Khó Làm Thái Tử Phi

chương 79: không ôm chí lớn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi ca ca nghe ta thuật lại, thật lâu cũng không nói chuyện. Chính là đáy mắt tẩu tẩu cũng khó có khi xuất hiên sương mù, ty ty lũ lũ, lại mang theo sương mù đặc hữu của sương khói Giang Nam.

Nói ra chuyện này, so với lúc giấu trong lòng càng làm cho người nghe kinh sợ. Dù sao mặc dù ngôi vị hoàng đế Đại Vân dù không ổn định, nhưng không phải mỗi ngày đều có người muốn dụ dỗ hoàng thượng đến một gian phòng nguy hiểm tính toán tính mạng của hắn.

Ta luôn biết rõ, bá đạo quần là áo lụa cũng chỉ là một tấm mặt nạ của ca ca ta, mà ta cũng đã nhiều năm không nhìn thấy một ca ca như vậy. Lỗ mãng quen thuộc trên mặt huynh ấy thu lại toàn bộ, chỉ để lại suy nghĩ thâm trầm, nhìn qua ánh nến, lại có mấy phần ngốc nghếch.

Ai, nói đến vẻ mặt trầm tư, vẫn là Vương Lang đẹp mắt, mê người hơn…

Đang không yên lòng nghĩ tới, lại thấy vẻ mặt Lưu Phỉ.

Lưu Phỉ đang ôm bụng bự, cũng đang ngơ ngác nhìn ca ca, trong mắt toát ra say mê cùng sùng bái, cũng là sự thật.

Ta không khỏi cảm thấy buồn cười, tại lúc không thích hợp, lại hiểu được đạo lý “người tình trong mắt hoá Tây Thi”.

Qua thật lâu ca ca ta mới thở ra một hơi thật dài.

Huynh ấy giống như hoàng thượng, Trần thục phi, nhỏ giọng nói: “Tiểu Noãn, muội trưởng thành.”

Kèm theo những lời này, trên mặt huynh ấy xuất hiện mệt mỏi cùng bất đắc dĩ, trong nhất thời lại làm ta nghĩ đến vài người.

Ta nghĩ những người thân cận, sau khi hiểu Tô Thế Noãn lớn lên, có lẽ luôn cảm nhận thanh xuân chết đi, có một nỗi sầu não khó tả. Cũng chỉ có hoàng thượng nửa điên nửa không quyền cao thuật gia và Vương Lang là xuất phát từ đáy lòng vui mừng vì ta.

Ta nhỏ giọng nói: “Ca, huynh không thể bảo vệ ta cả đời, coi như huynh bảo vệ được, ta cũng muốn sớm ngày lớn lên, vì huynh phân ưu.”

Thế Dương trao đổi một ánh mắt với Lưu Phỉ, Lưu Phỉ đè tay ta lại, cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: “Tiểu Noãn, nói ra lời này, có thể thấy muội thật là hiểu chuyện.”

Dừng một chút, lại tự giễu nói: “Nếu như tương lai có một ngày muốn phó thác cháu muội cho muội, ta cũng yên tâm.”

Mặc dù ta biết rõ, chuyện Dương tuyển thị vừa xuất hiện, hành động dưới mắt hoàng thượng, khó tránh khỏi có mấy phần không đơn thuần, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới cục diện sẽ hỏng đến mức này.

“Tổ bị phá thì trứng có còn nguyên vẹn nữa không.” Ta nhíu mày, còn muốn nói nữa, Lưu Phỉ đã trừng ta.

“Ta không nói là bây giờ!” Nàng có chút hào khí buồn cười: “Sau này một ngày nào đó, Thế Dương muốn trở lại chiến trường…Trước tiên ta sẽ giao cháu gái cho muội, Tiểu Noãn, đến lúc đó không thể thiếu sự chăm sóc của muội.”

Oh, ta không khỏi hậm hực sờ mũi: mới khen ta trưởng thành, bên này lại hiểu lầm ý của tẩu tẩu…Ta đúng là không chịu được người ta khen.

Cái hiểu lầm nho nhỏ này hình như cũng lấy lòng ca ca, hắn lại có mấy phần lỗ mãng của con cháu kinh thành, liễu lĩnh gõ bàn thật lớn, lớn tiếng cười nhạo ta: “Nói muội mập muội đã thở gấp như vậy? Nha đầu, muội còn phải học thêm nhiều nữa!”

Lưu Phỉ còn chưa kịp hài lòng, Thế Dương đã liếc nàng một cái, bổ sung nói: “Nàng cũng vậy, có đứa bé bỏ hết chiến trường, đến lúc đó ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc đứa bé!”

Đôi môi Lưu Phỉ nhúc nhích, hình như muốn cãi lại cái gì, nhưng vẫn gắng gượng nhịn xuống. Ta nhìn nàng ấy một cái, trong lòng biết rõ ca ca muốn để tẩu ấy ở lại không dễ dàng như vậy.

Chỉ là, cái này để nói sau, hiện tại đầu tiên phải làm là phải phân tích thế cục, xem lời nói của Dương tuyển thị có thể mang cục diện đến đâu.

Khi mọi người đều chưa hoài nghi chuyện Bồng Lai các có phải là chuyện bất ngờ hay không, ý đồ của hoàng thượng rất đơn giản – hoặc chính hắn muốn gây ra mưa gió cho triều đình chút náo nhiệt. Hoặc là, ông ấy muốn mượn chuyện này động tới vị trí Vương Lang.

Dĩ nhiên, nhà họ Tô vừa lập công lớn, lúc Vương Lang còn đúng khuôn phép, muốn phế lập, hoàng thượng không tìm thấy lí do cũng không có khả năng. Dĩ nhiên ông ấy có thể chỉ điểm Dương tuyển thị ngậm máu phun người, nhưng bình thường Vương Lang vẫn cực kỳ cẩn thận, vây cánh bên cạnh đều rất kiên cố bản lĩnh, nhưng cũng không nhiều, không tạp.

Lại nói, hoàng thượng dù sao cũng là hoàng thượng, nếu ông ta quyết tâm hứng chí đổi thái tử, coi như Tô gia chúng ta quyền thế ngâp trời, cũng chỉ có thể bó tay chờ chết. Ông ấy tội gì phải huy động nhân lực nắm giữ một cái bóng không tồn tại, để huỷ bỏ thái tử - dượng ta cũng không ngây thơ như vậy.

Cho nên sau khi ca ca ta hỏi ta “trong lòng dượng vẫn có Vương Lang”, cũng không quá lo lắng. Chỉ là ta cho rằng: dượng ta đánh trở lại, không phải cố làm ra vẻ huyền bí hù doạ Vương Lang và Thế Dương, để cho bọn họ biết gừng càng già càng cay, lần này hai người bọn họ cũng không thể dựa vào ta vừa làm nũng vừa lừa gạt qua cửa.

Cho nên ta cũng nói chuyển Dương tuyển thị cho ca ca, bởi vì ở vấn đề nhạy cảm như vậy…ta vẫn mờ mịt không biết, so với những người muốn tới hỏi thăm ổn thoả hơn nhiều. Thật ra bây giờ đã biết, chúng ta cái gì cũng không làm được. Mặc dù trong cẩm y vệ có người của chúng ta, có thể nói trước cho chúng ta tiến triển vụ án của Dương tuyển thị, nhưng tay ca ca cũng không thể vươn tới quá sâu. Chuyện này đến mức nào, căn bản chúng ta cũng không biết rõ. Nếu như hỏi thăm chung quanh, ngược lại có thể giảm bớt hiềm nghi…

“Nói đi nói lại.” Ta nói với ca ca: “Hay là muốn nhìn thấu tâm tư dượng, chỉ cần không liên luỵ đến việc phế lập, hắn gõ Vương Lang thế nào, làm thế nào tất cả vụ án đều là chuyện nhà. Phải làm gì, cũng chỉ để dượng vui mừng, chúng ta có thể làm, chỉ có thể chờ dượng nói thật, rồi bố trí lại.”

Vốn là Thế Dương đang khổ cực suy nghĩ, nghe được lời ta nói…, đầu tiên là ánh mắt Lưu Phỉ sáng lên, sau đó vẻ mặt Thế Dương cũng vừa động. Hai người trầm ngâm một lúc, trao đổi ánh mắt, Thế Dương mới cười khích lệ: “Tốt, tiểu nha đầu, suy nghĩ của của muội theo kịp kín đáo của huynh rồi.”

Mặc dù suy nghĩ của ta không nhanh nhẹn, nhưng dù sao chuyện này ta đã suy nghĩ thật lâu, nếu điểm này cũng không nhân ra, Tô Thế Noãn ta chính là một kẻ ngốc. Ta xin lỗi cười: “Ca ca, Tiểu Noãn cũng không thể lớn lên mà không có thêm tâm kế nha.”

Ca ca nhìn ta, ánh mắt ấm áp, huynh ấy vỗ vỗ đầu ta, lại ôm ta vào lòng, nhỏ giọng nói: “Tiểu Noãn, muội đúng là lớn rồi.”

Ta còn chưa kịp cảm động, huynh ấy liền mạnh mẽ ngắt mặt ta: “Chỉ là, nha đầu chết tiệt kia, dù muội có bao nhiêu tâm kế, vẫn là muội muội của ta. Ở trước mặt ta còn không đến phiên muội động não.”

Hắn đứng dậy, thương lượng với tẩu tẩu: “Xem ra chuyện này còn phải vào cung nói cho Vương Lang biết?”

Tẩu tẩu không chút nghĩ ngợi gật đầu một cái: “Chàng lại nói nhảm rồi.”

Sau đó ca ca mặc kệ ta, đi thẳng ra cửa – mặc dù miệng người này đầy “muội đã trưởng thành”, nhưng nói cho cùng vẫn không coi ta là người lớn.

Ta không khỏi cảm thấy có chút bực mình, nhưng lại cảm thấy ca ca bọn họ cũng không sai: không xem trọng ta, cũng bởi vì mặc dù ta đã lớn lên, nhưng xác thực vẫn kém tinh tế lợi hại hơn bọn họ.

Thành thật mà nói, ta thật ước gì vĩnh viễn đều như thế này, chuyện gì cũng có ca ca và Vương Lang làm chủ, ta chỉ an an phận phận trải qua những ngày của mình, thỉnh thoảng khi dễ một phi tần Đông cung, thuận tiện chuyên tâm mong đợi tiểu bảo bảo của ta và Vương Lang….

Vừa nghĩ như vậy, đã cảm thấy ta thực sự là một tiểu nữ nhân không ôm chí lớn, hơn nữa còn rất đần. Vương Lang có thể chung tình với ta, đúng là kiếp trước ta đã tu luyện phúc khí.

Như đã hạ chú định tâm, chờ hoàng thượng ra chiêu, mặc dù ta vẫn chưa xốc lại tinh thần vui đùa xung quanh, nhưng dường như trong lòng đã bỏ xuống gánh nặng, mỗi ngày trôi qua càng thêm nhàn nhã. Ngược lại ca ca lại bận rộn, thỉnh thoảng vào cung xin gặp không nói, những lúc không vào cung, mỗi lần đi ra ngoài chính là cả ngày.

“Nam nhân có chuyện của nam nhân. Mặc dù không cam tâm, nhưng ở kinh thành, các nữ nhân cũng có chuyện bận rộn của nữ nhân.” Lúc Lưu Phỉ bắt ta đến viết câu đối đã giải thích với ta như vậy.

Gần cuối năm, Tô gia nhiều năm lần đầu hồi kinh mừng năm mới, dĩ nhiên lễ mừng năm mới lớn hơn mấy phần so với mấy năm trước. Có vài bằng hữu thân thiết và thân thích đến thăm hỏi, chỉ tiếc Thế Dương bận rộn, thân thể Lưu Phỉ lại nặng nề, mặc dù ta có lòng qua lại, nhưng thân phận trên đầu, cũng không tiện lộ diện. Không thể làm gì khác hơn là hao tâm tổn sức hơn trên quà tặng, đây là công việc của dưỡng nương, chỉ là Liễu chiêu huấn khó được khi về nhà thăm phụ mẫu, ta hợp kế với Lưu Phỉ, cho mẫu nữ bọn họ nghỉ ngơi vài ngày, để các nàng đến Trang Tử thượng ở vài ngày. Không thể làm gì khác hơn là để tự thái tử phi ta ra tay viết danh mục quà tặng rồi.

Ngoài việc sao chép khó tránh khỏi nói chuyện với Lưu Phỉ về biến cố của thân bằng hảo hữu – thấy danh mục quà tặng cho nhà mẹ Lưu Phỉ, đặc biệt cho đường muội Lưu Thuý của nàng mấy phần quà nhỏ, ta chỉ muốn: “Bây giờ Lưu Thuý đang ở kinh thành sao? Cũng không đến làm bạn với tẩu vài ngày!”

Lời ngầm không nói ra miệng đương nhiên là, để tẩu tẩu ta xem trước, nếu là được vừa đúng giới thiệu cho Vương Lung.

Lưu Phỉ lướt nhanh qua ta, tay ôm bụng che che giấu giấu nói: “Nàng à, nàng tính tình hoang dã, đã đến mấy lần, cảm thấy ở nhà chúng ta không có ý tứ. Bây giờ đang ở bên ngoài đánh ngựa chơi xuân rồi.”

Nghe cũng rất có phong phạm của ta năm đó!

Mặc dù còn chưa gặp mặt, nhưng ta đã thật thích nha đầu này: “Vậy cũng không cần gấp gáp, chờ sau khi ta hồi cung, tẩu mang nàng vào vấn an ta. Ta lại mang đến cung Lộ Hoa – tẩu tẩu, Tiểu Linh Lung ngoại trừ đôi chân đó, cũng không có gì không tốt. Biểu cô lại là người tỉnh táo…Mặt hàng tốt như vậy, trước tiên phải dành cho người mình!”

Lưu Phỉ thở ra một hơi: “Tốt như vậy, sao năm đó muội không cần?”

“Đó đương nhiên là vì Vương Lang tốt hơn chứ sao.” Ta trả lời rất đương nhiên, lấy được cái liếc mắt của Lưu Phỉ.

“Tốt ở đâu?” Lưu Phỉ ghét bỏ: “Mặt than, xuất thân lại phức tạp, bình thường nói chuyện gây khó dễ, chỉ biết khi dễ muội…”

Nhìn ta một cái, bỗng nhiên nàng cười lên: “Khi đó không phải muội không muốn gả vào Đông cung, huyên náo long trời lở đất, nhiều lần ta nói với Thế Dương: không muốn gả ta sẽ không gả! Nhà chúng ta không phải loại bán nữ cầu vinh. Là ca ca muội kiên trì nói, trong lòng Vương Lang có muội trong lòng muội có Vương Lang, muội nhất định phải gả, tương lai mới không hối hận. Khi đó ngoài miệng ta không lên tiếng, nhưng trong lòng lại nghĩ…Ta thấy tính tình này của muội, coi như Vương Lang yêu muội, sau khi gả vào cũng sẽ khổ.”

Nàng đến gần ta, hạ giọng trêu ghẹo: “Không ngờ Tiểu Noãn muội vì Vương Lang học được nhanh như vậy!”

Ta không khỏi quýnh lên, đỏ mặt không biết nói gì. Lưu Phỉ cười lớn, qua nửa ngày lại lầm bầm lầu bầu: “Ta vẫn là không hiểu, muội nói muội hồ đồ cũng thôi đi, Vương Lang cũng hồ đồ, năm đó hắn phóng túng muội thành dáng vẻ này, cũng có ý muốn quấy nhiễu hôn sự…Hắn yêu muội như vậy, sao lại không chịu thành thân với muội như vậy?”

Đúng vậy, vấn đề này chính là câu hỏi ta khắc sâu trong lòng.

Ta vừa muốn nói chuyện, ngoài phòng liền có hai nha hoàn bước vào: “Cô nãi nãi, bên ngoài có một khách nam trẻ tuổi tìm ngài! Hắn nói trong cung phái hắn tới báo tin.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio