"Đưa tôi xem tay của cô." Đến bệnh viện, Đỗ Hạ Hi vẫn có chút quan tâm vết thương của Tây Môn.
Tây Môn xoắn ống tay áo lên, đưa cánh tay vẫn còn chút xanh xao ra cho Đỗ Hạ Hi xem, "Hôm qua đau đến nỗi tôi không ngủ được luôn đó~"
Đỗ Hạ Hi giơ tay qua nhưng không dám đụng vào, cô còn nhớ hôm qua Tây Môn không cho mình đụng vào, "Bây giờ còn đau không?" Đỗ Hạ Hi dùng ngón tay vén tóc lên lỗ tai, sát lại gần nhìn.
Tây Môn thấy dáng vẻ sợ sệt của cô ấy, không có nói cho cô ấy biết mình đã xử lý xong thi khí rồi, "Đau chứ~ sao không đau được! Ui..." Nhìn có vẻ nghiêm trọng xíu thôi chứ thật ra không đau gì hết.
Tuy Đỗ Hạ Hi biết Tây Môn đóng kịch rất khoa trương, nhưng cô cũng không chắc rốt cuộc vết thương này ra sao, chỉ là dùng mắt nhìn thì chỉ thấy các mô mềm bị tổn thương thôi, "Đi làm xét nghiệm cái đi."
"Không cần đâu, dù sao bệnh viện cũng không chữa được bệnh này, tôi đi mua thuốc giảm viêm là được. Đúng rồi, Hạ Hi cô không phải nói đi sân bay đón người hả, coi chừng trễ đó~" Tây Môn tính dụ Đỗ Hạ Hi đi chỗ khác, để mình còn đi kiếm tiền nữa chứ.
"Uhm, tôi giờ đi liền." Mắt thấy Tây Môn mở cửa xe vội vàng muốn xuống xe, Đỗ Hạ Hi đương nhiên biết cô ta muốn làm gì rồi, "Đợi chút!"
Tây Môn vốn đang vui vẻ thì nghe thấy Đỗ Hạ Hi kêu mình, thật là chỉ muốn chạy đi cho xong, nhưng đoán chắc cô ta nhất định sẽ đuổi theo mình, cho nên Tây Môn từ bỏ ý định bỏ chạy, nghe Đỗ Hạ Hi niệm kinh một hồi cũng không có sao hết.
Tây Môn ngoan ngoãn ngồi lại vị trí cũ, nhìn Đỗ Hạ Hi, bắt đầu dõng tai lên. Đỗ Hạ Hi nghĩ bụng, cô ta nếu mà ngoan ngoãn nghe lời thì chắc bán nhà quá, "Cô cầm lấy." Lấy mấy tờ tiền trong túi ra đưa cho Tây Môn, "Không được lừa gạt người khác nữa.'
"Hơ hơ, sao lại nói thế~ chỉ cần là lời Hạ Hi nói thì có khi nào mà tôi không nghe đâu?" Tây Môn nghĩ bụng, có tiền không kiếm mới là có vấn đề đó.
Đỗ Hạ Hi nghe cô ta nói vậy thì lỗ tai có chút đỏ lên, liền xua tay đuổi cô ta đi, "Được rồi, mau đi khám đi rồi về nhà nghỉ ngơi, bên ngoài lạnh vậy đừng có đi lung tung."
"Được thôi~ Hạ Hi cô lái xe cẩn thận nha~" Tây Môn xuống xe vẫy vẫy tay với Đỗ Hạ Hi, sau đó ôm cánh tay đi về phía bệnh viện, trên đường đi xém trượt chân té ngã, Đỗ Hạ Hi nhìn thấy mà đổ mồ hôi dùm cô ta.
Bởi vì dây dưa với Tây Môn tốn thời gian nên khi Đỗ Hạ Hi tới sân bay thì ba mẹ và em trai đã ở đó, lần này còn dắt theo em dâu nữa.
Xe không có lớn lắm, cả gia đình đều nhét vào trong đó, Má Đỗ nhìn nhìn chiếc xe, "Cũng chạy được mấy năm rồi, sao không đổi chiếc mới đi, xe này chật quá."
Đỗ Hạ Hi cười cười, "Mới được năm thôi, vả lại con chỉ chạy đi làm thôi."
"Chị, hay là dọn qua bên đó ở đi, trong nước có cái gì tốt chứ." Em trai nói.
Đỗ Hạ Hi không gặp em trai cũng được hai năm rồi, tuy là em ruột nhưng hai người họ không giống nhau cho lắm, thậm chí tính cách và quan điểm sống cũng khác nhau một trời một vực.
Trong mắt người ngoài thì bọn họ mới thật sự là một gia đình, còn mình chỉ giống người ngoài thôi, vẫn có một khoảng cách với bọn họ.
Đỗ Hạ Hi chăm chú lái xe, trên đường đi cũng chỉ nghe bọn họ kể chuyện vui khi trên đường về nước lần này, lâu lâu phụ họa cười theo, rõ ràng là có người thân bên cạnh, nhưng trong lòng chỉ cảm thấy cô độc và vô vị, ngày tết họp mặt gia đình cũng giống như là một nhiệm vụ trong công việc vậy, sự nhớ nhung ít ỏi đó mau chóng biến thành sự mong chờ bọn họ mau rời khỏi, để mình có thể yên tĩnh ở nhà đọc sách.
Đưa bọn họ tới khách sạn, ba mẹ tính tối nay sẽ tới nhà con gái ăn cơm, nói con dâu có thai rồi, ăn ở ngoài không có vệ sinh.
"Chúc mừng em, sắp làm ba rồi." Em trai nhỏ hơn mình mấy tuổi, lúc mới tốt nghiệp chưa được hai năm thì đã kết hôn rồi, không thể không thừa nhận thời gian trôi qua nhanh thật.
"Hạ Ha à, con cũng sắp thành cô rồi, cũng nên lo chút đi chứ." Má Đỗ cũng giống như các phụ huynh khác, bắt đầu ca bài ca lấy chồng.
Đỗ Hạ Hi vẫn bình thản như mọi ngày, "Con có kế hoạch cuộc sống của mình, những chuyện như tình yêu nên thuận theo tự nhiên thì tốt hơn."
Gia đình đương nhiên biết tính khí của Đỗ Hạ Hi, cô đã quyết định chuyện gì thì không ai thay đổi được, "Hạ Hi, con đừng nên hiếu thắng quá, nếu không sẽ không ai thương đâu, sống cũng rất mệt." Má Đỗ vẫn cố khuyên nhủ.
"Yên tâm, con biết tự lo cho mình mà." Đỗ Hạ Hi mở cửa nhà ra, thì thấy một cục bông màu trắng vội vàng chạy tới, vừa kêu meo meo vừa lấy đầu dụi chân Đỗ Hạ Hi.
"Ta về rồi nè." Đỗ Hạ Hi khom người lấy tay xoa đầu con mèo, cười tươi như hoa, trong nhà có ai đó chờ đợi thì ra lại ấm cúng như vậy.
"A, Hạ Hi con nuôi mèo à?! Doanh Doanh có mang không tiếp xúc được với động vật đâu." Má Đỗ thấy con mèo thì cảm thấy bất mãn.
"Nó tiêm phòng qua rồi." Đỗ Hạ Hi còn sợ con mèo sẽ chạy ra ngoài, muốn cho mọi người vào trong trước rồi đóng cửa lại.
"Vậy cũng không được, mèo không tốt cho thai phụ." Má Đỗ mau mau kéo con dâu lui ra ngoài.
Con mèo cũng không có sợ người lạ, còn tính chạy qua đó làm quen với mọi người, Đỗ Hạ Hi cúi xuống ôm con mèo lên, đứng trước người nhà cách nhau cự ly một cánh cửa, "Vậy con tìm một nhà hàng nào đó tốt chút xíu, ra ngoài ăn."bg-ssp-{height:px}
"Năm mới ở nhà ăn cơm với nhau mới đúng chứ, ăn ở ngoài thì giống ai, con mau cho con mèo này đi, sao tự nhiên lại đi nuôi mèo vậy, không tốt chút nào, mẹ còn nghe nói, mèo rất dễ chiêu tà." Má Đỗ vô tâm nói.
