Hàn Mục Vi khen không trùng lặp khen suốt một nén nhang, nói được miệng khô lưỡi khô mới ngừng lại nghỉ một chút: "Bồ Bồ, ngươi nói người của Vạn Quỷ Môn tới Hồng Phong Lâm này có vì trản Tụ Hồn Đăng này hay không?" Tụ Hồn Đăng chẳng những có thể tụ hồn, còn có thể dưỡng hồn, quỷ tu nếu có được nó, đối với tu luyện quả thực có thể nói là như có thần trợ, tiến triển cực nhanh.
"Hừ" Đầu nhỏ của Tiểu Thiên Bồ qua qua một bên, nó tạm thời còn không muốn quan tâm Vi Vi Nhi, chỉ là hiện tại các nàng đang nói chuyện đứng đắn, suy nghĩ một chút mới ra tiếng: "Rất có khả năng, quỷ tu hơi chút đứng đắn có công pháp cơ bản đều cùng thần hồn có liên hệ trực tiếp."
Nhìn cái ót của Tiểu Thiên Bồ, Hàn Mục Vi có chút không rõ, nàng lại đắc tội nó ư: "Bồ Bồ, ta muốn nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của ngươi."
"Hừ" Tiểu Thiên Bồ tức giận mà ôm ngực: "Ngươi vẫn là xem Tụ Hồn Đăng đi, nó xinh đẹp, mỹ lệ, hào phóng, tinh xảo.." Những từ này là dùng để hình dung đèn sao? Bản lĩnh nói chuyện ma quỷ của Vi Vi Nhi thật là tăng trưởng.
Hàn Mục Vi nghe vậy nháy mắt hiểu mấu chốt ở đâu, cong một đôi mắt cười nhìn thoáng qua Tụ Hồn Đăng, sửa lại sử dụng tâm thần: "Ta đây là bị tình thế bắt buộc" Vươn một ngón tay chạm chạm vào mông của Tiểu Thiên Bồ: "Chúng ta đi ra lăn lộn, luôn có chút thời điểm sẽ thân bất do kỷ."
"Ngươi không sợ Tụ Hồn Đăng nghe được ư, nó chính là tiên bảo của thần hồn" Tiểu Thiên Bồ ngẫm lại cũng là, các nàng hiện đang bị vây ở thạch thất này, muốn đi ra ngoài còn phải dựa vào phá đèn này, rốt cuộc nó miễn miễn cưỡng cưỡng mà xoay người lại, dẩu cái miệng nhỏ, cúi đầu chơi ngón tay của mình.
"Có ngươi ở, Tụ Hồn Đăng sao có thể sẽ nghe được" Hàn Mục Vi nhẹ nhàng xoa xoa đầu của Tiểu Thiên Bồ: "Bồ Bồ, ngươi là thật đẹp" Đương nhiên Tụ Hồn Đăng cũng đẹp, nhưng mà đẹp ở giá trị của bản thân nó.
Cảm thụ được động tác mềm nhẹ trên đầu, tâm tình của Tiểu Thiên Bồ tốt không ngừng một chút: "Lời này nói còn nghe được."
"Cái Tụ Hồn này tuy rằng với ta vô dụng, nhưng đèn có linh, để nó thủ một gian thạch thất như vậy, lẻ loi hiu quạnh, trong lòng ta không dễ chịu" Hàn Mục Vi che lại ngực nhìn đèn được bày biện ở trên bàn đá, trên mặt mang theo đau lòng đúng chỗ: "Bồ Bồ, chúng ta nhìn xem có thể đem nó mang đi hay không?"
Tiểu Thiên Bồ nghe lời này như thế nào cảm thấy có chút quen tai: "Việc này phải hỏi Tiểu Cửu Nhi một chút" Hình như lời này giống với lúc ở trong động băng, Vi Vi Nhi đã nói với ngọc cốt băng cơ thụ.
Nó liếc nhìn Tụ Hồn Đăng một thân màu xanh đồng, đột nhiên cảm giác nó cũng không phải thực xấu: "Sư thúc Vị Hành của ngươi khẳng định thực thích nó" Tụ Hồn Đăng ở trong tay Hàn Mục Vi sẽ không có tác dụng, nhưng với một cái tông môn mà nói lại coi như là đỉnh cấp chí bảo.
Đấu pháp thương của tu sĩ liên quan đến thần hồn không ít, nhưng linh đan dược liệu hữu hiệu có thể chữa khỏi thần hồn lại là cực ít, có Tụ Hồn Đăng, tông môn chẳng khác nào là nhiều một cái bảo đảm.
"Ta cũng nghĩ như vậy" Tiểu Thiên Bồ nói đúng tâm của nàng, Hàn Mục Vi xoa tay hầm hè nói: "Ta cảm thấy tài vận của ta tới rồi."
Chưởng môn sư thúc kính yêu của nàng xuất thân đại thế gia, lại làm tông chủ nhiều năm như vậy, ra tay khẳng định bất phàm.
Không nghĩ tới lúc này chưởng môn sư thúc Vị Hành kính yêu của nàng đang ngồi ở Diễn Hành Điện một cái tiếp theo một cái hắt xì mà đánh, trừu cái mũi, vẻ mặt ngưng trọng: "Chẳng lẽ đây là đại hung hiện ra?"
Mắt của Hàn Mục Vi sáng như tuyết sáng như tuyết nhìn về phía Tiểu Cửu Nhi.
Tiểu Cửu Nhi ghé vào chân đèn thấy Hàn Mục Vi xem nó, liền hướng tới Tụ Hồn Đăng miêu hai tiếng, ý tứ biểu đạt thật sự rõ ràng.
Tiểu Thiên Bồ nhìn Hàn Mục Vi hai mắt mạo tặc quang, đau lòng vô cùng, ai, đây đều là vì nghèo mà như vậy, xoay đầu lại lần nữa nhìn chằm chằm Tụ Hồn Đăng, ánh mắt liền mang theo vẻ trìu mến: "Hồn Đăng Nhi, bên trong Thiên Diễn Tông có một vị lão tổ bị người làm hại, thần hồn bị thương, thiếu chút nữa liền thân tử đạo tiêu."
Nó nhẹ vỗ về đèn, thở dài: "Từ xưa đến nay, thần hồn chi thương nhiều đếm không xuể, nếu ngươi đến Thiên Diễn Tông, khẳng định có thể thành trấn tông chi bảo, sống một mình một đỉnh núi" Đương nhiên Thiên Diễn Tông có rất nhiều trấn tông chi bảo, Tàng Bảo Các, Tàng Thư Các cái nào không phải, sau núi bí địa còn có một đám.
Hàn Mục Vi nhìn bộ dáng của Tiểu Thiên Bồ, thật sâu mà cảm thấy chính mình còn chưa đủ chuyên nghiệp, mới vừa ấp ủ cảm tình, chuẩn bị tiếp tục phát huy thì Tụ Hồn Đăng đột nhiên bay khỏi bàn đá nhằm phía nàng, tiếp theo đã không thấy tăm hơi: "Này..
đây là coi trọng ta?" Dùng thần thức từ đầu đến chân mà đem chính mình quét một bên, đèn đã chạy đi đâu?
"Nhìn xem nhẫn trữ vật của ngươi" Tiểu Thiên Bồ xem dáng vẻ ngốc này của nàng, bất đắc dĩ nhắc nhở: "Tụ Hồn Đăng là Tiên Khí, trừ phi nó nguyện ý, bằng không không gian pháp khí bình thường chứa không được nó."
Hàn Mục Vi nghe vậy nghĩ đến một cái khả năng, lập tức xem xét nhẫn trữ vật, thấy Tụ Hồn Đăng bình yên mà năm trên một đống thượng phẩm linh thạch, tức khắc tâm đều lên tới cổ họng, thần thức đảo qua núi thượng phẩm linh thạch kia, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vỗ vỗ ngực: "Còn hảo còn hảo" Thượng phẩm linh thạch của nàng còn ở.
"Đem Hồn Đăng Nhi xách ra đi" Tiểu Thiên Bồ nhìn thạch thất tối om: "Làm nó mang chúng ta rời đi nơi này."
"Đúng đúng" Thái độ của Hàn Mục Vi phi thường cung kính mà thỉnh Tụ Hồn Đăng ra: "Còn thỉnh ngài nhọc lòng, đề điểm chúng ta nên như thế nào rời đi này."
Đúng lúc này, Tiểu Cửu Nhi ghé vào trên bàn đá "bang" một chút chụp ở nơi ban đầu Tụ Hồn Đăng ở, "chợt" một tiếng bàn đá liền trầm đi xuống.
Hàn Mục Vi nghe tiếng lập tức nhìn về phía bàn đá đã dán trên mặt đất, thấy nó không có động tĩnh, sau lại một lần nhìn quét gian thạch thất này, như cũ trống không một vật.
Tụ Hồn Đăng bay khỏi lòng bàn tay của Hàn Mục Vi, chậm rãi tới gần bàn đá, nhưng cũng không có ý tứ nghỉ ngơi, mà nhìn như là chiếu sáng lên mặt bàn.
Hàn Mục Vi hơi nhíu mày, liền ngồi xổm xuống rũ mắt nhìn về phía mặt bàn.
Dưới ánh đèn của Tụ Hồn Đăng, nguyên bản mặt bàn trơn nhẵn chậm rãi xuất hiện một bức bản đồ đơn sơ, bức bản đồ này giống như là con giun bò ra tới.
Hàn Mục Vi vừa thấy những cái đó liền lập tức lấy ra ba trương phá da thú trong nhẫn trữ vật: "Bồ Bồ, ngươi xem" Vô luận là từ đường cong lưu sướng vẫn là đường đi, cơ hồ là giống nhau như đúc, này hẳn là xuất từ tay của một người.
Cẩn thận đối chiếu bản đồ trên da thú cùng trên bàn đá, phát hiện bản đồ trên bàn đá hẳn là một bức bản đồ bí cảnh hoàn chỉnh, mà ba trương phá da thú chỉ là trong đó một phần ba.
Hàn Mục Vi liếc mắt một cái không nháy mắt mà nhìn chằm chằm bản đồ trên bàn đá, đem nó nhớ vào đầu.
Tiểu Thiên Bồ nhíu mày nhìn chằm chằm bàn đá dưới chân, chân trần ở mặt trên dậm dậm, sau đem thần hồn ngưng tụ thành châm dò xét đi vào, quả nhiên thông suốt: "Vi Vi Nhi, này bàn đá là dùng Hồn Dần Thạch làm, bản đồ cũng là dùng thần hồn ngưng tụ thành châm khắc in lại" Trên bàn đá thế nhưng cũng tồn ảo trận, chẳng qua vừa mới bị móng vuốt của Tiểu Cửu Nhi chụp không còn, hiện tại hiện gương mặt thật.
Hàn Mục Vi nghe vậy giương mắt nhìn về phía Tụ Hồn Đăng treo ở trên bàn cách nàng không đến một thước: "Chỗ nó vừa ở chẳng những là trung tâm của bản đồ này, hơn nữa vẫn là mắt trận của ảo trận trên bàn đá" Nói đến đây nàng không khỏi cười khẽ cảm thán: "Không thể không nói là tinh diệu đến cực điểm."
Nhìn nhìn ba trương phá da thú trong tay, Hàn Mục Vi lắc đầu đem chúng nó thu vào nhẫn trữ vật.
Tụ Hồn Đăng chậm rãi rơi xuống vị trí ban đầu của nó, cơ hồ là ở trong nháy mắt nó chạm được mặt bàn, bàn đá lại nhích lên, mà phía dưới bàn đá lại xuất hiện một cái thông đạo.
Tiểu Thiên Bồ hóa thành đằng chi quấn lên tóc của Hàn Mục Vi, Hàn Mục Vi bắt lấy Tụ Hồn Đăng, một tay ôm Tiểu Cửu Nhi liền ngồi xổm xuống, đầu liền chui vào cái thông đạo kia ở dưới bàn: "Đi" Sau khi các nàng rời đi thạch thất lại khôi phục thành bộ dáng như lúc trước, chỉ là trên bàn đá không có một trản đèn đồng.
Hàn Mục Vi tiến vào thông đạo liền buông lỏng ra Tụ Hồn Đăng để tìm chỗ để cố định thân mình.
Ở trong không gian hắc ám Tụ Hồn Đăng lung lay mà bay xuống, Hàn Mục Vi cũng đi theo nó.
Trên đường đi, một trản đèn dầu cũ xưa bay ở giữa không trung, mờ nhạt ánh đèn bao phủ cô nương có mái tóc quăn đứng ở dưới đèn, làm cho cô nương cực kỳ trắng nõn điềm tĩnh.
Cách cô nương không đến năm bước có bạch cốt chồng chất, có vẻ rất là âm trầm.
Hàn Mục Vi từ thông đạo đi xuống theo Tụ Hồn Đăng đi tới nơi này.
Tay phải nắm chặt Long Chiến Kích, nhìn chằm chằm từng đống bạch cốt không có đầu, sắp hàng chỉnh tề, toàn bộ tinh thần đều đề phòng, lúc này nàng có cảm giác bị đèn hố: "Bồ Bồ, những cái bạch cốt kia không khác gì Hoàng Tiêu, chúng đều có lỗ."
"Tụ Hồn Đăng động" Tiểu Thiên Bồ biết Hàn Mục Vi suy nghĩ cái gì, chỉ là hiện tại các nàng đã không có con đường khác để có thể đi: "Chúng ta đi theo nó."
"Được" Hiện tại chỉ có thể đi một bước là một bước, những thứ này hẳn là tu sĩ bị nhốt chết ở thạch thất, sau bị truyền tống đến nơi này làm mồi cho Phệ Linh Kiến.
Đi theo Tụ Hồn Đăng, nàng cũng không biết Tụ Hồn Đăng muốn mang nàng đi đâu.
Đi được một nén nhang công phu, vẻ mặt của Hàn Mục Vi nghiêm lại, nháy mắt ra tay, Long Chiến Kích đảo qua trên cao, hai con chuột màu xám dài một thước liền chết cách nàng không đến ba thước: "Bồ Bồ, cảm ơn" Vừa nãy nếu không phải Tiểu Thiên Bồ nhắc nhở nàng, chỉ sợ nàng đã bị hai con súc sinh này làm bị thương rồi.
"Ngươi tập trung tinh thần đối phó phệ hồn chuột" Tiểu Thiên Bồ vừa tiến vào đường đi này liền cảm giác được hơi thở của phệ hồn chuột: "Mặt sau sẽ là một hồi ác chiến, ta đem thần hồn phóng ra, ngươi dựa theo thần hồn chỉ thị của ta mà ra tay" Cầm Tụ Hồn Đăng, chủ nhân của bí cảnh này lại sao có thể làm các nàng dễ dàng rời đi?
"Được" Nàng cùng Tiểu Thiên Bồ cộng sinh nên có thể trực tiếp chung thần hồn, sờ sạng Tiểu Cửu Nhi một phen đang ngồi ở trên vai nàng, cường lôi kéo khóe miệng cười nhẹ: "Ngươi quá nhỏ" Bằng không các nàng có thể liên thủ mà đại chiến với phệ hồn chuột.
"Phía trước bên phải góc sáu mươi độ" Mặc dù Tiểu Thiên Bồ hiện tại còn chưa thành niên nhưng thần hồn chi lực của nó như cũ phi thường cường đại: "Tới" Trong đầu của Hàn Mục Vi biểu hiện ra rõ ràng vị trí của phệ hồn chuột, thật giống như nàng có thể nhìn thấy nó vậy, giơ kích chém một nhát, một con phệ hồn chuột liền không còn mệnh.
Hàn Mục Vi giết một con phệ hồn chuột, Tiểu Thiên Bồ liền lập tức rút cạn hồn lực trong cơ thể của phệ hồn chuột, không nghĩ tới hồn lực này còn thập phần tinh thuần, nó không cấm vui sướng: "Vi Vi Nhi, hồn lực của phệ hồn chuột ta có thể trực tiếp hấp thu."
"Vậy rút cạn toàn bộ đi" Hàn Mục Vi giết được càng hăng hái, Long Chiến Kích trong tay không ngừng quét ngang, chém tới, đam xuyên vân vân, xác chết của phệ hồn chuột trong dũng đạo khắp nơi đều có.
"Miêu"
Tiểu Cửu Nhi ngồi ở trên vai Hàn Mục Vi đang lim lông đột nhiên trừng lớn mắt mèo, nhẹ nhàng nhảy lên đầu Hàn Mục Vi.
Ra mép bên miệng hơi hơi rung động, móng vuốt xuất hiện, sau chậm rãi đợi thời cơ, không đến hai tức mắt mèo đen như mực liền có tiêu cự, móng vuốt nho nhỏ trảo trên không một cái.
"Chi" một tiếng, một con chuột có hình thể nỏ màu xám trắng đã bị luống cuống, ngã trên mặt đất không ngừng thét chói tai quay cuồng.
Hàn Mục Vi không còn tay nên trực tiếp dẫm lên nó, tuy rằng có máu nhưng bớt việc, bớt thời giờ lại ném một khối thượng phẩm linh thạch cho Tiểu Cửu Nhi đã lập công: "Cảm ơn."
Phệ hồn chuột càng ngày càng nhiều, hình thể càng ngày càng nhỏ, Hàn Mục Vi cảm giác rất rõ ràng đối phó với đám chuột chán ghét này càng ngày càng cố hết sức.
Tiểu Cửu Nhi có linh thạch khen thưởng, liền ở trên đầu Hàn Mục Vi an gia, thủ địa bàn của nó, một con chuột đều đừng nghĩ tới gần, như thế làm Hàn Mục Vi nhẹ nhàng không ít.
Dần dần, trên người nàng cũng có vết trảo, nhìn pháp y bị trảo phá, nàng xuống tay càng lăng liệt.
Tụ Hồn Đăng còn tiếp tục đi về phía trước, tuy rằng gian nan nhưng Hàn Mục Vi như cũ gắt gao mà đi theo nó.
Linh lực trong cơ thể chậm rãi bị tiêu hao, nhưng phệ hồn chuột dường như vô cùng vô tận mà không ngừng hướng về phía bên này nhào đến.
Thần hồn của Tiểu Thiên Bồ đều rãi đi ra ngoài, những con phệ hồn chuột kia cơ hồ là không chỗ che giấu.
Động tác của Hàn Mục Vi càng lúc càng nhanh, càng ngày càng chuẩn, Long Chiến Kích loé qua, không dính máu.
Một đôi mắt lấp lánh vô số ánh sao, dần dần không có thần, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, chỉ theo bản năng mà giết chóc.
Bay lên không quét ngang, sau đó đâm tới, Hàn Mục Vi cơ hồ đã đã quên chính mình là ai, ở đâu? Thân thể dường như cũng không phải của nàng vậy, không theo chủ đạo mà giết..
giết..
giết..
Tụ Hồn Đăng dẫn đường Hàn Mục Vi chậm rãi ở trong dũng đạo đi suốt một ngày một đêm, rốt cuộc đi tới chỗ cuối có vách đá màu đen chặn đường đi, Tiểu Cửu Nhi ở trên đầu Hàn Mục Vi nhìn xác chết của chuột ở trên đường đi nhanh chóng biến thành bạch cốt, đầu lưỡi phấn nộn lim miệng một chút, quay đầu trảo móng vuốt vào vách đá.
Vách đá từ giữa bị Tiểu Cửu Nhi vẽ ra một cánh cửa, Tụ Hồn Đăng như cũ không vội không chậm mà đi vào, động tác giết chóc của Hàn Mục Vi vẫn không ngừng, một bước không rời mà đuổi kịp Tụ Hồn Đăng.
Có mấy con phệ hồn chuột có động tác mau, khi đạo môn sắp khép kín liền chạy vào, nhưng cũng khó thoát được thủ đoạn độc ác của Hàn Mục Vi.
"Ti.." Hàn Mục Vi là bị đau tỉnh, linh khí dũng mãnh tiến vào kinh mạch khô cạn, đau đến nàng ứa ra mồ hôi lạnh, giãy giụa mở to đôi mắt, các nàng đã không còn ở sơn động đen nhánh ẩm thấp nữa, nơi này hẳn là một cái khe núi, mà nàng lúc này nằm trên mặt đất hình chữ X: "Đây là đâu?"
Tiểu Thiên Bồ canh giữ ở bên người nàng nghe tiếng, vội vàng lột ra Tiểu Cửu Nhi ăn vạ ở trong lòng ngực nàng, lấy ra nước linh quả đã sớm chuẩn bị tốt đút cho nàng: "Chúng ta đã ra Hồng Phong Lâm, hiện tại đang ở Nhật Lạc Nhai."
"Tụ Hồn Đăng đâu?" Hàn Mục Vi sau khi biết ra được Hồng Phong Lâm tất nhiên là cao hứng, nhưng tưởng tượng đến lúc trước ở thông đạo có chỗ không thích hợp, lập tức hỏi: "Nó có phải có thể nhiếp hồn hay không?"
"Đó không phải là nhiếp hồn" Tiểu Thiên Bồ tuyệt đối không cho phép có hiểu lầm như vậy, đây là đối với Thiên Bồ nhất tộc chúng nó vũ nhục: "Nó nhiếp không được hồn của ngươi, khi đó ngươi hiểu được chiến ý" Nhưng mà tu vi hữu hạn, chỉ chạm được bên ngoài mà thôi.
"Chiến ý?" Hàn Mục Vi nghe vậy liền muốn tinh tế cảm thụ một phen, đáng tiếc lúc này toàn thân nàng đều đau..