Kho Dữ Liệu

khúc hát ru cuối cùng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Martel là một thành phố nằm trong lòng sa mạc. Để chạy trốn cái nắng chói chang khắc nghiệt, người dân nơi đây thay vì vươn mình lên cao lại chọn cách đào sâu xuống đất. Cả một hệ thống kiến trúc khổng lồ nằm ngay bên dưới mặt đất khô cằn.

Mặt trời chói chang và bầu trời khắc nghiệt, nhưng may thay, lòng đất hiền từ ban phát chút yêu thương. Mặt đất này che chở cho những sinh linh nơi đây khỏi ánh nắng cùng bão cát sa mạc vào ban ngày và tỏa ra hơi ấm vào ban đêm. Cả một cộng đồng phát triển sâu vào trong lòng đất.

Sâu bên dưới nhiều lớp kiến trúc, trong một căn đại sảnh ngầm nơi mà Du cùng mấy đứa đồng đội tạm thời trú lại:

- ẦM…! – Tiếng nổ rền vang kèm theo đó là cả một góc trần nhà sụp xuống. Từng khối đá lớn rơi xuống nền đại sảnh vỡ nát làm dấy nên một màn khói bụi mịt mù kèm theo đó là vô số mảnh đá vụn bắn tứ tung ra bốn phía.

Vị trí sụp đổ còn cách chỗ mấy đứa Luân hồi giả gần hai chục mét nên may mắn không bị những tảng đá lớn trực tiếp rơi trúng. Thế nhưng, những mảnh đá vụn bay tứ tung lại không khác gì đạn bắn. Cả cô Hoàn, bé Linh hay đến Du cũng không thể nào tránh được. Tấm áo choàng tân thủ kiên cường không bị xé rách nhưng lực va đập cứ thế mà truyền nguyên vẹn vào trong cơ thể, đau điếng và nhức buốt vô cùng.

Va chạm lớn cũng làm cho cả nền nhà chấn động. Không giữ được thăng bằng, mấy đứa đều loạng choạng ngã ngồi xuống đất.

Dưới lòng đất không có gió nên chẳng tốn bao nhiêu thời gian, khói bụi đã bắt đầu lắng xuống và trong ánh sáng nhập nhòe mờ tối, bóng của một thứ to lớn dần hiện lên rõ ràng.

Cái đầu quái vật to khổng lồ quá cỡ, cơ thể bé xíu mũm mĩm như trẻ con cùng với một đôi cánh ruồi trong suốt sau lưng. Đôi cánh ruồi tỉ lệ với cơ thể nhưng quá nhỏ so với cái đầu nên phải điên cuồng vỗ đập miễn cưỡng giữ cho cơ thể lơ lửng giữa không trung. Giữa trán, chiếc mặt nạ vô cảm như khảm trực tiếp vào đầu - một con Akuma level . Bên cạnh nó còn có hai khối hình bầu dục với tua tủa nòng súng đâm ra như lông nhím - hai con Akuma level .

Không cho mấy đứa Luân hồi giả có thời gian sửng sốt, lũ Akuma đã bắt đầu chuyển động:

- Vo…Vo… Vo… - Đôi cánh ruồi điên cuồng vỗ đập vào trong không khí để cho cả cơ thể của con Akuma level chậm rãi xoay vòng một cách vô cùng khó nhọc. Đôi con ngươi lớn trên khuôn mặt khổng lồ đảo quanh rồi dừng lại ở vị trí của con búp bê biết hát:

- Ô… là… lá… - Ré lên bằng cái chất giọng the thé chói tai của mình, con Akuma level vừa ngoác miệng cười vừa bay đến - …cuối cùng thì ta cũng bắt được các ngươi rồi nhá! Innocence sẽ là của ta…! Há há há…!

Nó là một con Akuma level được ngài Bá Tước cử đến tăng cường cho nhiệm vụ phá hủy Innocence này. Năng lực của nó không thiên về tấn công, cũng chẳng mạnh phòng thủ mà là khả năng điều khiển tinh thần. Với khả năng này, nó có thể điều khiển kẻ khác như con rối. Mấy con Akuma level là dễ điều khiển nhất, mấy con thú nhỏ không có tư duy cũng chẳng khó hơn bao nhiêu. Chỉ có con người là khó nhất, nó phải cố gắng tập trung lắm mới may ra điều khiển được một hai đứa mà thôi. Mà loài người thì yếu xìu á, chẳng thú vị chút gì. Nó thà điều khiển hàng trăm con Akuma với những nòng pháo mạnh mẽ còn hơn là gồng mình dắt hai con rối người yếu xìu động tí là hư.

