Từ khi Lý Ngôn Tâm bị dẫn đi tới giờ cũng đã được mấy ngày rồi, nhưng bất luận sư thái hỏi thăm cỡ nào cũng chỉ nhận được đáp án là không rõ hoặc không biết.
"A di đà phật, cảm ơn cảnh sát Vương." Sư thái đứng dậy hành lễ, dù sao thì thị trấn này xa xôi vậy, người đã bị bắt đi thì không thể nào biết được tin tức của Lý Ngôn Tâm nữa.
Cảnh sát Vương cũng khách sáo đứng dậy hành lễ, dù gì thì Giác Nguyên sư thái cũng nổi tiếng, "Sư thái không cần khách sáo, chỉ là không biết Lý Ngôn Tâm đó là họ hàng gì của sư thái à? Sao sư thái lại quay tâm đến cô ta như thế."
"Cũng... không có quan hệ gì... chỉ là mấy ngày này cô ấy ở trong am, thấy cũng rất có duyên, hơn nữa nghe nói cô ấy bị vu oan, cho nên muốn biết kết quả đều tra như thế nào thôi." Giọng điệu sư thái vẫn cứ từ từ không nhanh không chậm, nhưng trong lòng cô lại sốt ruột muốn chết.
"Ồ, vậy à, nhưng mà nói thật, vụ án của cô ấy không đơn giản, tôi khuyên sư thái đừng nên dính đến cô ta nhiều. Vụ án ở Kinh Thành, cảnh sát quèn như bọn tôi không được tham gia đâu." Gần đây trong nội bộ bọn họ đang đồn là sắp có biến động mới, cũng không biết thật hay giả nữa, làm ai cũng lo lắng.
Sư thái thất vọng thở một hơi dài, cúi đầu xuống chuẩn bị rời khỏi, cảnh sát Vương làm việc ở đây cũng hơn năm rồi, rất cung kính những người ở Độ Tâm Tự, "Hay là sư thái hỏi mấy đồng chí ở trên nữa? Cục trưởng không phải là đến Độ Tâm Tự hai lần rồi sao, hai người chắc có quen biết?"
"Không có quen, anh có số điện thoại của ông ta không?" Sư thái nghe cảnh sát Vương nhắc nhở, lập tức lấy lại tinh thần, sao mình lại quên ông cục trưởng đó chứ.
"Sư thái đề cao tôi quá rồi, tôi làm sao mà có được số điện thoại của cục trưởng chứ." Cảnh sát Vương cười.
"Ồ, dù sao thì cũng cảm ơn anh." Sư thái thất vọng quay về, trên mạng cũng không có tin tức gì liên quan Lý Ngôn Tâm hết, gần đầy cũng không thấy quan chức cấp cao nào bị giáng chức, tình hình không được lạc quan cho lắm.
Mưa cứ rơi liên tục, lạnh đến thấu xương, thời tiết như vậy, chả có ai muốn ra cửa, "Sư thái, lại đi ra ngoài làm nghi thức nữa à? Vết thương trên mặt sư thái vẫn chưa khỏi mà." Tiểu ni cô thấy sư thái thu dọn hành lý, giống như sắp đi xa vậy.
"Ta phải đến thành phố một chuyến, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho ta." Sư thái chỉ thu dọn một ít vật dùng hàng ngày, không có đem nhiều quần áo.
Tiểu ni cô thấy sư thái mặt đầy tâm sự, chắc sẽ không nói cho mình biết đi đâu đâu, cho nên cũng không có hỏi thêm, "Vậy sư thái đi đường cẩn thận."
Khi đến thành phố khó khăn lắm mới hỏi ra được chỗ ở của cục trưởng, nhưng bảo vệ lại không cho vào.
"Cục trưởng quen biết tôi mà, anh vào thông báo một tiếng là ông ta biết à."
"Tôi nói tiểu ni cô này, cô đến cục trưởng bọn tôi họ gì tên gì cũng không biết, lại còn dám nói cục trưởng quen biết cô? Tôi nói cô biết, mỗi ngày có rất nhiều người muốn gặp cục trưởng, xếp hàng dài dài tới tận ngoại ô luôn đó." bảo vệ bị sư thái đeo bám nên có chút bực mình.
"Anh châm chước xíu đi, lần này tôi có chuyện thật mà."
"Cô xem bên ngoài kìa, có ai mà không phải là có chuyện đâu, có ai được vào đây đâu? Cô đừng có làm khó tôi, ảnh hưởng đến công việc của tôi, có chuyện gì thì lấy thư giới thiệu tới đi." Bảo vệ xua xua sư thái, không cho cô vào trong nửa bước.
Sư thái nhìn đám người bên ngoài, có người khóc than kêu oan, có người cầm băng rôn kêu cục trưởng 'trả lại công lý', nhưng mấy người đó cũng bị đuổi đi, cuối cùng sư thái đứng bên ngoài hàng rào thở dài.
Tuy không phải là thành phố cấp tỉnh, nhưng dù sao cũng là thành phố, phồn vinh náo nhiệt hơn thị trấn rất nhiều, lại gặp ngay ngày nghỉ, xe cộ cứ nườm nượp trên đường, mấy người đi đường cũng hiếu kỳ nhìn sư thái.
Cũgn không phải là lần đầu ra cửa, sư thái cũng đã quen bị nhìn như vậy rồi, khom người phủi phủi bậc cầu thang chỗ hàng rào, sau đó ngồi xuống.
Cây cối bên đường cũng bắt đầu đơm hoa, ánh nắng mặt trời buổi trưa cuối cùng cũng có chút ấm áp, sư thái lấy trong túi ra một ít thức ăn và nước, ăn từng ngụm nhỏ.
Tự nhiên chạy đến cục cảnh sát như vậy, sư thái cũng cảm thấy không thể tin được, trước giờ cô chưa bao giờ làm việc thiếu suy nghĩ như vậy, nhưng khi nghĩ tới người đó bị người ta hãm hại như vậy, cũng khó trách sẽ tức giận.
Sư thái ngồi niệm kinh thầm, nhắm mắt tay lần tràng hạt, chỉ là tốc độ lại ngày càng nhanh, sư thái hơi cau mày lại, tại sao tâm lại không tịnh lại được nhỉ.
Mình như vậy rõ ràng là loạn vì tâm, khổ vì tình, niệm quá khứ, sợ tương lai, tất cả đều loạn hết rồi, chắc là bắt đầu từ lúc gặp được Lý Ngôn Tâm, ánh mắt sư thái không thể nào rời xa cô ta.
Chuỗi phật trên tay từ từ ngừng lại, sư thái mở mắt ra, có chút thất thần nhìn xâu chuỗi, bởi vì sử dụng thường xuyên nên rất bóng loáng, mình với Lý Ngôn Tâm không có xảy ra chuyện gì hết, tại sao trái tim lại bị cô ta chiếm cứ mất rồi, tại sao lại vậy.
"Vị tiểu sư phụ này, cô chiếm chỗ của ta rồi." Bên cạnh đột nhiên có tiếng của một ông lão.
Sư thái ngẩng đầu lên nhìn, một ông lão quần áo rách rưới còng lưng đứng đó, tay còn cầm một cái bát bị mẻ, thì ra là một lão ăn xin.
"A di đà phật." Sư thái đứng dậy nhường lại chỗ, không ngờ tới chỗ này mà cũng là của người ta nữa.
Lão ăn xin lấy một tấm thảm trải trên đấy, rồi dựa vào hàng rào ngủ, sư thái đổi chỗ ngồi bên cạnh, tiếp tục ăn, nhưng trong lòng có tâm sự nên ăn cũng không có mùi vị gì.
Lão ăn mày liếc nhìn sư thái, rồi tự mình lẩm bẩm, "Đám người này không biết dùng đầu suy nghĩ, cục trưởng người ra chắc chắn là phải đi cửa sau rồi." Nói xong, thấy có người đi ngang trước mặt, liền run rẩy cầm cái bát, sau đó nghe được tiếng đồng tiền leng keng.
Sư thái bỗng nhiên tỉnh ngộ, nếu cô đợi ở cửa sau thì chắc cục trưởng sẽ nhìn ra được mình, "Cám ơn ông lão chỉ bảo." Sư thái lấy ra một tờ tiền rồi hai tay cung kính đưa cho ông lão, sau đó cầm hành lý chạy về phía cửa sau.
Nhưng chưa tới được cửa sau thì từ xa đã thấy cũng có nhiều người vây quanh đấy, xem ra người ta cũng nghĩ ra được ra điểm này rồi.
Một chiếc xe màu đen từ trong chạy ra, đám người liền chạy tới, sư thái thân cô sức yếu bị mấy cái băng rôn che lại, đến cái xe cũng không chạm được.
Buổi chiều cứ như thế trôi qua, sư thái chỉ còn cách đứng trong đám người đó nhìn vào trong, nhưng hoàn toàn không thấy được gì, cuối cùng cũng không công mà về, dù gì thì cô cũng không thể cứ đợi trước cửa hoài được.
Sư thái thất vọng quay về Độ Tâm Tự, cả người đều không có tinh thần, liên tục mấy ngày đều chỉ biết thở dài, làm các tiểu ni cô bắt đầu đoán bậy, "Có phải sư thái thất tình không?"
"Bậy bạ! Sư thái có yêu ai đâu mà thất tình, chắc là giá cổ phiếu rớt giá rồi."
"Ai nói, sư thái có chơi cổ phiếu đâu, cái này ta biết."
"Hứ, ngươi thì biết cái gì?" Hai tiểu ni cô cầm chổi đứng ở hậu viện bắt đầu cãi nhau.bg-ssp-{height:px}
Vừa đúng lúc sư thái đi ngang qua, nếu như là thường ngày thì mắng cho một trận, còn bây giờ làm gì cũng không có tinh thần, giống như là cuộc sống thiếu đi một thứ gì đó.
Sư thái chỉ nhìn bọn họ, hai người liền cúi đầu cầm chổi quét, "Hàizzz...." Sư thái cũng không biết tại sao mình lại thở dài nữa.
Sư thái chưa bước vào phòng thì từ xa đã có người kêu, "Sư thái! Sư thái... lần này có chuyện thật rồi!"
Sư thái xoa thái dương huyệt, cau mày lại nhìn tiểu ni cô đang đỏ mặt do chạy, "Lại gì nữa? Ngươi thất tình à? Hay là cổ phiếu rớt giá?"
"Lần này tháo dỡ thiệt rồi! Sư thái mau đi xem xem." Tiểu ni cô thở hổn hển.
"Lại tháo dỡ?" Sư thái bán tín bán nghi đi ra ngoài, trong lòng nghĩ không lẽ có người lại đến kiếm chuyện à?
Khi sư thái thấy người đứng trước cửa thì bắt đầu căng thẳng, lần này là người của chính phủ thiệt rồi, cô nhận ra một trong hai người đó.
"A di đà phật..." Sư thái càng lúc càng bất an.
"Giác Nguyên sư thái, lâu rồi không gặp~" Một trong hai người quen biết sư thái, nên cũng khách sáo, nói cả buổi cũng chưa vào vấn đề chính.
"Nghe nói sẽ tháo dỡ? Xảy ra chuyện gì vậy? Độ Tâm Tự ở trên núi cao, cách thị trấn xa như vậy, sao lại bị tháo dỡ được?" Sư thái nghi ngờ hỏi.
"À, gần đây có nhà đầu tư đến phát triển khu du lịch, ông chủ đó nói muốn xây sơn trang, ngắm trúng ngọn núi này." Người này nói chuyện cũng khách sáo, mặt vẫn cứ mỉm cười.
Nhưng có tiểu ni cô xung quanh nghe nói vậy liền ồn ào lên, "Sao có thể nói tháo là tháo được chứ!"
"Yên tâm, mọi người đừng lo, sẽ có tiền bồi thường mà~ Nếu Giác Nguyên sư thái thích thì có thể xây thêm , cái Độ Tâm Tự cũng được nữa, ông chủ này cũng ra tay hào phóng lắm, hơn nữa việc này tốt cho thị trấn chúng ta mà, đúng không? Sư thái nghĩ sao?" Lời này nói ra, cả điện đều im lặng, mấy tiểu ni cô nhìn nhau rồi quay ra nhìn sư thái.
Sư thái tay lần tràng hạt ngày càng nhanh, không ngờ thoát khỏi đám người kia cũng không thoát khỏi bị tháo dỡ, "Nếu bọn họ muốn xây sơn trang, có thể không động vào kiến trúc ở đây không, hoặc chỉ cần sửa chữa vài chỗ..."
"Giác Nguyên sư thái, người ta có quy hoạch cụ thể, muốn xây dựng khách sạn sao, chỗ của sư thái..." Người đó ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, do lâu năm không có tu sửa, nước sơn đều bong tróc hết, "Chắc chắn là phải xây lại hết rồi."
"Nhưng còn tượng phật..." Mấy thứ quý giá có thể đem đi, nhưng mấy tượng phật to lớn thì không thể nào rồi, nếu phải phá hủy thì thật đáng tiếc.
"Giác Nguyên sư thái, tôi biết mọi người đều thành tâm hướng phật, tôi nói mấy lời này có thể không thỏa đáng, nhưng sự thật mà nói thì số tiền này người bình thường kiếm cả đời cũng không có đâu." Người đó cũng biết sư thái thường hay xuống núi làm lễ kiếm chút tiền hương quả, cho nên khẳng định không phải là người tu hành thuần túy, do đó tiếp tục nói, "Tuổi trẻ thì nên lấy số tiền đó làm việc mình thích có phải tốt hơn không, lãng phí tuổi thanh xuân ở chốn phật môn này, sau này có hối hận cũng không kịp."
Mấy năm gần đây do cũng có tiếp xúc với thế giới bên ngoài, mấy tiểu ni cô nghe ông ta nói vậy cũng có chút động lòng, toàn bộ đều do dự nhìn sư thái.
Sư thái ngẩng đầu lên nhìn đại điện, cô đã sống năm ở đây, cô còn nhớ rất rõ những chuyện hồi xưa, phật thì vẫn còn đó, nhưng người thì đã thay đổi hết rồi, đa số đều không chịu nỗi cuộc sống khô khan ở đây.
Đã từng có nhiều lần, sư thái có ý định hoàn tục, thế giới bên ngoài lớn như vậy, mà chỉ nhốt mình tại đây thì cũng khó tránh khỏi có chút hối hận.
Nhưng khi tới giờ phút này, sư thái quả thật không nỡ rời khỏi nơi có vô số kỷ niệm này, đây là nhà cô, cho dù đi đến bao xa nữa thì cũng sẽ quay về đây.
"Cho tôi thời gian suy nghĩ... cho dù có tháo dỡ thì cũng phải sắp xếp ổn thỏa cho tượng phật này, nghe sư phụ tôi nói, mấy tượng phật này đều có lịch sử lâu năm."
"Tất nhiên rồi, ai mà muốn tạo nghiệt dám tùy tiện đập tượng phật chứ, sẽ bị báo ứng đó!" Thấy sư thái có chút động lòng nên tiếp tục nói, "Giác Nguyên sư thái phải suy nghĩ mau mau lên đó, trong vòng tháng phải tháo dỡ xong, hợp đồng cũng đã ký hết rồi."
"Nếu bọn tôi từ chối dọn đi thì sao?" Sư thái đột nhiên hỏi người đó.
"Hả?... từ chối?" Người này cũng không ngờ tới sư thái sẽ có ý định từ chối, ông ta có chút bối rối nhìn người bên cạnh.
Người bên cạnh mặt vest đen, vừa nhìn là biết không phải người ở đây, sư thái đoán chắc là bên nhà đầu tư.
Người đó haha cười, "Tuy bọn tôi hy vọng sẽ tháo dỡ trong hòa bình, nếu sư thái cứ cố chấp như vậy thì còn cách cưỡng chế tháo dỡ thôi."
Sư thái chỉ nhìn bọn họ, không có lên tiếng, ngập ngừng rồi gật đầu, mấy người đó cũng không có dây dưa nhiều, nói xong rồi rời khỏi.
"Sư thái! Sư thái! Chúng ta bị bọn họ đuổi đi thật hả?"
"Không phải là đuổi đi, người ta cũng đã nói rồi mà, tháo dỡ theo pháp luật."
"Vậy rồi chúng ta đi đâu? Em... không muốn về nhà."
"Em cũng cảm thấy ở đây tốt lắm."
"Mấy đứa đừng có ồn nữa, nghe coi sư thái quyết định sao!"
"Đúng đúng, sư thái, người nói gì đi chứ?" Mấy tiểu ni cô ồn ào xong quay qua nhìn sư thái.
"Kêu tất cả mọi người đến đại điện." Sư thái hai tay nắm ở đằng trước, nhẹ giọng nói.