Kỷ Linh chủ động vấn an Nghiêm Duyệt Thi: "Xin chào, Nghiêm tiểu thư, cô càng ngày càng xinh đẹp."
Nghiêm Duyệt Thi trợn mắt dễ thương, sau đó cười, nói: "Lỗi thời quá đi, bằng hữu tiên sinh."
Làm một bằng hữu có thể tới nhà trước để chờ, Kỷ Linh cũng cười, nói: "Tôi từ bằng hữu này còn chưa đủ tư cách, không thể làm em gái bằng hữu vui vẻ."
Nghiêm Duyệt Thi gọi dì giúp việc rót rượu, Kỷ Linh vội vàng cự tuyệt.
Nghiêm đại tiểu thư cũng quá dũng cảm, người ta châm trà đãi khách, cô lại chuốc rượu đãi khách.
"Tôi khoảng thời gian này toàn phải bay nhảy trên không, giờ mới vừa xuống máy bay nên hơi đau đầu, uống nước lọc là được."
Nghiêm Duyệt Thi oán trách nói: "Anh xem chừng cũng không lớn hơn tôi là mấy a, sao già đời dữ vậy."
"..." Kỷ Linh cười tiếp nhận trà bưng tới, hai người ngồi trong đại sảnh, Kỷ Linh đối với Nghiêm Duyệt Thi nói, "Tôi ngồi đây chờ anh hai cô được rồi, Nghiêm tiểu thư không phải để ý tôi đâu."
Ý là nói Nghiêm Duyệt Thi muốn đi làm gì thì cứ làm, không cần phải ngồi chờ cùng hắn.
Nghiêm Duyệt Thi lại không đứng dậy, ý cười doanh doanh nhìn Kỷ Linh, nói: "Anh hai vừa gọi điện về, nói anh sắp tới đây, anh ấy hình như vẫn còn đang làm việc mà, lần đầu tiên như vậy, anh thật là một bằng hữu đặc biệt."
Nghiêm Nghĩa Tuyên không chỉ nhắn tin cho Kỷ Linh, mà còn gọi điện về nhà dặn dò.
Kỷ Linh ở trong lòng lại cười ra tiếng.
Hắn bị Nghiêm Duyệt Thi chế nhạo, cũng vẫn rất hào phóng, nói: "Muộn như vậy còn quấy rầy, tôi cũng rất ngại."
Nghiêm Duyệt Thi "Ai nha" một tiếng, nói: "Xin anh đến thật nhiều vào, anh đến đây nơi này còn có chút hơi người." Cô ngẩng đầu, nhìn trần nhà khắc hoa trên đại sảnh nhà mình, "Càng ngày càng quạnh quẽ quá, ông nội đi rồi, Lễ ca hoàn toàn dọn ra ngoài, anh hai cũng càng ngày càng bận rộn, mỗi ngày đều tới khuya mới trở về, thậm chí có lúc còn không về."
Ngoại trừ căn nhà chính ở ngoài, đằng sau hoa viên còn có mấy gian nhà Tây nữa, tòa nhà cổ lớn như vậy, mà chỉ lưu một cô tiểu thư hiện đại trấn thủ, Nghiêm Duyệt Thi vốn rất vô tư rộng rãi, nhưng lúc này lại biểu lộ đầy cô đơn.
Kỷ Linh nhớ tới Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng từng có biểu lộ này.
Kỷ Linh chưa từng trải qua loại chuyện từ đại gia tộc mà bị suy nhược thế này, nhưng khi thấy hai anh em đều lộ ra biểu tình tịch mịch hư không, hắn cũng thực đau lòng.
Bất quá so với Nghiêm Nghĩa Tuyên, Nghiêm Duyệt Thi còn thần kinh thô hơn nhiều, sau phút đau buồn ngắn ngủi, cô bắt đầu oán giận Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Anh hai rõ ràng không mấy khi về nhà, vậy mà còn bắt tôi nhất định phải về, tôi nếu muốn ra ngoài chơi, còn phải thông báo cho ảnh trước."
Kỷ Linh nhớ lần trước nhìn thấy cô ở phim trường thành phố khác, không biết lúc ấy cô đã dùng lý do gì để lừa dối qua cửa.
Kỷ Linh đột nhiên cảm thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Nghiêm Duyệt Thi không giống hai anh em, mà càng giống như nhà có trẻ con mười tuổi gạt ba mẹ trốn đi chơi game vậy.
Nghiêm Duyệt Thi nhất định không nói chuyện vị đạo diễn kia cho Nghiêm Nghĩa Tuyên, nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên chắc chắn có biết, bất quá Kỷ Linh cũng cho rằng bây giờ chưa phải thời cơ tốt để thẳng thắn, Nghiêm Nghĩa Tuyên gần đây quá bận chuyện công ty rồi.
Nghiêm Duyệt Thi vẫn đang nói xấu anh hai cô: "Vừa rồi gọi điện về cũng thế, bề ngoài dặn dò anh sắp tới, kỳ thật là lấy cớ, muốn kiểm tra xem tôi có ở nhà không thôi."
Kỷ Linh suýt chút nữa bật cười, đến nỗi như vậy sao.
Nghiêm Duyệt Thi vừa bắt đầu kể "Hành vi độc ác" của Nghiêm Nghĩa Tuyên là không dừng lại được, lúc đầu Kỷ Linh nghe còn cảm thấy rất thú vị, có thể nhìn thấy một bộ mặt khác của Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Nhưng mà nghe quá nhiều, thì ăn không tiêu nổi, Kỷ Linh thời gian này đều phải chạy nhong nhong bên ngoài, ngủ cũng không được đủ giấc, lúc này phải nghe Nghiêm Duyệt Thi lải nhải bên tai quả thực là nhọc nhằn.
Hắn đánh lên tinh thần, bồi Nghiêm tiểu thư phát tiết cảm xúc, trong lúc hai người trò chuyện, Nghiêm Nghĩa Tuyên rốt cuộc đã về.
Kỷ Linh cùng Nghiêm Duyệt Thi nghe thấy động tĩnh, song song đứng lên, từ đại sảnh đi ra hiên cửa, Nghiêm Nghĩa Tuyên đang tiến vào, quần áo anh ta không chút cẩu thả, nhưng sắc mặt lại không tốt lắm, âm trầm như bóng đêm bên ngoài.
Kỷ Linh giương mắt liền thấy được nguyên nhân làm tâm tình anh ta không tốt.
Nghiêm Nghĩa Tuyên dẫn đầu vào cửa, theo sau còn có Nghiêm Nghĩa Lễ.
Nghiêm Nghĩa Lễ cũng xụ mặt, còn đang nói chuyện với Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Cậu có thể giữ chút lễ phép không, nghe tôi nói hết đã." Hắn đang nói, đột nhiên thấy Kỷ Linh cũng ở đây, sau đó sửng sốt một chút, đem giọng nói nuốt trở vào, trên mặt treo thần sắc khiếp sợ.
"Hội nghị đã kết thúc rồi." Nghiêm Nghĩa Tuyên không khách khí mà trả lời Nghiêm Nghĩa Lễ, lại rất tự nhiên đối với Kỷ Linh nói: "Cậu không phải vẫn luôn ở thành phố khác sao."
Kỷ Linh nhìn anh ta cười cười, nói: "Vừa trở về, mới xuống máy bay."
Nghiêm Nghĩa Tuyên nói chuyện với hắn, Nghiêm Nghĩa Lễ ở phía sau như suy tư gì mà nhìn hắn, còn người vừa rồi ríu rít Nghiêm Duyệt Thi bây giờ lại giống như bị câm, đứng một bên xem hai người anh.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Linh thấy được cảnh tượng ba anh em Nghiêm gia đứng cùng nhau.
Chỉ là có vẻ hắn là người bên ngoài đến, càng thêm đột ngột.
Nghiêm Nghĩa Tuyên dường như cũng nhận ra điều này, tiếp tục hỏi Kỷ Linh: "Cậu ăn gì chưa?"
Kỷ Linh trả lời: "Trên máy bay có ăn một ít."
"Vừa đúng lúc, chúng tôi họp mười mấy tiếng, cũng chưa được ăn cái gì tử tế, cùng ăn một bữa cơm đi."
Đáp lời Kỷ Linh lại là Nghiêm Nghĩa Lễ.
Nghiêm Nghĩa Lễ chấm dứt câu chuyện, cắm đầu đi vào, biểu lộ cảm giác tồn tại của hắn, tiếp đó hắn phân phó dì giúp việc chuẩn bị đồ ăn, một loạt lời nói động tác, tự nhiên thuần thục.
Cũng đúng, hắn cũng từng là thiếu gia nơi này.
Nghiêm Nghĩa Tuyên thấy Nghiêm Nghĩa Lễ đã sắp xếp xong, không nói gì nữa, cởi áo khoác đi tới nhà ăn.
Anh ta vừa đi, mọi người liền đi theo, ngay cả Nghiêm Duyệt Thi cũng ngoan ngoãn đi sau anh hai.
Nghiêm Nghĩa Lễ đi qua người Kỷ Linh, cười khẽ một tiếng, nói: "Bạn gái tôi còn chưa được tới nơi này đâu."
Lại không phải tôi ngăn cản không cho cô ta tới.bg-ssp-{height:px}
Kỷ Linh đối với khẩu khí trào phúng của Nghiêm Nghĩa Lễ tập mãi cũng quen, mỉm cười nói với hắn: "Có thể cho cô ấy tới đây a, nơi này cảnh sắc không tồi."
Đoàn người đi đến nhà ăn, từng người ngồi xuống, chủ tọa không ai ngồi, Nghiêm Nghĩa Lễ tự giác ngồi vào bên cạnh Nghiêm Nghĩa Tuyên, Nghiêm Duyệt Thi ở đối diện, còn lại Kỷ Linh ngồi bên phía Nghiêm Duyệt Thi.
Cái bàn rất lớn lại chỉ có bốn người, chủ tọa trống không, Kỷ Linh nhìn nhìn hai anh em đối diện.
Đại khái là như Nghiêm Nghĩa Tuyên từng nói, mọi người cùng vây quanh chiếc bàn lớn lại ghét bỏ lẫn nhau, cuối cùng cũng thành bầu không khí ăn không vô.
Nghiêm Duyệt Thi hôm nay là ở nhà dùng cơm, vì thế nhà bếp đã có chuẩn bị trước, đồ ăn lên thật sự mau.
Kỷ Linh nhìn một bàn bày biện đầy đồ ăn ngon, lúc này mới phát hiện mình quả thực đói bụng.
Từ chiều đến giờ hắn chỉ có một bữa cơm cực kỳ bi thảm trên máy bay, bây giờ lại thấy món ngon ở trước mặt, chẳng sợ đã sắp đến khuya, cũng cảm thấy có thể ăn hết nửa cái bàn.
Hắn giương mắt nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, Nghiêm Nghĩa Tuyên còn chưa động đũa người trong cái bàn này cũng không thể bắt đầu.
Nghiêm Nghĩa Tuyên thấy ánh mắt bức thiết của Kỷ Linh, nhịn không được cười cười, nói: "Đều ăn đi."
Anh ta từ lúc vào nhà tới giờ vẫn luôn xụ mặt, lúc này đột nhiên bật cười, nụ cười này ở trong mắt Kỷ Linh giống như ánh mặt trời ấm áp tan chảy cả băng giá, đẹp không nói nên lời.
Tuy đã lỗi thời rồi, nhưng Kỷ Linh vẫn cảm thấy như có vuốt mèo cào cào trong lòng, ngoài mặt hắn vẫn bất động thanh sắc.
Nghiêm Nghĩa Lễ bắt đầu động đũa, Kỷ Linh cũng động theo, mấy người đàn ông chưa ăn cơm, trầm mặc mà dùng cơm.
Nghiêm Duyệt Thi đã ăn qua cơm chiều, hơn nữa cô còn muốn giữ dáng nên không muốn nửa đêm lại ăn thêm cái gì, nhưng cũng không dám rời đi, chỉ có thể chán đến chết mà cúi đầu nhìn đồ ăn.
Nhà ăn rất an tĩnh, chỉ là không khí có chút quỷ dị.
Nghiêm Nghĩa Lễ đi theo về khẳng định không phải để ăn cơm, Nghiêm Duyệt Thi cũng ý thức được điểm này, cho nên mới ngồi ở đây.
Quả nhiên, một lát sau, Nghiêm Nghĩa Lễ đại khái đã lót bụng tốt, bắt đầu mở miệng nói chuyện.
"Tôi hy vọng cậu có thể mau chóng ra quyết định, cậu từ sáng đã bắt đầu kéo dài, đến tối cũng lại tiếp tục co kéo." Khẩu khí Nghiêm Nghĩa Lễ nói chuyện vẫn nghiêm khắc như vậy.
Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng không kiên nhẫn, nhíu mày nói: "Tôi đã sớm nói ý kiến của tôi, là anh không muốn tiếp thu, nếu không đã sớm tan họp rồi. Anh ở trên bàn họp tranh luận chưa đủ sao, còn muốn theo tới đây nữa, thế này là ý gì?"
Kỷ Linh nghĩ, hai người tốt xấu gì cũng một kẻ là chính, một kẻ là phó, đều là quản lý đứng đầu tập đoàn, vậy mà cứ đụng nhau là y hệt trước kia.
"Ý kiến của cậu chính là lại xem xét xem xét? Nghiêm Nghĩa Tuyên, người sáng suốt đều nhìn ra được cậu đang cố ý lấy lệ." Tay trái Nghiêm Nghĩa Lễ gõ gõ mặt bàn, nghiêm túc mà nói, "Ở trong công ty, tôi phải cho cậu mặt mũi, bảo trì hình tượng cao tầng, cho nên tôi mới đến nơi này, để có thể không cố kỵ mà cùng cậu nói chuyện."
Kỷ Linh nghe xong lời này, theo bản năng ngẩng đầu nhìn nhìn Nghiêm Duyệt Thi bên cạnh.
Nghiêm Duyệt Thi cũng cho hắn một ánh mắt.
Nghiêm Nghĩa Tuyên cố ý không làm Kỷ Linh cùng Nghiêm Duyệt Thi đi chỗ khác, là để kiềm chế Nghiêm Nghĩa Lễ, khiến hắn câm miệng lại. Nhưng Nghiêm Nghĩa Lễ hoàn toàn không bận tâm tới sự tồn tại của hai người, vẫn muốn cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên nói rõ ràng.
Kỷ Linh cùng Nghiêm Duyệt Thi nhìn nhau, đều hiểu kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.
Chính thức bắt đầu rồi.
Người đầu tiên gây khó dễ lại là Nghiêm Nghĩa Tuyên, anh ta dứt khoát buông đũa xuống, đối với Nghiêm Nghĩa Lễ nói: "Không có gì để nói hết, tôi đã nói rồi, anh có ý kiến của anh, tôi có suy tính của tôi. Mười mấy giờ hội nghị đều không có kết quả, còn muốn tiếp tục ở đây hùng hổ dọa người?" Càng về sau, thanh âm anh ta càng thấp xuống, như áp suất mùa đông, làm không khí lạnh đi ba phần.
"Nghiêm Nghĩa Tuyên, cậu tự hỏi bản thân cậu đi, là tôi bức cậu, hay là chính cậu có tư tâm cự tuyệt mọi chuyện có lợi cho công ty." Nghiêm Nghĩa Lễ cũng tức giận, dùng ngữ khí châm chọc quen thuộc của hắn nói.
Nghiêm Nghĩa Tuyên cười một tiếng, quả thực cảm thấy không thể tưởng tượng. Anh ta nói: "Anh lần nào cũng nói vấn đề tư tâm, đây là công ty của tôi, có lợi hay không là do tôi quyết định, tôi so với bất luận kẻ nào trong các anh đều hy vọng công ty có thể phát triển tốt nhất."
Nghiêm Nghĩa Lễ cũng cười, nói: "Công ty không phải chỉ của một mình cậu, cậu chỉ là người chiếm phần lớn nhất, cậu muốn một tay che trời, nhưng cậu phải nghĩ tới ý kiến những người còn lại chứ."
Những lời này làm sắc mặt Nghiêm Nghĩa Tuyên hoàn toàn thay đổi.
Nghiêm Nghĩa Lễ tiếp tục nói, hắn áp xuống lửa giận trong giọng, lấy một loại thái độ lý trí, bình tĩnh, rồi lại tràn ngập cảm giác về sự ưu việt nói: "Từ khi ông nội vẫn còn, việc mở rộng nghiệp vụ đến lĩnh vực tiêu thụ luôn luôn là chiến lược phát triển của công ty, nhưng lúc đó chưa có cơ hội tốt. Lần này chúng ta lại có thể nhập cổ vào công ty môi giới bất động sản tiềm năng nhất trong nước, tất cả mọi người đều rất vui mừng, chỉ có mình cậu lần lữa do dự, tôi hỏi cậu Nghiêm Nghĩa Tuyên, cậu có phải có tư tâm gì không?"
Kỷ Linh nghe đến giờ, rốt cuộc hiểu rõ kế hoạch liên doanh giữa Nghiêm thị cùng công ty môi giới lần này, xem ra là do Nghiêm Nghĩa Lễ thúc đẩy.
Hắn thật sự là đói bụng, thời điểm đối diện hai người nói chuyện, hắn vẫn luôn vùi đầu ăn đồ của mình.
Kỷ Linh thậm chí cảm thấy bọn họ chỉ lo khắc khẩu mà không để ý tới đồ ăn ngon thế này, quả thực là phí phạm của trời.
Nghiêm Nghĩa Tuyên không hề hé răng, rũ mắt ngồi an tĩnh, hai bên tranh chấp biến thành Nghiêm Nghĩa Lễ đơn phương đưa ra nghi vấn.
"Cậu có biết cậu do dự, sẽ tạo ra hậu quả thế nào không? Nếu bỏ qua cơ hội lần này, đối phương sẽ xem xét cùng người khác hợp tác, chúng ta không chỉ không được chỗ tốt gì, mà còn làm áo cưới cho đối thủ, cậu thật sự không nghĩ tới sao?"
Nghiêm Nghĩa Lễ vẫn còn nói, hắn dùng một loại ánh mắt hiểu rõ mà nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, sau đó hạ kết luận: "Tất cả những điều này cậu đều nghĩ tới, nhưng cậu vẫn nhất ý cô hành(), không chịu đồng ý, là bởi vì cậu phòng bị tôi."
(() Nhất ý cô hành: một mình hành sự. Ngoan cố theo cách nghĩ chủ quan của mình mà làm, không tiếp thu ý kiến người khác)
Bây giờ đã không còn là tranh chấp, mà là bức bách, bức bách Nghiêm Nghĩa Tuyên đội chiếc mũ vì nội đấu mà quyết định sai lầm.
Nếu không tiếp nhận đầu tư, sẽ là vì tranh quyền mà gây tổn hại lợi ích công ty.
Kỷ Linh nhớ rõ lần trước khi bọn họ cãi nhau ở bãi đỗ xe, Nghiêm Nghĩa Lễ cũng dùng loại chỉ trích tương tự.
Kỷ Linh hưởng thụ mỹ thực, hắn cảm thấy nước sốt hầm thịt bò này đặc biệt ngon, cả cái bàn chỉ có một mình hắn là ăn vui vẻ, hắn cảm thấy thật đáng tiếc, nhịn không được xoay đầu hỏi Nghiêm Duyệt Thi đang run bần bật không dám hé răng bên cạnh: "Cô thật sự không ăn sao?"
Hắn vừa lên tiếng, tất cả mọi người đều nhìn hắn.