An toàn rời đi Nhật Lạc Nhai, Hàn Mục Đồng liền nhịn không được, ánh mắt vẫn luôn đảo quanh mèo con trong lòng ngực của Hàn Mục Vi, trong lòng toàn là ngo ngoe rục rịch: "Béo Béo, ta có thể sờ nó một chút được không?"
Khi còn bé nàng đã từng nhặt được một con mèo con bình thường, nuôi nấng vài tháng, kết quả vừa đến mùa xuân nó liền chạy mất, cha nàng nói mèo con đã đi tìm vợ, lúc ấy làm nàng thương tâm muốn chết.
Hiện tại nghĩ lại thì cảm thấy cha nàng nói quá hàm súc.
"Có thể" Hàn Mục Vi trực tiếp đem Tiểu Cửu Nhi ném cho Hàn Mục Đồng, quay đầu mở miệng hỏi: "Tại sao các ngươi lại bị Liễu Vân Yên quấn lên vậy?" Lúc trước khi còn ở khe núi, nàng vừa thu công thì Tiểu Thiên Bồ nói ở đỉnh núi có chuyện, hôm nay nếu không phải nàng vừa vặn gặp gỡ, chỉ sợ ba người phải ở lại Chung Hiểu bí cảnh này làm phân bón.
"Nói ra thì rất dài" Hàn Mục Tiêu bây giờ còn có chút sợ hãi, bọn họ thiếu chút nữa đem mệnh bỏ ở bên kia: "Nàng triền chúng ta hơn ba tháng, nói bóng nói gió mà hỏi thăm chuyện của ngươi, ánh mắt nhìn Lục tỷ còn đặc biệt cổ quái, ta cũng không rõ" Nếu không phải ánh mắt kia không có tình yêu, hắn đúng là cho rằng Lục tỷ nhà hắn nam nữ đều ăn đâu.
Hỏi thăm chuyện của nàng? Hàn Mục Vi hiện tại càng thêm xác định Liễu Vân Yên chẳng những xuyên qua, còn trọng sinh, xem ra kiếp trước bản thân nàng cũng không đơn giản, bằng không cũng sẽ không làm Liễu Vân Yên nhớ thương như vậy: "Về sau cách xa nàng một chút, nàng chính là một tai tinh, cả đời góa bụa, ai tới gần thì người đó xui xẻo."
"Đã thể hội rồi" Hàn Mục Kỳ nghĩ đến một chuyện, liền nhịn không được nhiều một câu: "Về sau đừng đem đằng chi quấn ở trên tóc nữa" Hôm nay nàng rất rõ ràng, Liễu Vân Yên luôn hỏi thăm đằng chi ở trên đầu của Tiểu Thập Tam: "Phòng người chi tâm không thể không có, ta có dự cảm nàng sẽ sống để đi ra bí cảnh."
"Đã biết, Lục tỷ" Hàn Mục Vi ôm cánh tay của Hàn Mục Kỳ, đong đưa, cười nhìn trời, thở một hơi dài: "Trên người của Liễu Vân Yên có rất nhiều bí mật, nàng ta không dễ dàng chết như vậy" Chỉ cần có một cái linh thực không gian đã có thể bảo toàn mạng sống của nàng ta, trừ phi đám kia người có có thể giam cầm thần hồn của nàng ta lại.
Đến nỗi kiếp trước Liễu Vân Yên là nữ chính nhưng sao lại chết? Hàn Mục Vi trộm phán đoán, phỏng chừng là tác giả bị người đọc mắng đến bỏ truyện đi, mẹ ruột đều vứt bỏ nàng ta, chết cũng đúng, không thể không nói lý do này rất hợp logic.
"Cười ngây ngô cái gì vậy?" Hàn Mục Tiêu thấy Hàn Mục Vi vẻ mặt ngốc, cười cười, không khỏi có chút tò mò: "Làm sao mà ngươi biết Liễu Vân Yên?" Béo Béo cùng Liễu Vân Yên kém nhiều tuổi, do đó hai người không có khả năng quen biết khi rèn luyện ở bên ngoài, cái này làm hắn rất nghi hoặc.
"Ta cũng muốn biết sao nàng ta lại biết ta?" Hàn Mục Tiêu cũng không dễ lừa gạt, cũng may Hàn Mục Vi là thành thật phí nhiều lực mới từ trong bụng của mẹ mình bò ra ngoài, lại ăn lại uống ở Hàn gia năm năm: "Có vẻ như rất sợ ta, nhưng ta xác thật chưa làm qua chuyện thương thiên hại lí gì hết."
"Đừng suy nghĩ nữa" Hàn Mục Kỳ đối với dị thường của Liễu Vân Yên thì trong lòng kỳ thật có một chút suy đoán: "Có thể nàng ta từng tiếp xúc qua Tam Sinh Thạch gì đó, nhìn thấy tương lai trong nháy mắt, cho nên nàng ta tuy biết Tiểu Thập Tam nhưng có thể nhìn ra được nàng biết rất ít về Tiểu Thập Tam."
Theo nàng người đã từng tiếp xúc qua loại đồ vật như Tam Sinh Thạch cũng không hoàn toàn là chuyện tốt, tuy rằng có thể được lợi tránh hại nhưng cũng rất có thể sẽ ảnh hưởng tâm cảnh.
Liễu Vân Yên kia chính là ví dụ, bởi vì vẫn luôn chấp nhất với những chuyện còn chưa phát sinh nên khiến chính mình tuổi còn nhỏ đã tâm ma quấn thân, cuộc đời này nàng ta nếu không qua được tâm ma, trừ phi tu ma đạo, bằng không rất khó thành tựu đại đạo.
"Có lẽ đi" Hàn Mục Vi đối với Liễu Vân Yên cũng không quá để ý, dù sao ngay từ đầu bản thân nàng đã không phải là đứa ngốc, nàng cũng đã không đi theo cốt truyện, cho nên vô luận là Liễu Vân Yên hay là Ân Trăn hoặc là người nào khác, nàng nhiều lắm thì cũng chỉ chú ý nhiều thêm một chút, nhưng không sợ bọn họ: "Kế tiếp các ngươi chuẩn bị đi đâu?" Thứ hiện tại nàng chú ý nhất vẫn là Húc Nhật Lâm.
"Chúng ta không có mục tiêu" Hàn Mục Tiêu nhìn về phía Hàn Mục Vi: "Béo Béo ngươi chừng nào thì Trúc Cơ?"
"Không được mấy ngày" Đối bọn họ, Hàn Mục Vi cũng không có gì hảo giấu giếm: "Ta liền ở Nhật Lạc Nhai lên Trúc Cơ, bằng không cũng không có khả năng xuất hiện kịp thời như vậy, nếu các ngươi không có mục tiêu vậy đi theo ta đi."
Kế tiếp hơn một tháng, bí cảnh này sẽ càng ngày càng không yên ổn, lòng tham không đáy sẽ bị suy diễn vô cùng nhuần nhuyễn, ai đều muốn mượn cơ vớt một phen, ngay cả nàng cũng không ngoại lệ, đương nhiên nàng sẽ không chủ động ra tay.
"Được" Ba người trăm miệng một lời, bọn họ đều rất rõ ràng càng tới gần ngày bí cảnh đóng cửa thì trong đây sẽ càng xao động.
Hàn Mục Vi đem Tiểu Cửu Nhi thu vào linh thú túi, liền lãnh ba người Hàn Mục Tiêu một đường đi về hướng đông thẳng đến Húc Nhật Lâm.
Chỉ là mới đi được hai ngày, bọn họ liền bị mai phục.
Ngày này bọn họ vào Thứ Hòe Lâm, như cũ là chạy nhanh.
Nhưng không đến một canh giờ, tâm của Hàn Mục Đồng liền đau, loại tình huống lớn như hôm nay phía trước chỉ xuất hiện một lần, đó là khi tiểu đội năm người đi rèn luyện chỉ có hai người về: "Béo Béo, chúng ta quay đầu lại."
Hàn Mục Vi đang chạy trốn hăng say, nghe được thanh âm liền dừng gấp nhưng vẫn vọt năm lên phía trước hơn trượng: "Có chuyện gì vậy?"
"Có nguy hiểm, lòng ta vô cùng đau đớn" Tay phải của Hàn Mục Đồng ôm ngực, càng đi về phía trước, tâm nàng càng đau lợi hại.
Một đường lại đây, Hàn Mục Tiêu cùng Hàn Mục Kỳ đối với trực giác của Hàn Mục Đồng sớm đã tin tưởng không nghi ngờ, phía trước ở Hồng Phong Lâm, nếu không có nàng chỉ sợ bọn họ đã sớm làm thỏa mãn ý nguyện của Liễu Vân Yên, lấy huyết nhục làm thức ăn cho Phệ Linh Kiến.
Hàn Mục Kỳ tiến lên đỡ Hàn Mục Đồng, có thể cảm giác được cả người nàng đều đang run: "Tiểu Thập Tam, chúng ta thay đổi tuyến đường đi."
"Được" Chỉ là nàng vừa dứt lời, đã nghe một trận như có như không "ong ong" thanh âm, Hàn Mục Vi vội hỏi: "Tiếng gì vậy?"
Hàn Mục Tiêu nhắm mắt lắng nghe, chỉ hai tức liền đột nhiên mở to mắt: "Không tốt, là Hoàng Linh Ong, đi mau."
Hàn Mục Vi cõng lên Hàn Mục Đồng, liền hướng tới chỗ khác bay vút, Hoàng Linh Ong nàng tuy không kiến thức qua, nhưng đã từng nghe nói đến, thích làm tổ ở cây hoè, tìm hoa thải phấn, sản xuất hòe linh mật chẳng những hương vị cực hảo, vẫn là vật liệu rèn cốt thượng giai cho tu sĩ, dùng nó để ủ rượu rèn cốt càng là nhất tuyệt.
Chỉ là Hoàng Linh Ong này có đuôi châm lại là kịch độc vô cùng, phàm nhân chỉ cần bị nó nhẹ nhàng chích lập tức liền sẽ mất mạng, tu sĩ chỉ có thể chịu mấy ngày, nhưng không có hòe linh mật để giải độc thì chỉ có chết.
Toàn lực chạy vội một ngày, nhưng đám Hoàng Linh Ong vẫn là theo sát, Hàn Mục Vi liền cảm giác không thích hợp: "Hướng phải" Tiểu Thiên Bồ nhắc nhở nàng bên kia có con sông nhỏ, nó hoài nghi trên người bọn họ có dính thứ gì.
Liền ở thời điểm đám Hoàng Linh Ong rậm rạp sắp đuổi kịp bọn họ thì đám người Hàn Mục Vi rốt cuộc thấy được sông nhỏ.
Nhảy vào trong sông, nàng lập tức làm mấy người thay đổi pháp y.
Cũng chính là lúc này nàng mới phát hiện Hàn Mục Đồng xanh cả mặt, linh lực trong cơ thể đang chậm rãi xói mòn, hai mắt co rụt lại, dự cảm không tốt liền tới: "Đồng Đồng, ngươi làm sao vậy?"
"Ta không có việc gì" Nàng chỉ là đập chết một con ong vàng mông to đậu ở trên pháp y của Béo Béo.
"Nàng bị Hoàng Linh Ong chích" Tiểu Thiên Bồ đem chuyện phía trước nói một lần: "Mới vừa nãy để làm ngươi không phân tâm nên ta không kịp nói cho ngươi, đợi lát nữa chúng ta còn phải trở về."
"Được" Vừa lúc nàng cũng muốn ăn hòe linh mật, chờ Hoàng Linh Ong hoàn toàn tan đi, bốn người Hàn Mục Vi mới thò đầu ra, lên bờ.
Chỉ là vừa lên bờ liền nghe được một tiếng cười quyến rũ: "Vài vị đi Thứ Hòe Lâm sao?"
Tay trái của Hàn Mục Vi lôi kéo Hàn Mục Đồng đang bị thương, tay phải nắm Long Chiến Kích, nhìn người tới, châm chọc nói: "Chân cẳng của các ngươi đúng là nhanh nhẹn" Nếu có chuyện này chỉ sợ bọn họ khi ở Nhật Lạc Nhai đã bị mắc mưu.
"Còn được" Hải Nham có khuôn mặt tái nhợt với thanh âm bén nhọn không hề thay đổi, lãnh mười mấy quỷ mị chậm rãi tới gần: "Chúng ta cũng không nghĩ, chỉ là lần đến bí cảnh lần này chúng ta thu hoạch quá ít, muốn từ vài vị này hóa chút duyên."
Sau khi nhìn thấy nữ tử tóc quăn chưa bị thương, thần sắc trên mặt hắn liền có chút không hảo, con nhỏ Liễu vẫn không đáng tin cậy, không phải nàng ta nói bỏ trứng ong ở trên người bọn họ sao?
Hàn Mục Tiêu cùng Hàn Mục Kỳ cầm kiếm phân biệt đứng yên ở hai bên người Hàn Mục Vi, hỗ trợ che chở Hàn Mục Đồng, đối đầu với nhiều người như vậy, trên mặt hai người cũng không có biểu tình nhút nhát.
"Béo Béo, ngươi buông ta ra" Hàn Mục Đồng biết nếu muốn sống để ra bí cảnh thì không thể liên luỵ bọn họ.
"Phải không?" Hàn Mục Vi theo lời buông ra Hàn Mục Đồng, tay phải vân vê Long Chiến Kích chỉ vào đám người Hải Nham: "Vậy phải xem các ngươi có thể làm bổn sự này hay không?" Nói xong thèm cười, Long Chiến Kích chưa ra tay, một viên lôi châu liền ném ra trước, sau liền nghe "phanh" một tiếng, đám người nháy mắt tứ tán, cũng có mấy cái trốn tránh không kịp, lập tức đã bị nổ thành phấn.
"A..
a.."
"Bảo vệ nàng" Hàn Mục Vi chưa cho bọn họ cơ hội th ở dốc, dẫn theo Long Chiến Kích liền chạy đến, sấn bọn họ kinh hoảng thất thố mà đánh hai cái.
Hải Nham có nghĩ đến nhỏ tóc quăn này lai lịch bất phàm, nhưng không nghĩ tới nàng sẽ có lôi châu, nhìn đội ngũ ban đầu có mười sáu người, trong nháy mắt cũng chỉ còn tám người, lập tức liền hiểu bọn họ bị con nhỏ họ Liễu kia lừa, vừa vặn mượn đao giết người.
Đáng tiếc Hải Nham tỉnh ngộ quá muộn, Luyện Khí kỳ cùng Trúc Cơ kỳ kém rất nhiều, Hàn Mục Vi chọc thủng hồn cờ của hắn, tay phải dùng sức đẩy liền đâm thẳng vào tâm hồn của Hải Nham, ngay cả thần hồn cũng không có thể thoát đi.
Xử lý xong Hải Nham, buồn bực trong lòng Hàn Mục Vi cũng tiết hơn phân nửa, quay đầu vừa thấy, Tiêu Tiêu cùng Lục tỷ đem hai người còn lại cũng giải quyết xong, liền thu túi trữ vật, đưa mắt ra hiệu cho Hàn Mục Tiêu.
Hắn liền lập tức ngầm hiểu, đi lên phóng hỏa thiêu xác.
Tìm kiếm cái sơn động, Hàn Mục Vi đem đồ vật chia làm bốn phần, một người một phần, mấy người tuy được không ít đồ vật nhưng trên mặt đều không có cao hứng.
Môi của Hàn Mục Đồng đã bắt đầu đen, nàng tuy không rên một tiếng nhưng Hàn Mục Vi biết nàng khẳng định rất khó chịu: "Chúng ta về Thứ Hòe Lâm."
"Được" Cơ hồ là khi nàng nhắc tới, Hàn Mục Tiêu cùng Hàn Mục Kỳ thật giống như là đang chờ, lập tức liền phụ họa.
"Các ngươi.." Hàn Mục Đồng muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì: "Các ngươi thật sự không cần lấy mệnh đi mạo hiểm."
"Cái này cũng không xem như đi liều mạng" Hàn Mục Tiêu nói: "Thứ Hòe Lâm tuy có Hoàng Linh On, nhưng cũng có hòe linh mật, chỉ cần có hòe linh mật, Hoàng Linh Ong cũng không đáng sợ" Nhưng mà chúng nó chích rất đau.
"Tiêu Tiêu nói không sai" Nếu quyết định vậy không có gì do dự, Hàn Mục Vi cõng Hàn Mục Đồng: "Chúng ta đi thôi."
"Vẫn là để ta cõng đi" Ở đây tuy rằng hắn nhỏ nhất nhưng cho dù hắn nhỏ thì cũng là nam tử, thể diện vẫn phải muốn.
Hàn Mục Vi quay đầu nhìn Hàn Mục Tiêu từ trên xuống dưới, nhìn cặp chân của hắn so cây trúc thô không khác bao nhiêu, trề môi lắc đầu: "Vẫn là để ta đi, ngươi cũng chỉ còn cái khung xương."
"Hàn Béo Béo, lời này của ngươi có ý gì?" Hàn Mục Tiêu biết nàng ghét bỏ hắn, duỗi tay muốn đi đoạt lấy người, chỉ là động tác chậm một chút: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm Đồng Đồng té" Hắn gầy thật nhưng gầy vẫn làm lụng được.
"Ta không sợ ngươi làm nàng té, ta sợ xương của ngươi đâm nàng đau" Hàn Mục Vi lại lần nữa xác định nàng không thích nam tử quá gầy, nhưng mà đây là đệ đệ nhỏ hơn nàng hai ngày tuổi, lại gầy nàng cũng thích: "Cọ xát cái gì, đi thôi."
Tâm của Hàn Mục Tiêu bị thương rồi, cũng không tiến lên đoạt người nữa, mà là yên lặng lấy ra Nhũ Linh Trư nướng từ trong túi trữ vật, vừa đi vừa án, hắn không có da thịt hắn cũng thương tâm, hắn đang dụng tâm bồi bổ, có thể cho hắn thời gian sao? Nhưng hiển nhiên lúc này không ai sẽ chiếu cố tâm tình của hắn.
Ngày kế giữa trưa, bốn người lại về tới Thứ Hòe Lâm, tâm tình đều có chút hụt hẫng.
Một đường chạy nhanh thực mau liền tới đến chỗ sâu trong Thứ Hòe Lâm, chỉ là mới vừa tìm được tổ ong, còn chưa chờ bọn họ thâm nhập thì bên trong liền truyền đến thanh âm "ong ong" cùng "bá bá bá".
Hàn Mục Vi giật mình, ai gan lớn như vậy mà ở ổ ong luyện kiếm, còn để một đám Hoàng Linh Ong bồi luyện, tiểu tâm mà đem thần thức dò xét qua đi: "A..
bên trong có người quen" Tổng cộng bảy người, một đám đều là kiếm tu, Mộc Sướng mặt trắng noãn cũng ở trong đó, đến nỗi vài vị còn lại nàng đều quen mặt, đều là người của Mộc gia: "Chúng ta liền nghỉ ngơi ở đây chờ bọn họ ra."
"Không đi vào sao?" Hàn Mục Kỳ thấy biểu tình trên mặt Tiểu Thập Tam, liền biết nàng muốn nhìn diễn: "Ai ở trong vậy?" Tiểu Thập Tam đã thăm qua, nàng cũng không hảo lại dùng thần thức đi quét.
"Người một nhà" Còn không phải là người một nhà sao? Mộc gia của Trung Châu dựa vào Thiên Diễn Tông, đám kia đều là đệ tử của Thiên Diễn Tông, người một nhà.
Ba người Hàn Mục Tiêu nhìn vẻ mặt cười như tặc của Hàn Béo Béo, không cấm nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đều nhắm lại miệng mà đi theo ngồi cửa động của ổ ong, yên phận mà chờ.
Hai canh giờ sau, người bên trong quả nhiên ra tới, lúc này Hàn Mục Vi ngồi ở cửa động đang cầm một khối ngọc liên bánh ăn ngon lành, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, ánh sáng bị chắn, nàng ngửa đầu giương mắt nhìn.
Chỉ thấy một gương mặt đã sưng đỏ cực độ, một đôi mắt thon dài nhìn xuống nàng, mặc dù bị sưng nhưng ánh mắt vẫn thập phần sắc bén.
Hàn Mục Vi nếu không phải nhìn thấy kiếm ở trong tay hắn nàng đều thiếu chút nữa nhận không ra: "Hắc, Mộc Sướng, đã lâu không thấy."
Nhìn bảy người đều mang gương mặt không khác nhau bao nhiêu, nàng phí thật lớn sức lực mới nghẹn cười được: "Kia..
ta không phải cố ý muốn nhận ra ngươi, kiếm trong tay ngươi, ta..
ta có chút quen biết với nó" Đầu heo đều so với mấy gương mặt này đẹp hơn nhiều, nếu là nàng, nàng cũng không muốn bị người khác nhận ra.
"Lén lút mà ở bên ngoài làm cái gì?" Mấy tháng không gặp, không nghĩ tới tóc quăn thế nhưng đã Trúc Cơ, Mộc Sướng có chút không vui, bất quá hiện tại trên mặt hắn trừ bỏ sưng lên cũng không thể biểu đạt cảm xúc khác, bên cạnh còn có một đôi mắt to long lanh đang nhìn hắn chằm chằm: "Nè, cho ngươi" Mặt đều không chuyển liền đem một cái bình sứ bạch ngọc nho nhỏ ném cho mắt to.
Có tình huống, Hàn Mục Vi ngửi được một tia hương vị gian tình, liếc mắt nhìn Mộc Sướng đã xoay người sang chỗ khác, lại quay đầu nhìn về phía Đồng Đồng đang bĩu môi, nắm chặt bạch ngọc bình sứ, đáng tiếc hiện tại Đồng Đồng trúng độc, trên mặt nàng trừ bỏ màu đen cũng nhìn không thấy màu hồng: "Cái này là hòe linh mật, mau uống đi."
Tiểu tử Mộc Sướng này khẳng định lòng mang ý xấu, bằng không tại sao lại có lòng tốt như vậy? Nàng đang định chuẩn bị lừa gạt, kết quả hiện tại không có đất dụng võ.
Vài người khác của Mộc gia cũng đều là lộ ra biểu tình tương đối quỷ dị, không hẹn mà cùng dùng khuỷu tay hích hích vào Mộc Sướng đang biệt biệt nữu nữu, ý tứ thực rõ ràng, tình huống này là như thế nào, ngươi muốn độ tình kiếp hay là coi trọng người ta?
Mộc Sướng thở dài một hơi, nhắm mắt lại đối với bọn họ hờ hững.
Mấy người kia thấy Mộc Sướng không tính toán để ý tới bọn họ, cũng không thèm quan tâm hắn nữa mà sôi nổi nhìn về phía tiểu cô nương nhà người ta, sau lại đều gật gật đầu, đồng thanh khen "Vị sư muội này có đôi mắt vừa to vừa long lanh" Trách không được Mộc Sướng sẽ đối đãi nàng đặc thù.
"Các ngươi câm miệng" Đều bị Hoàng Linh Ong đánh thành như vậy mà tính xấu còn không đổi, Mộc Sướng không muốn bọn họ làm chuyện mất mặt, không thể không nhắc nhở: "Còn muốn điều tức không?"
Muốn nói cuộc đời này của Mộc Sướng có chuyện gì tiếc nuối nhất thì chỉ có một chuyện.
Đáng lẽ hắn đã có một gương mặt hoàn mỹ hơn thúc tổ của mình nếu không bị một đôi mắt thon dài làm hỏng, rõ ràng cha mẹ hắn có đôi mắt đều đẹp đến gãi đúng chỗ ngứa, vừa to vừa có thần, nhưng tại sao đến phiên hắn lại có một đôi mắt thon dài như vậy?
Khi còn bé hắn từng cho rằng chính mình là nhặt được, bởi vì ở Mộc gia đều không có người có đôi mắt hẹp như hắn, thẳng đến bảy tuổi năm ấy ông ngoại của hắn xuất quan, hắn rốt cuộc hiểu bi kịch của hắn từ ai mà có.
Nếu không phải ông ngoại của hắn cùng Thiện Đức chân quân có nhan sắc cách xa vạn dặm thì hắn có thể sẽ nghĩ lầm hai người bọn họ là anh em ruột, đôi mắt đều con mẹ nó nhỏ.
Hắn còn phải cảm tạ bà ngoại đã mất cùng cha ruột của mình, bằng không hắn thật sự không dám tưởng tượng đôi mắt này của hắn sẽ nhọn thành cái dạng gì.
Hắn rất sớm liền lấy tâm ma thề, ngày sau không tìm đạo lữ thì thôi, một khi tìm đạo lữ nhất định phải tìm người có đôi mắt xinh đẹp, vừa to vừa long lanh, cho dù không vì hậu bối suy xét thì đẹp mắt cũng là tốt..