Dưới đài trừ bỏ Hàn Mục Tiêu thì Hàn Mục Đồng chính là người xúc động nhiều nhất.
Năm đó sau khi trắc xong linh căn, trực giác của nàng nói rằng ngày sau Béo Béo sẽ rất mạnh, cho nên vì có thể đuổi kịp bước chân của bọn họ nên nàng tu luyện rất khắc khổ, bởi vì sợ bọn họ bỏ xa mình quá nhiều.
Trận chiến này ngày hôm nay làm Hàn Mục Đồng cực kỳ hưng phấn, Béo Béo thật sự rất lợi hại, mục tiêu trong lòng nàng dần dần trở nên càng rõ ràng hơn, đôi tay nắm chặt thành quyền, tâm càng nhảy càng nhanh.
Hàn Mục Vi nguyên bản còn muốn xách Trì Khiếu xuống lôi đài như lão nhân xách nàng như vậy.
Chỉ là mới vừa khom người liền nhận thấy được linh khí lưu động, nàng đột nhiên quay đầu nhìn về phía dưới lôi đài, lập tức cũng mặc kệ Trì Khiếu còn quỳ rạp trên mặt đất, nháy mắt xuống lôi đài lấy ra một cái trận ngăn cách đem Hàn Mục Đồng vòng ở bên trong.
Trận mới vừa bố trí xong thì liền có Kim Đan chân nhân tới, lôi đài thứ nhất tạm thời bị phong, tính cả Hàn Mục Đồng cũng bị phong ở bên trong.
Điều này làm Hàn Mục Vi thở phào một hơi, tông môn vẫn là rất chu đáo, tu sĩ ngộ đạo kỵ nhất là bị quấy rầy, một khi người từ ngộ đạo bị kéo ra đồng nghĩa với việc bỏ lỡ một hồi cơ duyên rất lớn, lại chờ nữa thì không biết còn có hay không.
"Sư phụ" - Sau khi cấm chế cùng Tụ Linh Trận bố trí xong, Hàn Mục Kỳ mới dám tiến lên hành lễ đối với vị Kim Đan chân nhân vừa mới đến: "Người trong trận chính là muội muội của đồ nhi, đa tạ sư phụ tương trợ".
"Trong chức trách của ta thôi" - Một thanh âm thanh lãnh vang lên, mỹ mạo nữ tử sau lưng là một thân hỏa hồng sắc lưu tiên váy, tay áo rộng xoay người lại, kim sắc eo phong chẳng những phác họa ra eo nhỏ thon dài của nữ tử, mà còn làm tăng thêm vài phần nhuệ khí: "Các ngươi cũng không cần quá lo lắng, sau khi nàng ngộ đạo xong thì cấm chế này sẽ tự biến mất".
Nghe thanh âm liền biết là cái mỹ nhân, xoay người lại vừa thấy càng hơn suy nghĩ phía trước.
Da như ngưng chi, thanh lãnh như băng, trán Nga Mi, đây là Hoằng Yên chân nhân đã từng được mệnh danh đệ nhất mỹ danh có một không hai của tam tông.
Hàn Mục Vi đã minh bạch vì sao Lục tỷ nàng lại vào được mắt của Hoằng Yên chân nhân?
Cả hai giống nhau đều là tuyệt sắc thoát tục, thanh lệ tuyệt trần, hiện tại nàng có chút tò mò đối với vị Từ Minh chân quân của Vô Cực Tông, đương nhiên vị Thanh Lăng chân nhân kia có thể làm Từ Minh chân quân bất kể hậu quả mà hối hôn, Hàn Mục Vi nghĩ nàng hẳn là sẽ có cơ hội nhìn thấy.
Hoằng Yên chân nhân công đạo Hàn Mục Kỳ mấy câu, liền đem ánh mắt nhìn về phía nữ oa có một đầu tóc quăn đang đứng ở phía sau nhìn chằm chằm nàng, cười nhẹ: "Tiểu sư muội đối với túi da này của ta có vừa lòng không?" - Đã sớm nghe nói Thiện Đức sư bá thu một nha đầu có tư chất không thua Mộc Nghiêu, phía trước nàng vẫn luôn bế quan không cơ hội nhìn thấy, hôm nay nhưng thật ra vừa khéo.
"Hoằng Yên sư tỷ" - Hàn Mục Vi cười tươi sáng, tiến lên chắp tay hành lễ: "Tiểu muội nhiều có mạo phạm, còn thỉnh sư tỷ khoan dung vài phần".
"Không có việc gì" - Hoằng Yên chân nhân kéo nàng, chấp khởi tay nàng: "Vừa lúc ta có việc tìm muội, muội theo ta đến đây đi".
Hàn Mục Vi nghe vậy có chút mạc danh, vẻ mặt nghi hoặc mà bị lôi kéo đi, bất quá nàng cũng không quên cùng một đám người trong tộc nói vài câu: "Các ngươi có việc thì cứ thương lượng trước đi, thương lượng xong nói cho ta là được".
Hàn Mục Kỳ xua xua tay làm nàng yên tâm: "Đi đi" - Cũng vì sự kiện này nàng mới thiết thực mà cảm nhận được Tiểu Thập Tam có thân phận bất đồng.
Sư phụ nàng kêu Tiểu Thập Tam là "tiểu sư muội", rất dễ nghe.
Hy vọng Tiểu Thập Tam có thể cùng sư phụ nàng nói nhiều vài câu, có chút đồ vật nên ném thì không cần lưu luyến, làm cho ô uế chính mình.
Hoằng Yên chân nhân mang theo Hàn Mục Vi một đường đi vào sương phòng đương chức của nàng, cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi: "Cha muội bị thi khí vào thể đúng không?"
"Sao sư tỷ lại biết?" – Chuyện của cha nàng nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, chỉ là sự tình liên quan đến Thi Ma Môn, Hàn Mục Vi trừ bỏ cùng lão nhân nói một tiếng thì cũng không nói gì thêm.
Hoằng Yên chân nhân ngồi vào đệm hương bồ, sau chỉ chỉ đệm hương bồ ở đối diện: "Ngồi đi" - Tay áo rộng nhẹ ném, một trương bàn trà nâu thẫm liền xuất hiện ở giữa hai cái đệm hương bồ, tiếp theo nàng lấy ra một bộ trà cụ Thanh Ngọc khắc hoa, bắt đầu nhàn nhã mà pha trà: "Hôm qua Mộc Nghiêu có tới tìm ta".
Hàn Mục Vi nghe vậy liền hiểu, nàng tiếp nhận trà Hoằng Yên chân nhân đưa qua, nhẹ nhấp một ngụm: "Đa tạ sư tỷ quan tâm, thi khí trong cơ thể gia phụ đã bị khống chế, hiện tại đang từng chút một mà thanh trừ" - Nếu nàng hỏi vậy thì không có gì để giấu giếm.
"Có Thanh Minh Đan, thi khí xem như cũng không đáng sợ" - Hoằng Yên chân nhân gập lên đùi phải, bưng một ly linh trà nếm một ngụm, còn tính vừa lòng: "Nguyệt hoa càng thịnh, những loại thi khí như âm hàn chi khí này liền càng hung hăng ngang ngược, bên trong Thanh Minh Đan có Thanh Lăng chi khí mới có thể nhất cử mà đem nó đóng băng, sau chậm rãi thanh trừ".
Nói đến này nàng không cấm than nhẹ một tiếng, diêu đầu cười nhạo, nhớ năm đó nàng vì một người không đáng giá mà chịu quá tội, thi khí kia một khi dính lên liền như ung nhọt trong xương: "Cha muội có phải vì bảo hộ mẫu thân của muội nên mới bị đồ vật kia quấn lên hay không?" - Mộc Nghiêu nói trên đời này có chân tình, nàng minh bạch cũng rõ ràng.
"Đúng vậy" - Hàn Mục Vi nhìn thẳng nàng: "Cha mẹ muội đã từng lấy tâm ma thề phải cầm tay đến đầu bạc" - Đây là khi nương sinh hạ nàng thì cha lập lời thề, nương nàng dễ lừa gạt, nhất thời cảm động cũng lập lời thề theo, bất quá hiện tại xem ra cũng khá tốt.
"Cầm tay đến đầu bạc sao?" - Hoằng Yên chân nhân buông chén trà, lấy ra một cái bầu rượu to bằng bàn tay, mở ra uống một ngụm, sau lấy ra một quả ngọc giản cùng một bình nhỏ bạch ngọc: "Ta đã từng bị thi khí xâm nhật, trong ngọc giản này khắc lục quá trình này và biện pháp tu dưỡng hậu kì của ta năm đó, trong bình còn chứa ngàn năm Thanh Trúc linh lộ, cha muội mỗi ngày vào lúc chính ngọ uống một giọt là có thể tẩm bổ kinh mạch bị thi khí ăn mòn, bảo hắn sẽ không lưu lại hậu hoạn gì" – Người có tình hẳn là phải được đối xử tử tế.
Hàn Mục Vi nhìn hai đồ vật trên bàn trà, trầm tư một hồi, mới duỗi tay đem chúng nó thu hồi: "Sư tỷ có từng nghe qua một câu, đầu tiên là khách vô tình, làm sao là tình nhân?"
"Đầu tiên là khách vô tình, làm sao là tình nhân?" - Hoằng Yên chân nhân đôi lông mi khẽ run, trong miệng nhẹ niệm: "Khách vô tình làm sao là tình nhân?" - Một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống hốc mắt, sau ngạnh thanh tự hỏi: "Kia còn muốn tình làm gì?"
"Đa tình đó là vô tình" - Hàn Mục Vi nói xong câu đó liền yên lặng đứng dậy rời đi, có một số việc người đứng xem chỉ có thể nhẹ điểm, chuyện như thế nào vẫn là phải xem đương sự tự mình: "Bồ Bồ, tại sao ngươi nói Hoằng Yên sư tỷ sẽ tự hủy đạo thống?"
"Nàng chấp mê với chữ tình này đã có trăm năm, Đạo Chủng trong lòng sớm đã héo, thay vì còn chấp mê bất ngộ như vậy để lãng phí thời gian, không bằng dứt khoát sửa tu vô tình đạo, có lẽ sẽ có kinh hỉ không tưởng được" - Tiểu Thiên Bồ thật sự cho rằng Hoằng Yên thích hợp tu tập vô tình đạo bởi vì nàng vốn là đã bị tình gây thương tích.
"Chỉ hy vọng như thế đi" – Thi khí trong cơ thể cha nàng tuy rằng đã bị đóng băng, thanh trừ cũng chỉ là vấn đề thời gian, một nhà bọn họ vốn là làm tốt chuẩn bị sau khi thanh trừ thì tu vi sẽ ngã xuống, hiện tại có bình ngàn năm Thanh Trúc linh lộ kia nên nàng có thể hoàn toàn yên tâm: "Tính một phần nhân tình đi" - Linh quả của nàng cũng không cần lại tặng, cái đó tác dụng không lớn.
"Nếu bởi vì hai nói của người mà làm nàng sửa lại đạo thống, vậy xem như triệt tiêu."
Hàn Mục Vi cười nhẹ, hôm nay đã không còn tỷ thí của nàng, đi đến lôi đài đầu tiên nhìn thoáng qua, thấy không có chuyện gì liền ngự kiếm trực tiếp rời đi sân khấu trên không, về nhà.
Về đến nhà, còn chưa vào nhà, nàng liền trước thấy tổ phụ bối tay đứng ở trong viện, ra tiếng nhẹ gọi: "Tổ phụ".
"Con đã trở lại" - Hàn Vân một thân vân văn áo gấm màu đen, quay đầu nhìn về phía tiểu cháu gái đã cao đến cằm hắn: "Xem ra là trận đầu báo cáo thắng lợi" - Mỗi khi thấy tiểu cháu gái này hắn đều muốn sống lâu mấy năm, tưởng tận mắt nhìn thấy nàng từng bước một đi đến chỗ cao.
Đối với vị tổ phụ ít khi nói cười này, Hàn Mục Vi vẫn rất tôn kính, đi đến bên người hắn, nàng rũ mắt nhìn về phía vài cọng Quỳ Lăng Hoa trước đó hắn vẫn nhìn chăm chú vào: "Đại bỉ thực náo nhiệt, Lục tỷ cũng thăng cấp, Tiêu Tiêu phải chờ tới ngày mai, con còn muốn nói cho ngài một kiện hỉ sự" – Nói xong cặp mắt hạnh lại cong thành trăng non: "Đồng Đồng cô nương ngộ đạo, Lục tỷ bọn họ đang thủ cho nàng".
"Đó là duyên pháp của nàng" – Trên mặt Hàn Vân lộ một chút ý cười, những hài tử này đều đã chậm rãi trưởng thành: "Ngày mai ta liền chuẩn bị ly tông hồi tộc, các con phải biết chăm sóc cho mình, đại bỉ ở trong tông nên thật ra không có việc gì" - Nói đến lời này âm vừa chuyển, thần sắc ngưng trọng: "Bí cảnh hành trình, nhất định phải cẩn thận, nhớ lấy hết thảy lấy tánh mạng làm trọng".
"Tổ phụ dạy dỗ, cháu gái chắc chắn ghi nhớ trong tâm" - Hàn Mục Vi lấy ra một túi trữ vật mà tông môn phát: "Trong này có một ít đan dược, với con vô dụng, ngài mang về trong tộc đi" – Đan dược mà tông môn chia nàng cơ bản đều là thượng phẩm đan, lúc trước tưởng cầm đi bán nhưng lại cảm thấy đáng tiếc, trong tộc còn có một ít tộc nhân có tư chất không tốt, dứt khoát nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà cho bọn hắn dùng.
Hàn Vân nhưng thật ra không có khách khí, hắn là biết tiểu cháu gái này không thiếu đan dược, như thế hợp ý hắn, lấy ra một túi trữ vật đồng dạng thức: "Đan dược là con từ tiền tiêu hàng tháng của mình lấy ra tới, trong tộc cũng không thể lấy không của con, thu hồi đi".
"Kia kia nhiều ngượng ngùng" - Hàn Mục Vi liền biết sẽ có chuyện tốt này, một đôi mắt mạo tinh quang, cười đến tặc hề hề, đôi tay tiếp nhận túi trữ vật, thần thức đảo qua đều là linh thạch: "Vẫn là tổ phụ hiểu con" - Đây là tổ phụ ruột, xác nhận không có lầm..