Tiểu Thiên Bồ sờ sờ Tiểu Cửu Nhi bị đặt ở trên mặt đất, sau cười nhìn về phía Hàn Mục Vi: "Nó không có lớn lên, nhưng mà lông đúng là có dài ra một chút" Cửu U Linh Miêu là đại yêu viễn cổ tuy so với thần thực chúng nó lớn lên rất nhanh nhưng tốc độ sinh trưởng lại cực kỳ thong thả, trừ phi gặp gỡ cơ duyên gì đó khó lường.
"Ta cũng đã nhìn ra" Tay nhỏ của Tiểu Thiên Bồ đè lên người của Tiểu Cửu Nhi, Hàn Mục Vi liền phát hiện lông của Tiểu Cửu Nhi chẳng những đen hơn với dài hơn, mà còn dày hơn rất nhiều, lấy ra một khối thượng phẩm linh thạch đặt ở bên miệng nó: "Ngươi phải nỗ lực, trường bản lĩnh ra, ta còn trông cậy ngươi đi bắt chuột nữa" Hiện tại trên người nàng có không ít bảo bối, Tầm Bảo Thử của Liễu Vân Yên cũng sẽ không quan tâm bảo vật có chủ hay không.
"Miêu.." Đầu lưỡi phấn nộn của Tiểu Cửu Nhi lim một cái, thượng phẩm linh thạch trong tay Hàn Mục Vi liền tiến đến miệng nó, sau mông nó nhằm vào góc của khe núi, hai chân trước bắt đầu lay.
Hàn Mục Vi tưởng Tiểu Cửu Nhi muốn giải quyết nhu cầu, nếu không phải trơ mắt mà nhìn nó từ bùn đất đào ra một hòn đá phủ đầy bụi quen mắt, nàng đều đã quên việc này: "Dừng lại.." Đáng tiếc đã chậm, trong lúc ngây người Tiểu Cửu Nhi đã nuốt ba khối xuống bụng.
"Mau..
mau" Hàn Mục Vi cũng không hề ngây ngốc, vội vàng dặn dò Tiểu Thiên Bồ: "Bồ Bồ, mau giúp ta thu cực phẩm linh thạch" Nàng muốn cho Bồ Bồ trói Tiểu Cửu Nhi lại nhưng tưởng tượng đến móng vuốt của Tiểu Cửu Nhi lại thôi.
Cũng may Tiểu Cửu Nhi còn tính ngoan, chỉ ăn năm khối cực phẩm linh thạch liền nghỉ, nhưng lại giúp đỡ Hàn Mục Vi bắt đầu thu linh thạch, bất quá Hàn Mục Vi thực mau lại phát hiện mỗi lần nó thu mười khối cực phẩm linh thạch liền sẽ giấu đi một khối, con mèo này quá tinh ranh!
Sau khi thu hết cực phẩm linh thạch vào nhẫn trữ vật, nàng mới bế lên Tiểu Cửu Nhi bắt đầu tìm kiếm, nhưng sờ sạng một hồi lâu cũng không lấy ra một cái cát sỏi: "Bồ Bồ, Tiểu Cửu Nhi có phải cũng có không gian trong bụng đúng không?" Không phải chỉ có tiên thú, thần thú cũng có thể tự có không gian trong bụng sao?
"Cửu U Linh Miêu là đại yêu viễn cổ, tự nhiên sẽ có không gian trong bụng" Ở thời kỳ viễn cổ tiên nhân đi đầy đất, Tiểu Cửu Nhi không kém so với những tiên thú, thần thú đó, chỉ móng vuốt của nó thôi cũng có thể cào hai đường đối với ngũ trảo kim long.
Tiểu Thiên Bồ giải cứu Tiểu Cửu Nhi từ ma trảo của Hàn Mục Vi: "Ngươi hiện tại đã có sáu trăm mười hai khối cực phẩm linh thạch bão hòa, không bão hòa cũng có năm trăm mười khối, Tiểu Cửu Nhi khó được buông ra cái bụng ăn một đốn, ngươi liền tha thứ nó đi."
"Hừ" Hàn Mục Vi bĩu môi, nhẹ nhàng nhéo nhéo tai của Tiểu Cửu Nhi, chỉ có thể trách nàng có động tĩnh tiến giai quá lớn, đưa tới cát đá che đậy những cái đó cực phẩm linh thạch, bằng không sẽ không làm Tiểu Cửu Nhi có cơ hội thừa dịp: "Mèo phá của, tuổi nhỏ thế nhưng biết trộm tàng linh thạch, giỏi quá he" Mèo này là mình nuôi, dù phá của nàng cũng phải nuôi.
"Còn không phải ngươi bảo nó trường bản lĩnh" Tiểu Thiên Bồ cho rằng Tiểu Cửu Nhi nghe xong những lời này mới kích động như vậy, cũng may gần nhất Vi Vi Nhi đã phát một bút tài, túi không bẹp.
Hàn Mục Vi dùng thần thức lại đem chỗ khe núi này tỉ mỉ quét một lần, xác định không có cá lọt lưới, mới lại ngồi vào bùn xác: "Ta trước củng cố lại tu vi, hai ngày sau chúng ta liền rời đi nơi này, đi Húc Nhật Lâm" Nhật Lạc Nhai không có gì thứ tốt, trung tâm của bản đồ là ở Húc Nhật Lâm.
"Được" Tiểu Thiên Bồ không có dị nghị: "Cách bí cảnh đóng cửa không đến một tháng rưỡi, chúng ta còn có thời gian, có thể qua đi đó một chuyến" Đến nỗi có thể tay không mà về hay không đã không phải phạm vi để các nàng suy xét, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.
"Rất đúng" Hàn Mục Vi ngồi xếp bằng xong đột nhiên nghĩ đến một sự kiện: "Bồ Bồ, ngươi biết Mộc Nghiêu là khi nào được Trúc Cơ không?" Xem tình huống, nàng phải đem mục tiêu nang cao mới được, nam chính Ân Trăn đã bị nàng vượt qua.
"Bên ngoài nói là mười sáu tuổi" Tiểu Thiên Bồ vừa nghe vấn đề này liền biết vừa mới nãy đều chỉ là ảo giác, Vi Vi Nhi vẫn quá ấu trĩ: "Thực tế khi hắn mười sáu tuổi thì tu vi Trúc Cơ kỳ củ hắn đã cực kỳ củng cố, ngươi hẳn là biết củng cố tu vi phải tốn phí thời gian.."
"Được rồi, không cần phải nói nữa" Tay nhỏ của Hàn Mục Vi vung lên, tự tin ước chừng: "Sau này mục tiêu của ta chính là hắn" Này cũng coi như là hợp ý nguyện của cha nàng, nguyên còn tưởng nói nàng mười lăm tuổi Trúc Cơ để khoe khoang một hồi, kết quả Tiểu Thiên Bồ nói còn có một tháng rưỡi nữa bí cảnh đóng cửa nàng mới phát hiện sinh nhật mười sáu tuổi của nàng đã qua.
Tiểu Thiên Bồ ôm Tiểu Cửu Nhi, chớp đôi mắt, cổ vũ: "Vậy ngươi tiếp tục nỗ lực" Là người luôn phải có mộng tưởng, vạn nhất Mộc Nghiêu lại nằm trở lại sinh cơ ngọc tuyết quan thì sao.
Bên này năm tháng tĩnh hảo, bên kia tình huống của mấy người Hàn Mục Kỳ lại không ổn, ba người bọn họ bị Liễu Vân Yên mang vào Hồng Phong Lâm, nhưng vừa vào Hồng Phong Lâm thì Liễu Vân Yên đã không thấy tăm hơi.
Cũng may Hàn Mục Tiêu hiểu trận pháp, ở Hồng Phong Lâm như ruồi bọ không đầu mà xoay mấy ngày, phát hiện khi mặt trời lặn sẽ trở lại nơi dừng chân của mặt trời mọc, hắn liền biết Hồng Phong Lâm này là một chỗ pháp trận thiên nhiên.
Nghiên cứu nửa tháng, không biết đi biết bao nhiêu đường vòng Hàn Mục Tiêu mới mang theo Hàn Mục Kỳ cùng Hàn Mục Đồng nguyên vẹn mà đi ra Hồng Phong Lâm, chỉ là bọn hắn mới vừa đi ra Hồng Phong Lâm liền đột nghe âm thanh "cứu mạng" quen thuộc làm vẻ mặt của ba người nghiêm lại.
"Đi" Hàn Mục Tiêu lãnh các nàng đi về hướng ngược lại của tiếng kêu, nhưng mặc dù như vậy một ngày sau bọn họ vẫn là bị một đám yêu ma quỷ quái chắn ở vách núi, dựa theo bản đồ mà Mộc Nghiêu cho thì nơi này hẳn là Nhật Lạc Nhai.
Liếc mắt nhìn Liễu Vân Yên sợ hãi rụt rè mà tránh ở phía sau Hàn Mục Kỳ, Hàn Mục Tiêu lúc này thật sự không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nhìn về hai mươi người cách bọn họ không đến năm trượng: "Không biết các vị đuổi theo ba người tỷ đệ ta là muốn như thế nào?"
Vị thnh niên có khuôn mặt tái nhợt kia dẫn đầu hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Các ngươi lấy đồ vật không nên lấy, ta tất nhiên phải truy cứu."
"Ngươi nói bậy, ta không có lấy đồ vật của các ngươi" Liễu Vân Yên cũng là tự nhận xui xẻo, Tụ Hồn Đăng bị người nhanh chân đến trước còn chưa tính, rốt cuộc mục tiêu của nàng là truyền thừa đan dược, còn có thể thuận tiện đem ba người kia của Hàn gia cho Phệ Linh Kiến ăn.
Nhưng sau khi được truyền thừa, nàng còn không có kịp đắc ý liền gặp gỡ đám người kia ở dược viên, cũng không biết bọn họ dùng thủ đoạn gì mà nhiều ngày như vậy rồi vẫn có thể ngửi được mùi Thiên Lâm Thảo trên người nàng.
Thanh âm bén nhọn vừa ra, Hàn Mục Tiêu liền biết người đến là ai, nhìn thoáng qua Liễu Vân Yên chỉ dám đứng sau Lục tỷ của hắn giảo biện, lãnh phong trong mắt không chút nào che giấu: "Hải đạo hữu, xin nghe một lời củ ta" Thấy đối phương không có ngăn cản liền nói tiếp: "Người lấy đồ vật của ngươi hẳn là vị tiểu đạo hữu này của Vô Cực Tông, không phải là ba người tỷ đệ bọn ta."
"Tiêu ca ca.." Liễu Vân Yên nghe vậy muốn nói cái gì, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Mục Tiêu thì không tự giác mà nghĩ tới ánh mắt trong kiếp trước của hắn trong đại hôn của nàng cùng Ân Trăn, miệng liền run run nhắm lại.
"Các ngươi không phải cùng một giuộc?" Hải Nham sở dĩ không có động thủ vội vã chính là vì tông môn phục của ba người Hàn Mục Tiêu, không đến vạn bất đắc dĩ hắn tuyệt đối sẽ không làm trò nhiều người như vậy mặt sát người của Thiên Diễn Tông, Thiên Diễn Tông bênh vực người mình là có tiếng ở Tu Tiên giới, Vạn Quỷ Môn của hắn không nghĩ đến theo đường của Thi Ma Môn.
"Chẳng những không phải một giuộc" Hàn Mục Tiêu lắc đầu: "Chúng ta cùng vị này của Vô Cực Tông còn có chút sự tình chưa nói rõ ràng.
Nửa tháng trước nàng mới vừa đem chúng ta dẫn vào Hồng Phong Lâm, sau liền không có bóng người.
Ban đầu chúng ta còn lo lắng nàng có thể xảy ra cái gì ngoài ý muốn hay không, nhưng sau lại mới phát hiện Hồng Phong Lâm kia cực kỳ hung hiểm."
Nói đến này hắn liền xoay người nhìn Liễu Vân Yên đã bị Hàn Mục Kỳ đẩy ra: "Liễu đạo hữu, chúng ta cùng ngươi không oán không thù, dọc theo đường đi đối xử với ngươi càng là chiếu cố có thêm, vì sao ngươi lại muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết?
" Ta không có "Liễu Vân Yên đứng một mình rưng rưng liên tục lắc đầu, muốn tới gần bọn họ:" Ta không có..
"
" Ngươi không cảm thấy lời này của ngươi không có sức thuyết phục sao? "Hàn Mục Kỳ nhìn chằm chằm Liễu Vân Yên:" Ngươi nói ngươi không có, vậy thì tại sao khi chúng ta mới vừa vào Hồng Phong Lâm không đến trăm bước ngươi liền lặng yên không một tiếng động mà biến mất? "Nói đến đây nàng không cấm cười nhạt, nhìn vị thiếu nữ nho nhỏ này, tâm càng lạnh:" Ngươi nhìn còn khá tốt, chính là ba người tỷ đệ chúng ta thiếu chút nữa chôn cốt ở Hồng Phong Lâm.
"
Hàn Mục Đồng nắm một phen bạc kiếm, nhìn về phía người dẫn đầu:" Nếu việc này cùng chúng ta không quan hệ, ba tỷ đệ chúng ta liền không quấy rầy nữa.
"
Tuy chỉ có dăm ba câu nhưng Hải Nham đã đại khái biết rõ ràng sự tình ngọn nguồn, nhưng hiện tại biết nha đầu họ Liễu này là Vô Cực Tông, hắn lại có chút sợ, rốt cuộc so với Thiên Diễn Tông thì Vô Cực Tông càng làm hắn đau đầu.
Hàn Mục Tiêu thấy đám kia người trầm mặc không nói, liền lãnh Hàn Mục Kỳ cùng Hàn Mục Đồng chậm rãi đi qua bên cạnh.
" Kỳ tỷ tỷ "Liễu Vân Yên vừa thấy bọn họ phải đi liền khí hận cực kỳ:" Chúng ta rõ ràng cùng nhau từ dược viên ra tới, các ngươi sao lại có thể phủi sạch sẽ, chỉ đẩy một mình ta ra tới? "Dám ném xuống nàng, vậy không nên trách nàng tàn nhẫn độc ác.
Trong lòng nàng biết không có sư thừa lợi hại cùng chỗ dựa nên đàn quỷ mị này sẽ không sợ nàng, trước mặt mọi người nàng lại không thể trốn vào linh thực không gian, nhưng lại có thể sấn loạn nhảy vực biến mất.
" Ngươi nói bậy gì đó? "Hàn Mục Đồng nổi giận, nếu không phải hiện tại tình huống không cho phép nàng đều tưởng lột da của nàng ta:" Ai cùng ngươi tiến vào..
"
" Nơi này sao lại náo nhiệt như vậy? "
" Người nào? "Thanh niên tái nhợt lộ vẻ tàn nhẫn, đột nhiên quay đầu nhìn về phía người đang tới, phía sau lưng không cấm phát lạnh.
Một thiếu nữ tóc quăn mặc pháp y màu xám, bạc chân mang lưu vân ủng màu đen, ôm một con mèo đen chầm chậm đi tới, uy áp Trúc Cơ kỳ không chút nào thu liễm, ép tới một đám người không thể không cúi đầu nhường đường.
" Béo Béo "," Tiểu Thập Tam "
" Ai "Người tới đúng là Hàn Mục Vi, nàng cười đi vào bên người Hàn Mục Kỳ, sau xoay người nhìn về phía Liễu Vân Yên mặt không còn chút máu, đồng tử phóng đại, nhíu mày nói:" Mèo của ta ngửi được mùi của chuột.".