"Cô có ở nhà không?" Cho đến khi đến dưới nhà của Tây Môn thì Đỗ Hạ Hi mới gọi điện thoại cho cô ta, đột nhiên cảm thấy mình làm vậy hình như có hơi đường đột.
"Ưm... có, sao vậy?" Tây Môn quấn chăn nằm trên giường, sáng sớm sương xuống mà đã có người dọn nhà làm cho cô ngủ cũng không yên giấc. Sau khi trả lời xong thì Tây Môn mới tỉnh táo được đôi chút, nhìn lại điện thoại thì không ngờ Đỗ Hạ Hi lại gọi đến, liền ngồi bật dậy, "Hơ hơ, là Hạ Hi à~ kiếm tôi có gì không?"
"Uhm, cô xuống lầu đi, tôi đang ở dưới này." Bởi vì lần này quả thật xảy ra chuyện cho nên Đỗ Hạ Hi cũng không có vòng vo, trực tiếp kêu cô ta xuống dưới lầu.
Tây Môn từ giường trèo ra cửa sổ nhìn, cẩn thận thò đầu ra nhìn xuống dưới, thấy xe của Đỗ Hạ Hi, "Ồ, đợi tôi xíu nha~"
Nếu theo tính cách thẳng thắn chính nghĩa của Đỗ Hạ Hi, không lẽ nói chuyện của mình cho Thạch Nam biết rồi hả, tuy những vụ lừa gạt này không phải là tội lớn, nhưng nếu mà lật lại chuyện của ngày xưa thì... nhưng Tây Môn có thể khẳng định rằng Đỗ Hạ Hi vẫn chưa biết được, nếu không thì sẽ không đến kiếm mình đâu, vả lại nghe cô ấy nói chuyện cũng không có gì khác thường lắm.
Sau khi yên tâm thì Tây Môn mau chóng thu dọn thay đồ, rồi chạy từng bước nhỏ xuống lầu, cô cũng không biết tại sao mình lại có chút vội vàng vậy, chỉ sợ Đỗ Hạ Hi đợi lâu thôi.
"Hơ hơ hơ, Hạ Hi tìm tôi có việc gì không?" Tây Môn ngồi trong xe, lạnh tới không ngừng xoa tay, hy vọng mùa đông năm nay có thể mau chóng qua đi.
Đỗ Hạ Hi chỉnh nhiệt độ máy sưởi cao lên một chút, sau đó vào thẳng vấn đề kể lại chuyện xảy ra hôm qua, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt dây chuyền trong áo len, "Cái này có phải là đã mất hiệu quả rồi không?"
Đỗ Hạ Hi lấy mặt dây chuyền đó ra, nắm trong tay, lúc trước có nghe Tây Môn nói qua, mình cũng hiểu được là bất kỳ vật gì cũng có thời hạn, không thể bảo vệ mình suốt đời được, dù sao thì bà nội đã không còn nữa, cuộc sống bình yên trong nhiều năm nay chắc cũng sắp kết thúc rồi.
Tuy đã biết trước được kết quả này, nhưng Đỗ Hạ Hi vẫn cảm thấy có chút đáng sợ, không biết là cuộc sống trong tương lai của mình sẽ trở nên như thế nào đây.
Tây Môn cầm mặt dây chuyền đó rồi soi tới soi lui, mặt nghiêm túc gật đầu, "Uhm, pháp lực trên đó đã yếu đi rất nhiều, hiện giờ vừa đúng lúc là năm âm tháng âm, đêm qua cô gặp đúng giờ dương khắc âm nên mới miễn cưỡng thoát được, còn đêm nay..." Tây Môn ngập ngừng, ngay đúng chỗ quan trọng thì lại im lặng không nói nữa.
Đỗ Hạ Hi ghét nhất cô ta cứ vòng vo tam quốc, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi, "Đêm nay thì sao?"
Tây Môn bấm nhanh các đầu ngón tay, "h tối nay, vừa hay là giờ âm khắc âm ngày âm tháng âm năm âm, hơ hơ hơ hơ, Hạ Hi cô đoán xem sẽ xảy ra chuyện gì?~"
Tây Môn mỉm cười nhìn Đỗ Hạ Hi, cứ chớp mắt liên tục, Đỗ Hạ Hi sao mà không biết được là tên này lại bắt đầu 'bán hàng đa cấp', vẫn cố chấp hỏi, "Vậy theo cô thì tôi nên làm gì?"
"Hơ hơ hơ, đã nói Hạ Hi cô ngày càng hiểu chuyện mà~" Tây Môn giơ tay ra trước mặt Đỗ Hạ Hi, có tiền dâng đến tận cửa sao mà từ chối được chứ.
Đỗ Hạ Hi tuy đã chuẩn bị tiền từ sớm, nhưng khi thấy vẻ mặt đắc ý của tên này thì lại có chút không cam tâm, cắn răng lấy ví tiền ra vỗ một cái mạnh vào tay Tây Môn.
Tây Môn tuy đoán trước được là Đỗ Hạ Hi sẽ đưa tiền, nhưng không ngờ lại hào phóng vậy, trực tiếp đưa nguyên cái ví tiền cho mình luôn, do đó mừng ra mặt.
Nhưng mà tuy Tây Môn rất tham tiền, nhưng cũng biết cách duy trì mối quan hệ, nếu làm tốt thì tiền của Đỗ Hạ Hi chẳng phải là tiền của mình sao, không nên nôn nóng quá.
Tây Môn cười hi hi mở ví tiền, lấy ra một cọc tiền, sau đó đưa lại cho Đỗ Hạ Hi mấy tờ, cũng là 'nhẹ tay' lắm rồi.
Đỗ Hạ Hi vốn không biết chuyện này đáng bao nhiêu tiền, cũng không tiện hỏi, cho nên nhất thời hồ đồ đưa hết tiền cho cô ta, tự nhiên giờ thấy hối hận, nhưng cũng đã đưa rồi không thể lấy lại được, chỉ còn trơ mắt ra nhìn cô ta lấy đi nhiều tiền như vậy.
Đỗ Hạ Hi khoanh tay liếc mắt nhìn cô ta, "Tiền cũng đã lấy rồi, giờ giải thích cho tôi biết đi."
"Hơ hơ, cũng không có gì cần giải thích hết, chỉ là trong thời gian cực âm này cô ở trong nhà là được, tôi đến nhà cô bố trí chút xíu~ đợi tôi về nhà lấy đồ đã."
Tây Môn vừa tính xuống xe thì bị Đỗ Hạ Hi kéo lại, "Hôm nay tôi trực ca giữa, trực tiếp đến bệnh viện với tôi luôn."
Lúc trước thì đuổi mình như đuổi ruồi vậy, sợ mình ở bệnh viện lừa tiền người khác, còn lần này lại chủ động kéo mình đến bệnh viện, nhưng mà nhắc mới nhớ, gần đây hình như đều là toàn đi ké xe cô ta không.
Thì ra Đỗ Hạ Hi miệng nói khắc nghiệt vậy, thật ra trong lòng đối với mình cũng rất tốt, "Hạ Hi cô tốt với tôi quá~"
Đỗ Hạ Hi trợn mắt một cái, "Lấy nhiều tiền của tôi vậy, hôm nay đến bệnh viện không được lừa tiền nữa." Đến giờ phút này cũng không quên 'nhắc nhở'.
"Được rồi được rồi~ cô nhiều tiền cô nói gì cũng được hết."
Khi hai người đến bệnh viện thì khoa cấp cứu vô cùng bận rộn, có người bị pháo nổ bị thương, có người uống rượu ngộ độc, cực kỳ ồn ào.
Đỗ Hạ Hi thấy thế liền đi thay quần áo, chuẩn bị ra giúp đỡ, tuy chưa đến giờ trực của mình, nhưng Đỗ Hạ Hi cũng đã quen như vậy rồi.
"Ê, vậy tôi sao giờ?" Đỗ Hạ Hi đi làm việc, lại không cho mình đi kiếm ăn, chẳng lẽ ngồi đực ở đây nhìn à?bg-ssp-{height:px}
"Cô ngồi ở bên kia phòng khám đi." Vị trí đó vừa hay có thể nhìn thấy cô ta.
"Ồ." Không cho Tây Môn có cơ hội phản đối, Đỗ Hạ Hi đã rời khỏi đây, còn Tây Môn lại ngoan ngoãn ngồi đó chờ, chỉ cách một cánh cửa của phòng cấp cứu, nhìn bóng dáng bận rộn của Đỗ Hạ Hi.
Cũng không phải là Tây Môn cố ý hù dọa, mà hôm nay vừa đúng lúc trúng ngay ngày âm, cho dù pháp lực của mặt dây chuyền có mạnh đến cỡ nào đi nữa thì cũng không đối phó được với âm khí dày đặc này.
Tây Môn khoanh tay ngồi dựa vào ghế, rất nhiều người nôn nóng vội vã lướt qua, cô thì mặt vẫn bình tĩnh như người ngoài cuộc, lạnh lùng nhìn tính mạng dần dần biến mất, không chút động lòng, bởi vì họ đều không liên quan đến cô, thì cần gì quan tâm, càng không thèm để ý.
Đỗ Hạ Hi bận tới không thấy mặt mũi đâu, hầu như là chưa từng ra khỏi phòng cấp cứu, đến cơm tối cũng ăn vội ăn vàng trong phòng nghỉ, chưa ăn được bao nhiêu thì lại bị kêu ra ngoài.
Thật không biết cô ta hoàn toàn hết lòng vì người khác rốt cuộc là vì cái gì, mình cũng cứu giúp qua nhiều người nhưng cũng không có cảm giác gì, chẳng qua là lấy tiền thì phải giúp người ta thôi, mấy người đó cho dù có chết thì cũng là đáng tội.
Nhưng chỉ duy nhất Đỗ Hạ Hi, Tây Môn luôn bất giác muốn đi giúp cô ấy, chắc là người tốt hiếm thấy giống cô ta rất đáng được người khác bảo vệ, hình như là tiếp xúc nhiều thì mình cũng từ từ trở nên ngày càng lương thiện hơn.
Mắt thấy thời gian sắp đến h khuya, Tây Môn bấm tay tính toán, theo thể chất của Đỗ Hạ Hi thì ai mà biết sẽ dụ ma quỷ gì đến nữa đây, tốt nhất nên cẩn thận xíu.
Trong lúc Tây Môn đứng ở bên cửa cứ nhìn chằm chằm vào Đỗ Hạ Hi thì lại có bệnh nhân mới được đẩy vào, là một đôi vợ chồng trung niên và một người đàn ông, đẩy vào một người phụ nữ miệng không ngừng sủi bọt thân mình cứ co giật.
Tây Môn chỉ cần nhìn sơ qua thì biết bệnh của người phụ nữ này bệnh viện không chữa được đâu, nhưng không có nói ra, mắc công Đỗ Hạ Hi thấy lại trách mình nữa, dù sao thì cô ta trả thù lao cũng rất hậu hĩnh rồi, tốt hơn hết là chuyên tâm 'nhìn' cô ta.
Tây Môn thấy Đỗ Hạ Hi bước vào, tính chuẩn bị bắt chuyện thì thấy ánh mắt cô ta nhìn về đằng sau, kinh ngạc hỏi, "Mẹ? Sao mọi người lại ở đây?"
"Doanh Doanh không biết bị gì nữa, lúc nãy đột nhiên ăn nói lung tung nhìn rất là ghê rợn, khi đưa đến đây thì đã..." Nghe Má Đỗ nói vậy, Đỗ Hạ Hi tính qua đó khám thì nghe mấy người đang xếp hàng trách móc.
"Kỳ vậy, sao lại chen ngang vậy! Người nhà bác sĩ thì không cần xếp hàng à? Chậc chậc, bệnh viện này còn có quy tắc không." Giọng điệu nghe rất châm biếm, Đỗ Hạ Hi quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ đang đợi trước phòng khám, mu bàn tay bị thương chảy máu, nhưng xem vết thương không có nghiêm trọng lắm, tính ra giải thích thì bị Má Đỗ kéo lại.
Nhỏ tiếng khuyên Đỗ Hạ Hi, "Con ra xem cho cô ta đi, để mẹ tìm bác sĩ khác là được, để khỏi ảnh hưởng đến con."
Đồng nghiệp Đỗ Hạ Hi thấy vậy đi qua hỏi thăm bệnh tình, rồi đẩy bệnh nhân vào phòng cấp cứu, còn Đỗ Hạ Hi thì vẫn phải làm việc của cô, ba và em trai của Đỗ Hạ Hi một người bận lấy số đóng tiền một người thì theo vào phòng cấp cứu, chỉ còn lại Má Đỗ bồn chồn lo lắng ngồi ở bên ngoài phòng cấp cứu.
"Dì là mẹ của Hạ Hi à? Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tây Môn ngồi bên cạnh bà ấy, mẹ của thân chủ thì cũng phải đối xử tử tế, với lại Tây Môn đoán là mẹ cô ấy dễ 'dụ' hơn, liếc nhìn xâu chuỗi trên tay bà ấy, trong lòng Tây Môn mừng thầm.
"Uhm... cô là?" Má Đỗ nghi ngờ hỏi, thì thấy Tây Môn mỉm cười.
"Con là bạn của Hạ Hi, đây là danh thiếp của con~" Tây Môn hai tay cung kính đưa danh thiếp.
Má Đỗ lễ phép gật đầu rồi nhận lấy, khi nhìn thấy nội dung trên đó, thì ngạc nhiên, sau đó lại có chút vui mừng, "Hạ Hi,.... với cô là bạn thật hả?" Má Đỗ có chút loạn ngữ.
Tây Môn mỉm cười gật đầu, "Mới đầu cô ấy rất ghét con, nhưng mà tiếp xúc nhiều lần, đều là con giúp cô ấy giải vây rồi từ đó trở thành bạn của nhau. Dì à, nói thật, cô gái lúc nãy vừa vào là con nhìn ra ngay đó không phải là bệnh bình thường."
"Đúng, đúng! Dì cũng thấy như vậy." Má Đỗ kể lại vắn tắt quá trình phát bệnh của con dâu, lại bắt đầu lo lắng, "Giờ dì phải làm sao đây?"
Tây Môn không hổ danh là bạn của người già, chẳng chỉ nói mấy câu thôi mà là cho Má Đỗ tin răm rắp.
"Chuyện này, nói đơn giản thì cũng đơn giản, nhưng khi giải quyết thì hơi tốn chút công sức..." Tây Môn nói giống như là rất khó xử vậy, cô thật ra khó xử nhất là không biết nên lấy bao nhiêu tiền đây, lấy ít quá thì lỗ vốn, lấy nhiều thì khó qua ải của Đỗ Hạ Hi.
Trong lúc cô đang do dự thì Má Đỗ cũng không hổ danh là kinh nghiệm đầy mình, lập tức hiểu ra ý của Tây Môn, "Cái này dì hiểu, nghề này kỵ nhất là tay không, tiền hương quả thì nhất định sẽ đưa, ít nhiều gì cũng là lòng thành."
Tây Môn liền từ chối, "Vậy sao được, con với Hạ Hi thân vậy, sao lấy tiền của dì được chứ, người thân của Hạ Hi cũng là người thân của con, giúp đỡ người trong nhà mà lấy tiền thì kỳ lắm~"
"Không được phá vỡ quy tắc, như vậy là không tốt, chẳng qua là chút tiền hương quả thôi mà, là cho tổ tiên phù hộ đó." Tây Môn chỉ thôi thôi hai lần rồi cũng nhận lấy.
"Cái gì mà tiền hương quả? Ở nhà còn 'dầu mè', không cần mua nữa." Đỗ Hạ Hi bước ra từ phòng cấp cứu, tháo khẩu trang thì nghe hai người trò chuyện, trừng mắt nhìn Tây Môn, tên này dụ tới mẹ mình luôn rồi. (Nguyên văn là Hương Dầu: đứng một mình là dầu mè, thêm chữ tiền đằng sau thì thành tiền hương quả.)
"Hơ hơ, Hạ Hi cô lại kể chuyện cười lạnh nữa rồi, sau này thất nghiệp có thể đi kể chuyện cười được rồi đó." Tây Môn thấy tiền tới tay mà lại bay mất, có chút bất mãn, xem ra mình lại theo Đỗ Hạ Hi làm không công rồi, sao số mình khổ quá vậy.