Lúc đến cái thành phố ma này, nó đã dắt theo cả trăm con đệ. Cùng với lũ Akuma có sẵn ở đây nữa, nó hình thành nên một mạng lưới truy quét vô cùng quy mô. Khắp nơi đều là tai mắt của nó, hễ ở đâu có động tĩnh là nó lập tức điều cả trăm con Akuma đến. Cả ngàn khẩu pháo cùng nã thì đừng nói là Thầy trừ tà mà đến Đại ma pháp sư nó cũng có đủ tự tin bắn cho thành vụn phấn.

Bây giờ, phát hiện ra tung tích của Innocence, đúng lúc hầu hết đám đệ của nó đã bị thu hút bởi hai trận chiến trên mặt đất. Lại còn tên level mới đến phá đám đánh gục kẻ thù thì thôi chứ lại còn tiện tay đánh gục luôn cả đám đệ của nó nữa. Sự tình cấp bách, nó phải vội vàng chạy tới đây chỉ kịp mang theo có hai con Akuma level đi cùng. Lực lượng có vẻ như hơi mỏng nhưng chẳng sao, đối với một lũ “Con người” đã bị thương tơi tả rồi thì chỉ cần như vậy là đủ.

Cùng lúc con Akuma level di chuyển, hai con Akuma level cũng đồng loạt nghiêng người, mấy nòng pháo đã sẵn sàng khai hỏa.

Đứng dậy sau một cú bật người, Du đứng chắn trước mặt Lala và ông lão Guzol, sử dụng cơ thể máu thịt của chính mình cản trước đầu họng pháo. Mặc dù cơ thể cứ tự động đứng lên như thế nhưng bên dưới mái tóc dài, ánh mắt Du đã xuất hiện một tia hoang mang tuyệt vọng.

Không còn vũ khí, không còn tay, hắn bây giờ đã hoàn toàn bất lực. Thế nhưng, hắn không được phép chạy trốn, vì ngay phía sau lưng hắn, đã là con búp bê biết hát. Một khi không thể bảo vệ được con búp bê biết hát, thì mọi nỗ lực, mọi sự hi sinh của cả tiểu đội từ đầu đến giờ đều trở nên vô nghĩa.

Khi con búp bê biết hát chết, cũng đồng nghĩa với việc cả tiểu đội sẽ bồi táng theo cùng.

Hắn… sẽ không bao giờ để cho điều đó được phép xảy ra, ít nhất là khi hắn còn đứng được ở đây. Nếu có chết thì cũng phải là hắn ngã xuống trước con búp bê biết hát.

Khi bị ép vào đường cùng, bất cứ loài sinh vật nào dù hiền lành đến đâu cùng đều biết quay đầu cắn trả.

Hai tròng mắt xoay chuyển rất nhanh, nét hoang mang lập tức được thay thế bằng sự điên cuồng liều chết. Mím môi, trừng mắt, Du dùng giọng mũi hừ mạnh một tiếng rồi ngẩng đầu, vô vàn sợi chỉ đen lập tức xuất hiện, giăng ngang qua không gian, vương loạn vào người cả ba con Akuma. Mặc dù biết rõ không thể tấn công thì có nguyền rủa cũng vô ích nhưng kệ, dấu thánh giá ngược giữa trán vẫn cứ ánh lên sắc tím. Nghiến răng, hắn đang cố gắng giãy dụa lần cuối cùng trong vô vọng.

Vẻ điên cuồng của Du đang dần trôi đi theo sự suy giảm của tinh thần lực, nét tuyệt vọng nhanh chóng kéo về trong con ngươi tràn tơ máu. Khẽ gầm lên như giãy dụa lần cuối cùng trước khi buông xuôi thì bỗng nhiên:

- Bụp…! – Tiếng nổ không lớn nhưng vang lên vào đúng thời điểm phi thường nghe vang vọng lạ. Và ngay sau đó thì – Xoẹt… Xoẹt… Xoẹt….!

Một khối cầu điện nổ bung giữa đám quái, nuốt chửng một con Akuma level rồi những tia điện bất kham còn cố tình vấn vít lan sang cả hai con còn lại.

- Réc…! – Akuma hoàn toàn miễn nhiễm với tổn thương vật lí nhưng không may, công kích lôi điện còn mang theo cả sát thương linh hồn.

Rít lên những tiếng chói tai, con Akuma hứng trọn vụ nổ như không thể giữ được thăng bằng mà dạt người qua một bên, va chạm mãnh liệt với con Akuma level còn lại làm cả hai cùng ngã.

Đôi cánh ruồi loạn đập, con Akuma level giơ cánh tay nhỏ xíu chỉ về phía Du. Đôi mắt trên khuôn mặt khổng lồ trợn ngược, từng khối kim loại nhăn nhúm, vặn vẹo lại với nhau làm thành một biểu tình vô cùng giận dữ pha thêm chút bàng hoàng:

- Mày…! – Con Akuma vừa mở miệng hét lớn vừa phóng người về phía Du. Đúng lúc đó thì:

- Bụp…! Xoẹt xoẹt xoẹt…! – Trả lời nó là một khối cầu điện nổ bung ngay trước mặt. Sát thương linh hồn cộng với hiệu ứng nguyền rủa Du vẫn luôn duy trì.

Chính bản thân Du cũng giật mình khi một khối cầu điện nổ bung. Thế nhưng, giật mình thì giật mình, hắn vẫn nhìn thấy “Cơ hội”. Vội vã xoay người, hét to lên với con búp bê biết hát:

- Chạy…!

Trong khi quay lại, Du thấy ở cách đó không xa, bà cô Hoàn nấp sau một tảng đá đang liên tục thả ra những cánh chuồn chuồn. Cô bé Linh, mặc kệ sự sợ hãi hiện rõ lên trên khuôn mặt vội vã chạy lại chỗ này, cùng Lala cố gắng lôi kéo ông lão Guzol đến nơi an toàn.

Bất chợt, Du có cảm giác như một thứ gì đó vừa vỡ òa và tan ra trong lồng ngực. “Đúng rồi, ở nơi đây hắn còn có đồng đội. Không còn phải một mình đối mặt với tất cả kẻ thù như khi còn lang thang trên đường ở “Thế giới Gốc” nữa”. Cơ mặt cứng đơ không thể nhếch mép lên thành một nụ cười nhưng trong ánh mắt, sự bất lực và tuyệt vọng đã tán đi không còn. Mạnh mẽ quay người và...

[Thần Tứ]

Những sợi chỉ đen đang dần biến mất lại một lần nữa giăng tứ tung vào không khí.

Trong không gian mờ sáng ám đầy bụi cát, những sợi chỉ đen nguyền rủa giăng ngang và những cánh chuồn chuồn bay múa.

Akuma không phải động vật ăn cỏ, và chúng cũng chẳng mong manh dễ vỡ chút nào. Rất nhanh, lũ quái vật bắt đầu phản công lại, pháo bắt đầu nổ, khói bụi bắt đầu cuốn lên và những tảng đá khắp nơi đổ sập.

Linh cùng Lala cố gắng kéo ông lão vào trong một cái ngách nhỏ trú tạm. Những cánh chuồn chuồn bất kể chủng loại của bà cô Hoàn bay loạn trong không khí cùng với đạn pháo Akuma phát nổ tơi bời.

- Uỳnh…! – Một viên đạn pháo rơi ngay bên cạnh, áp lực từ vụ nổ hất văng Linh đi một đoạn. Cuống cuồng bò dậy, chẳng kịp chạy về chỗ em búp bê biết hát mà vội vã nhào vào nấp sau một tảng đá lớn bởi vì ngay sau đó, đạn pháo đã trút xuống như mưa.

Linh co người trốn sau tảng đá lớn, cả cơ thể không tự chủ được mà cứ run lên bần bật. Còn sống đến bây giờ, sợ hãi đã trải qua quá nhiều, tử vong cũng đã từng thấy qua nhưng chưa bao giờ Linh phải đối mặt với lũ quái vật ở khoảng cách gần như vậy. “Mình sẽ bị giết! Mình sẽ chết ở chỗ này…!” suy nghĩ đó như một thứ nguyền rủa cứ bám chặt vào tâm trí Linh. Cả người cứ chết lặng đi, sợ hãi khiến cho não bộ không còn điều khiển được cơ thể nữa. Xung quanh, đạn pháo vẫn rơi và những vụ nổ cứ bùng lên thứ ánh sáng chòi lòa.

- Ruỳnh…! – Tảng đá nơi Linh nấp bị một viên đạn pháo rơi trúng. Tảng đá lập tức vỡ ra làm nhiều mảnh còn Linh cảm thấy cơ thể mình bỗng nhiên bị nâng lên rồi đáp mạnh ra ngoài.

- Hự… A…! – Nặng nề tiếp đất, dư lực vờn Linh lăn tròn đi vài vòng mới dừng lại hẳn. Mặt đất gồ ghề làm cơ thể Linh đau ê ẩm. Những mảnh đá vụn bay xoẹt qua không gian để lại từng vết cắt dài trên khuôn mặt nhỏ, đập túi bụi vào người để lại từng vết bầm trên cơ thể dưới lớp áo choàng. Sợ hãi và đau đớn làm đôi mắt trào đầy lệ. Áp lực từ những vụ nổ tiếp theo xô đẩy khiến Linh ngã trái phải không ngừng.

- A…! – Bị áp lực từ một vụ nổ gần đó quật ngã xuống đất trong tiếng kêu yếu ớt. Đầu óc choáng váng còn cơ thể đã đau nhừ, chẳng thèm đứng dậy nữa, đau đớn và mệt mỏi quá rồi. Linh vừa định buông xuôi, mặc kệ mạng sống của mình cho số phận an bài thì… Vài quả lựu đạn rơi ra từ trong cái áo choàng tân thủ. Mấy quả lựu đạn với đủ cả ba loại khói, choáng và nổ mạnh hai thằng Minh, Thi phát bổ sung cho mỗi đứa từ trước khi tách đội.

Mặc dù đã định buông xuôi nhưng thực ra, Linh vẫn còn vô cùng sợ chết. Còn sợ chết là còn động lực, Linh vươn đôi bàn tay run rẩy ra, nhặt lên một quả lựu đạn tròn. Với nét mặt còn tràn ngập sợ hãi, Linh loạng choạng đứng dậy, cắn răng rút chốt quả lựu đạn, khẽ tung lên trước và… Một đá.

- Cốp… - Linh là tuyển thủ cầu mây và trái lựu đạn có hình dạng gần như tương tự. Trái lựu đạn được đá đi bằng kĩ thuật cầu mây vạch ra một đường thẳng tắp bắn về phía một cái bóng tròn to lớn.

- Uỳnh…! – Cụm lửa đỏ rực bùng lên và Linh mừng như điên khi thấy cái bóng khổng lồ bị nuốt gọn sau màn lửa.

“Có tác dụng…!” Cảm giác vui mừng lướt qua trong tâm trí. Cố gắng đứng vững trước sức ép của những vụ nổ vẫn bùng lên không ngừng, Linh tiếp tục sử dụng kĩ thuật cầu mây mà đá những quả lựu đạn về phía lũ Akuma. Lựu đạn cứng, đôi giày mỏng và da thịt thì mềm, chẳng mấy chốc mu bàn chân Linh đã trầy da, rướm máu. Mặc kệ, cô bé vẫn cắn răng, vẫn đá và…

Một hoa văn hình dây leo bắt đầu xuất hiện ở mũi chân và leo ngược lên đến quá đầu gối. Linh cảm thấy chân mình trở lên nhẹ nhàng hơn hẳn và những cú đá cũng không còn đau nữa.

…….

Thanh Mugen càng ngày càng nặng. Nơi nó rơi xuống, nền đá đã nứt vỡ ra tan nát. Nếu là ban nãy, Kanda còn có thể miễn cưỡng hơi rút được lên nhưng bây giờ thì chịu, thanh kiếm ngàn cân như một cái mỏ neo níu hắn lại ở giữa chiến trường.

Thân là một kiếm sĩ, sử dụng vũ khí là một thanh Katana, Kanda thiên về loại hình tốc độ hơn là sức trâu chày cối. Lại đứng trước sự vây công của bọn cướp Innocence với những kĩ năng vô cùng khó chịu. Sự cơ động, chính là lợi thế lớn nhất của Kanda. Thế nhưng mà…

Thanh kiếm này chính là Innocence của hắn. Là vũ khí trừ tà được Chúa ban cho. Thanh kiếm này không chỉ đơn thuần là vũ khí, nó còn mang trong mình sự nhiệm màu và ân huệ chí cao. Nó chính là ý chí của Chúa, và là đức tin của kẻ mang theo. Vậy nên…

Thầy trừ tà không bao giờ được phép bỏ rơi vũ khí của mình. Một khi phạm phải, kẻ đó đã bị coi là đi ngược lại với niềm tin vào Chúa và không đáng có được sự thừa nhận của Innocence.

Sự “Chối bỏ” là thứ mà không ai có đủ khả năng gánh chịu.

Giữa trời quang mây tạnh, những tia điện màu tím bất chấp lẽ thường mà vấn vít trên không trung. Kanda đã ngửi thấy mùi nguy hiểm.

- Hít… - Hít sâu một hơi, vừa để xoa dịu mớ cơ bắp đang biểu tình vì mệt mỏi quá độ, lại vừa để nạp ôxi cho một lần bộc phát thể lực bất ngờ.

Kanda không biết, thứ gì đã biến thanh kiếm của mình trở thành như vậy nhưng hắn có thể chắc chắn một điều rằng, trạng thái này không thể duy trì được lâu. Chẳng có thứ gì có thể gia tăng trọng lượng bản thân của một vật thể lên một cách vô lí như vậy. Nhiều khả năng, thứ kéo thanh kiếm của hắn xuống chỉ là một loại lực nào đó. Mà “lực” thì cần có năng lượng duy trì, một khi hết năng lượng “lực” cũng tự nhiên sẽ hết. Thứ mà Kanda cần quan tâm bây giờ là, làm thế nào để tránh né được chiêu thức đang hình thành trên bầu trời kia.

Không đến hai giây từ lúc tia lôi điện đầu tiên xuất hiện trên bầu trời, trực giác nhạy bén mách bảo Kanda phải lập tức hành động ngay:

- Hự…! – Gồng mình, năng lượng Kanda cố công tích tụ từ nãy đến giờ bộc phát ra trong khoảng khắc, cả cơ thể giật lên cùng lúc với hai chân nhún mạnh. Kanda cảm thấy như thể vai phải của mình trật ra khỏi khớp rồi thì phải nhưng thanh kiếm nặng cả ngàn cân cũng bị rút ra khỏi nền đường. Cả cơ thể nghiêng về một bên mà phóng đi, nỗ lực rời khỏi vị trí ban đầu.

Thế nhưng… Không kịp:

- ĐOÀNH…! – Trời và đất như hai bản tụ, khi hiệu điện thế hai đầu vượt quá khả năng thừa nhận của điện trở không khí, lúc đó sẽ có thiên lôi.

Không phải chỉ là một tia sét mà thứ “Lôi Thần Phù” triệu hồi ra là cả một cột sét phải to bằng mấy người ôm.

Cột sét chói lòa trong đêm chụp thẳng xuống vị trí của Kanda, bao phủ cả một khoảng không gian khiến hắn hết đường tránh né.

Cách chỗ cột sét hàng lâm xuống chiến trường hơn trăm mét, Allen đang gồng mình gượng dậy. Cố gắng nâng cánh tay trái giơ lên trước mặt, cánh tay vì phản ứng phụ mà bây giờ đã trở lên đen xì, run rẩy.

- Khởi động… Innocence… - Giọng nói run rẩy, khó nhọc nhưng trong ánh mắt là sự kiên định và cả một chút điên cuồng.

Như hô ứng với chủ nhân, cánh tay cũng đáp trả, một chút vỏ giáp khó khăn mọc ra nhưng rồi lập tức tan đi hết, Allen lại quỳ gục xuống nền đường.

Đêm nay, cả cánh tay này lẫn Allen đều đã đi đến giới hạn của mình. Con người không phải là thần, Thầy trừ tà không phải là Chúa toàn năng. Họ trọng thương, họ mệt mỏi, họ kiệt sức và cũng có lúc họ bất lực trong đau thương. Thế nhưng, bên ngoài kia, đồng đội của Allen đang chết. Một người anh em sẽ mất đi tính mạng chỉ vì sự vô dụng của mình. Cơ thể run run, cậu lại ngượng người, bò dậy… Đúng lúc đó thì:

- Anh là Exorcist…? – Một giọng nói trẻ con vang lên ngay bên cạnh. Trước mặt Allen đã xuất hiện một cô bé diện bộ váy đen, một tay cầm kẹo mút, tay kia là một chiếc ô che dưới trời đêm.

…..

Bên dưới lòng đất.

Căn đại sảnh ngầm đã bị đạn pháo phá sập tứ tung và gia tăng diện tích lên đáng kể. Cả ba con Akuma đều bị thương tơi tả. Hai con level thì một con bị vỡ mất một góc thân, con còn lại thì bi bẻ cụt đi vài nòng pháo và hiện tại đang nằm yên dưới đất. Con level có vẻ khá hơn nhưng quanh người cũng tràn ngập vết cháy xém. Đôi cánh ruồi sau lưng rách bươm khiến cho việc giữ cơ thể khổng lồ của nó trên không trông càng có vẻ khó khăn hơn bao giờ hết.

Sảnh ngầm tràn ngập khói bụi. Cũng chẳng còn thấy bóng dáng của bất kì một đứa luân hồi giả nào.

Du bây giờ nằm bẹp dưới đất, bộ tóc dài cháy xém đi một mảng và cả người thì bị một lần cát phủ qua. Bản thân Du bây giờ chẳng thể nào cử động được nữa, hình như chân trái hắn bị một viên đá văng tới đập cho gãy nát rồi thì phải. “Thần Tứ” duy trì cho có lệ, nguyền rủa vài khu vực đại khái mà hắn căn cứ vào âm thanh lờ mờ đoán ra. Thi thoảng, đạn pháo và gạch đá vẫn rơi quanh người.

Bà cô Hoàn và Linh thì hoàn toàn biệt tăm, trong không gian chỉ còn lại đôi, ba cánh chuồn chuồn chao lượn.

Trong cái ngách nhỏ tối tăm, ông lão Guzol nằm đó, phía bên ngoài một chút là Lala ngồi đưa lưng ra bên ngoài.

- Lala... Lala bị thương rồi – Ông lão cất giọng già nua, lo lắng.

- Không sao... Lala là búp bê của Guzol mà... – Lala vửa lắc đầu, vừa khẽ cười đáp lại. Trên tấm lưng nhỏ bé đưa ra ngoài, tấm áo choàng đã bị mấy mảnh đá sắc cào nát và tấm lưng trần dính vô số mảnh đá nhọn cắm vào.

- Lala ngốc quá... Guzol sắp chết rồi... không phải làm thế đâu – Cánh tay già nua cố gắng đưa lên, khẽ chạm vào đôi má đẹp. Trong giọng nói, lẫn vào với vẻ mệt mỏi là sự tiếc thương.

- Không sao... Lala muốn thế mà...! – Dụi dụi gò má mình vào trong lòng bàn tay khô gầy xương xẩu ấy, em nhẹ giọng trả lời.

- Cảm ơn...! – Ông lão bất chợt nói, đôi mắt cũng nhắm lại trong một tiếng thở dài - Cảm ơn Lala đã ở bên Guzol suốt thời gian qua...

- Không đâu...! Lala cũng rất hạnh phúc mà…!

- Guzol phải đi rồi, Lala nhớ sống cho tốt nhé, sống cả cho phần của Guzol nữa... – An tường nhắm mắt, đôi môi khô héo như nở một nụ cười.

- Ừ...! – Lala gật đầu, đôi môi nhân tạo cũng nhoẻn cười. Đáp ứng một yêu cầu cuối cùng, để cho người bạn được thanh thản ra đi.

- Nhớ nhé...

- Ừ...! Hứa đấy...!

Câu cuối cùng của ông lão như trượt đi, bàn tay trên má Lala cũng trượt xuống, buông rơi

- Ngủ ư...? Vậy Lala sẽ hát ru cho nhé... – Lala nói, miệng vẫn giữ nụ cười nhưng sự đau buồn trên nét mặt không nguôi.

Tiếng hát cất lên, hòa vào trong tiếng pháo...

Du đã trực tiếp bất tỉnh, những cánh chuồn chuồn cũng đã phát nổ hết. Không còn bị tấn công, mấy con Akuma cũng không công kích linh tinh nữa, khói bụi và tiếng đạn pháo dần lắng xuống, trong không gian chỉ còn lại tiếng hát ru.

Trong không gian thoáng đãng hiện rõ một bóng lưng mảnh dẻ ngồi hát giữa chiến trường. Lala hát, như đặt cả sinh mạng và tâm hồn của mình vào đó, chẳng còn quan tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh. Bên cạnh, ông lão Guzol nằm tựa đầu vào đùi em, đôi mắt nhắm và khuôn mặt an lành như đang ngủ.

Không còn thứ gì cản trở, con Akuma level lập tức nhìn thấy Lala. Đôi cánh ruồi sau lưng vội vàng đập loạn, con quái vật nâng cái đầu khổng lồ bay tới:

- Há há…! Mày là con búp bê biết hát, bóng ma của Martel phải không…? – Khuôn mặt to lớn trưng ra cái vẻ dữ dằn, đôi nhãn cầu khổng lồ trợn ngược lên hiện rõ nét điên loạn đặc trưng của giống loài – Há há há…! Trái tim mày sẽ thuộc về tao…! Innocence sẽ thuộc về tao…!

Con Akuma đã bay đến đỉnh đầu của Lala, cánh tay trẻ con giơ lên cao vừa chuẩn bị vồ xuống thì:

- RẦM…! – Trần nhà lại bị đập vỡ ra một mảng. Từ trong lỗ hổng đó, một cánh tay khổng lồ lông lá xuyên qua, chụp thẳng xuống đầu con Akuma level . Con quái vật xấu số lập tức bị lôi ra ngoài, cái kết thì không cần phải nói.

Vài giây sau đó, cánh tay lông lá vừa bắt con Akuma đi lại vươn xuống, nó phá cho cái lỗ vỡ ra to hơn và sau đó, một con khỉ khổng lồ nhảy xuống. Con khỉ phải cao hơn hai mươi mét, lông lá toàn thân đen xì cứng như gai sắt, đôi mắt dữ tợn và cái miệng mọc tua tủa răng nhọn đầy công kích. Trên vai của con khỉ đó, một người phụ nữ mặc đồ đen đứng thẳng, mái tóc trắng ánh lên sắc bạc và một vết sẹo lớn hình chữ X in hằn giữa mặt.

Một trong năm đại pháp sư của Giáo Đoàn Đen: Cloud Nine

Nhìn thoáng qua chiến trường, Đại pháp sư nhảy xuống, chậm rãi bước về phía Lala. Vừa đi, bà ta vừa tự nói nhỏ như độc thoại với chính mình:

- Giọng ca thật đẹp…!

- Hát ru ư…? – Đại pháp sư khẽ ngẩng đầu, ánh mắt như suy ngẫm xen thoáng chút điệu buồn – …có phải là sự an ủi cho linh hồn?

Không quay đầu lại, Lala vẫn cất cao giọng hát của mình, ca khúc cuối tiễn người bạn ra đi. Một cuốn sổ nhỏ màu đen ánh xanh cũng được em từ từ giở ra. Vụng về cầm lấy cây bút đi kèm theo gáy sách, chữ “Lala” được ghi một cách nguệch ngoạc, vụng về.

…..

Nơi chiến trường trên mặt đất.

Quỳ giữa chiến trường, Kanda vẫn chưa hoàn toàn gục ngã. Dù đã bị giật cho bất tỉnh thế nhưng, cơ thể vẫn đứng thẳng kiên cường và cánh tay vẫn còn không buông kiếm.

Thằng Minh đã nằm liệt giữa đường. Đứng mũi chịu sào mọi loại công kích, cơ thể nó đã vượt qua giới hạn cuối cùng. Tiềm năng bị vắt kiệt đến giọt thể lực cuối cùng, bây giờ, não bộ nó đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu và cơ thể thì không còn khả năng tự phục hồi. Gánh nặng của “Cấm Thuật” đang khiến cho tổ chức tế bào tự đổ vỡ. Trên cánh tay phải, cái đầu của con Akuma sử dụng công kích âm thanh vẫn còn quấn quýt.

Xa hơn một chút, khuất sau một bờ tường vỡ, bé Lan đang nằm úp sấp xuống nền đường, bốn chi co lại ôm lấy vết thương mà thoi thóp thở.

Về phần Cỏ May. Sau khi sử dụng “Lôi Thần Phù”, tinh thần lực cũng không còn đủ để duy trì trạng thái “Giải khóa Gen”, May liền mềm nhũn người mà gục xuống. Đôi mắt khéo lại để cho hai hàng máu chảy dài.

Cả tiểu phân đội bây giờ chỉ còn Thủy vừa gượng dậy. Một tay cô đỡ lấy Cỏ May mà ôm vào lòng, một tay cố gắng giữ chắc lấy tấm khiên Băng Sương. Liên tục tự nhắc mình tỉnh táo nhưng đôi môi trắng bệch đã run lên lẩy bẩy. Bởi vì, trước mắt Thủy một cảnh tượng vô cùng khó tin đang xảy ra và trực giác báo cho Thủy biết, điều này chẳng hay tí nào.

Đàn Akuma dính công kích âm thanh mà ngã gục lúc trước nay đã phục hồi. Chúng bay lên không trung, khôi phục quyền chiếm lĩnh không phận của mình. Thế nhưng, chúng không còn điên cuồng bắn loạn như trước nữa mà trật tự xếp đội hình.

Dưới ánh trăng, hàng trăm con Akuma xếp đội hình thành một chiếc cầu thang xoắn hình trôn ốc nối thiên không xinh đẹp với mặt đất khô cằn. Và từ trên chiếc cầu thang đó, một bé gái tung tăng bước xuống chiến trường.

Trên thế giới này, chỉ có duy nhất hai loại người mà lũ Akuma phải phục tùng vô điều kiện. Thứ nhất là ngài Bá Tước – đấng sáng tạo chí cao đã ban cho sinh mang. Thứ hai là những kẻ, mang trong mình danh hiệu “Thành viên của gia đình Noah”. Và giờ đây, lũ Akuma đang cung nghênh một người, kẻ nắm giữ “Giấc mơ”, con cả của gia đình Noan – Loz Cametoz.

Bé gái bước chân xuống chiến trường, giọng cười khanh khách như thức tỉnh cả không gian. Đảo mắt một vòng, rồi dừng lại trên người Thủy, cô bé bắt đầu cất tiếng, chất giọng như chuông bạc ngân nga:

- Í…! Mấy người là ai vậy ta…? Mấy người đâu phải là Exorcist mà sao mạnh ghê ta, giết được cả Akuma này…!?

Rời ánh mắt khỏi người Thủy, cô bé ngúng nguẩy tung tăng:

- Vui ghê ta…!

Và khi đi lướt qua chỗ thằng Minh đang nằm bết, cô bé khẽ “Í” lên một tiếng rồi dừng lại với ánh mắt ngạc nhiên:

- Aha…! Anh trai này chẳng phải con người, cũng không phải là Akuma này! Hay ghê ta…!

Cô bé cúi người xuống, bàn tay nhỏ bé đưa ra, hướng về phía thằng Minh mà vươn tới.

Cô bé nhìn như vô hại nhưng không hiểu sao, sự bất an dữ dội và dự cảm chẳng lành ầm ầm ập đến trong lòng Thủy. Bất chấp tất cả, Thủy khởi động Hoa Tuyết, chĩa thẳng về phía cô bé kì lạ kia, cò súng xiết chặt, chuẩn bị khai hỏa. Đúng lúc đó thì…

- ...

- Kết thúc nhiệm vụ chính.

- Khởi động chương trình thoát.

- Bắt đầu đăng xuất…

.........

Khúc bi ca ngân vang trong đêm thánh...

... tiếc thương cho người đã ra đi hay để yên lòng những người còn ở lại

- Lan Thi.

...

Truyện được thực hiện bởi nhóm viết: Hoa Bão

Viết chính: Lan_Thi

Phụ tá : Minh_Thần

Sói lạc lối

Cộng tác viên: Mộc Chi

Sao Na

Hình ảnh sử dụng trong chương được trích từ manga D.Gray-man chap

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio