Edit: Thu Lệ
"Từ nhỏ ta đã muốn biết cảm giác khi ngồi ngự liễn là như thế nào." Ta nằm trong ngực Vương Lang chóng mặt nói. "Nhiều lần ta đều muốn cùng chàng đi điện tế thiên hàng năm......"
Vương Lang khẽ cười lên, xoa tóc ta càng thêm loạn hơn, "Thật ra thì cũng không có gì đặc biệt, so với xa giá của thái tử phi thì chỉ rộng rãi hơn một chút mà thôi."
"Chàng lại biết chỉ rộng rãi một chút, chàng đã từng ngồi rồi à?" Ta ngồi dậy, tìm kiếm y phục khắp nơi trong xa liễn ấm áp—— cái này nếu bỏ lại một hai kiện, truyền đi lại là chuyện xưa không nói được. Sợ rằng một bình dân bách tính cũng cho rằng Vương Lang có nhiều … rồi.
Xa liễn đã tiến vào Kinh Thành, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng người ồn ào hai bên đường phố: giỗ tổ Đông chí hằng năm, là cơ hội tốt nhất để dân chúng bình thường nhìn thấy thiên nhan. Có một số người không linh thông tin tức, còn tưởng rằng là hoàng thượng tự mình tế thiên. Xem náo nhiệt là thiên tính của dân chúng Đại Vân, bên ngoài hoàng bố, hai hàng cửa sổ đối diện đường cái nhìn đâu cũng thấy đầu người, mơ hồ còn có tiếng hô vạn tuế truyền đến.
Tuy rằng da mặt của Tô Thế Noãn ta vẫn rất dày, mà trong ngoài ngự liễn đều bị bao bọc đến cực kỳ chặt chẽ, tuyệt đối không chút cảnh xuân nào có thể tiết lộ ra ngoài, thậm chí ngay cả bên ngoài tiền xe, tùy tùng bốn phía, có thể cũng không biết bên trong đang diễn ra kịch hay gì. Nhưng biết rõ bên ngoài chính là ngàn vạn dân chúng, mấy trăm Ngự Lâm quân, ta còn có mấy phần không đất dung thân, hận không thể lập tức mặc quần áo tử tế, làm bộ như kiều diễm mới vừa rồi chỉ là một cuộc mộng xuân.
Vương Lang lại thong dong hơn ta nhiều, hắn nửa tựa lên gối dựa, chậm rãi thắt dây áo, trên mặt vẫn còn chút ửng hồng đã lui và phong tình, nhìn quả thật giống như một người vừa bước ra khỏi mộng xuân, thấy ta sử dụng ánh mắt giết hắn, còn nhướng lông mày với ta, mang theo một nụ cười đùa bỡn ta, "Muốn thì tới một lần nữa, vẫn còn thời gian."
Vừa nói, thậm chí còn làm bộ muốn cởi nút cài của ta ra. Ta hoảng sợ vội vàng cầu xin tha thứ, "Xin Thái Tử Gia thương xót, bỏ qua cho nô tì đi. Nô tì đi ngựa từ sáng sớm, đau lưng, thật sự không chịu nổi nữa."
Rốt cuộc không nhịn được cười hắn, "Nếu Thái Tử Gia vẫn chưa thỏa mãn, A Xương đang ở liễn tùy tùng bên cạnh......"
Vương Lang nhướng lông mày lên, cho ta một cái liếc mắt, lúc này mới ngồi thẳng người, tăng tốc độ mặc quần áo nhanh hơn. Vừa phân phó ta, "Một lát vào Ngọ Môn, ta trực tiếp xuống kiệu trước điện Thái Hòa, còn phải đi cung Thụy Khánh thưa lại. Ta sẽ để A Xương ở lại, trực tiếp kéo nàng vào trong xe ngựa, nàng từ chỗ đó mà về nhà đi."
Nghĩ đến tuy rằng chúng ta cùng vào cung thành, nhưng rất nhanh ta sẽ có thể trở về Tô gia ấm áp, tiếp tục cuộc sống tiêu dao trong lán thủy tinh. Vương Lang lại phải đi đễn chỗ ước hẹn hung hiểm, ta không khỏi có mấy phần chán nản.
Mặc dù ta biết Vương Lang đã hiểu tất cả, thành thạo, tuy rằng ta biết coi như ta có hỏi, hỏi ra đáp án cũng chưa hẳn là lời thật lòng của hắn. Nhưng bây giờ ta mới biết: Thì ra là khi người trong lòng đứng trong hoàn cảnh nguy hiểm, chỉ cần một lời bảo đảm bé nhỏ không đáng kể, cũng đều sẽ trở thành cộng rơm cứu mạng ta.
"Sẽ không có việc gì chứ?" Không nhịn được mở miệng hỏi, tự ta đều có mấy phần buồn cười: Chỉ lát nữa là người này phải bị làm tù nhân rồi, ta vẫn còn nhất thiết tìm kiếm lời cam đoan của hắn với mình.
"Ta sẽ không có việc gì." Vương Lang cúi đầu cài nút áo, thuận miệng an ủi ta. Một lát sau ngẩng đầu lên, thấy ta vẫn còn nhìn hắn, hắn thở dài, lại nghiêm túc nói cho ta biết, "Thế Noãn, ta không có việc gì, lần này lão già chỉ lấy ta làm bè, người chân chính muốn khảo giáo, cũng không phải ta."
"Không phải chàng?" Ta mơ hồ lặp lại lời của hắn, "Không phải chàng thì là ai?"
Hắn lại lộ ra vẻ như cười như không, đang muốn mở miệng nói chuyện, ta vội vàng cắt đứt, "Không cho nói để cho ta tới đoán! Bình thường chàng để cho ta đoán, ta không nghi ngờ, dù sao ta rảnh rỗi không có việc làm. Nhưng nếu chàng để chuyện này cho ta đoán, ta sẽ, ta sẽ......"
Ta còn chưa nói hết, Vương Lang đã hôn một ngụm lên môi ta.
"Nha đầu ngốc." Môi của hắn cũng bị ta thấm ướt đến ấm rồi, đôi môi bình thường lạnh lẽo, dưới mắt là lửa nóng, mang theo mùi vị của chính ta, cùng mùi vị nhang đèn nhàn nhạt trong điện, ở trên môi của ta lúc mở lúc đóng, lại có hơi ngọt. "Còn không đoán được sao? Một chiêu thử này không phải là ta, dĩ nhiên là Quý Phi nương nương."
Lần này, rốt cuộc ta đã hiểu được mấy phần, lại ngẫm nghĩ một lần nữa, mới chợt hiểu ra.
Hoàng thượng làm việc, thật là quỷ thần khó lường.
"Cái này còn dùng thử sao?" Không khỏi có mấy phần hậm hực, "Trong bụng Miêu thị có mấy cân cỏ khô, ta thấy lão nhân gia ông ta cũng rất rõ ràng rồi."
Vương Lang cười không nói, lại cúi xuống hôn ta, thái độ cũng rất khắc chế, chỉ để môi lưỡi quấn quít ngắn ngủi, liền tách ra, "Lão già làm việc, cho tới bây giờ cũng không chỉ có một mưu tính, thời gian quá ngắn, ta chỉ nghiên cứu tường tận được hai ý kiến quan trọng. Nàng yên tâm, hai chuyện này đều không quá liên quan đến chúng ta, nàng hãy ở nhà hầu hạ tẩu tẩu cho tốt, không cần lo lắng dư thừa, cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ."
Ta rất tiếc nuối nói phục bút() của Quân thái y cho Vương Lang, "Vốn còn muốn, nhưng bây giờ không được......"
(): Đoạn văn dẫn đầu ý cho đoạn văn sau
Vương Lang nghe được liền bật cười, vừa cười, vừa hôn ta, "Được, không ngờ cổ tay của Tiểu Noãn chúng ta cũng thuần thục rồi. Chuyện này phải đợi nàng trở về Đông cung mà vẫn chưa có kết quả, thì nàng có thể cho Quý phi nương nương thêm một chút náo nhiệt."
Có lẽ là do thân phận của hắn cho phép, lúc Vương Lang nói chuyện rất thích vòng vo mây mù dày đặc, như vậy chúng tỏ bảo đảm ‘việc không liên quan đến chúng ta’, ‘nàng cứ việc yên tâm’, vẫn là lần đầu tiên qua nhiều năm như vậy.
Ta nghĩ sau khi thành hôn, tất nhiên ta đã thay đổi rất nhiều, mà Vương Lang dù sao cũng bị ta thay đổi một chút xíu —— hiểu lầm kéo dài nhiều năm, những trận cãi vã vô nghĩa nhiều năm đã qua đi, rốt cuộc hắn cũng học được cách nhân nhượng ta chậm lụt, học được cách nói rõ lời trong lòng ra.
"Chàng nói chàng có thể ra ngoài ăn cháo mồng tháng chạp không?" Ta còn có chút lưu luyến, "Năm ngoái, lúc ăn cháo, chàng cũng không ở Kinh Thành......"
Vương Lang buộc chắc lại nút áo cuối cùng, treo túi thơm màu vàng sáng lên bên hông, hắn không không trả lời ta, chỉ nói, "Nhìn xem, đã qua Ngọ Môn rồi."
Suốt cả năm, cổng Ngọ Môn chỉ được mở ra mấy lần vào lúc đại tế Xuân, Đông, lần này ta có thân phận nữ quyến, ngồi trên ngự liễn đi qua Ngọ môn, thật ra thì đã hưởng thụ được quy cách vào cửa của hoàng hậu rồi.
Cả Đại Vân, người có tư cách lấy thân phận hoàng hậu đi qua Ngọ Môn, thật ra thì cũng chỉ có một mình cô cô ta: Ở Đại Vân, từ lúc làm thái tử đến lúc lên ngôi, giống như đã sớm thành thân. Mà từ thái tử phi đến khi được sắc phong hoàng hậu, vẻn vẹn chỉ hành lễ trong Tử Cấm thành, là không cần vào ra khỏi cửa thành.
Chỉ có cô cô ta, tuy rằng là lấy thân phận thái tử phi được sắc phong làm hoàng hậu, nhưng đông chí năm đó, hoàng thượng kiên trì để cho bà lấy thân phận hoàng hậu, theo đuôi đại giá từ trung môn xuất cung, cùng ông ở điện Kỳ Niên Tế Tự thiên địa.
Tuy rằng năm đó cô cô ta được đi một lần, nhưng chỉ cần một lần đó, cũng đã để cho bà được ghi lại trong sử sách.
Có lẽ Vương Lang cũng nghĩ đến đoạn chuyện cũ này, trong lúc nhất thời chúng ta cũng trầm mặc. Đợi đến khi bị cổng tò vò che khuất ánh nắng chiếu vào bên trong xe lần nữa, Vương Lang mới nhẹ nói, "Một ngày nào đó, ta muốn nàng cũng đi lên lỗ bộ hoàng hậu, đi theo sau lưng ta, chúng ta cùng nhau từ nơi này đi ra ngoài, đến điện Kỳ Niên Tế Tự thiên địa ——"
Ta nhanh chóng cắt đứt hắn, "Ta thà ăn mặc thành tiểu thái giám, ở trong xe chờ chàng như bây giờ."
Con người của ta, bình sinh không thích nhất là ra vẻ ta đây tự cao tự đại, cùng đi Tế Tự thiên địa có gì tốt? Ở bên ngoài hớp gió! Còn không bằng ở trong xe ấm áp nhìn sách lim dim, chờ Vương Lang mệt nhọc xong rồi đi vào, còn muốn tìm mọi cách, trợ giúp hắn buông lỏng một chút......
Vương Lang nhìn ta, hắn cười, cười tựa như gió xuân.
"Tô Thế Noãn." Hắn nói, "Nàng thật là bùn nhão không trét được tường!"
Xa liễn đi qua Ngọ Môn dừng chân trước điện Thái Hòa, dù Vương Lang hoàn thành nhiệm vụ thay phụ hoàng tế thiên, thì cũng sẽ không được ngồi đại giá lỗ bộ nữa. Ở trước điện Thái Hòa, hắn đổi lại kiệu của thái tử, mang theo mấy phiên vương đến cung Thụy Khánh bàn giao công việc, Văn Võ Bá Quan dĩ nhiên cũng trở về phủ của mình. Còn có người kéo ngự liễn đến nơi nào đó, tháo ngựa dọn dẹp một hồi để bảo quản.
Nhiều năm lăn lộn trong cung đình, đã khiến ta hiểu được, coi như đã phủ lên đầu chữ Hoàng, là cái gì hay là cái gì, nói thí dụ như tuy dượng ta mang theo danh hiệu Hoàng đế, nhưng vẫn là lão già nửa điên nửa khùng. Cho đến thí dụ như ngự mã tuy rằng mang danh một chữ ngự, nhưng chỉ cần là ngựa, nó vẫn sẽ thải. Vì để tránh cho mùi phân ngựa làm ô nhiễm đại viện trước điện Thái Hòa, xe ngựa bình thường đều lui rất mau. Cũng không lâu lắm, chúng ta tiến vào một đại viện ngự mã giám bên ngoài đình, thật ra thì từ nơi này đến cửa cung không xa lắm. Ta liền ở trong xe ôm đầu gối, lặng lẽ nghe nhóm người hò hét loạn lên tháo ngựa cho đại giá, xa giá của phiên vương.
Lại một lát sau, phần lớn nhóm người đã dắt ngự ngựa xuống, trên cơ bản là mọi người đi theo con ngựa, A Xương ở bên ngoài gõ một cái, ta liền vén rèm lên nhảy xuống đất, cười đùa nói với A Xương, "Tốt lắm nha, Xương công công là đắt cước đạp tiện địa, cũng đến Giám phân ngựa để làm việc?"
Tính ra, trong Ngự mã giám thì trông nom ngự mã là nghèo nhất, cũng giống như công công A Xương vậy, không có việc gì dĩ nhiên sẽ không tới đây loạn quạng. Gương mặt hắn đau khổ đang muốn nói gì đó, đột nhiên rèm xe ngựa ở phía xa động đậy, Lưu Thúy từ bên trong chui ra nhảy xuống đất.
Nha đầu này thân phận tôn quý, đường huynh và đường tỷ phu của nàng đều là hạng người có quyền cao chức trọng, ta cũng không lo lắng nàng sẽ chịu bao nhiêu uất ức, hơn nữa mới vừa rồi toàn tâm toàn ý lo lắng cho Vương Lang, nên cũng không để ý đến vị trí của nàng. Trong dự tưởng, nàng cũng hồ đồ một phen trong sân phơi đó, bị người ta khách khí đuổi ra ngoài. Thấy nàng cũng ra khỏi xe ngựa giống như ta, ta và A Xương đều ngẩn ra. Ta hạ giọng hỏi A Xương, "Sau đó nàng ấy chui đi đâu?"
A Xương nhìn như môi bất động, hồi đáp cũng vừa vội vừa nhanh, "Lưu tiểu thư vừa đến đã hỏi xa giá của Thụy Vương ở nơi nào, nô tài cũng không dám ngăn. Nàng cũng không cho chúng ta nói lung tung với Thụy Vương......"
Trong lòng ta có tính toán: Tiểu nha đầu động lòng xuân, xem ra là coi trọng Tiểu Linh Lung á!
Cũng phải, tuy rằng Tiểu Linh Lung đi đứng không mấy dễ dàng, nhưng mặt mày như quan ngọc, tác phong nhanh nhẹn, là kiểu người khiêm tốn phong độ. Cho dù ngày đó có say rượu, trước sau vẫn tiến lùi thoả đáng, nói năng hấp dẫn, kiểu người như thế dĩ nhiên không phải đầu đường cuối ngõ tùy tiện là có thể đụng vào mạch thượng bách tính, hơn nữa hai bên đã sớm có bàn luận hôn nhân, ta không bất ngờ chút nào khi Lưu Thúy sẽ động lòng. Cũng không biết hai người trở lại chỗ nghỉ tạm có xảy ra chuyện gì không, hay Lưu Phỉ chỉ tùy ý cao hứng, liền chui vào xe ngựa hù dọa Thụy Vương.
Đã đến tuổi này, dĩ nhiên ta biết nếu nói xuyên thủng thì da mặt nữ nhi gia rất mỏng, sợ rằng sẽ ngượng nếu gặp lại Tiểu Linh Lung, vì vậy chỉ làm như không có chuyện gì, cười híp mắt bắt chuyện với Lưu Thúy, "Đi, cùng ta đi ra ngoài, cũng thuận tiện một chút!"
Lưu Thúy lặng lẽ gật đầu một cái, ta sai A Xương an bài hai con ngựa, sau đó mang theo nàng từ cửa hông xuất cung, thuận lợi trôi qua hai canh giờ—— hắc hắc, nhìn khả năng của ta này!
Tuy rằng vẫn còn muốn đi dạo bên ngoài thêm một chút nữa, nhưng sắc trời không còn sớm, sợ Lưu Phỉ lo lắng, hơn nữa ca ca đã về nhà, chuyện này còn phải xin phép. Nên ta không dừng lại lâu, mà là về thẳng Tô gia. Nhưng Lưu Thúy lại không xuống ngựa cùng ta, ta hỏi nàng, "Ngươi không vào sao?"
Tiểu cô nương nhìn ta, gật đầu một cái lại lắc đầu, nàng chợt nhỏ giọng nói, "Ta rất thích Thất vương gia, nhưng Thất vương gia lại không thích ta! Ta cảm thấy người trong lòng của Thất vương gia......"
Vừa nói, vừa thắng ngựa quay về, ta còn muốn hỏi nàng nói những gì thì nàng đã đi xa rồi.