Đỗ Hạ Hi ngủ mấy tiếng đồng hồ đó rất có tác dụng, bây giờ cảm thấy rất sảng khoái, những chuyện xảy ra hồi sáng cũng coi như là quá khứ, chỉ là không biết sau này bác sĩ nhận ban không biết có gặp rắc rối không.
Xe trực tiếp chạy đến bệnh viện thú y, bởi vì mấy hôm nay ngày nào Đỗ Hạ Hi cũng ghé qua xem nên các bác sĩ ở đây cũng đã nhớ mặt cô.
Con mèo đã truyền xong dịch, bị nhốt trong lồng, Đỗ Hạ Hi khom người đứng ở bên cạnh, lấy ngón tay sờ sờ lông của nó, tên nhóc này quay đầu lại kêu meo meo vài tiếng.
Đỗ Hạ Hi nhìn thấy cũng thấy có tinh thần hơn, vui vẻ cười, rồi bắt đầu lên kế hoạch sau khi đón nó về sẽ cho nó ở đâu, trong nhà chắc sẽ có sinh khí hơn, càng nghĩ thì Đỗ Hạ Hi càng vui vẻ hơn.
Nghe bác sĩ nói khoảng một tuần nữa là có thể cho nó về nhà rồi, Đỗ Hạ Hi nộp xong viện phí, vui mừng gọi điện thoại cho A Kỳ, muốn hỏi nếu nuôi động vật thì nên chuẩn bị những gì, cần phải chuẩn bị đầy đủ trước khi đón con mèo về.
Bạn thân nghe Đỗ Hạ Hi nói muốn nuôi mèo, kinh ngạc một hồi vẫn không ngậm miệng lại được, "Cậu...sao đột nhiên muốn nuôi mèo vậy?"
Đỗ Hạ Hi nhìn bạn thân, vuốt vuốt tóc, mình cũng không hiểu lý do gì nữa, "Thì thấy nó cũng rất dễ thương, ở bên ngoài lạnh lẽo tội nghiệp lắm, nên nhất thời hứng lên nhận nuôi nó."
Bạn thân nhìn biểu cảm của Đỗ Hạ Hi, nhướng mày, luôn cảm thấy người bạn mà đã quen biết mười mấy năm này, hình như có chút thay đổi so với trước, "Hạ Hi, có phải gần đây cậu có quen biết ai đó không?" thấy ánh mắt Đỗ Hạ Hi có chút thay đổi nên A Kỳ đoán ra.
"Hả?" Đỗ Hạ Hi suy nghĩ rồi nói, "Uhm, gần đây có quen biết một người, nói sao nhỉ, có thể xem đó là một tên xấu xa."
"Xấu xa?" A Kỳ lại há to miệng kinh ngạc, sứ giả chính nghĩa như Đỗ Hạ Hi mà lại quen biết tên xấu xa, chuyện lạ à nha, do đó hiếu kỳ tiếp tục hỏi, "Người đó như thế nào? Xấu đến cỡ nào?"
"Lúc mới đầu gặp thì cứ tưởng cô ta là ăn vạ, sau này lại thấy cô ta lừa gạt trong khoa cấp cứu, tóm lại là một tên lừa gạt." Đỗ Hạ Hi kể lại những chuyện lúc đầu quen biết Tây Môn, nhưng lại không nói đến những chuyện ma quái.
Cho nên trong mắt bạn thân thấy sao người này lại có thể xấu xa đến thế, quả thật là một tên bất lương tội ác đầy trời mà, cô cũng muốn báo cảnh sát.
A Kỳ ngẩn ngơ một hồi rồi hỏi, "Ý cậu là...cậu trở thành bạn với tên lừa gạt đó à?"
"Cũng... cũng không phải, cô ta thật ra cũng không có xấu lắm, vẫn còn cứu vãn được." Đỗ Hạ Hi suy nghĩ một hồi, hình như ngoại trừ giúp mình khi gặp những thứ ấy, thì không có gì để kể hết, "Hôm qua cô ta còn mua cho mình một cái bánh bao, cũng ngon lắm."
A Kỳ chớp chớp mắt, giơ tay qua sờ trán Đỗ Hạ Hi, "Cậu có bị bệnh không?"
"Không có, đợt trước thì bị cảm thiệt, nhưng cũng đã khỏi rồi." Đỗ Hạ Hi có chút không hiểu.
"Hạ Hi có phải cậu thích người ta rồi không?" đối với cảm giác bất thường này của Đỗ Hạ Hi, chỉ có một kết luận này thôi, cô ấy thay đổi quá nhiều.
"Nói tầm bậy gì vậy, là con gái đó!" Đỗ Hạ Hi cao giọng giải thích.
Bạn thân lại ngạc nhiên, rồi nói nhẹ, "Cô ta không những bẻ cong cậu, mà còn bẻ cong quan điểm sống của cậu..." Đã nói là người ngoài cuộc mới thấy rõ thôi, hai người bọn họ quen biết hơn mười mấy năm rồi, ngoại trừ Thạch Nam thì Đỗ Hạ Hi chưa từng nói về một người nhiều đến thế.
Trong cuộc trò chuyện chỉ khoảng mười mấy phút thôi, ngoại trừ lúc đầu còn nhắc đến chuyện nuôi mèo, những câu sau toàn là liên quan đến tên xấu xa đó, nếu mà theo tính cách của Đỗ Hạ Hi thì chắc chắn sẽ báo cảnh sát ngay từ đầu rồi.
Đỗ Hạ Hi không những không báo cảnh sát mà nói chuyện câu nào cũng nhắc cô ta, ngoại trừ thích người ta thì không tìm được lý do nào khác cả?
"Đừng có lấy mình làm trò đùa nữa được không, quả thật không giống như cậu nghĩ đâu..." Đỗ Hạ Hi nôn nóng giải thích, nhưng cô lại không thể nói chuyện Tây Môn đã giúp mình ra sao, nếu không lại bị coi là có bệnh nữa.
"Không sao, thời buổi hiện đại này mình cũng không có kỳ thị, chỉ là có chút kinh ngạc thôi." Bạn thân gần như là nhận định Đỗ Hạ Hi với Tây Môn không phải quan hệ bình thường, tính cách của Đỗ Hạ Hi còn cứng hơn đá nữa, không phải người bình thường có thể thay đổi được, xem ra đối phương nhất định là 'cao nhân' phương nào rồi, "Có cơ hội giới thiệu cho mình biết với, mình sẽ xem giúp cho, có những chuyện người trong cuộc không rõ đâu."
"Ây da, mình không nói chuyện với cậu nữa, toàn là cái này với cái kia.... đi mua đồ với mình đi..." Đỗ Hạ Hi cũng cạn lời rồi, sao mà toàn nói theo hướng đó không vậy, mình sao lại có gì gì đó với tên đó được.
Trong shop thú nuôi, Đỗ Hạ Hi hứng thú nhìn các loại vật dụng, lúc trước cô hoàn toàn không để ý đến, đến lúc nuôi động vật thì mới thấy hoa cả mắt, chỉ thức ăn mèo thôi mà cũng quá trời loại.
Tuy không biết loại nào tốt, nhưng Đỗ Hạ Hi thấy nếu mắc một chút thì sẽ tốt hơn, do đó đi shopping hết một vòng, tốn cũng không ít tiền.
Khi thấy Đỗ Hạ Hi xem cái cần câu mèo thì A Kỳ không nhịn được lên tiếng, "Hạ Hi, mình thấy cậu không giống như nuôi mèo, mà là giống chuẩn bị nuôi em bé hơn!"
"Bình thường... mình ít khi ở nhà, nên sợ nó sẽ buồn... hay là, nuôi thêm một con nữa cho có bầu có bạn?" Đỗ Hạ Hi hầu như không có kinh nghiệm nuôi động vật.bg-ssp-{height:px}
A Kỳ ngao ngán ôm trán, "Cậu tốt nhất nuôi thử một con rồi tính tiếp."
Đỗ Hạ Hi chở một xe vật dụng về nhà, cũng may có A Kỳ giúp đỡ, nên đem hết đống đồ đó lên lầu một lần, vào cửa được một hồi thì phấn khởi bắt đầu xem xét xem đặt nệm mèo ở đâu, thức ăn và nước để đâu, y như là bà mẹ đang chờ đợi đến ngày sinh con vậy.
Thấy Đỗ Hạ Hi hiếm khi vui vẻ được như vậy, A Kỳ cũng giúp đỡ cô ấy, quen nhau lâu rồi, đây cũng là lần đầu thấy dáng vẻ trẻ con của Đỗ Hạ Hi.
Đỗ Hạ Hi lúc trước cứ luôn nghiêm mặt lại, tuy mọi người ai cũng thích cô, nhưng trở thành bạn thân chỉ có mình A Kỳ thôi.
Trong ấn tượng của A Kỳ, thì cuộc sống của Đỗ Hạ Hi vẫn cứ luôn khô khan, tất cả mọi chuyện đều được lên kế hoạch rõ ràng rồi làm theo từng bước, cuộc sống vô cùng bình đạm. Cô cũng hy vọng Đỗ Hạ Hi có thể sống thoải mái chút, đừng nên cứ gánh hết trách nhiệm vào người, thì sống sẽ vui vẻ hơn, cho nên cô cũng rất muốn gặp tên xấu xa mà Đỗ Hạ Hi nhắc tới, không biết là thần thánh phương nào nữa.
Trong lúc Đỗ Hạ Hi hưng phấn sắp xếp cái ổ cho con mèo thì điện thoại lại reo lên, vừa thấy số của bệnh viện liền chuẩn bị về đó, bởi vì thông thường chỉ có việc đột xuất phải tăng ca thì bệnh viện mới gọi điện tới.
A Kỳ đương nhiên biết tính chất công việc của cô ấy, do đó tiếp nhận đồ đạc trong tay Đỗ Hạ Hi, ra hiệu mình sẽ thu xếp cho, Đỗ Hạ Hi cứ về bệnh viện đi.
Nhưng khi Đỗ Hạ Hi nghe điện thoại, biểu cảm ngày càng nặng nề, cuối cùng chỉ nói một câu, "Được rồi, tôi biết rồi, sẽ tới đó ngay."
Cảm thấy tâm trạng Đỗ Hạ Hi có chút khác thường, A Kỳ quan tâm hỏi, "Sao vậy, bệnh viện có chuyện gì à?"
Đỗ Hạ Hi cố gắng bình tĩnh lại, vừa mặc áo khoác vừa nói, "Hôm qua có cứu một bệnh nhân, hôm nay xét nghiệm ra dương tính với HIV, cho nên tất cả mọi người có tham gia cấp cứu đều phải quay về làm kiểm tra."
"Vậy..." A Kỳ càng lo lắng hơn.
"Mình thì không sao, chỉ là hôm qua có một y tá bị cứa đứt tay..." Đỗ Hạ Hi nhíu chặt mày lại, hy vọng là không xảy ra chuyện gì hết.
"Sau này cậu phải cẩn thận chút, khoa cấp cứu quả thật là nơi nguy hiểm." Thật ra khi Đỗ Hạ Hi lựa chọn qua khoa cấp cứu, A Kỳ đã cực lực phản đối.
"Uhm, sau này mình sẽ chú ý hơn." Đỗ Hạ Hi đã thay xong quần áo.
"Cậu mau đi đi, ở đây mình dọn dẹp cho." Nhìn thấy bóng dáng Đỗ Hạ Hi rời khỏi, A Kỳ thở một hơi dài, hy vọng Đỗ Hạ Hi không xảy ra chuyện.
Đỗ Hạ Hi vội vàng chạy đến bệnh viện, khi đến phòng họp thì thấy mọi người mặt trầm trọng ngồi ở đó, y tá bị cứa đứt tay hôm qua ngồi ở đó cứ khóc suốt.
"Bác sĩ Đỗ..." An An nhỏ tiếng gọi Đỗ Hạ Hi.
Không ngờ An An cũng ở đây, hôm qua cũng may là không cho cô ấy đụng vào, "Sao cô lại ở đây?"
"Đứa bé trai mà tôi chăm sóc cũng bị dính một ít máu, sau này tôi có qua giúp đỡ dọn dẹp phòng cấp cứu... nên..." Trong lòng An An cũng rất căng thẳng, cô ấy mới vào nghề chưa được bao lâu thì gặp phải chuyện này, giờ mới nhận thấy công việc này nguy hiểm đến cỡ nào.
"Người đến đông đủ rồi, mọi người không cần căng thẳng quá, tuy có nguy cơ bị truyền nhiễm, nhưng tỷ lệ rất thấp chưa tới %, cho nên đừng lo lắng quá. Thời gian quan sát là nửa năm, mỗi tháng xét nghiệm máu một lần." Chủ nhiệm giải thích cho mọi người nghe.
Đỗ Hạ Hi thì không có lo lắng cho bản thân, chỉ là cô nhớ lại những lời Tây Môn nói, nghiêng mặt qua nhìn An An, chỉ sợ chuyện này sẽ ứng nghiệm tiên đoán của Tây Môn.
Khi cuộc họp kết thúc, Đỗ Hạ Hi kêu lại An An, nhưng lại không biết nên mở miệng nói gì, bản thân mình sao lại can thiệp vào cuộc sống người khác được.
Còn An An chỉ nhìn Đỗ Hạ Hi rồi mỉm cười, "Xem ra Tây Môn tiểu thư tiên đoán như thần, cũng may là hôm đó bác sĩ Đỗ không có cho tôi vào phòng cấp cứu."
"Ba mẹ tôi nghe nói chuyện này liền kiên quyết kêu tôi đổi nghề, chắc sau này không thể làm đồng nghiệp của bác sĩ Đỗ được rồi, tiếc quá..." nói xong mắt An An có chút cay, liền cúi đầu lau nước mắt.
"Xin lỗi..." Nhất định là do mình ảnh hưởng đến người khác, Đỗ Hạ Hi muốn ôm cô ấy, nhưng cuối cùng cũng chỉ vỗ vai cô ấy, giọng nói có chút thất vọng, "Cho dù ở đâu, chỉ cần cô sống tốt là tôi yên tâm rồi."
Chưa kịp đợi hai người nói tiếp thì cửa phòng họp lại xuất hiện một cái bóng lén lút.