Đỗ Hạ Hi nhíu mày lại, "Chắc vẫn còn tốt hơn so với con."
Quả nhiên, sau câu này, Má Đỗ không còn lên tiếng nữa, Ba Đỗ liền qua giảng hòa, nói ra ngoài ăn tiện hơn, nếu không ăn xong phải thu dọn chiến trường nữa.
"Mọi người cứ đi ăn đi, con sắp đi làm rồi, ăn sẽ không kịp đâu." Cả gia đình mấy năm chỉ gặp có mấy ngày, Đỗ Hạ Hi thì lại rất khách sáo và xa cách, ba mẹ vẫn còn muốn nói chuyện thêm, nhưng Đỗ Hạ Hi lại xua tay, 'Không sao, mọi người đi đi, chỗ nhà cũ mới mở một nhà hàng cũng ok lắm."
Chỉ dẫn xong đường đi, Đỗ Hạ Hi kiếm cớ mình vẫn còn phải thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến bệnh viện nữa.
Tuy cách thời gian đi làm ngày càng gần, nhưng Đỗ Hạ Hi vẫn ngồi trên sopha ôm con mèo có chút thơ thẩn, quả nhiên mình vẫn thích hợp ở một mình yên tĩnh hơn, chỉ là sự yên tĩnh đột nhiên trở nên rất ngột ngạt, làm cô chỉ muốn chạy trốn.
Ban đêm càng trở nên ngắn hơn, khi Đỗ Hạ Hi ra cửa thì trời cũng chỉ mới bắt đầu tối, do gần tới năm mới, nên các ngã tư trên đường đều có người đốt giấy tiền vàng bạc, Đỗ Hạ Hi đi vòng tránh khỏi bọn họ.
Mỗi năm mà tới rằm tháng bảy là Đỗ Hạ Hi cố gắng không đi ra đường ban đêm, nếu mà trực ca giữa hay ca tối là cô ấy đều tranh thủ đi sớm.
Trên đường đi, xe của Đỗ Hạ Hi cũng chạy nhanh hơn xíu, cho nên mới không bị trễ giờ.
Vừa mới giao ban xong, Đỗ Hạ Hi không ngờ lại theo quán tính nhìn nhìn hàng ghế dài ở hành lang, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc của cái tên đáng ghét nhưng mình vẫn cứ luôn chú ý tới, cô ta chắc là đi về trước rồi.
Nếu như là thường ngày, thì cô ta giống như là nắm rõ hành trình của mình, mỗi lần đến bệnh viện đều nhìn thấy cô ta ngồi ở đó xem chỉ tay cho các ông bà già, hoặc là bán những thứ linh tinh, đợi Đỗ Hạ Hi tan ca thì đi ké xe về nhà.
Đỗ Hạ Hi cũng không nhớ rõ từ khi nào mà mình lại bắt đầu quan tâm đến cô ta, khi mà phát hiện ra thì đã đến giai đoạn đi đến đâu cũng nhớ tên đó, đây không phải là một chuyện tốt, chắc cảm giác này gọi là thích đây, nhưng mà mình lúc trước thích Thạch Nam cũng không có tới mức độ này.
Không đúng, ai lại thích tên lừa bịp đó chứ, lại còn là phụ nữ nữa, lúc trước Đỗ Hạ Hi còn chắc chắn khẳng định rằng mình thẳng tới không thể nào thẳng được nữa, bây giờ lại bắt đầu có chút mơ hồ, cô không biết gì nhiều về chuyện tình cảm.
"Hạ Hi, cô sao vậy, xem ra sắc mặt không tốt chút nào, có phải hôm qua bị dọa trúng không? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?" Nam bác sĩ giơ ta ra huơ huơ trước mặt Đỗ Hạ Hi, anh ta chưa bao giờ gặp qua Đỗ Hạ Hi thất thần như vậy, cứ tưởng rằng chuyện hôm qua rất kinh dị.
Tuy bọn họ không có tận mắt chứng kiến, nhưng tin đồn lại bị đồn thổi đến xuất thần nhập quỷ, chỉ nghe nói thôi là đã thấy đáng sợ rồi, huống hồ chi lúc đó Đỗ Hạ Hi và Lưu Di đều ở hiện trường.
Đỗ Hạ Hi tính mở miệng nói, nhưng cô biết nếu đem chuyện hôm đó kể cho người bình thường nghe thì bọn họ sẽ cho rằng mình bị thần kinh mất.
"Ủa? Anh muốn biết hả? Tôi kể cho nghe, hôm qua tôi cũng ở hiện trường mà~ chuyện là..." Tây Môn vẫn chưa nói xong thì bị Đỗ Hạ Hi nắm cánh tay lôi ra ngoài, Tây Môn cũng không có phản kháng, chỉ mặc kệ cô ấy.
"Cô sao vẫn còn ở đây?! Không phải nói mua thuốc xong là đi về hả." Đỗ Hạ Hi làm như mình chưa hề nhớ tới Tây Môn vậy.
"Không phải là tôi đang đợi cô sao~" Tây Môn ôm cánh tay cười tít mắt nhìn Đỗ Hạ Hi, cô chỉ có thể nói thế, nếu không chẳng lẽ nói với Đỗ Hạ Hi mình gạt được bao nhiêu tiền rồi à? Tây Môn còn lâu mới ngốc tới độ tự chui mình vào rọ.
Đỗ Hạ Hi né tránh ánh mắt cô ta, nhỏ tiếng nói, "Đợi tôi làm gì, cũng không có đưa cô về nhà được."
"Hơ hơ hơ, hôm qua trong tình trạng đó mà cô vẫn đợi tôi, hôm nay tôi lại không có việc gì, đợi cô một xíu thì có sao đâu~" Nếu mà Tây Môn không có bản lĩnh dỗ ngọt người khác thì cô cũng không gạt được nhiều tiền như vậy rồi.
"Không cần cô đợi... được rồi, đừng cản trở công việc của tôi nữa." Chắc là nhìn thấy được Tây Môn vẫn còn 'nguyên vẹn' đứng ở đây, Đỗ Hạ Hi cuối cùng cũng yên tâm, lại bắt đầu đuổi cô ta đi, tên này quả thật không gặp thì làm cho người ta lo, gặp rồi thì làm cho người ta phiền...
"Ủa? Lúc nãy là cô kéo tôi qua đây mà, sao giờ lại nói tôi cản trở công việc vậy~ nhìn cỡ nào cũng là Hạ Hi cô cản trở tôi về nhà mà ta~" vị trí hai người đứng vừa đúng lúc là ngay trước cửa, gió lạnh từ ngoài cửa thổi tới làm Tây Môn khép chặt áo khoác lại, khó khăn lắm mới là cho cơ thể ấm lên được giờ lại sắp bị lạnh nữa rồi.
Đỗ Hạ Hi trừng mắt nhìn cô ta, sau đó hai tay đút vào túi áo, quay đầu nhìn ra ngoài, "Đúng rồi, cô có biết tại sao ban đêm con mèo cứ chạy như điên không? Không lẽ... nhà tôi có thứ gì hay sao...." gần tới cuối câu giọng Đỗ Hạ Hi càng nhỏ lại, sợ sẽ bị người khác nghe thấy.
"Hả? cô nói gì? Nhà cô có thứ gì?" Tây Môn ghé sát hỏi lớn tiếng lên.
Cũng không phải là cô cố tình chọc tức Đỗ Hạ Hi, chỉ là ngay trước cửa gió thổi vù vù, cô không nghe được rõ lời Đỗ Hạ Hi nói.
Đỗ Hạ Hi hằn học liếc cô ta, không có trả lời, quay người đi mất.
"Ê ê, sao vậy hả~" Tây Môn trong lòng oán trách, bác sĩ Đỗ này sao tính tình kỳ lạ quá, lúc lạnh lúc nóng, y như là đám mèo hoang mình hay cho ăn.