Vị Hành cầm hộp ngọc nghiên cứu nửa ngày cũng không nghiên cứu ra, phong ấn mặt trên của hộp ngọc nhìn như đơn giản, nhưng thủ pháp kết ấn hắn xác thật chưa thấy qua, lại không dám mạnh mẽ lấy lực phá bỏ, chỉ có thể từ bỏ mà đem hộp ngọc đưa cho hắc oa oa đang đứng ở một bên: "Sư điệt, xấu hay đẹp đều chỉ là túi da mà thôi, con chớ để ý nhiều làm gì" - Đứa nhỏ này chẳng lẽ còn tưởng mang gương mặt giả này tới Diễn Hành Điện của hắn rêu rao, cũng không nhìn một cái những người đang ngồi ở đây là ai?
"Sư thúc, ngài không hiểu" - Hàn Mục Vi quay đầu tiếp nhận hộp ngọc, nháy mắt liền động thủ giải phong ấn ở mặt trên do Tiểu Thiên Bồ kết ấn, lại đem nó đưa cho Vị Hành, sau than nhẹ một hơi, giơ tay sờ sờ mái tóc khô khan của mình, vẻ mặt thương tâm cùng bất đắc dĩ: "Đệ tử đã là đại cô nương rồi".
Nữ hài nào mà không muốn được xinh đẹp? Chưởng môn sư thúc là một người đàn ông nên căn bản sẽ không hiểu tâm tình nữ nhi của nàng.
Hàn Mục Vi dùng dư quang khóe mắt trộm ngắm ngắm Đan Vũ chân quân ngồi ở bên cạnh chưởng môn, tâm tư đã thực rõ ràng: "Đan..
Đan Vũ sư thúc, ngài có bán mỹ nhan đan không, không hẳn vậy, là đan dược mà dùng để lột da hoặc là dưỡng trắng ấy?" – Lúc trước nàng đã từng còn thề với trời là không đến bất đắc dĩ thì tuyệt không cắn dược, hiện tại chính là lúc nàng bất đắc dĩ.
Nhìn đôi mắt sáng ngời trên gương mặt đen thui của đứa nhóc này, Đan Vũ chân quân cũng buồn cười, tâm tư của đứa nhỏ này như thế nào đều hiện hết ở trên mặt vậy: "Bổn quân không có mỹ nhan đan, nhưng thật ra còn có mấy viên Định Nhan Đan, con có muốn không?" - Hắn xác thật là không có đan mà nàng muốn, rốt cuộc không có người tới cầu hắn luyện chế mỹ nhan đan không dùng để làm gì kia.
"Đa tạ Đan Vũ sư thúc, đệ tử tạm thời không cần" - Hàn Mục Vi đã hết hy vọng, nàng hiện tại chỉ có thể chờ hiểu rõ sự tình bên này, liền trở về bế quan tu luyện, không trở nên xinh đẹp nàng tuyệt không xuất quan: "Đệ tử chuẩn bị nghe theo kiến nghị của sư phụ, học cách thản nhiên đối mặt chính mình" - Định Nhan Đan, nàng chỉ là bị sét đánh, bất quá còn không có bị đánh đến ngốc.
Vị Hành thật cẩn thận mà mở ra hộp ngọc, người ở trong điện trừ bỏ Hàn Mục Vi còn tự mình nghĩ ngợi lung tung, những người khác đều nhìn chằm chằm hộp ngọc trong tay chưởng môn, rốt cuộc nghe danh không bằng gặp mặt.
Chỉ là vừa liếc đến bên trong một cái, liền thấy ngọc sắc chợt lóe, củ cải trắng trong hộp liền không có bóng dáng.
Mọi người đang ngồi sắc mặt đều là ngưng lại, đang muốn động thủ, bất quá khi nhìn thấy trong tay đứa nhóc nắm chặt sợi tơ màu đỏ thì lại kiềm chế.
Hàn Mục Vi thật sự chỉ là xuất phát từ phản ứng của bản năng, có lẽ là do hơn một năm ở không gian giới điểm ứng đối với vô số ác linh mà luyện ra, nàng có chút ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, trong lúc vô ý giống như lộ ra một phen kỹ năng: "Đệ tử vừa thấy màu đỏ liền tương đối hưng phấn, ha hả" - Sợi tơ màu đỏ một đầu túm ở trong tay nàng, một đầu trói lây củ cải bạch ngọc làm cho nó không thể nào đào thoát, vừa vặn hiện thân với đại điện trung ương, mặc cho xem xét.
Làm phong chủ của Đan Vân Phong, Đan Vũ chân quân nhìn kỹ một hồi, mới cười nói ra đáp án quyền uy nhất: "Đúng là Linh Tiên Tham rồi, hơn nữa chỉ nhìn một cách đơn thuần thì cây Linh Tiên Tham này hẳn là khoảng vạn năm chi linh, để Mộc Nghiêu dùng lại quá thích hợp" – Lời hắn nói vẫn là tương đối hàm súc, có chỉ Linh Tiên Tham này, hài tử Mộc Nghiêu kia nói không chừng còn có thể lại rèn luyện một phen, nếu có thể như vậy cũng coi như là nhờ họa được phúc, với đại đạo ngày sau là trăm lợi mà không một hại.
Phá Quân chân quân không thể nghi ngờ là người vui sướng nhất ở đây ngoại trừ Thiên Nhất đạo quân, hiện tại hắn nhìn hắc oa oa đứng cách hắn không xa thấy thế nào cũng đáng yêu: "Oa oa, trước đó vài ngày bổn quân có được một không gian Bảo Khí" - Nói xong hắn liền đem Bảo Khí lấy ra, cười nhẹ dùng linh khí bao vây lấy đưa đến trước mặt Hàn Mục Vi: "Có khả năng con sẽ thích, đây là bổn quân tặng cho con" - Đến nỗi nhân quả mà Mộc Nghiêu thiếu đứa nhỏ này, đó chính là việc của Mộc Nghiêu, không cần hắn nhúng tay.
"Con, con ngại quá ạ" - Ngoài miệng nói lời khách khí, chỉ là một đôi móng vuốt đen thui đã bán đứng nàng, Phá Quân chân quân vừa lấy ra tới đồ vật, Hàn Mục Vi liền không dời mắt được, thật sự là Bảo Khí này quá tinh xảo, nho nhỏ như một nông gia tiểu viện, có ba gian nhà ở liền nhau ngoài ra còn thêm một gian phòng bếp, ngay cả ống khói của phòng bếp đều ngây thơ chất phác, đây là vì nàng mà lượng thân chế tạo nha, như thế nào có người tinh tế như vậy tặng lễ: "Đệ tử đa tạ Phá Quân sư thúc".
Bảo Khí, nàng Hàn Mục Vi cũng là đại cô nương có Bảo Khí: "Bồ Bồ, thấy được sao? Đây là Bảo Khí của ta" - Cây củ cải kia đúng là không bạch móc ra đi, bất quá nàng hiện tại còn đang rối rắm, rốt cuộc có nên ứng kiến nghị của Thiên Nhất lão tổ hay không? Trực tiếp cự tuyệt nàng thì lại có điểm luyến tiếc, nếu không vẫn là chờ gặp qua Mộc Nghiêu lúc sau lại nói đi?
Tiểu Thiên Bồ đối với danh tác của Phá Quân chân quân là tương đương vừa lòng, bất quá cũng thiệt tình cảm thấy Vi Vi Nhi suy nghĩ nhiều quá: "Ta xem ngươi đây là thuần túy có sắc tâm mà không có sắc đảm" - Vẫn là Thiên Bồ chúng nó hảo, trước khi nhận chủ là sống mái cộng thể.
Sau khi nhận chủ thì tùy theo giới tính chủ nhân cộng sinh mà có, nhưng nở hoa kết quả lại hoàn toàn là dựa vào mộc linh lực cùng thổ linh căn của chủ nhân cộng sinh.
Có chủ nhân cộng sinh, chúng nó Thiên Bồ còn cần bạn lữ để làm gì?
"Ta đây là cẩn thận" - Hàn Mục Vi còn nhớ rõ trong nguyên văn, Hàn Mục Kỳ chết như thế nào, nên nàng không muốn bước vào vết xe đổ của Lục tỷ nàng: "Ngươi nói Mộc Nghiêu ưu tú, có thể thấy được hắn thật sự thực xuất sắc, mà nam tử loại này chỉ sợ không thiếu nhất chính là đào hoa?" - Huống chi người luôn luôn sùng bái cường giả, Tu Tiên giới càng là như vậy.
Phiền toái của nàng thôi đã đủ nhiều rồi, trừ phi nàng cùng Mộc Nghiêu cùng nhau vừa mắt, bằng không mới không căng da đầu mà đâm vào tường đó.
"Oa oa" - Quả nhiên như Thiên Nhất đạo quân đoán trước như vậy, đứa nhỏ này tâm tính cực kỳ củng cố, không đề cập tới tư chất của Mộc Nghiêu, liền chỉ nói địa vị của Mộc gia ở Thương Uyên Giới, người bình thường đã sớm nhả ra đồng ý việc hôn nhân này, ngay cả mười mấy vị đang ngồi ở đây ai mà không cảm thấy việc này đối với Hàn gia và đứa bé này là cơ duyên cực lớn, chính là tiểu hồ ly trước mắt này đến nay vẫn chưa cho hắn một câu lời chắc chắn, nhưng thật ra làm hắn càng coi trọng nàng hơn: "Cây Linh Tiên Tham này, lão tổ hôm nay liền trước thế Mộc Nghiêu nhận lấy, đến nỗi chuyện hắn thiếu con, ngày sau để con cùng hắn thương thảo được không?"
Nữ oa dù mười một tuổi cũng đã sớm biết nhân sự, Bảo Ninh chân quân tuy chưa thấy qua Hàn Hiển, nhưng vẫn thực ngưỡng mộ Hàn Tiêu lang.
Hôm nay nàng lại đây vốn là vì gặp Hàn gia nữ oa này một lần, hiện tại nhưng thật ra làm nàng thực kinh hỉ.
Năm đó đứa bé bụ bẫm kia nay lại trưởng thành nhanh như vậy, tuy rằng nàng thu liễm tu vi, nhưng trốn không được đôi mắt của nàng, có lẽ không đến trăm năm, Thiên Diễn Tông bọn họ sẽ lại ra một vị Hàn Tiêu nữ lang quân, lúc này đây nàng hẳn là sẽ không bỏ lỡ nữa.
Quyết định này chính hợp ý của Hàn Mục Vi: "Đệ tử đều nghe lão tổ hết thảy".
"Có ai còn có việc gì khác muốn nói không?" - Thiên Trúc lão nhân thấy mọi việc cũng nói được không sai biệt lắm, liền mở miệng hỏi: "Không có việc gì, thì trước làm đứa nhỏ này lui ra đi" - Đến nỗi diệt thần lôi kiếp, đó là cơ duyên của đứa nhỏ này, không phải là việc bọn họ nên hỏi nhiều.
Hàn Mục Vi ra Diễn Hành Điện, liền khôi phục thành bộ dáng phía trước, như thế làm nàng nhẹ nhàng thở ra, xuống Tam Ngôn Phong liền trực tiếp đi nội môn Sự Vụ Xử.
Mấy năm qua, bộ dáng trong tông môn vẫn như cũ, non xanh nước biếc tiên khí bay bay, chính là người lui tới có chút bất đồng.
Nghĩ đến bốn năm trước là năm mà tông môn khai sơn thu đồ đệ mười năm một lần, nàng cũng minh bạch.
Đi vào nội môn Sự Vụ Xử, Hàn Mục Vi thấy đệ tử trực ban chấp sự là người lạ, cử chỉ liền tự nhiên nhiều hơn, lấy ra thân phận ngọc bài phóng tới trên quầy: "Làm phiền sư điệt, ta là tới lãnh tiền tiêu hàng tháng".
Chấp sự đệ tử mặt nộn nghe vậy vội vàng buông việc trong tay, cầm lấy khối thân phận ngọc bài dùng thần thức quét một chút, sau biểu tình trên mặt liền có chút mất tự nhiên, lúc lấy tiền tiêu hàng tháng còn trộm ngắm Hàn Mục Vi hai lần, bất quá cũng không dám quá làm càn: "Sư thúc, đây là tiền tiêu hàng tháng của ngài mấy năm nay tồn lại, thỉnh ngài xem thử" - Nguyên lai đây là Hàn sư thúc trong truyền thuyết, đệ tử duy nhất của Thiện Đức chân quân.
Này Hàn sư thúc nhìn ngoan ngoan ngoãn ngoãn, dáng người cũng coi như đ ĩnh bạt cao gầy, mặt lại đào hoa, trên mặt mỉm cười, hoàn toàn cùng trong đồn đãi là cao lớn, thô kệch, bưu hãn, chơi đại đao là hai cái bộ dáng khác nhau, tiểu chấp sự yên lặng ở trong lòng cấp Hàn Mục Vi nói lời xin lỗi.
Trước khi thấy được chân nhân, hắn cũng là người nghe theo tin đồn, thật là có thất trí giả chi đạo.
Vừa nhìn thấy biểu tình xấu hổ trên mặt của chấp sự đệ tử, Hàn Mục Vi không cần tưởng đều biết lý do, xem ra mấy năm nay nàng tuy không ở tông môn, nhưng truyền thuyết của nàng ở tông môn vẫn như cũ lan truyền, đối với việc này nàng cũng thực không quan tâm lắm.
Cầm tiền tiêu hàng tháng thoáng nhìn một chút, xác định không có sai lầm, Hàn Mục Vi ngẩng đầu mỉm cười nói: "Đa tạ" - Sau liền một khắc không ngừng mà chạy về Tiêu Dao Phong, mang trương mặt giả ở bên ngoài du đãng, trong lòng nàng cũng run sợ, rốt cuộc giả chính là giả.
Trở lại động phủ, Hàn Mục Vi mới phun ra Thiên Diện Châu trong miệng, khôi phục lại diện mạo thật.
Mấy năm không trở về, động phủ đã tích một tầng bụi thật dày, nàng làm hai lần thanh khiết thuật mới cảm giác sạch sẽ, sau lại gọi ra Tiểu Thiên Bồ: "Đi, chúng ta đi chỗ đối diện Vô Phong Nhai tắm một cái" - Nàng hiện tại nhu cầu cấp bách tới suối nước nóng tắm một chút để loại bỏ mệt mỏi đọng lại ở trong thân thể.
Vô Phong Nhai, Hàn Mục Vi tới ngâm suối nước nóng, Tiểu Thiên Bồ như cũ giống trước kia mà đội mũ cỏ xanh hóa thành tiểu nữ đồng chà lưng, cọ cọ rửa rửa cho Hàn Mục Vi.
Nó rất rõ ràng mấy năm nay lúc nó không đồng hành, Vi Vi Nhi khẳng định ăn không ít khổ, nhưng đây là nàng cần thiết phải trải qua: "Ngươi làm được rất tốt, xuất sắc như ta tưởng vậy" - Trong trí nhớ nàng có một câu nói thập phần có đạo ý, bảo kiếm từ phong mài giũa ra, hương mai hoa tự khổ hàn lai.
"Ta biết" - Hàn Mục Vi ghé vào một khối nham thạch ở giữa suối nước nóng, hoàn toàn mà thả lỏng chính mình, nhắm mắt cười nhạt, trừ một thân làn da cháy đen, lúc này nàng thật đúng là giống một con mèo lười biếng: "Bồ Bồ, đem đầu tóc chướng mắt như bụi cỏ khô này của ta cạo đi".
"Ta cũng cảm thấy nên cạo" - Tiểu Thiên Bồ nói làm liền làm, để tránh đại cô nương nào đó hối hận: "Nếu mà cạo một lần thì sau này dài ra cũng muốn không được bao lâu" - Đáng thương oa oa, một viên mỹ nhan đan là có thể giải quyết mọi thứ rồi, đáng tiếc chính là không có mỹ nhan đan.
Hàn Mục Vi đem mặt vùi vào trong khuỷu tay, cười trêu ghẹo chính mình: "Hôm nay động phàm tâm, ba ngàn phiền não ti này đi thì vừa vặn tốt, ta cũng có thể triệt để mà ngừng nghỉ một đoạn nhật tử, hảo hảo tu luyện" - Nàng còn không có quên chính mình đã mười một tuổi, mục tiêu của nàng chính là trước năm mười tám tuổi đạt Trúc Cơ, còn có bảy năm, thời gian không nhiều.
Tóc cạo xong, Hàn Mục Vi chỉ sờ sờ đầu mình, vội vàng rửa rửa, liền mang mũ cỏ xanh của Tiểu Thiên Bồ rời đi chỗ suối nước nóng này, không phải nàng đột nhiên muốn quyết chí tự cường, chỉ là bởi vì có điểm không dám nhìn bộ dáng đầu trọc của mình: "Bồ Bồ, đầu cùng cổ của ta đều lạnh căm căm" - Trong lòng nàng khổ a, hiện tại bộ dáng này là xấu nhất trong mười một năm nàng sống ở cõi đời này, đều có điểm không mặt mũi nào mà gặp cha mẹ trong nhà, thật sự là hổ thẹn với tướng mạo của bọn họ.
"Không có tóc che đậy tự nhiên sẽ cảm giác lạnh một chút" - Tiểu Thiên Bồ luôn luôn thực thật thành: "Bất quá chờ quen thì tốt rồi, ngẫm lại đầu trọc cũng rất bớt việc" - Ít nhất Vi Vi Nhi sẽ có một đoạn nhật tử không chiếu gương tự sướng.
Việc này làm cho tâm của Hàn Mục Vi lạnh giống đầu nàng vậy: "Bồ Bồ, kỳ thật ngươi không cần đánh thức ta, ta phải đi về hảo hảo mà lẳng lặng" - Nhiệt lệ đều đã lấp đầy hốc mắt, chính là nàng vẫn luôn nói cho chính mình phải kiên cường.
Cũng chính là vì điều này mà nàng mới thân thiết mà thể ngộ cảm thụ của những người xuất gia.
Ba ngàn phiền não ti đã mất, [email protected] trụi đầu, ai còn không biết xấu hổ mà ra cửa tìm đối tượng? Đặc biệt là nàng còn khoác một thân da đen.
Trở lại động phủ, Hàn Mục Vi tạm thời cũng vô tâm tình tu luyện, chỉ nghĩ nằm ở trên giường mà đánh một giấc, mà nàng cũng thật làm như vậy..