dẫn bọn họ ra ngoài chính là ép bọn họ vào còn đường chết. Không chết vì bị Akuma giết thì cũng chết vì kiệt sức trên đường đi. Khi mệt mỏi quá độ sẽ dẫn đến vố số sai lầm, kể cả người thận trọng nhất cũng không ngoại lệ.
Không thể dẫn tất cả cùng đi, bỏ họ lại thì càng không thể, vì lời hứa sẽ bảo vệ lúc bắt đầu và còn vì mệnh lệnh cuối cùng cô nhận được từ cậu ấy chính là “Bảo vệ và dẫn họ tới nơi an toàn”. Nếu cô bỏ đi bây giờ thì tiểu phân đội này còn lại hầu hết đều là tân thủ, chưa thức tỉnh năng lực, không có kinh nghiệm chiến đấu và trên hết, đó chính là không có sát thương nào hữu hiệu với lũ Akuma cả. Đến lúc đó chỉ chỉ cần có một con Akuma cấp mò tới là cũng đủ để làm gỏi hết cả lũ rồi. Thế nhưng, “cậu ấy” còn ở bên ngoài, và trọng thương không thể chiến đấu…
- Nhưng… Thế nhưng… - Thủy bắt đầu bối rối, cô vô cùng muốn được lập tức ra ngoài, tới cái nơi vẫn còn đang liên tục nhấp nháy trên màn hình thiết bị định vị kia, thế nhưng lí trí của cô lại không cho phép. Cai vẻ bình tỉnh phân tích bản đồ, tính toán các chi tiết có thể lợi dụng lúc bình thường nay biến mất hết. Đủ mọi thứ áp lực cùng hoàn cảnh luôn thay đổi với vô vàn biến số không thể biết trước làm cho đầu óc cô loạn thành một đoàn. Không thể đưa ra câu trả lời, Thủy quay mặt đi, lảng tránh ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ của cậu nhóc trước mặt mình.
Thể hiện ra vẻ bình tĩnh và lí trí vượt xa so với tuổi, năng lực cực kì đặc biệt và khả năng tính toán phân tích mạnh đến kinh người, không ai dám coi Văn như một đứa trẻ bình thường được nữa. Bầu không khí vừa mới nhẹ nhàng được một chút thoáng cái lại lặng đi vì vài câu nói của cậu.
- Này nhóc… - Một âm thanh bất ngờ vang lên, là Nam điên đang ngồi sát một bên chân tường. Đứng dậy, hắn hùng hổ đi đến trước mặt cậu bé, ngồi xổm xuống và đôi mắt trừng lớn, liếc ngược lên trên, điệu bộ của một tay du côn đường phố trông vô cùng khiêu khích – Họ ở ngoài đó, đang gặp nguy hiểm. Thế nên tao phải ra đó giúp họ một tay. Dù có chết chắc thì tao vẫn cứ đi, vì họ, là những người anh em! – Nhổ một bãi nước bọt xuống dưới chân Văn, Nam điên lại liếc ngược lên và tiếp tục nói – Còn mày, bố đếch thèm quan tâm nhá! Chạy được thì chạy, không chạy được thì đứt. Thế thôi!
Bồi thêm một bãi nước bọt nữa, tất nhiên là vẫn nhổ xuống đất, Nam quay đầu lại, nhét nốt vài viên đạn của súng phóng lựu vào đai da trên người, miệng cùng lúc nói.
- Chuẩn bị đi thôi chị Thủy, kệ mẹ cái thằng nhóc con này. Ban nãy em đã liếc qua cái màn hình định vị và hai Đại ca chắc chi cách chỗ này cỡ km chứ mấy.
- Ừ… ừ…! – Thủy vội vã gật đầu rồi lóng ngóng tiếp tục động tác của mình, còn Cỏ May, vẫn chưa hề dừng lại. Phía bên cạnh, Du đã kiểm tra xong bộ khung xương búp bê cuối cùng, sẵn sàng tham gia hành động.
Nhìn phản ứng của mấy người cựu binh, sự do dự, lúng túng trên vẻ mặt của Thủy, nét kiên quyết trên đôi mày Cỏ May, hành động trực tiếp của Du và Nam điên, tất cả đều bị Văn thu vào trong mắt. Chẳng chút thất vọng khi ý kiến của mình bị gạt mất, trái lại, trong đôi mắt lí trí còn ánh nên một nét vui mừng. Lập tức giấu nét vui mừng trong đáy mắt đi trước khi ai đó kịp phát hiện, Văn tiếp tục nói:
- Mấy người bọn họ ở lại, đối mặt với nguy hiểm vô cùng, tự lao mình vào trong trận chiến không thể thắng, tất cả cũng chỉ để các ngươi thoát được đi, bảo vệ Innocence vừa cướp đoạt được đến nơi an toàn. Thế mà bây giờ, các ngươi lại muốn làm ngược lại, kéo theo cả nhóm vào một đợt di chuyển biết trước là sẽ thất bại, hai là muốn bỏ mặt toàn bộ tân thủ cùng với Innocence vừa vất vả dành về? – Động tác của cả bốn đứa đều hơi chậm lại – Mạng sống của các ngươi, và cả ta nữa đều được họ trả giá bằng vô cùng nguy hiểm. Các ngươi có nghĩ, sẽ thế nào khi họ biết các ngươi chết hết hoặc là Innocence bị cướp đi, hoàn toàn mất đi cơ hội hoàn thành nhiệm vụ trở về…
- Thế thì sao? Chẳng lẽ ngươi bảo chúng ta trơ mắt đứng nhìn bọn họ ngoài kia gặp nguy hiểm. Chúng ta cứ rút đầu trong đây, mặc kệ sống chết của họ bên ngoài…!? – Nam điên quay lại gào vào mặt cậu bé. Hắn không phải thằng ngu nên tất cả những điều cậu bé này nói bên trên, hắn đều hiểu. Thế nhưng, tình nghĩa anh em không cho phép hắn rút đầu ở lại, tinh thần quân nhân thì lại càng không. Hắn phải đi, dù bên ngoài có là gì chăng nữa. Đáy mắt hắn đã bắt đầu hiện lên vẻ điên cuồng.
Đứng trước cơn kích động của Nam điên, Văn vẫn vô cùng bình tĩnh trả lời:
- Ta chưa bao giờ nói sẽ bỏ mặc ba người kia, việc tiếp ứng cho tiểu phân đội chiến đầu là cực kì cần thiết.
- Vậy là sao? Ban nãy ngươi bảo chúng ta không thể đi, bây giờ thì lại bảo là không thể không đi. Nói rõ ra xem nào? Bọn này không có thời gian để mà úp mở với ngươi đâu.
- Thứ nhất, việc tiếp ứng cho tiểu phân đội chiến đấu là cần thiết. Chiến lực của họ rất mạnh, là những người có kinh nghiệm chiến đấu nhất trong đây và thêm một điều nữa, họ có khả năng sát thương hữu hiệu với những con Akuma này. Họ trở về, đồng nghĩa với việc chúng ta nắm khả năng tự vệ trước lũ Akuma trong tay, sẽ không còn chỉ lo chạy trốn như thấy này nữa. Việc tiếp ứng họ trở về đáng để đánh đổi với sự an toàn của cả tiểu phân đội hộ tống này.
- Tiếp theo, không phải là ta cản các ngươi ra ngoài mà là ta không đồng ý với cái đội hình mà các ngươi đang chuẩn bị. Nếu các ngươi bỏ đi hết, tất nhiên chúng ta – những kẻ mang thể chất bình thường – sẽ không thể nào theo kịp. Đến lúc đó, sự tử vong của những người chúng ta là chắc chắn.
- Nhiệm vụ lần này là tiếp ứng chứ không phải là cướp đoạt hay chiến đấu, thế nên, năng lực tấn công là không cần thiết. Khả năng phòng thủ đa dạng và trinh sát địa hình sẽ được đặt lên hàng đầu – Văn hơi ngừng lại để nhìn vào Cỏ May và Thủy – Với hành động tiếp ứng lần này, ta đề nghị, chỉ hai người đi là đủ. Những người còn lại sẽ trốn ở đây, cố gắng cho đến lúc nhóm tiếp ứng trở về. Tất nhiên, cũng phải có cựu binh và người có khả năng chiến đấu ở lại để đề phòng mọi thường hợp có thể xảy ra…
- ….
Không có ý kiến nào có thế phản bác. Vậy là rất nhanh, Thủy và Cỏ May giành được quyền đi tiếp ứng. Nam điên và Du đành phải ở lại hầm trú ẩn với lí do rất quang vinh: “Bảo vệ thành quả chiến đấu”. Trước khi đi, Văn còn yêu cầu Cỏ May cấp cho mỗi thành viên ở lại thêm một tai nghe bộ đàm nữa để dự phòng, súng ống đạn dược trang bị cho từng người và thêm một máy định vị đề phòng trường hợp phải di chuyển bất ngờ. Và còn phải duy trì liên lạc liên tục trong suốt quá trình hành động, nếu sau mỗi phút mà không hồi âm lại một lần, cậu ta sẽ coi như tiểu phân đội tiếp ứng thất bại hoặc là nhóm tân thủ bị bỏ rơi. Đến lúc đó, cậu ta sẽ tự ý hành động. Sau khi đáp ứng tất cả những yêu cầu của cậu bé, Cỏ May và Thủy lập tức lên đường.
…..
Đúng như lời cậu bé kia nói, với đặc điểm của hành động lần này thì chỉ cần khả năng trinh sát tốt là đủ. Với [Thiên Nhãn], hai người tiến lên tương đối dễ dàng. Di chuyển vòng vẻo gần tiếng, cuối cùng các cô cũng đến được vị trí trùng khớp với tín hiệu định vị của bé Lan trên mặt phẳng hình chiếu ngang rồi, chỉ không biết là còn sâu bao nhiêu thôi. Kênh liên lạc nhóm liên tục được duy trì với yêu cầu báo cáo tình hình cứ phút lại vang lên một lần của Văn, tiếng trả lời nhẹ nhàng của Cỏ May, những câu nói linh tinh của bé Lan và cả lời than phiền vì đã không được đi lại còn phải ra ngoài gác của Nam điên. Kênh liên lạc hỗn loạn một cách yên bình.
Nhanh chóng tìm được một cửa tiến vào hệ thống kiến trúc ngầm, không dùng phương pháp bạo lực phá thẳng như hai thằng làm lúc trước mà men theo những đường ngầm vòng vèo leo xuống. Hơi rắc rối và mất thời gian chút nhưng lại thuận lợi đến bất ngờ.
Khi chiếc bè cao su chắn ngang đoạn hành lang cụt xẹp xuống, ba cô gái nhìn nhau, sự khó tin trong nỗi vui mừng. Lập tức lao vào ôm chầm lấy nhau, cho đến khi bé Lan phải kêu lên đau đớn khi vết thương bị chạm trúng, hai đầu đạn Akuma trên lưng bé vẫn còn.
Vội vàng buông nhau ra, hai cô gái khẽ cười xin lỗi, bé cũng lắc đầu tỏ ý mình không sao đâu, và không quên báo cho tiểu đội tân thủ biết tin mừng.
Bé Lan quay trở ra để bơm lại cái bè cao su, Cỏ May và Thủy thì vội vã tiến đến chỗ hai thằng.
Với cái tay nghề cấp cứu nửa mùa của bé Lan, hai thằng đều bị quấn kín mít như nhau. Thằng Minh mang huyết thống hệ côn trùng, phát triển hơi thiên về hướng Sinh mạng lực và trận chiến vừa rồi, nó bị ngất chủ yếu là do kiệt sức cùng với tác dụng phụ của [Cấm Thuật] [Giải khóa gen] nên bây giờ còn đỡ. Băng quấn kín mít nhưng các vết thương đã khép miệng, máu thôi chảy từ rất lâu rồi. Thằng Thi thì thảm hơn nhiều lắm. Huyết thống hoán đổi của nó là Akuma, là vũ khí chiến tranh, một dạng của sinh mạng cơ khí vốn có cơ thể cứng rắn và khả năng dễ dàng sửa chữa phục hồi. Thế nhưng, huyết thống của nó quá nhạt, đẳng cấp lại thấp và thằng nhóc này bước đầu phát triển lại hoàn toàn chỉ tập trung vào khả năng công kích, các chỉ số khác bị nó xem nhẹ phần nào. Bị thương trong chiến đấu và tác dụng phụ của các trạng thái cường hóa tiêu cực vốn đã nghiêm trọng, lại cộng thêm cú rơi tự do từ độ cao xấp xỉ tòa nhà tầng với trọng lực chồng chất gia tăng thêm nữa, lúc tiếp đất chẳng khác nào đạn pháo. Bây giờ, cả nửa thân dưới của nó bị phế luôn rồi, cái mạng cũng suýt nữa là đứt nốt. Thương thế quá mức nghiêm trọng nên bé Lan cấp cứu cho nó như vá một miếng vải rách vậy, tơi tả và nhàu nát khắp nơi. Đến tận bây giờ, máu vẫn còn liên tục thấm đầy ra ngoài lớp băng quấn quanh người.
- A…! – Khẽ kêu lên một tiếng khi thấy tình trạng thương thế của thằng Thi. Dù đã biết trước là nó bị trọng thương vô cùng nghiêm trọng nhưng Cỏ May không nghĩ, nó lại nặng đến mức này. Vội vàng sà xuống, đôi bàn tay run rẩy tháo ra một tầng băng vải làm lộ ra một bên chân trái. Những vết thương hiện ra làm cô không kìm được mà trào nước mắt.
Trải dài từ đầu mũi chân lên đến tận đùi là những vết thương trong vô cùng đáng sợ. Lực va chạm mạnh là cho da thịt nứt hết ra như ruộng nẻ vậy, các vết thương đan nhau chằng chịt và từ trong đó, máu và một thứ nước nhờn trong suốt liên tục rỉ ra, thấm vào trong băng vải, bốc mùi tanh tưởi. Chạm nhẹ vào một vùng da nhỏ bé còn lành lặn, Cỏ May vô cùng cẩn thận sợ làm thằng Thi bị đau.
Ngón tay mới khẽ chạm, lực ấn nhỏ bé không ngờ làm gãy mất một sự liên kết mong manh nào đó, máu ở những vết thương quanh vùng da đó lập tức trào ra. Cỏ May hoảng hốt giật tay lại, ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt thằng Thi vẫn vậy. Thằng bé đã hôn mê sâu đến độ mất hết nhận thức với cảm giác rồi, cơ chế phòng vệ cảnh báo bằng cơn đau vậy mà cũng không hoạt động. Tình trạng này của thẳng Thi đã lên đến mức vô cùng nguy kịch.
Cắn răng, không thể để như thế này mãi được, May phải làm gì đó, nếu không sớm muộn gì thằng Thi cũng chết.