Khô Lâu Huyễn Hí Đồ

chương 33: tụ hợp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG : Tụ hợp

Edit: Thiên Địa hội

___

Cô miễn cưỡng ngáp một cái, thấy Sergei mặt mày xám ngoét đang ngồi cạnh đống lửa bèn nháy mắt, cười nói: "Chào buổi tối, Sergei."

"Chào buổi tối." Sergei nghe thấy thanh âm của mình hơi mơ hồ, không nhẹ nhàng khoan khoái giống ngày thường. Anh cố gắng tỏ ra như không có gì, song cơ mặt lại không kiềm được có chút cứng ngắc: "Ngủ ngon chứ?"

"Không tệ lắm." Ilenia nói: "Đến lượt anh ngủ đi."

"Vậy... không có chỗ nào không thoải mái chứ?" Sergei nhỏ giọng nói.

"Không thoải mái? Không đâu." Ilenia không hề biết bản thân có vấn đề gì, cô ngồi dậy khỏi ba lô: "Tôi thấy thoải mái lắm, anh ngủ đi."

Sergei đành ngậm miệng, hàm hồ nói "được".

Tuy ngoài miệng thì nói là phải ngủ như thế, nhưng sao anh có thể ngủ cho được; Sergei nằm thẳng dưới đất, hơi híp mắt lại, thông qua khóe mắt để quan sát Ilenia đang gác đêm đằng kia. Cô ngồi cạnh đống lửa một lát rồi xoay người, đưa lưng về phía Sergei, tiếp theo là một loạt những tiếng động sột soạt sột soạt, như thể lấy thứ gì đó trong ba lô nhưng lại làm rơi vậy. Một giây sau đó, Sergei liền nghe được thanh âm đã đánh thức mình đêm qua, lúc này anh đã hoàn toàn chắc chắn, đó chính là âm thanh nhai nuốt khiến cho người ta rùng mình.

Như là ở đó nhai nuốt thịt tươi, thậm chí thỉnh thoảng còn xé rách chúng. Liên hệ những gì trong sổ tay của Ilenia mà mình vừa đọc được, Sergei lập tức rùng mình. Anh nhìn chằm chằm Ilenia, như thể đang ngó chừng một con quái vật vặn vẹo, không dám buông lỏng cảnh giác một chút nào.

Nửa đêm sau đó tới tận khi trời sáng, Ilenia đều ngồi một chỗ ăn gì đó. Mãi tới khi sắc trời hửng sáng, cô mới chậm rãi dừng lại. Sergei rất muốn ngồi dậy chất vấn cô rốt cuộc là thứ gì vậy, nhưng trong lòng lại có chút do dự bất an, vì anh thực sự không chắc nếu như thứ này không phải Ilenia, mình và nó không nể mặt nhau thì có gây ra hậu quả nghiêm trọng gì không.

Nhưng anh cũng không nghĩ rằng, trước khi bị lây nhiễm, Ilenia vốn đã là một người khác rồi.

Trong tiếng động khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng ấy, Sergei cuối cùng cũng chào đón buổi sáng. Anh thề, anh chưa bao giờ mong đợi sáng sớm mau đến như bây giờ.

Ilenia sắp xếp ba lô, lại khôi phục bộ dáng hoạt bát bình thường, theo Sergei tiến về phía trước. Nhưng lần này Sergei cố gắng giữ khoảng cách với Ilenia, cũng may Ilenia không phát giác ra, chỉ cúi đầu đi theo Sergei mà thôi, không hề phát hiện ra thái độ của Sergei đối với mình có gì khác lạ.

Hai người cứ duy trì bầu không khí khiến cho người ta suy sụp này mà đi liền ba ngày, lúc tinh thần Sergei sắp đến cực hạn vì không thể ngủ nổi, thì lại phát hiện ra một chuyện càng khiến anh suy sụp hơn... Anh phát hiện ra, bụng Ilenia to lên.

Chỉ mới qua mấy buổi tối mà thôi, bụng dưới bằng phẳng của cô phồng lên tựa như bị thổi hơi vậy, cô sờ bụng theo thói quen, trên mặt có nụ cười từ ái chỉ thuộc về người mẹ.

"Ilenia, cô không sao chứ?" Sergei không nhớ mình hỏi lần này là lần thứ mấy, anh cứ lặp đi lặp lại câu hỏi để được Ilenia xác nhận; nếu nói là hỏi vì muốn nhận được câu trả lời của Ilenia, chẳng bằng nói rằng Sergei đang tìm cách lừa mình dối người còn hơn.

Nhưng Ilenia vẫn không khác gì so với lúc trước. Cô mỉm cười nhìn Sergei: "Không sao, tôi khỏe lắm. Sergei, anh không cần lo cho tôi đâu."

Sergei nói: "Bụng cô... hình như to lên... rất nhiều?"

Ilenia không quan tâm lắm, chỉ cười: "Không phải tôi đã nói với anh là tôi mang thai sao? Bụng người mang thai to lên là bình thường mà." Cô sờ bụng, giọng nói tự nhiên, tự nhiên đến mức như thể Sergei mới là người kỳ quái vì hỏi câu hỏi nọ.

Sao mà bình thường được chứ. Sergei chết lặng mà nghĩ. Hay là nói, tại thế giới không bình thường này, cô cũng không bình thường như vậy, cho nên mới là người bình thường sao? Còn mình thì trở nên kỳ quái? Trong đầu vừa toát ra ý nghĩ này, anh bèn nhanh chóng cố gắng xua nó đi. Anh biết loại suy nghĩ này vô cùng nguy hiểm, một khi đã sa chân vào cạm bẫy logic, khả năng cao anh sẽ trở thành Ilenia tiếp theo.

Xem bản đồ liền thấy còn cách bờ sông không xa, nhưng anh không sao xác định được nếu dẫn theo Ilenia thế này, cứ đi chậm như vậy, bao lâu nữa mới có thể tới nơi... hơn nữa trên đường đi, không chắc trên người Ilenia sẽ không xuất hiện thay đổi kỳ dị nào khác.

Mấy ngày rồi không thể an ổn ngủ, tinh thần của Sergei kém đi rất nhanh, nhưng anh vẫn cố gắng kiên trì, thậm chí bắt đầu tự làm hại mình để nương nhờ đau đớn cho bản thân thanh tỉnh. Điều may mắn duy nhất là, Ilenia tựa hồ không có gì khác lạ, ngoại trừ cái bụng càng lúc càng lớn kia.

Mới chỉ có mấy ngày, mà cô đã như mang thai tám tháng. Chân tay mảnh khảnh lại thêm cái bụng to lớn, tạo ra một loại cảm giác không cân đối rất quỷ dị. Sergei đã từng nhìn thấy những nạn dân chết đói, phần lớn bụng của họ đều phình lên, nghe nói bên trong chứa đầy bùn đất không có cách nào tiêu hóa nổi.

Mà Ilenia, xem dáng vẻ của cô, càng lúc càng giống những người kia.

Lại một buổi đêm yên tĩnh, Sergei vì mệt mỏi thời gian dài nên không ức chế được mà mơ màng ngủ thiếp đi. Lúc đột ngột bị đánh thức, anh mới mờ mịt nhìn bốn phía, phát hiện Ilenia ngồi cạnh đống lửa đã không còn thấy bóng dáng.

"Ilenia? Ilenia?" Dù cảm thấy cô đã vượt quá phạm trù "người bình thường", nhưng Sergei vẫn gọi tên cô. Anh chú ý rằng Ilenia dù đã đi, nhưng cái ba lô màu hồng phấn của cô vẫn để nguyên chỗ cũ.

Ánh mắt của Sergei dừng lại trên chiếc ba lô ấy.

Ngày thường, Ilenia đeo cái túi này trên lưng vừa thần bí vừa nghiêm ngặt, không hề cho anh đụng vào. Lúc này không thấy cô đâu, tựa hồ là cơ hội trời cho của Sergei. Ba lô trước mắt giống như chiếc hộp Pandora, không ngừng dụ dỗ thần kinh vốn đã rất yếu ớt của Sergei.

Anh liếm môi một cái, cuối cùng không cưỡng lại được mà chậm rãi đi tới chỗ ba lô, nhẹ nhàng kéo khóa.

"Roẹt, roẹt", khóa bị kéo đến tận cùng, ba lô mở ra một khe hở đen như mực, lộ ra đồ vật bên trong.

Sergei ngửi thấy mùi máu tươi. Anh nhìn không rõ lắm, lại kéo mở ba lô hơn một chút, cố gắng nhìn rõ vật bên trong.

Mượn ánh sáng lập lòe của đống lửa, cuối cùng Sergei cũng đạt được mục đích. Anh thấy được đồ vật trong ba lô, khoảnh khắc khi nhìn rõ thứ ấy, Sergei không kiềm được mà lùi lại mấy bước, nôn mửa liên tục. Nước mắt anh trào ra, không sao khống chế được phản ứng sinh lý của cơ thể. Kia là thi thể của một người, không biết đã chết bao lâu rồi, thịt trên đó bị gặm đã lộ ra xương trắng âm u. Có điều đây cũng không phải nguyên nhân khiến Sergei nôn mửa. Mặt của thi thể này vẫn chưa bị tổn hại chút nào - đó chính là Ilenia, người bạn đồng hành cùng anh vào ban ngày.

"Oẹ... Oẹ!!!" Chân Sergei mềm nhũn, anh nửa quỳ trên đất, dường như muốn nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra. Trong phút chốc anh không sao suy nghĩ được vì sao Ilenia lại xuất hiện trong ba lô, mọi logic bấy giờ đều đã không còn tác dụng gì nữa, anh cảm thấy trạng thái tinh thần của mình đã hạ xuống mức cực kém, kém đến mức khi thất tha thất thểu bò dậy từ dưới đất, cảnh tượng trước mắt anh còn chao đảo vặn vẹo. Sergei không muốn nhìn lại cái ba lô kia một chút nào. Anh xoay người, lảo đảo đi vào trong rừng rậm đen ngòm. Anh không biết mình muốn đi đâu, bấy giờ trong đầu anh chỉ có duy nhất một suy nghĩ là phải rời khỏi đây, tránh xa cái ba lô hồng phấn kinh khủng kia.

Sergei vẻ mặt hốt hoảng, cứ như vậy mà vọt vào trong rừng. Đến khi kịp phản ứng lại, anh đã cách đống lửa một khoảng xa. Anh vẫn buồn nôn như cũ, nhưng không thể nôn ra gì cả, nước mắt không kiềm được chảy xuôi trên mặt. Anh phát ra tiếng nức nở nhỏ xíu, trong âm thanh ấy có sự sợ hãi, nhưng bi thương lại chiếm phần nhiều hơn.

Không nghi ngờ gì nữa, Ilenia chết rồi, thứ đi theo anh mấy ngày nay không biết là thứ quái vật gì. Vì sao quái vật ăn thi thể của Ilenia nhưng không ra tay với anh? Sergei nằm sấp sau bụi cây, dùng chút khí lực cuối cùng tự hỏi. Anh trầm mặc lau nước mắt đang không ngừng chảy, nhưng vẫn không kiềm được tiếng nức nở của mình.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Sergei mới miễn cưỡng kéo linh hồn của mình ra khỏi cảm giác tuyệt vọng này. Anh muốn quay lại bên đống lửa, nhưng khi cách đó không còn xa, anh lại nghe thấy tiếng thút thít và thét gào của Ilenia. Sergei nghe vậy sửng sốt, anh nhìn về phía phát ra âm thanh, nơi ấy chỉ có bóng đêm tăm tối, không nhìn rõ thứ gì.

Ilenia đang khóc sao? Sao cô ấy lại khóc? Không phải cô đã chết rồi ư? Nhất thời Sergei cảm thấy hoảng hốt, theo lý thuyết mà nói lựa chọn tốt nhất của anh hiện tại hẳn là lẳng lặng trở lại bên đống lửa, giả vờ như chưa có việc gì xảy ra, nhưng anh vẫn cảm thấy áy náy với cái chết của Ilenia, vì thế cuối cùng Sergei vẫn bước đi, đi tới nơi đang phát ra tiếng thút thít nọ.

Tiếng khóc càng lúc càng gần, dưới ánh trăng mờ tối, cuối cùng Sergei đã trông rõ ngọn nguồn. Anh thấy một người phụ nữ bụng to đang ngã trên đất, ôm bụng tuyệt vọng khóc, giống như đứa trẻ trong bụng sẽ chào đời ngay lập tức...

"Con ơi, con của tôi..." Ilenia kêu như vậy, âm điệu tuyệt vọng thê lương. Mặc dù Sergei không nhìn rõ mặt cô nhưng cũng ý thức được, tất nhiên lúc này mặt mũi cô đang đẫm nước mắt.

"Con của mẹ, chúng ta nhất định có thể ra ngoài, nhất định có thể ra ngoài!!!" Cô thét chói tai, giống như một con quái vật đáng sợ bị vỏ bọc con người vây khốn, không ngừng kêu rên, "Nhưng tôi đói quá, đói quá... tôi muốn ăn gì đó, muốn ăn..." Tiếng kêu này từ từ trở nên vặn vẹo, như thể gào thét, khiến Sergei rùng mình.

Nhưng chuyện kinh khủng nhất chỉ vừa mới bắt đầu. Trong tiếng khóc của cô, Sergei nghe thấy âm thanh vải vóc bị xé rách. Một giây sau anh mới hiểu âm thanh này có nghĩa là gì.

Cái bụng của Ilenia bị một đôi tay xé mở từ bên trong, đầu tiên là cổ tay, sau đó là khuỷu tay, cuối cùng là thân thể... cái đầu có mái tóc dài bò ra khỏi bụng Ilenia. Nó cố gắng giãy giụa, cố thoát khỏi thân thể mẹ, chật vật nâng đỡ chính mình. Đó là một người con gái, có dáng vẻ giống như Ilenia, khoảnh khắc mà nó ra đời, Ilenia ngừng khóc, như thể đã chết đi.

Nhưng cô bé lại cười vui vẻ, từ lúc ra đời, trên người nó đã mặc bộ quần áo y hệt Ilenia... không, họ chính là cùng một người. Cô nhìn thân thể không còn sức sống dưới thân giống mình như đúc, ngạc nhiên cười rộ lên: "Tốt quá rồi, có đồ ăn, tốt quá rồi, có đồ ăn..." Cô cúi đầu ôn nhu sờ lên bụng mình, dịu dàng nỉ non: "Con yêu, chúng ta sẽ không chết, chúng ta sẽ ổn thôi mà. Mẹ sẽ sinh con ra, chúng ta có nhiều đô ăn lắm..."

Xem đến đây, Sergei đông cứng cả người, tựa như một pho tượng vậy, dù cố gắng đến mấy cũng không động đậy nổi mảy may.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Ilenia ngồi ăn thi thể của mình trên mặt đất cuối cùng cũng thỏa mãn. Cô lộ ra vẻ mặt hưng phấn, bắt đầu động tác tiếp theo. Sergei quan sát, không dám lên tiếng, cũng không dám động đậy. Anh thấy Ilenia cúi người, kéo cái thi thể tàn tạ kia lên, sau đó hướng về phía đống lửa. Thi thể đáng ra phải rất nặng nhưng cô kéo lại thật nhẹ nhàng, trên mặt mang theo vẻ tươi cười thỏa mãn, kéo lê thi thể một đường tới cạnh đống lửa.

Ilenia cũng nhận ra Sergei vốn nên ngủ cạnh đống lửa, lúc này lại không thấy bóng dáng đâu, thế nhưng cô cũng không để ý, tự kéo ba lô hồng phấn ra, dùng một tư thái không thể tưởng tượng nổi mà nhét thi thể kia vào trong ba lô. Mặt của cô được ánh lửa soi rọi vô cùng rõ ràng, trên đó còn có vẻ thỏa mãn khôn cùng, lúc này nụ cười ấy cùng mọi hành động của cô trở nên cực kỳ đối lập, đáng sợ vô cùng.

Ilenia lại thêm củi vào lửa, để lửa cháy vượng hơn. Vẻ hài lòng chưa từng rời khỏi khuôn mặt. Hết thảy những việc quái đản, đến lúc này cũng kết thúc.

Sergei đưa tay lau mặt liên tục, ép mình phải tỉnh táo, nhưng cả người anh lại không tự chủ được rét run. Lúc bắt đầu di chuyển, thậm chí còn phát hiện ra thân thể mình không kiềm được mà run lẩy bẩy...

Buổi đêm khôi phục lại vẻ yên tĩnh. Ilenia vẫn là cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, cô không tiếp tục kêu đói nữa, bụng cũng không to lên, giống như trước đây vậy.

Nhưng Sergei không còn cách nào tự lừa mình dối người được nữa.

Anh đi ra từ bụi cây, cầm súng săn, lên nòng.

"Sergei?" Ilenia thấy anh, nụ cười trên mặt vẫn không biến mất.

Sergei cất giọng trầm thấp, gọi tên cô: "Ilenia."

"Sao vậy?" Ileina ngoẹo đầu, bộ dáng thơ ngây: "Sao mặt anh lạ vậy."

"Không, mi không phải Ilenia, rốt cuộc mi là cái gì?" Sergei vung súng, rống lên như một người điên: "Nói!! Rốt cuộc mi là thứ gì!!"

"Tôi là Ilenia mà." Ilenia đứng lên, hoảng sợ nhìn Sergei.

Sự sợ hãi trên mặt cô được biểu lộ sinh động như vậy, là ai đi nữa cũng sẽ không nghĩ cô không phải con người, nếu không phải ban nãy Sergei đã tận mắt nhìn thấy tất thảy, anh cũng sẽ nghĩ như vậy.

"Mi không phải Ilenia." Sergei đờ đẫn nói: "Ilenia, đã chết rồi."

Dứt lời, một tiếng súng vang lên, Ilenia vẻ mặt không dám tin, cúi đầu nhìn ngực mình. Nơi đó xuất hiện một cái lỗ lớn, nhưng lại không có máu tươi chảy ra, chất lỏng màu đen phát ra tiếng thét thê lương, không ngừng tuôn ra từ thân thể cô. Thân thể cô bắt đầu giống như ngọn nến bị hòa tan, thoáng chốc liền trở thành một bãi nước bùn màu đen, hòa vào mặt đất dưới chân Sergei.

Từ lúc trúng đạn đến khi tan biến, vẻ mặt Ilenia lại khôi phục vẻ an tường. Trong mắt cô chất chứa bi ai, Sergei nghĩ cô sẽ nói gì đó, nhưng mãi đến khi biến mất, cô vẫn không nói gì.

Tay Sergei mềm nhũn, súng săn rơi xuống đất. Anh quỳ hai gối trên đất, phát ra âm thanh gào khóc như dã thú, dường như muốn khóc cho cạn khô nước mắt cả đời này.

Đến khi Sergei ngừng khóc, trời đã sáng rồi. Lửa trại đã tắt, tựa như mọi chuyện xảy ra tối hôm qua chỉ là một cơn ác mộng.

Sergei đứng lên, một lần nữa kéo khóa cái ba lô màu hồng, anh thấy thi thể Ilenia trong đó.

Một thi thể có nét mặt an tường. Sergei dụi mắt một cái, dùng súng săn trong tay đào một mộ phần nho nhỏ ở nơi đất bùn tơi xốp bên cạnh cho Ilenia. Sau đó anh cẩn thận chôn cô ấy, cuối cùng đánh dấu nơi ấy lại. Anh vẫn muốn đi về phía trước, có thể anh sẽ chết vì một nguyên nhân kỳ lạ gì đó, nhưng nếu có cơ hội quay lại đây, chắc chắn anh sẽ đưa Ilenia trở về. Dù khi ấy có thể cô đã hoại tử chỉ còn một nắm xương khô, anh nhất định vẫn sẽ đưa cô rời khỏi chỗ này.

Sergei làm xong tất cả rồi lại lên đường, mãi đến buổi đêm, bên tai nghe thấy tiếng nước ào ào. Tiếng nước kia khiến tinh thần của anh tốt hơn một chút, anh chạy, như thể dùng tốc độ nhanh nhất từ khi chào đời đến giờ mà vọt tới bên bờ sông.

Lúc trước mắt xuất hiện dòng nước trong suốt đang chảy, Sergei nghẹn ngào, anh bất chấp tất cả mà lấy tay vọc nước lên, cọ rửa thật mạnh khuôn mặt đã chết lặng.

Anh thở dài một hơi, toàn thân như bị rút sạch sức lực, ngơ ngác nhìn dòng nước đang chảy, cõi lòng cuối cùng cũng tìm lại được sự bình tĩnh đã lâu không thấy.

Tối hôm ấy, Sergei quyết định qua đêm bên bờ sông.

Xác định nơi hạ trại xong, anh định đi xung quanh tìm một ít rơm, củi; chỉ là đi chưa bao xa anh đã thấy cạn bờ sông có ánh lửa sáng ngời, như thể có dấu vết của hoạt động con người. Nếu là trước đây, có lẽ Sergei đã hưng phấn đến mức lập tức sán tới, nhưng trải qua chuyện của Ilenia xong, anh không dám tiến lên luôn, mà cẩn thận quan sát trước.

Ánh lửa sáng ngời kia xuất phát từ một đống lửa trại vừa được nhóm lên, bên cạnh đó có hai người. Sergei nhìn từ xa, phát hiện là khuôn mặt của hai người Châu Á, một người vốn là thành viên trong đội của bọn anh, người còn lại thì anh không biết. Hai người nọ quây quanh đống lửa, có vẻ đang ăn gì đó, mùi thơm lan toả, hình như là thịt. Vừa nghĩ tới thịt, Sergei lại cảm thấy dạ dày không khỏe.

Đúng là Lâm Bán Hạ đang ăn thịt thật, nhưng thịt cậu ăn là thịt chất lượng tiêu chuẩn, vừa săn được dưới nước lên. Cậu và Lý Tô đã đợi ở bờ sông này ba ngày rồi nhưng không thấy có đội viên khác tới, hai người đều nhàn rỗi không có gì để làm, vì thế liền đi săn cá, nấu một bữa ngon. Cá là do Lâm Bán Hạ xuống nước bắt, cậu vốn sinh ở vùng sông nước, kỹ năng bơi tốt, từ nhỏ đã thích xuống sông bắt cá; việc duy nhất phải lo là cá ở đây liệu có ăn được hay không.

"Chắc là ăn được." Lý Tô phân tích như vầy: "Lương khô của chúng ta không còn nhiều, chắc chắn cần tìm một nguồn thức ăn khác, nếu không... Chết đói ở đây mất. Tôi thà phát điên còn hơn là chết đói một cách bi thảm."

Lâm Bán Hạ rất đồng tình với lời Lý Tô nói. Có thể là vì ngày bé ăn không đủ no nên cậu cũng không thích cảm giác đói bụng chút nào. Do vậy hai người

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio