Điều tức xong một cái đại chu thiên, Hàn Mục Vi liền thu công, nàng mới vừa đứng lên thì Mộc Sướng cũng mở hai mắt: "Hôm nay cảm ơn ngươi" - Nàng phá được đại sát chiêu chim én xoay người của hắn, lúc này đây tông môn đại bỉ với hắn mà nói cũng coi như là viên mãn.
"Không cần cảm tạ" - Hàn Mục Vi thấy thái độ của hắn còn được: "Ta quyết định tạm thời không cho côn sắt một cái tên".
Xuống lôi đài, nàng còn không kịp cùng người của Hàn gia đang vậy xem chào hỏi thì đã bị một bàn tay xách đi: "Buông ra" - Đây là do lão nhân làm gương, nàng hiện tại đều lớn như vậy, đã không phải là thịt viên như trước.
"Bang" - Vị Danh thưởng gõ trên đầu tiểu cô nương dám tay đấm chân đá đối với hắn: "Muội không thể an phận một chút?"
"A" - Hàn Mục Vi ôm đầu nổi giận nói: "Huynh cho rằng đầu ta làm bằng cái gì?" - Nàng đã sớm nhìn thấy Vị Danh, ở đây cũng chỉ có hắn xách nàng như vậy.
Xúc cảm không tồi, Vị Danh thanh thanh giọng nói, dùng thần thức truyền âm: "Trên người của ngươi liền không linh thạch khác?" - Cực phẩm linh thạch, nha đầu này lá gan thật đúng là lớn khác thường.
Tuy rằng che giấu tốt nhưng trong mắt phải của hắn có một viên Linh Tê Châu, nhìn kỹ vẫn là có thể nhìn ra hai khối kia đều không phải là thượng phẩm linh thạch.
"Không có" - Hàn Mục Vi nhìn hai mắt của Vị Danh, vẻ mặt nghi hoặc, tại sao hắn biết kia hai viên kia là cực phẩm linh thạch?
"Mắt phải của hắn có một viên Linh Tê Châu" - Tiểu Thiên Bồ nói: "Bất quá so với linh tê mục của Bảo Ninh chân quân do trời sinh còn kém hơn rất nhiều" – Linh tê mục của Bảo Ninh chân quân có thể kham phá vô căn cứ, nhưng mắt của Vị Danh chỉ có thể đem đồ vật phóng đại vô hạn.
"Hiểu rồi" - Xem ra từ ngày mai nàng phải cẩn thận một chút mới được.
Vô Phong Nhai, Mộc Sướng ngồi ở sườn núi ăn thịt uống rượu, không hề có vẻ tự phụ ta đây như ngày thường, hôm nay xem như mỹ mãn.
Gió trên đỉnh núi càng lúc càng lớn, nhưng mà những lá trúc cùng lá thông khắp nơi bay tứ tung vẫn như cũ không thể tiến vào bán kính một thước của người cầm kiếm.
"Khách" một tiếng, chỉ thấy một thanh kiếm toàn thân đen nhánh, dài chừng ba thước, rộng chừng hai ngón tay đột nhiên bị cắm ở nham thạch cách Mộc Sướng không đến hai thước, kèm theo đó là loáng thoáng tiếng phượng ngâm.
Kiếm này tuy nhìn không lóa mắt huyễn lệ, nhưng cả thanh kiếm lại trở thành vu phi chi thế của phượng hoàng.
Đầu kiếm là đầu phượng, kiếm hành là cổ phượng, kiếm cách là từ hai cánh của phượng hoàng tạo thành, hoa mỹ đuôi phượng khắc ở thân kiếm vừa tinh xảo lại thập phần thần bí.
Toàn bộ cánh phượng giương cánh bay cao khiến cho thanh kiếm này nhìn không chỉ có thần thánh lại còn cực kỳ cổ xưa, mà màu đen lại cho nó thêm vài phần tôn quý.
Mộc Nghiêu một thân hồng y đạp phong mà đến, đứng ở bên Phượng Minh Kiếm, tay trái nhẹ nhàng mà vuốt v e đầu kiếm, nhìn đôi mắt trống rỗng của phượng hoàng, trong mắt ám quang chợt lóe mà biến mất: "Tại sao hôm nay con lại đến đây?" – Đứa chất tôn này năm nay cũng mười sáu tuổi, nếu không phải vì tiến Chung Hiểu bí cảnh phỏng chừng giờ này hẳn là đã bế quan Trúc Cơ.
Nhắc tới cái này, Mộc Sướng liền có tinh thần, hào sảng mà lôi kéo tay áo lau miệng một phen: "Thúc tổ, hôm nay con cùng tiểu tức phụ của ngài đánh một hồi, nàng tuy rằng có khó coi nhưng thực lực vẫn còn được" - Nói đến đây hắn liền có chút hổ thẹn, phồng má lên: "Con cùng nàng ngang tay".
"Tiểu tức phụ?" - Mộc Nghiêu rũ mắt nhìn thoáng qua chất tôn này còn quá trẻ con, ngưng mắt cười nói: "Ai là tiểu tức phụ của ta?" - Tiểu tử này là thiếu đánh, nha đầu kia năm nay cũng mười lăm, hắn nói như vậy không phải làm tổn hại thanh danh của nàng ư? Tuy rằng Tu Tiên giới không quá để ý khuê dự nhưng lời này truyền ra luôn là không tốt, nghĩ vậy hai năm nay Thiện Đức sư bá mỗi khi nhìn thấy hắn đều có bộ dáng nộ mục cười lạnh, không cấm cười nhạt.
"Chính là đệ tử của Thiện Đức chân quân, Hàn Mục Vi đó" - Mộc Sướng thật ra nhanh nhẹn, chỉ là biểu tình của thúc tổ nhà mình hình như có cái gì sai sai: "Chẳng lẽ lão tổ tông không nói với ngài ư?" - Không tốt, tiêu rồi, Mộc Sướng nhẹ nhàng trừu trừu cái mũi, yên lặng mà lui về phía sau, muốn rời xa thúc tổ mặt mang xuân phong: "Thúc thúc tổ, con con ngày mai còn phải thủ lôi, liền liền đi về trước".
Chỉ tiếc quá muộn, Mộc Nghiêu lắc mình qua bắt lấy sau cổ của Mộc Sướng, liền đem hắn ném lên đỉnh Vô Phong Nhai, lạnh giọng ném xuống một câu: "Một chén trà nhỏ xong mới được xuống" - Tới cũng tới rồi, vậy liền đi lên đợi lát nữa hãy đi.
Đối diện Tiêu Dao Phong, Hàn Mục Đồng cùng Hàn Mục Tiêu hai người kết thúc lôi đài tái hôm nay, sau liền cùng nhau tới chỗ ở của Hàn Mục Vi.
Lần này Hàn Mục Tiêu tự mang nước trà cùng điểm tâm, Hàn Mục Vi ăn từng miếng từng miếng tuyết liên bắp bánh, uống linh tuyền thủy: "Đồng Đồng, tại sao ngươi lại không ăn?" - Ngày này quá mệt, nàng hiện tại phải bồi bổ mới được.
Hàn Mục Đồng đang ngẩn người nghe tiếng rốt cuộc ngẩng đầu: "Béo Béo, chiều nay ta cũng đánh một hồi, không đến nửa canh giờ đã bị quét xuống lôi đài" - Tuy là như vậy nhưng nàng đối với biểu hiện của chính mình vẫn là thực thỏa mãn, đối phương là Luyện Khí mười tầng, nàng có thể căng lâu như vậy đã là cực hạn.
"Tông nội ngọa hổ tàng long, lần này sự tình liên quan đến danh ngạch để nhập Chung Hiểu bí cảnh nên không ai mà không lấy ra bản lĩnh?" - Hàn Mục Vi kỳ thật trong lòng còn có một cái ý tưởng, nhưng trước mắt khó mà nói: "Ngươi dám lên lôi đài đã là đột phá, chúng ta chỉ cầu ở trong quá trình đối chiến tích lũy kinh nghiệm tác chiến, đến nỗi thắng bại không phải là chuyện để suy xét hiện nay".
"Ân, ta cũng nghĩ như vậy" - Bất quá lần này nàng không phải là người đoạt lôi mà là người thủ lôi, còn có phong thuỷ của lôi đài thứ chín mươi chín kia cỏ vẻ có chút không tốt.
Chung Hiểu bí cảnh hai mươi năm mở một lần, nàng năm nay mới mười lăm tuổi, lần này không thể học Lục tỷ mà chờ lần sau, Hàn Mục Đồng ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Mục Vi cùng Hàn Mục Tiêu: "Ta ở trong tàng thư các xem qua một quyển bút ký, mặt trên ghi lại là tu sĩ vào Nguyên Anh cảnh thì tu luyện liền không hề chỉ cần xem tư chất linh căn, còn muốn xem tâm cảnh cùng ngộ tính, các ngươi ngày thường cũng phải chú ý tu luyện tâm cảnh" - Rốt cuộc chuyện của Hoằng Yên chân nhân là ví dụ trước mắt.
"Hiểu" - Hàn Mục Tiêu mắt lé ngắm Hàn Mục Vi, nghĩ nghĩ vẫn là ra tiếng hỏi một câu: "Béo Béo, trong tay Thiện Đức sư bá có phải có hai cái danh ngạch vào Chung Hiểu bí cảnh đúng hay không?" - Hôm nay hắn tới chính là muốn thế Đồng Đồng tranh thủ một chút, nếu có khả năng, Đồng Đồng cũng có thể trước tiên làm chuẩn bị.
Nghe hắn hỏi, Hàn Mục Vi liền hiểu, trước kia nàng cũng nghĩ tới, nhìn thoáng qua Đồng Đồng, thấy này trên mặt nàng tuy có hi vọng nhưng thần sắc còn tính bình tĩnh, trong lòng cũng rõ ràng: "Danh ngạch của sư phụ ta thì không có vấn đề gì nhưng Đồng Đồng ngươi phải biết rằng Chung Hiểu bí cảnh là cái địa phương nào? Vào nơi đó cũng không phải là chơi đóng vai gia đình" - Nữ chính là Luyện Khí tám tầng đi vào, chẳng những được đại cơ duyên còn có thể tung tăng nhảy nhót mà ra được, do nàng có tự thân khí vận, nhưng Đồng Đồng thì không giống.
"Ta biết" - Nhưng nếu có cơ hội nàng vẫn muốn đi, có thể tu tiên đã là may mắn của nàng, đến nỗi tư chất không tốt, vậy so người khác càng phải nỗ lực càng liều mạng, mấy năm nay nàng đều như vậy, hiện tại cũng phải làm đến nơi đến chốn từng bước một hướng lên: "Ta trước cực lực tranh thủ cho chính mình, nếu vẫn không được đến lúc đó liền làm ơn ngươi".
"Được" - Hàn Mục Vi gật đầu: "Ngươi cũng muốn chuẩn bị cho tốt, thủ đoạn bảo mệnh không thể thiếu" - Đồng Đồng hiện tại đã Luyện Khí chín tầng, lại chờ hai mươi năm sau Chung Hiểu bí cảnh mới mở lại, đích xác có chút chờ không được.
Ba người lại hàn huyên một hồi, Hàn Mục Tiêu liền làm Hàn Mục Đồng rời đi trước còn hắn thì ở lại: "Béo Béo, ngươi có cảm thấy ta thực ích kỷ, thực đê tiện hay không?" - Hắn thế Đồng Đồng tranh thủ danh ngạch của Thiện Đức sư bá kỳ thật chính là một loại mưu tư, rốt cuộc người bên ngoài vì một cái danh ngạch mà đánh đến vỡ đầu chảy máu.
"Không có" - Hàn Mục Vi lau khô miệng, mỉm cười nói: "Bởi vì ta cũng có ý niệm này" - Nàng đứng dậy đi đến bên ngoài nhà đá, nhìn về phía Vô Phong Nhai ở đối diện: "Hôm nay lúc ta cùng Mộc Sướng đấu thì dưới lôi đài người của Mộc gia vây quanh cả một vòng, những người đó đều là người thủ lôi ở lôi đài tái lần này".
Nói đến đây nàng xoay người nhìn về phía Hàn Mục Tiêu: "Bọn họ đều rất mạnh, hơn nữa cơ bản đều là kiếm tu.
Một cái gia tộc muốn hưng thịnh chỉ dựa vào một, hai người khẳng định là không có khả năng, cái này ta rất rõ ràng, cũng thực minh bạch".
Lưng dựa đại thụ hảo thừa lương, này ai không biết? Hàn Mục Kỳ nếu là người của Mộc gia thì Liễu Vân Yên khi ra tay phỏng chừng cũng không nhanh nhẹn như vậy đi? Tổ tiên của Hàn gia là Hàn Hiển nếu còn ở thì khi Hàn Mục Kỳ chết ở Thi Ma Môn, hắn đại khái cũng sẽ làm giống Thiên Nhất lão tổ, nói đến cùng vẫn là Hàn gia quá yếu.
"Ta cùng ngươi đều thực may mắn, vừa vào cửa liền được đưa về dưới tòa của Nguyên Anh chân quân, nhưng Béo Béo" – Đôi tay rũ tại bên người của Hàn Mục Tiêu nắm chặt thành quyền, đến nổi gân xanh đều lồi ra tới, hai mắt khẩn trừng chậm rãi bắt đầu phiếm hồng: "Ba năm trước đây ta rèn luyện thì có qua Kỳ Châu một chuyến" - Cũng chính vì chuyến đi đó mới làm hắn có cảm giác gấp gáp: "Đi đến từ đường, ta trong lúc vô ý liền tiếp được truyền thừa của tổ tiên Hàn Hiển".
Này..
cái này có chút làm nàng không thể tin được, Hàn Mục Vi nuốt nuốt nước miếng: "Không có khả năng, tổ tiên không phải chết ở Vạn Thú rừng rậm sao?" - Nếu từ đường có truyền thừa, vậy..
vậy chỉ có ba loại khả năng, một, tổ tiên không phải chết ở Vạn Thú rừng rậm; hai, tổ tiên sớm đoán được hắn sẽ xảy ra chuyện cho nên trước đó để lại truyền thừa, đến nỗi loại thứ ba..
Hàn Mục Tiêu dường như không nghe thấy lời nói của Hàn Mục Vi: "Còn có một sợi thần hồn của hắn" - Lũ thần hồn kia khi hắn tiếp xong truyền thừa liền tiến vào khối Dưỡng Hồn Mộc lớn chỉ bằng ngón tay cái mà hắn có được khi rèn luyện tiến hành ngủ say: "Béo Béo, ta nhất định phải đi đến trung tâm của Vạn Thú rừng rậm một chuyến".
"Khẳng định là phải đi một chuyến" - Hàn Mục Vi nghĩ đến một vấn đề, đầu lưỡi chống hàm răng: "Nhưng hiện tại chúng ta còn nhỏ, đừng nói là trung tâm của Vạn Thú rừng rậm, liền tính là bên ngoài đều không thể đặt chân" - Hồn bài đã nứt, nàng ninh mày: "Ngươi trước không cần nói, để ta suy nghĩ cẩn thận một chút".
Hàn Mục Vi dụng tâm thần hỏi Tiểu Thiên Bồ: "Có phải khi hồn bài nứt thì đại biểu cho người đã thân tử đạo tiêu đúng không?"
"Cũng không nhất định, giống Thiên Nhất lúc trước như vậy, đến cuối cùng người không chết, hồn bài cũng sẽ nứt trước" – Kỳ thật khi Tiểu Thiên nghe Hàn Mục Tiêu nói đến một sợi thần hồn thì trong lòng liền có một cái phỏng đoán: "Bảo hắn đem kia lũ thần hồn giao cho Thiên Trúc, có thần hồn của Hàn Hiển thì nếu muốn tìm đến hắn liền dễ dàng nhiều.
Hiện tại các ngươi không vào được trung tâm của Vạn Thú rừng rậm, nhưng Thiên Trúc có thể đi vào".
Nhân tâm có thất khiếu, nhưng tâm của vị Hàn Tiêu lang quân kia lại không chỉ có thất khiếu, chỉ sợ hắn sớm đã có phòng bị.
Một người chỉ một trăm linh chín tuổi liền thành tựu Nguyên Anh tuyệt không phải là một nhân vật đơn giản.
"Còn có một loại khả năng" – Mắt của Hàn Mục Vi lãnh mang chợt lóe, sau cười nhạt: "Ngươi lần trước không phải nói Thiên Trúc lão tổ đã sắp đột phá Luyện Hư sao?" – Việc của tổ tiên đã qua đi ngàn năm, hơn một ngàn năm này ở từ đường của Hàn gia có biết bao nhiêu người ra ra vào vào, tại sao đến thời điểm mấu chốt này đột nhiên toát ra cái truyền thừa: "Ta mang hắn đi gặp sư phụ ta, lúc sau liền đi Bách Bảo Phong tìm Bảo Ninh sư thúc" – Nếu như đúng với nàng nghĩ thì có lẽ lúc này đây có thể tương kế tựu kế..