Khó Làm Thái Tử Phi

chương 46: tính toán của đế vương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Ciao J

Đương nhiên Quân thái y là người thông minh, hắn đi ra khỏi chỗ Trịnh bảo lâm thì tới đây cầu kiến, nói rằng muốn làm Điển dược cục lang, bắt mạch cầu bình an cho ta.

Vào phòng, hắn nhìn Tiểu Bạch Liên và tiểu Tịch Mai.

“Các ngươi đều lui xuống đi.” Hiếm khi ta khoác lên người tư thế chủ tử: “Mở cửa sổ ra cho thoáng khí.”

Nhìn qua cửa sổ có thể thấy ta và Quân thái y, không thể xem như nam nữ tư tình.

Tiểu Bạch Liên và tiểu Tịch Mai muốn nói lại thôi, nhưng trước mặt Quân thái y vẫn rất nể mặt ta, hai người lần lượt lui khỏi phòng.

Hai người khép cửa lại, Quân thái y quỳ rạp xuống đất hành đại lễ ba quỳ chín lạy, sau đó trịnh trọng cảm ơn ta: “Quân mỗ một đời một kiếp này không quên ân thành toàn của nương nương!”

Xem ra Trịnh bảo lâm gặp mặt đã nói hết lời rồi.

Ta cười nói: “Trước đó gặp mặt thái y lần đầu, đã cho ta một cái nút thắt lớn quá.”

Vừa nói ta vừa vê ngón tay, để tạo chút hiệu quả hù dọa.

Phải biết rằng, ta không để ý Vương Lang và chiêu huấn phản đối, lại đi lừa biểu cô, đưa hắn tới Đông cung. Đơn giản vì lúc đó hắn muốn nói lại thôi, biểu hiện các loại ý tại ngôn toạn,

Mặc dù chưa trao đổi với Quân thái y lần nào, nhưng ta tin nhân cách của hắn, nên mới điều hắn tới đây, lại ban ân cho hắn, để đổi lấy một lời nói thật của hắn.

Nếu như Quân thái y có ý dùng khả năng sinh con của Vương Lang gạt ta, gạt ân tình của ta, gạt chức vị mà ta cung cấp, lại được cơ hội gặp mặt Trịnh bảo lâm nhiều lần.

Ừ, vậy hắn nhất định là người rất lợi hại.

Mà một người lợi hại, cũng hơn lợi hại hơn bảo ấn thái tử phi trong tay ta.

Dù sao ta cũng xuất thân Tướng môn, lúc cần thiết cũng có thể ra tay lấy một, hai mạng người.

Quân thái y cũng là người thông minh.

Hắn vừa nghe đã hiểu được ý ngầm của ta, hắn ngẩng đầu lên sầu lo nhìn ta, lại móc khăn tay lau mồ hôi.

“Nương nương.” Hắn khẽ nói: “Thiểu bất lăng trường, sơ bất gian thân…”

Ta không kìm được đứng dậy, vỗ mạnh bàn quát: “Nói! Rốt cuộc là ai đang giở trò quỷ, là người bên cạnh Bổn cung, hay người bên cạnh Thái tử gia, hay là ——”

Mặc dù ta tùy hứng bất kham, nhưng dù sao cũng là con gái Tô gia, cho tới nay, tình tình cũng không tệ, ít khi bày vẻ tức giận với người dưới —— ta vẫn cảm thấy bắt nạt hạ nhân là một chuyện vô cùng nhàm chán. Lại nói, chứ đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua ta bày ra bộ dạng đe dọa mọt người. Ta lo rằng dáng vẻ này chưa đủ để hù dọa.

Nhưng mà rõ ràng thái dương Quân thái y lại rỉ thêm nhiều mồ hôi, tốc độ hắn lau mồ hôi càng lúc càng nhanh, đôi mắt đảo tròn, đánh giá vẻ mặt ta, chợt hắn cúi đầu xuống, khuôn mặt lộ vẻ trầm tư.

Ta cũng an tĩnh lại, cho Quân thái y chút không gian tự hỏi.

Một lát sau, Quân thái y thở dài một hơi.

Hắn thấp giọng nói: “Nương nương, chuyện này Quân mỗ chỉ nhìn thấy, cũng không có chứng cớ rõ ràng…”

“Ta cũng tin rằng ngươi sẽ không gạt ta.” Ta nói Quân thái y: “Cho dù thế nào, làm loạn Đông cung cũng không mang tới điều gì tốt cho ngươi.”

Quân thái y và Trịnh bảo lâm đương nhiên càng hi vọng Đông cung có thể ổn một chút.

Quân thái y lại lau mồ hôi, hắn ngồi thẳng lên, đi tới đi lui trong phòng bài bước, đột nhiên như nhìn thấy gì, hắn quay người ngồi xuống vị trí của mình, hai ngón tay nhẹ nhàng đè lên mạch của ta.

Ta nhìn theo ánh mắt Quân thái y, nhìn thấy hai huynh đệ Vương Lang và Vương Lung đang đi vào trong viện, bọn họ cũng nhìn qua cửa sổ thấy được Quân thái y.

Ta liếc qua nhìn Quân thái y.

Ta vẫn cảm thấy đây là một người rất thông minh, cũng rất lớn mật, hắn có can đảm tư thông với Trịnh bảo lâm trong cung đình, cũng dám mở miệng nói đùa với ta sau vài ngày mở mạng, rồi lại như hồ lô.

Nhưng người thông minh này, lại đang chảy mồ hôi đầy mặt, giống như trời rất nóng, hắn có rất nhiều áp lực.

Hắn lại đến gần một chút, nhắm mắt lại, giống như đang chuyên tâm bắt mạch.

Nếu không phải nhĩ lực của ta không sai, giọng nói nhỏ như này chắc cũng bị ta bỏ lỡ. Quân thái y đã luyện thành bộ môn thần công, nói từ khẽ môi!

“Là Thụy vương điện hạ.” Ta nghe thấy hắn nói: “A Mông bên cạnh Thụy Vương điện hạ, thường xuyên đến Thái y viện truyền thỉnh thái y. Có một lần thần lười nhác lúc trực, ngủ gật quá giờ trong dược phòng, lúc thức dậy mới biết sắc trời đã tối, vì vậy nghe được một đoạn hội thoại trong kho thuốc. A Mông hỏi Mao thái y chút dược liệu, nói lần trước đoạt dược đã sử dụng hết. Đồ bên ngoài lấy không được như trong nội cung, còn đưa mười lượng bạc, nói rằng đây là Thái tử gia thưởng. Tác dụng của dược liệu này, chỉ có là thuốc tránh thai.”

Mới vừa nói xong, Quân thái y buông lỏng tay ra, lại quỳ trên đất cao giọng nói: “Chúc mừng nương nương đã khỏi hẳn! Sức khỏe nương nương rất tốt, cường tráng ——!

Cửa phòng truyền tới tiếng cười lớn của Vương Lung: “Quân thái y, ngươi định so trâu với Lục tẩu phải không?”

Mặc dù Quân thái y vẫn ướt sũng như vừa được vớt khỏi hồ nước, nhưng miệng như hồ lô, vẫn ra vẻ tự nhiên, hắn cười nói: “Nương nương ngọc thể an khang khỏe mạnh là chuyện tốt.”

Rồi đứng dậy cáo từ: “Nương nương bảo trọng, hạ quan sẽ mở vài phương thuốc cho ngài, ngâm chân đông hạ đủ đề cường thân kiện thể, bách bệnh bất xâm.

Vương Lang cũng đứng ở cửa nhà, cười như không cười nhìn ta, lại gật đầu với Quân thái y.

“Thái y.”

Quân thái y dường như rất sợ Vương Lang, nhìn thấy Vương Lang, trên mặt còn sợ hãi hơn lúc ta nổi giận rất nhiều.

“Hạ quan bái kiến Thái tử gia.” Hắn run lẩy lẩy như muốn ngã xuống đất.

Nói không chừng gian phu nhìn thấy phu chủ, cũng thường chột dạ thế này.

Trong đầu ta đột nhiên toát ra suy nghĩ này. Nhất thời lại có chút vui vẻ từ từ bay lên trong lòng.

Khó trách Quân thái y không dám nói, khó trách hắn muốn chạy.

Buổi nói chuyện này đã hốt gọn cả Vương Lang, Vương Lung, thậm chí cả Trần thục phi.

Ta đã cho rằng ta sẽ rất thương tâm, thậm chí không nhịn được mà rớt nước mắt, trút hết thảy nghi hoặc, đau khổ và trăn trở xuống người Vương Lang, chất vấn tại sao hắn lại làm ta khổ sở như vậy, nhưng cuộc đời luôn kỳ quái như vậy, hoặc trái tim ta đã vỡ vụn một lần vào năm đó ở bên hồ Thái Dịch, bây giờ ta lại hoàn toàn tỉnh táo.

Ta đứng lên cười hỏi Vương Lang: “Hai huynh đệ vào Đông cung khi nào thế?”

Vương Lang cho phép Quân thái y đứng lên, thản nhiên nói: “Thái y thỉnh bình thân.”

Lại đưa mắt nhìn Quân thái y đi ra, mới không hờn khồn giận hỏi: “Từ khi nào Ái phi quan tâm tiểu vương như vậy? Thực khiến tiểu Vương cảm động.”

Hừ, dù sao cũng vì chuyện của Quân thái y mà hắn vẫn khúc mắc với ta, nên mới có thể bày khuôn mặt hững hờ này, một câu cũng phải đá xoáy ta.

Ngược lại Vương Lung nói cho ta biết: “Chuyện ở Bồng Lai các không tra ra kết quả, vùng Đông Bắc lại bắt đầu hội chiến. Trong triều có nhiều việc nên Tử Quang các không mở. Ta và Lục ca trở về lấy cần câu.”

Trong triều có nhiều việc thì Vương Lang chỉ có thể ngồi cạnh hồ Thái Dịch câu cá, tâm tình của hắn sẽ không quá tốt. Thường ngày vào lúc này, dù Vương Lung không mở miệng thì ta cũng sẽ yêu cầu đi cùng hắn đến hồ Thái Dịch câu cá.

Những năm này, chúng ta ở cung Hàm Dương hay Đông cung đều như vậy. Dù có nhiều mâu thuẫn với nhau cỡ nào, thì đều từ cung Hàm Dương ra, ta vẫn luôn coi trọng điểm này và cũng dựa nhiều vào điểm này.

Mà chỉ đến bây giờ ta mới hiểu được, thì ra một góc nào đó trong đáy lòng ta vẫn biết, cô cô chỉ là cô cô của ta, ta dù thích Vương Lang thì hắn cũng không phải người Tô gia. Mà Trần thục phi dù sao cũng chỉ là Trần thục phi, Vương Lung dù sao cũng chỉ có chút quan hệ họ hàng xa với Tô gia.

Hai người kia dù không nói chuyện nhưng đều không đi, Vương Lang vẫn đang lạnh lùng nhìn ta.

Đột nhiên ta cảm thấy hoảng hốt —— chẳng lẽ bọn họ đã biết lúc đó Quân thái y trong kho thuốc, cho nên vừa rồi khi chúng ta ở trong phòng… bọn họ đã nghi ngờ, nghi ngờ Quân thái y để lộ bí mật?

Ngay sau đó, ta đột nhiên hiểu rõ hết tất cả.

Vương Lang đang đợi ta mở miệng yêu cầu đi câu cá cùng hắn.

Nếu như là ngày thường, lúc này ta đã đảo quanh hắn, muốn đi ra ngoài hít thở không khí trong lành với hắn, mà Vương Lang sẽ không kiên nhẫn trầm mặc, không nói được, cũng không nói không được…

Cho dù ta cái gì cũng không bằng Vạn Tuệ, nhưng dù sao cũng có xuất thân, lại nhìn cũng khá, được một người như vậy tình nguyện dây dưa thì nam nhân nào cũng cảm thấy hư vinh.

Ta dùng hết khí lực toàn thân, nở nụ cười nói: “Haiz, ta không đi đâu, vừa nghĩ đến việc Quân thái y lại mở phương thuốc có cam thảo cho ta uống thì chẳng muốn động đậy nữa!”

Thụy vương lộ ra chút vui vẻ: “Lục tẩu… Năm nay tẩu đã mười tám mười chín tuổi rồi đó!”

“Dù là tám mươi chín mươi tuổi cũng không thích uống thuốc cam thảo!” Ta hùng hồn trả lời Thụy vương, không nhìn Vương Lang mà dịu dàng hỏi: “Không có bổn cung làm bạn, Thái tử gia có hào hứng câu cá không? Nếu không có thì bổn cung cũng có thể cố mà…”

Chắc hẳn đến năm ta tám mươi chín mươi tuổi, muốn khiêu khích Vương Lang cũng sẽ không quá khó khăn. Trước mặt Vương Lung, lại lúc trong lòng hắn không thoải mái, bị ta nói như vậy, Vương Lang lập tức xoay người, nói khẽ: “Ái phi nghĩ nhiều rồi.” Sau đó nghênh ngang bỏ đi trước.

Thụy Vương cười cười xin lỗi, đuổi theo sau Vương Lang, ta đứng ở cửa Tây điện đưa mắt nhìn bóng lưng hai người bọn họ ra khỏi Đông cung. Tiểu Bạch Liên không biết từ đâu xuất hiện chỉ trích ta: “Nương nương, hai chủ tử đặc biệt hồi Đông cung đến tìm ngài!”

Tiểu nha đầu này giận ta không đồng ý, mệt cho con bé chỉ nhìn Thụy Vương.

Ta liếc nhìn Tiểu Bạch Liên, mất cả tâm tình trêu trọc, chỉ nói đơn giản: “Ta muốn tắm, ngươi đi lấy nước cho ta.”

Chỉ một nén nhang sau, ta đã ngồi trong thùng tắm, nước ấm bao quanh mình.

Ta hít sâu một hơi, chỉ hận không thể dìm mình chết đuối trong thùng tắm, tạm biệt với phiền não trong đầu ta.

Lại là Vương Lang, lại là Vương Lung, cô cô ta nói đâu có sai, rõ ràng là không sai chút nào.

Bên trong thâm cung, có vài nước lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

Đột nhiên ta cảm thấy ta còn ngu xuân hơn Trần Kiều, ta lại tin trong tính toán của Đế Vương, sẽ có một phần thật lòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio