Khờ Nữ Thổ Hệ

chương 27: chương 27

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiểu Thiên Bồ tuy rằng không muốn đả kích nàng, nhưng đó đều là sự thật, cho nên nói người có đôi khi không nên quá thông minh: "Muộn Muộn Nhi sinh ra linh trí là thực không dễ dàng, thiên thời địa lợi nhân hòa thì thiếu một thứ cũng không được.

Ngươi là chủ nhân cũng là cùng nó quan hệ cùng tiến cùng lui" – Từ khi Muộn Muộn Nhi sinh ra linh trí, cũng có thể xem là nó chọn không sai chủ nhân: "Ngươi có tư chất thượng thừa cùng tâm tính chính là điều kiện tiên quyết để nó sinh linh trí, mà nó một khi đã có linh trí, chẳng những uy lực lớn, hơn nữa ngày sau trưởng thành không gian càng rộng, hơn nữa ngươi dùng cũng sẽ càng được như ý.

Lại nói lần này nếu không phải nó, chỉ sợ ngươi cùng ta hiện tại đều không dễ chịu, rốt cuộc đây là một cái linh mạch cực phẩm, độ dày linh khí ở trung tâm linh mạch căn bản là không phải ngươi có thể thừa nhận..".

"Linh mạch cực phẩm?" - Tiểu Thiên Bồ càng nói như vậy càng như lửa cháy đổ thêm dầu, Hàn Mục Vi tâm càng lúc càng đau, nước mắt xôn xao mà rơi: "Đây là vận mệnh trêu người sao?" - Rõ ràng nàng cách một đêm thì có thể phất nhanh gần như vậy, nhưng lại vĩnh viễn không với tới được: "Bồ Bồ, lấy ra một mảnh Linh Tiên Tham cho ta ngậm, ngươi còn có cái gì không nói thì nói cho ta một lần cho xong đi, có Linh Tiên Tham treo mệnh ta là được" - Tim nàng như bị đao cắt, chỉ có nếm thử Linh Tiên Tham loại bảo bối này, mới có thể giảm bớt.

"Hiện tại ngươi còn ăn không được Linh Tiên Tham, liền một chút cũng không thể dính" - Tiểu Thiên Bồ bất đắc dĩ lấy đi hộp ngọc trong tay Hàn Mục Vi, cũng đem luôn sợi dây màu đỏ cột Linh Tiên Tham cất vào, sau đó lập tức khép lại cái nắp, bắt đầu kết ấn: "Có chút đồ vật là bảo bối, nhưng đối với ngươi là vô ích, lại tốt cỡ nào thì cũng vậy thôi".

Linh mạch cực phẩm không có, Linh Tiên Tham nàng cũng không thể ăn, Hàn Mục Vi đột nhiên có điểm sống không còn gì luyến tiếc: "Oa oa.." – Ngoại trừ thương cùng đau, cái gì cũng không vớt lại được, nàng phải khóc, khóc để vơi bớt bất mãn trong lòng, thuận tiện vì chính mình bi ai một hồi.

Tiểu Thiên Bồ nhìn nữ oa trắng nõn sạch sẽ cao tới bốn thước tựa em bé mà nằm trên mặt đất như hình chữ X nhếch miệng khóc lớn, nó cũng là có thêm kiến thức, bất quá ngẫm lại cũng có thể lý giải tâm tình của Vi Vi Nhi giờ phút này.

Hóa thành một dây đằng quấn quanh búi tóc trên đầu của Hàn Mục Vi, Tiểu Thiên Bồ dùng lá cây nhẹ nhàng mà an ủi nàng: "Ngươi cũng không cần thương tâm như vậy, phải biết rằng lúc ta vừa tỉnh lại ngươi đang nằm trong ao linh nhũ vạn năm, cả người đều đã bị linh khí căng đến mau bạo, cũng may..".

"Cách..

còn có linh nhũ vạn năm, vẫn là cả một ao ư?" - Hàn Mục Vi đột nhiên ngồi dậy, đứng lên lấy ra Muộn Côn đang ẩn thân ở trong đan điền của nàng, một tay xoa eo một tay chỉ vào nó, cực kỳ tức giận mà trách mắng: "Ngươi nhổ ra cho ta" – Hèn gì Muộn Côn bỗng nhiên biến dạng như vậy, nguyên lai toàn thân gậy trơn nhẵn giờ trở nên có chút gập ghềnh, trên mặt giống như bị thứ gì đó khắc lên cái gì? Nhan sắc cũng càng ngày càng tối sầm, thành rất có khuynh hướng có màu đồng cổ, hiện tại Muộn Côn hoàn toàn không có lóa mắt phù hoa như lúc trước, bất quá giờ nhìn nhưng thật ra càng dày nặng, toàn bộ hơi thở lộ ra một cổ hương vị cổ xưa thâm trầm.

Nhìn chằm chằm những cái hoa văn đó trên thân gậy một hồi, Hàn Mục Vi liền bắt đầu váng đầu hoa mắt.

"Vi Vi Nhi, nhắm mắt lại" - Tiểu Thiên Bồ thấy thế lập tức biến ảo thành người, đứng ở trên bả vai kéo lỗ tai nàng rống lớn: "Không được nhìn nữa" - Những cái cổ chú đó tuy thương không đến nàng, nhưng cũng có thể làm nàng khó chịu mấy ngày.

Trong đầu Hàn Mục Vi mới vừa hiện lên thân ảnh của cha mẹ mình, bên tai liền truyền đến tiếng hô của Tiểu Thiên Bồ: "Ai u" - Cảm giác như màng tai nàng đều bị đánh rách tả tơi, đôi tay che lại lỗ tai, nàng dùng sức lắc lắc đầu: "Ta bị làm sao vậy?" -Vừa nãy còn bình thường mà.

"Tu vi hiện tại của ngươi còn xem không được mấy cổ chú này" - Tiểu Thiên Bồ ngồi ở Hàn Mục Vi trên vai, đôi tay nâng má: "Ta cũng không nghĩ Muộn Muộn Nhi sinh ra linh trí thời điểm, sẽ có những cổ chú này xuất hiện theo" - Liếc mắt một cái những hoa văn cổ xưa đó, nó tiếp theo nói: "Mấy cổ chú này đều là sản vật ở thời kỳ thượng thần, liền tính là ba vị Hóa Thần đạo quân của Thiên Diễn Tông phỏng chừng cũng chỉ có thể xem qua để đánh giá, muốn nhìn kỹ thì tu vi ít nhất phải đạt tới Hợp Thể cảnh giới.

Ngươi nếu không phải là chủ nhân của Muộn Muộn Nhi thì hôm nay chỉ sợ không ngốc cũng si" - Một cái linh mạch cực phẩm cộng thêm một hồ linh nhũ vạn năm, còn có nó không dám nói ở đáy ao của linh nhũ vạn năm là ngọc tủy vạn năm, Căn Muộn Côn của Vi Vi Nhi này cùng với những cổ chú đó trở thành Thần Khí cũng chỉ là vấn đề thời gian.

"Ngươi không phải nói nó đã sinh linh trí sao?" - Hàn Mục Vi duỗi tay nắm lấy Muộn Côn đang lơ lững giữa không trung: "Tại sao ta không cảm thấy như vậy, cảm giác như ngoại trừ thay đổi da ở ngoài, hình như cũng không có biến hóa gì?" - Nàng cũng không dám lại nhìn chằm chằm mấy cái cổ chú kia nữa, bất quá mơ hồ xem xét vẫn là không thành vấn đề.

Tiểu Thiên Bồ nghe vậy nhìn bốn phía một chút: "Hiện tại đương nhiên là nhìn không ra rồi, không gian cột mốc nơi này thì không có nhật nguyệt luân hồi, không có nhân quả tuần hoàn, càng không có Thiên Đạo tồn tại.

Không có Thiên Đạo nghĩa là không có thiên phạt cùng lôi kiếp, không trải qua thiên phạt cùng lôi kiếp thì Muộn Muộn Nhi không được Thiên Đạo thừa nhận, vậy nên nó cũng chỉ có thể vĩnh viễn bị nhốt ở bên trong kim côn, mà Muộn Côn cũng cũng chỉ có thể giống những Linh Khí tầm thường, nhiều nhất cũng là hơi có linh tính thôi".

"Vật có linh, thả mỹ" - Hàn Mục Vi hiểu ý của Tiểu Thiên Bồ, cười nhẹ, nước mắt trên mặt còn không có lau: "Này đại khái gọi là chúng sinh bình đẳng" - Không trải qua mưa gió lôi điện, thì làm sao trổ hết tài năng? Người như vậy, vật cũng phải như vậy: "Điều đó có nghĩa là khi chúng ta rời đi nơi này thì Muộn Côn phải nghênh đón lôi kiếp đúng không?"

"Đúng vậy" - Nếu nàng hỏi, Tiểu Thiên Bồ vừa vặn nhân cơ hội đem mọi thứ nói cho nàng để trong lòng có cái chuẩn bị: "Dựa vào cổ chú trên người Muộn Muộn Nhi, lôi kiếp của nó chỉ sợ không nhỏ được, bảy bảy bốn mươi chín cái khẳng định là không thiếu".

"Ngươi nói cái này cho ta mục đích là muốn nói, đến lúc đó ta phải cùng nó chịu đựng lôi kiếp sao?" - Nhắc tới lôi kiếp, Hàn Mục Vi liền không khỏi nghĩ đến lúc khế ước với Tiểu Thiên Bồ, những cái nham thạch bị chém thành bột phấn, nàng không cấm nuốt nuốt nước miếng: "Lần này đúng là rất lớn à?" – Lôi kiếp của tu sĩ cũng không giống như cái của lần trước, cái loại nhỏ như vậy.

Tiểu Thiên Bồ gật đầu nhỏ, trên mặt tuy lộ điểm ngưng trọng, nhưng lại hoàn toàn không có sợ sệt: "Vi Vi Nhi, ngươi không cần lo lắng, không phải còn có ta ở đây sao? Ba người chúng ta hiện tại là đang cùng trên một chiếc thuyền, muốn chìm thì phải chìm cùng nhau".

"Bồ Bồ, sau này ngươi vẫn là không cần tùy tiện an ủi ta" - Rõ ràng mỗi lần nó đều rất nghiêm trang an ủi, cổ vũ nàng, nhưng lại không cẩn thận chọc đến tâm nhỏ của nàng: "Hiện tại ta chỉ muốn lẳng lặng một mình" - Hàn Mục Vi yên lặng mà ngồi xổm trên mặt đất, mệnh nàng cũng quá khổ, mới yên lành không được bao lâu lại sắp bị lôi đuổi theo bổ một lần lại một lần: "Không biết tình huống bên ngoài như thế nào, nếu hoàn cảnh tốt, ta ở đây hỗn đến sống thọ và chết tại nhà cũng có thể suy xét".

Túng! Tiểu Thiên Bồ cũng không thèm nhìn nàng, bộ dáng dẩu cái miệng nhỏ cùng Hàn Mục Vi giống nhau như đúc: "Phía trước Muộn Muộn Nhi cũng đã chịu qua lôi kiếp, nó khiêng được, ngươi chỉ cần tâm cảnh không kéo chân sau là được" - Vi Vi Nhi thật là lo nhiều rồi, Thần phủ của nàng có nó là Bồ Thần Quả ở, Thiên Đạo muốn chơi đa dạng nhưng không dễ dàng như vậy.

"Thôi được rồi" - Hàn Mục Vi cũng không muốn lại khó xử chính mình, những việc như lôi kiếp như vậy nàng căn bản không có khả năng khống chế, thay vì nơm nớp lo sợ, suốt ngày khó an, còn không bằng yên tâm, sung sướng nhất thời là nhất thời.

Nàng đứng lên, nhìn về phía những cái linh thạch cực phẩm ảm đạm không ánh sáng ở trên vách nham thạch, trong lòng sinh ra một cái chủ ý: "Bồ Bồ, mấy cái linh thạch cực phẩm kia còn dùng được không?"

"Có thể, linh thạch cực phẩm sở dĩ trân quý là bởi vì trừ bỏ ở bên trong nó chứa linh khí cực kỳ thuần tịnh, ngoài ra nó còn có thể tự mình hấp thu linh khí quanh thân, tựa như pin có thể nạp điện trong trí nhớ của ngươi nhữ, đều là có thể lợi dụng tuần hoàn" - Tiểu Thiên Bồ nhìn cái hang động này, ngẫm lại diện mạo phía trước của nó, chỉ may mắn Vi Vi Nhi chưa thấy qua, rốt cuộc không có cái để đối lập thì không thể cảm nhận khó chịu: "Chỉ cần có mấy cái linh thạch cực phẩm này ở, quá vài chục vạn năm thì linh mạch này vẫn là có thể khôi phục" - Đến nỗi ngọc tủy vạn năm thì tự nó chậm rãi ngưng kết lại đi.

Nghe Tiểu Thiên Bồ nói, Hàn Mục Vi tâm tình trở nên tốt một chút, tuy rằng linh thạch cực phẩm không vớt được, nhưng xác của linh thạch cực phẩm cũng là hảo vật: "Ta muốn cạy một chút mang về làm làm kỷ niệm" - Nàng tu luyện đến nay cho đến một cái đan dược cũng chưa dùng qua, ngày sau cũng chuẩn bị dược mà không đến bất đắc dĩ cũng tuyệt đối không ăn, nhưng tu luyện 《Thuần Nguyên Quyết》 thì cần rất nhiều linh khí, linh thạch cực phẩm nàng cũng không lấy ra sử dụng, chỉ để dùng cho tu luyện, ngẫm lại đều cảm thấy cái tính toán này thực hoàn mỹ rất lâu dài.

"Được, ta giúp ngươi" – Tâm tư của Hàn Mục Vi là gì, Tiểu Thiên Bồ hiểu rõ, bất quá lúc trước nó cũng đánh chủ ý này: "Ta còn có mười hai khối cực phẩm linh thạch, đều là lúc canh ngươi mà lấy được từ phía trên rơi xuống..

mấy cái nhặt được, một hồi cũng cho ngươi".

"Mấy cái đó ngươi cứ giữ đi" - Tiểu Thiên Bồ sinh ra liền tự có không gian trữ vật, Hàn Mục Vi cũng biết: "Chỗ của ngươi an toàn hơn, khi nào ta muốn ta sẽ nói ngươi lấy" - Dù sao cuộc đời này nàng cùng Tiểu Thiên Bồ không có khả năng tách ra.

Tiểu Thiên Bồ cười mị một đôi mắt màu xanh biếc, thanh thúy nói: "Được" - Như vậy thật tốt.

Gõ gõ đánh đánh cả ngày, Hàn Mục Vi đếm đếm có gần một ngàn xác của khối cực phẩm linh thạch, nàng cũng biết đủ: "Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, điều chỉnh tốt liền đi ra ngoài nhìn xem" - Kỳ thật trong lòng nàng cũng thực bất an, theo lý thuyết hang động này phía trước bởi vì có vấn đề về mật độ linh khí nên không có ngoại vật xông tới là có thể lý giải, nhưng lúc sau đâu? Nàng ở trong này ước chừng có một tháng, như thế nào một chút động tĩnh cũng không có?

"Được" - Tiểu Thiên Bồ hóa thành đằng chi làm gọn đầu tóc có chút tán loạn của Hàn Mục Vi: "Ngươi tu luyện đi, ta xem tình huống có gì kêu ngươi".

"Được."

Có một số việc thật sự không nên nhắc mãi, Hàn Mục Vi vừa ngại nơi này quá an toàn nào không thể tưởng được hai cái canh giờ sau liền không yên ổn?

Bên trong hang động tuy không quá sáng sủa, nhưng cũng không phải là một mảnh đen nhánh, chỉ vì những nham thạch này còn lẫn với một ít đá huỳnh quang.

Loại đá huỳnh quang này phiếm một màu bạch quang nhàn nhạt nhìn qua rất đẹp, cũng rất thánh khiết, nhưng trừ bỏ chiếu sáng thì nó cũng không có tác dụng khác.

Ở Tu Tiên giới, loại cục đá này nơi nơi đều có thể thấy được, cũng coi như là ở nhà rèn luyện chuẩn bị chi vật.

Nhưng ngày này, Hàn Mục Vi vừa mới nhập định không được một hồi, nham thạch trong động trở nên càng ngày càng đen, Tiểu Thiên Bồ phát giác không đúng, liền lập tức dụng tâm thần đánh thức Hàn Mục Vi: "Vi Vi Nhi, có cái gì đó bay vào".

"Thứ gì?" - Hàn Mục Vi chỉ cần một ý niệm thì Muộn Côn liền xuất hiện ở trong tay phải của nàng, tay trái nhẹ nhàng mà đội lên mũ cỏ xanh cho chính mình: "Nhiều hay ít?"

"Ác linh" - Tiểu Thiên Bồ duỗi đằng chi ra vòng qua cằm của Hàn Mục Vi, bao bọc lấy mũ cỏ xanh: "Tới không ít, loại đồ vật này là bởi vì oán khí mà sinh, sinh hồn hỉ thực thì rất khó đối phó với nó.

Ngươi nhớ kỹ khi đối phó với chúng nó thì không được sinh ra một tia tham sân si, bằng không liền sẽ bị chúng nó câu đến vô hạn phóng đại, thẳng đến ngươi dâng ra sinh hồn của mình, trở thành một thành viên cho chúng nó.

Cái đáng ghét nhất chính là sau khi chúng nó bị đánh tan sẽ không chết, chỉ mấy tức lại ngưng tụ ở bên nhau, nói vậy chúng nó đến nơi này là do ngửi được nơi này có người sống?"

Hàn Mục Vi một bên nghe Tiểu Thiên Bồ nói một bên nhanh chóng vận chuyển đầu óc, tìm kiếm điểm đột phá: "Trừ khi ta vô tư phụng hiến, có phải chỉ cần không cho chúng nó lại gần người thì chúng nó không có biện pháp cuốn lấy ta đúng không?" – Thiệt, phải có phương thức chứ, cự ly gần hay cự ly xa thì chúng mới hút? Nếu là gần, nàng còn có thể đánh chút, nếu là cự ly xa, vậy bớt chút sức lực thôi, nằm yên chờ chết còn thoải mái.

"Chúng nó phải tiếp xúc ngươi mới được" - Tiểu Thiên Bồ còn nói thêm một câu: "Ác linh sau khi bị đánh tan, trong lúc chưa kịp ngưng kết thì không hút được sinh hồn, Vi Vi Nhi đừng từ bỏ, chúng nó tới rồi kìa" - Nó cũng không chuẩn bị tham chiến hoặc là bảo hộ Vi Vi Nhi, tựa như Thiện Đức chân quân nói, tư chất của Vi Vi Nhi đã chú định nàng không phải là vật trong ao, mặc dù nàng vô dục vô cầu muốn cuộc sống bình thường đến chết, người ngoài cũng sẽ không cho phép.

Tu tiên chi lộ trước nay đều không có lối tắt, đạp đất mà thành thần phật chỉ có trong truyền thuyết mà thôi.

Hàn Mục Vi nhẹ nhàng nhảy dựng liền ra khỏi bồn nham thạch, tìm một chỗ vách đá dựa vào, mặt sau hướng vào chỗ xuất khẩu suy nhất của hang động này, quả nhiên chỉ tam tức công phu, một đám khói đen liền phiêu tiến vào, thần thức đảo qua tổng cộng có một trăm linh tám cái.

Mục tiêu của chúng nó rất rõ ràng, chính là người sống duy nhất trong hang động này - Hàn Mục Vi.

Muốn nói có sợ không? Hàn Mục Vi khẳng định là có chút sợ hãi, nhưng dù sợ hãi cũng vô dụng, bất quá nàng tin tưởng liền tính là quỷ, thấy nhiều cũng sẽ quen: "Đến đây đi" - Mấy năm nay ở rừng Mạc Nhật nàng cũng không phải bạch hỗn, muốn sinh hồn của nàng, vậy lấy bằng thực lực đi.

Đám ác linh kia không có cùng Hàn Mục Vi khách khí, chúng trực tiếp nhào tới, tốc độ cực nhanh.

Hàn Mục Vi dựa lưng vào vách đá, cũng không chút nào nương tay, tay trái ném ra một chồng phù mây lửa, bên trong hang động lập tức liền ánh lửa nổi lên bốn phía.

Nàng còn tưởng rằng mấy con ác linh này sợ quang sợ hỏa, nhưng xem tình huống là tâm nàng tồn may mắn.

Hỏa cầu chỉ có thể chậm lại tốc độ công kích của đám kia ác linh, nhưng lại không thể dọa chúng nó lui.

Một khi đã như vậy, nàng lại vứt thêm mấy trương nhị phẩm phù bạo liệt, một hồi loạn tạc, đám ác linh kia rốt cuộc có trúng chiêu, bị tạc đến tan tác rơi rớt, có giảm xóc, Hàn Mục Vi liền nhẹ nhàng rất nhiều.

Cha nàng là bùa chú sư, nàng không thiếu nhất chính là bùa chú.

Một đoàn ác linh vọt tới cách nàng ba thước, Hàn Mục Vi vẫn như cũ bất động, hai thước rồi một thước, đúng lúc này nàng dứt khoát, lưu loát đón đầu công kích, một côn đánh đến đoàn ác linh kia kêu sợ hãi không ngừng, nháy mắt liền tứ tán.

Tiếp theo lại là một đoàn từ bên trái người nàng bay lại đây, Hàn Mục Vi phất tay phản kích, đoàn ác linh kia đã bị vỗ vào trên vách nham thạch, phát ra "tư tư" thanh âm.

Hàn Mục Vi nghe thấy được một cổ vị tanh hôi, thần thức đảo qua, không nghĩ kinh hỉ tới nhanh như vậy, đoàn ác linh bị đánh vào vách nham thạch như bị axit đậm đặc ăn mòn mà biến mất, chỉ chừa lại một đoàn hắc khí.

Hàn Mục Vi tinh thần tỉnh táo, mỉm cười nói: "Đến đây đi, ta đưa các ngươi đi tinh lọc" - Trên vách tường chính là linh thạch cực phẩm, không nghĩ tới thế nhưng sẽ là khắc tinh của ác linh.

Bất quá nghĩ lại một chút cũng có thể hiểu, rốt cuộc phía trước mật độ linh khí của nơi này rất nồng hậu, nên không gặp ác linh dám đến.

Muộn côn chơi đến mạnh mẽ oai phong, côn côn đều đánh vào trên người ác linh.

Này đó ác linh mỗi khi bị đánh tan sẽ phát ra một ít thanh âm không giống nhau, có ai uyển thê lương, có quỷ khóc sói gào, còn có con nít khóc nỉ non, thật là cái gì cũng đều có.

Hàn Mục Vi coi đám ác linh này như bóng chày mà đánh, mà bốn phía vách tường linh thạch cực phẩm chính là bãi tha ma của chúng nó.

Ác linh tuy bị Hàn Mục Vi tiêu diệt không ít, nhưng kẻ tới sau nối gót tới, số lượng thượng là tăng không giảm.

Nàng bình tĩnh, liền mắt cũng không chớp cái nào, biểu tình càng là không có một tia biến hóa, chỉ cần có đồ vật tới gần, đó là đánh đòn cảnh cáo, đánh xong lại thay cho một cái đánh tiếp, nếu thuận tay liền trực tiếp đánh tới vách tường linh thạch cực phẩm.

Trong suốt một canh giờ tác chiến với cường độ cao, Hàn Mục Vi có điểm mệt mỏi, hai canh giờ đi qua, tay nàng dần dần bắt đầu nhũn ra, ba cái canh giờ căng xuống, nàng chân đã mềm, bất quá biểu tình như cũ vẫn vào trạng thái đề phòng.

Liền ở thời điểm nàng sắp chịu đựng không nổi, nàng phát hiện trong hang động dường như sáng sủa một chút, mà tốc độ bay của những ác linh cũng chậm đi, lúc sau cũng không hề có những con ác linh mới bay vào.

Nhận thấy được điều này, Hàn Mục Vi nhìn thấy hy vọng, trong lòng mặc niệm: "Hàn Mục Vi ngươi có thể làm được" - Có hy vọng, liền có động lực, thừa dịp tốc độ của chúng chậm lại, lưng nàng cũng không dựa vào vách của linh thạch cực phẩm nữa, mà là sửa phòng thủ thành tiến công.

Sau nửa canh giờ, tất cả ác linh trong động đều bị nàng giải quyết.

Bất quá ở thời điểm mới vừa tiêu diệt xong, Hàn Mục Vi còn không dám thả lỏng cảnh giác.

Cho đến khi Tiểu Thiên Bồ nói có thể, nàng mới nhắm lại hai mắt, xụi lơ nằm trên mặt đất thở hổn hển: "Tồn tại..

hô..

chỉ cần tồn tại liền có khả năng vô hạn".

Tiểu Thiên Bồ biến ảo thành người, nhét hai viên cực phẩm linh thạch ở trong tay Hàn Mục Vi, sau liền bắt đầu ép nước linh quả.

Trong lúc nàng đối phó ác linh, nó vẫn luôn nhìn chăm chú vào nàng.

Ở trên người Vi Vi Nhi, nó thế nhưng thấy được bóng dàng của kiếm tu hồng y kia, đều giống nhau chuyên chú lẫn thông tuệ, ngay cả chiêu thức đều là đơn giản nhất, không mang theo một phân dư thừa cùng hoa lệ: "Vi Vi Nhi, ngươi thực hảo" - Nó hiện tại có chút thích cây củ cải trắng kia, Vi Vi Nhi cần cường đại đối thủ, Mộc Nghiêu là lựa chọn không tồi.

"Ta biết" - Điểm này là trời sinh, Hàn Mục Vi cũng không hoài nghi chính mình, đương nhiên nàng cũng thấy được người khác so nàng ưu tú, lau một phen mồ hôi trên trán, nàng mỉm cười nói: "Những người ưu tú như ta nên xứng đáng thiên cổ lưu danh, ha ha.."

"Mộc Nghiêu cũng ưu tú, hiện tại bị đóng băng ở trong Sinh Cơ Ngọc Tuyết Quan" - Tiểu Thiên Bồ tuyệt đối sẽ không thừa nhận nó nhìn không được Vi Vi Nhi khoe khoang nên mới tát nước lạnh cho nàng: "Nếu muốn thiên cổ lưu danh thì trước tiên phải tồn tại mới được, hôm nay xong rồi, vậy ngày mai ngày mốt đâu?"

Hàn Mục Vi nằm ngửa hai chân dùng sức ngồi dậy, làm cho mình cái thanh khiết thuật, liền nắm linh thạch ngồi xếp bằng nhắm mắt bắt đầu tu luyện.

Nàng thực hiểu biết chính mình, cũng rất rõ ràng con đường ngày sau nên đi như thế nào? Vô Phong Nhai nơi đó, nàng sớm hay muộn sẽ đi lên, bất quá hiện tại nàng muốn ở trong hang động này lâu một chút..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio