Ánh nắng mặt trời xuyên qua lớp màn cửa mỏng chiếu rọi vào trong phòng rất ấm áp, Tây Môn cuộn người lại ôm lấy chăn, nghe được từ nhà bếp có tiếng động, chắc là Đỗ Hạ Hi đang nấu ăn.
Tây Môn nhìn vào cánh cửa đang đóng, mặt tự nhiên mỉm cười, cô cực kỳ thích cái cảm giác này, hoàn toàn như là đang nằm mơ vậy, lúc trước cũng chưa từng nghĩ sẽ có cuộc sống như thế.
Tất cả mọi thứ đều được Đỗ Hạ Hi chuẩn bị rất đầy đủ, thậm chí đến cái ly cũng được đổ đầy nước, một bàn chải mới toanh để lên trên đó. Tuy lúc trước cũng có ở qua khách sạn cao cấp, các dịch vụ đều rất tốt, nhưng cảm giác lại hoàn toàn không giống nhau.
"Dậy rồi à? Chị còn tính kêu em nữa chứ, đồ ăn sáng nấu xong hết rồi." Đỗ Hạ Hi bước ra khỏi nhà bếp, lau tay.
Sau khi đánh răng rửa mặt, Tây Môn cột đại tóc lên, còn ánh mắt của cô thì không rời khỏi Đỗ Hạ Hi giây phút nào, làm Đỗ Hạ Hi có chút bối rối, "Sao em cứ nhìn chị thế?" Cô lại sợ Tây Môn lại nói ra những lời nham nhở gì nữa.
Nhưng Tây Môn chỉ cười, không có nói chuyện, càng làm cho Đỗ Hạ Hi đỏ mặt hơn, "Chị đi lấy thức ăn..." Quay lưng vào nhà bếp.
Tây Môn mỉm cười thò đầu vào kêu lên, "Có cần em giúp không?"
"Không cần." Đỗ Hạ Hi liền từ chối, nếu để Tây Môn vào thì càng ngại hơn nữa.
Trên bàn ăn, một mặn một rau một canh, đơn giản nhưng lại nhìn rất ngon miệng, cho dù Tây Môn từng ăn món ngon đến cỡ nào đi nữa, khi thấy bữa cơm gia đình này thì vẫn thấy rất hợp khẩu vị, chắc do đây là hương vị gia đình.
Đỗ Hạ Hi thấy Tây Môn ăn rất là vui, bất giác mỉm cười, lúc trước trong nhà chỉ có một mình, hiếm khi nấu nhiều như vậy, ăn không hết thì lãng phí thức ăn, hơn nữa ăn một mình thì không có không khí gì hết, rất lạnh lẽo, chỉ muốn làm cái gì đó đơn giản ăn cho rồi để còn làm việc khác.
Lúc trước Đỗ Hạ Hi chưa từng cảm thấy ăn cơm ở nhà lại ấm cúng như vậy, cùng lắm thì chỉ sạch sẽ với thoải mái hơn bên ngoài chút thôi à, nhưng bây giờ lại có thêm một người rồi, nhà cũng trở nên náo nhiệt hơn, hèn chi ba mẹ cứ hối mình tìm bạn trai, ở một mình lâu rồi cứ tưởng sẽ không thích không khí náo nhiệt nữa chứ.
Ngủ một giấc ngon, ăn một bữa no, Tây Môn cảm thấy mình không còn thấy khó chịu nữa, không còn đau bụng kinh nữa.
Ăn xong cơm, Tây Môn muốn giúp Đỗ Hạ Hi thu dọn chén bát, kết quả là Đỗ Hạ Hi nói cô ấy tới tháng thì đừng nên làm gì nhiều, cứ chơi với con mèo là được. Tây Môn cảm thấy mình giống như là đang được bao dưỡng vậy...
Lần đầu tiên dạo một vòng quanh nhà Đỗ Hạ Hi, có thể thấy được chủ nhân ngôi nhà là người rất nghiêm khắc, tất cả mọi thứ đều rất chỉnh tề ngay ngắn, đặc biệt là cái kệ sách to lớn kia, chiếm một phần lớn trong phòng, giống như là thư viện vậy.
Tây Môn vốn cũng thích đọc sách liền tiện tay lấy đại một cuốn, nhưng toàn là sách nhân văn ký sự, vừa nhìn là biết phong cách của Đỗ Hạ Hi, nên đối với Tây Môn thì cảm thấy hơi vô vị.
Tây Môn cứ tưởng Đỗ Hạ Hi sẽ đọc những sách có liên quan đến chuyên môn của mình chứ, không ngờ cũng có rất nhiều thể loại, "Chị sao mua nhiều sách vậy? Có thời gian xem à?" Tây Môn suốt ngày 'lông bông', rảnh rỗi thì mới đọc sách, bác sĩ Đỗ bận rộn vậy mà có thời gian xem à.
Bởi vì nhà không có lớn lắm, cho nên Đỗ Hạ Hi trong nhà bếp cũng nghe được tiếng Tây Môn hỏi, "Lúc trước thường xuyên trực ở khoa ngoại, không có gì làm thì xem sách, còn bây giờ thì ở nhà nghỉ ngơi mới có thời gian xem."
Tây Môn tiếp tục xem các vật dụng trên kệ sách, sau đó thấy một tấm hình được bày trên một ô kệ, Đỗ Hạ Hi trong hình nhìn rất non nớt nhưng lại cười rất tươi, mái tóc buộc lại thành đuôi gà, ánh mắt so với bây giờ thay đổi rất nhiều.
Còn hai người đứng hai bên thì đều mặc cảnh phục, trong đó có Thạch Nam, còn người kia thì chưa gặp qua, chỉ là khuôn mặt soái khí đó với cảnh tượng máu me trong ký ức Tây Môn đột nhiên chồng lên nhau.
Không biết từ lúc nào mà Đỗ Hạ Hi đã đi đến phía sau Tây Môn, thấy cô ấy cầm tấm hình thì lấy tay chỉ vào người đó, "Anh ta tên là Đoạn Huyên, là bạn tốt nhất chơi thân từ nhỏ đến lớn của chị." Đỗ Hạ Hi kể lại những chuyện xưa, đó là khoảng thời gian cô vui vẻ nhất, là tình bạn trân trọng nhất, "Chỉ là, nhiều năm trước trong một lần làm nhiều vụ thì bị mất tích rồi, cho đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy được." Nói đến sau này thì tâm trạng Đỗ Hạ Hi cũng nặng nề xuống, dù sao đây cũng là một khúc mắc trong lòng cô.
Nhè nhẹ sờ vào khung hình, những chuyện xưa như những thước phim hiện ra trước mắt, chớp mắt mà đã nhiều năm như vậy rồi, "Cho dù kết quả có như thế nào... thì chị cũng hy vọng tìm thấy anh ta..."
Tây Môn chỉ cảm thấy mình như rớt từ thiên đàng xuống địa ngục vậy, toàn thân run rẩy, căng thẳng đến trái tim đập nhanh dữ dội, vận mệnh giữa cô và Đỗ Hạ Hi có một mối liên kết thật đáng sợ, thậm chí cứ tưởng đây là trò đùa của ông trời nữa chứ.
Tại sao lại là anh ta? Tại sao anh ta lại là thanh mai trúc mã của Đỗ Hạ Hi! Cho dù Đỗ Hạ Hi không để tâm mình đã từng giết hai người kia, còn anh ta thì sao?! Mình giải thích sao bây giờ?
Đỗ Hạ Hi đặt bức hình trở về kệ sách, quay đầu lại thì thấy Tây Môn lúc nãy vẫn còn tốt lắm mà, sao giờ sắc mặt trắng bệch, dường như không còn chút máu nào hết, "Sao vậy? Không khỏe chỗ nào?" Giơ tay qua tính sờ trán Tây Môn, nhưng lại bị Tây Môn nắm lại, nắm mạnh tới nỗi cảm thấy đau.
Tây Môn run rẩy ngước mắt lên, đụng phải ánh mắt khó hiểu của Đỗ Hạ Hi, do dự một hồi, Tây Môn cũng không có nói ra được, cho dù là có bao nhiêu lý do đi nữa, thì nghiêm khắc mà nói người đó quả thật là chết trong tay mình, cho dù có cố gắng giải thích thì cô ấy có tin không?
Đỗ Hạ Hi thấy Tây Môn đột nhiên khác thường, trực giác nói cho cô biết, giữa bọn họ chắc sẽ có một biến cố, nhưng lại không đoán ra được gì.bg-ssp-{height:px}
Hai người cứ như thế qua một hồi lâu, Tây Môn mở miệng, run rẩy nói, "Nếu... em nói nếu như... anh ta chết trong tay của em... nhưng đó không phải là ý muốn của em....em..."
Tây Môn giải thích không có suôn sẻ cho lắm, Đỗ Hạ Hi nghe xong giật mình ra sức rút tay lại, kinh ngạc nhìn Tây Môn, cô ta rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện giấu mình đây.
Trong giây phút đó, Đỗ Hạ Hi sợ, không phải là sợ Tây Môn sẽ làm tổn thương mình, mà là sợ sau khi biết mọi chuyện thì mình có còn thích cô ta giống như trước không nữa, có nhiều chuyện không phải nói không để tâm thì sẽ không để tâm thật, đó là người bạn chơi thân từ nhỏ tới lớn của mình mà!
"Tại sao..." Đỗ Hạ Hi chỉ mở miệng hỏi được hai chữ.
"Thật ra..." Lời giải thích đó cuối cùng lại bị kẹt trong miệng của Tây Môn, lúc nãy cô thấy Đỗ Hạ Hi thật sự rất kinh sợ, bi thương, nhưng hơn hết đó là đau lòng.
Hai người hiện giờ chỉ cách nhau một bước chân, nhưng khoảng cách thật sự của bọn họ lại cách nhau cả một quá khứ, đó là việc mà cô không thể thay đổi, cũng là nổi tiếc nuối không thể nào bù đắp được.
"Xin lỗi." Khi thấy Đỗ Hạ Hi cắn chặt môi kiềm nén nước mắt thì Tây Môn lòng đau như cắt, đó là sự đau khổ mà cô chưa từng trải qua, đau hơn nhiều so với vết thương trên thể xác mà lúc trước cô đã từng chịu, đau hơn cái chết nữa.
Đỗ Hạ Hi đứng không vững nữa, ngồi vào cái ghế bên cạnh bàn, cho dù cái chết của Đoạn Huyên không phải là do Tây Môn cố ý, nhưng cô cũng không thể nào giống như hôm qua không hề do dự đứng về phía Tây Môn.
"Chị muốn được yên tĩnh một mình..." Đỗ Hạ Hi không kiềm nén được nước mắt nữa rồi, nếu cứ không tìm được thi thể của bạn thân thì còn cho cô một tia hy vọng, nhưng hiện giờ Tây Môn lại đích thân bóp nát cái hy vọng đó của mình.
Tại sao lại là cô ta? Tại sao lại là anh ta!
Tây Môn rút lại bàn tay đang tính an ủi, thất thần nhìn một hồi, rồi quay lưng ra khỏi phòng, mũi có chút chua xót, không biết bao lâu rồi mình chưa từng khóc qua, dường như là đã quên đi cái cảm giác đó rồi.
Mệnh sát cô loan, đó là số mệnh của mình, cho dù có vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát được, không ngờ mình lại khát khao sống một cuộc sống bình thường, thật là nực cười.
Tây Môn tự chế giễu mình, giấc mơ của cô bé lọ lem đã đến lúc phải tỉnh giấc rồi, đi tìm giấy viết, viết ra một địa chỉ, "Nếu em nhớ không nhầm thì anh ta ở đây." Đặt tờ giấy lên bàn ăn, Tây Môn lại nhìn về phía phòng đọc sách, không có ai đi ra hết, quay người lại, nắm chặt vạt áo, đẩy cửa ra ngoài.
Bên ngoài ánh nắng gay gắt, Tây Môn giơ tay che mắt lại, cuộc sống của bọn họ khác nhau một trời một vực, còn Đỗ Hạ Hi giống như là ánh nắng mặt trời với không tới, mình không thể nào đối mặt với cô ấy nữa rồi.
Bởi vì trong lòng có chuyện cho nên không chú ý đến bậc thang ở dưới chân, bước hụt chân suýt nữa té ngã, bắp chân cảm thấy hơi đau, Tây Môn khom người xoa xoa chỗ đau đó.
Năm đó, lần thứ ba chạy trốn, cô đã bất chấp tất cả rồi, nếu mà có chết thì cũng là một sự giải thoát, liền 'phi thân' nhảy từ cửa sổ tầng xuống, chắc là chưa tới số nên cô ngã vào mái che ở tầng dưới rồi mới té xuống đất.
Nghe được tiếng xương gãy, nhưng cô không còn màng tới đau đớn nữa, vất vả đứng dậy, dùng cả tay và chân cố gắng chạy, cũng không có thời gian để ngoáy đầu lại nhìn xem có ai đuổi theo không.
Đêm khuya, trời vừa mới mưa xong nên không khí rất lạnh và ẩm ướt, mỗi lần di chuyển một bước là cái chân bị thương tác động đến dây thần kinh của toàn thân, nhưng hiện giờ việc cô cần làm là chạy trốn.
Chắc là do đau quá nên cơ thể đã tê cứng, cô vịn vào lan can trên đường chạy thêm mấy chục mét nữa, dưới ánh đèn đường leo lét trong bóng tối, trên đường gần như không có bóng xe qua lại, đừng nói chi đến người.
Trên con đường yên tĩnh đó, bất kỳ tiếng động nào cũng được truyền đi xa hơn, động tĩnh ở đằng sau ngày càng gần. Trong lúc cô tuyệt vọng thì thấy dưới cái cây đối diện có một người đàn ông đang đứng đó, là người mà mình chưa từng gặp qua, ít ra thì không phải là người của bọn chúng, bất kể anh ta là tốt hay xấu thì cũng là tia hy vọng cuối cùng, cho dù là xấu thì cô cũng chỉ có thể chấp nhận số mệnh thôi.
"Cứu... cứu tôi với..." Cô dùng hết sức lực còn lại chạy bổ qua đó.
Người đàn ông kinh ngạc nhìn, giơ tay qua đỡ cô, "Xảy ra chuyện gì vậy?" Anh ta có chút cảnh giác nhìn về phía cô ấy chạy đến, không thấy có ai hết, lúc này mới nhỏ tiếng nói, "Đừng sợ, tôi là cảnh sát."
Cô ngẩng đầu lên chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt của anh ta thì thấy đằng sau có một người đàn ông đang từ từ tiến lại gần, "Cẩn thận" chưa kịp hét lên thì anh cảnh sát bị người ta từ đằng sau kẹp lấy cổ, vùng vẫy một hồi thì ngất xỉu.