Ban mai,
Ánh hừng đông rực rỡ xuất hiện nơi chân trời mang tới nguồn năng lượng mới mẻ và tràn đầy sức sống cho vạn vật.
Như thường lệ, Lý Đông đã dậy từ sớm và ra bãi cỏ ven hồ trong khuôn viên biệt thự tập luyện.
Xung quanh hắn, tại những vị trí có khoảng cách phù hợp, thấp thoáng những bóng vệ sĩ đang chia nhau trấn giữ để đảm bảo không một ai hoặc vật thể nào có thể tiếp cận tới khu vực của Lý Đông. Những người vệ sĩ đã quá quen thuộc với hình ảnh của vị chủ tịch trẻ vào mỗi sớm mai này, theo đó ban đầu nhìn những động tác thư thái, chậm rãi như đang đánh Thái Cực Quyền của Lý Đông bọn họ cũng chỉ xem như hắn đang tập một một môn dưỡng sinh nào đó. Có điều, nhìn lâu thành biết, càng quan sát nhiều hơn, bọn họ lại phát hiện ra những động tác lặp đi lặp lại dường như có chút tẻ nhạt này thực ra lại rất uyển chuyển và mang một thần vận nào đó rất khó lý giải.
Đinh Dũng, trên tư cách là vệ sĩ thiếp thân của Lý Đông nên được đứng ở khoảng cách gần nhất. Do đó, hắn cũng là người thể ngộ được nhiều nhất những điều kỳ lạ trong bài tập của Lý Đông. Không cần phải quá để ý, Đinh Dũng cũng dễ dàng phát hiện ra rằng tại mỗi lúc Lý Đông tập luyện, nhất là trong bài thiền định thì dường như luôn có một luồng năng lượng tươi mát và tường hòa tỏa ra không gian xung quanh khiến vạn vật bị thu hút tới gần. Dễ thấy nhất chính là hình ảnh đàn thỏ hoang vốn luôn nhút nhát lại có thể chạy tới vây quanh Lý Đông mà nhởn nhơ gặm cỏ. Tận mắt gặp tình cảnh này khiến cho Đinh Dũng đôi lúc có cảm giác Lý Đông kỳ bí giống như một thần nhân vậy.
Vào lúc này, cũng như mọi ngày, sau khi đả tọa được gần một tiếng rưỡi, Lý Đông mới kết thúc bài tập và đứng lên thu công, Đinh Dũng thấy vậy vội vàng tiến tới đưa cho hắn một chai nước lọc.
Lý Đông đưa tay đón lấy sau đó ừng ực uống vào từng ngụm lớn như sắp chết khát. Hắn cũng không hiểu rõ lắm lý do vì sao mà cứ sau mỗi buổi tập công, bản thân đều cảm thấy miệng lưỡi khô khốc. Suy nghĩ mãi không tìm ra nguyên nhân Lý Đông cũng chỉ đành phán đoán có lẽ đây là một hiệu ứng phụ của việc hấp thu cao năng lượng vi tế từ hư không mới khiến cơ thể có phản ứng kỳ lạ như vậy.
Chăm chú nhìn và đợi Lý Đông uống xong, Đinh Dũng mới đưa trả điện thoại cho hắn đồng thời thông báo:
- Chủ tịch, lúc nãy điện thoại chỉ tới một tin nhắn, ngoài ra thì không có cuộc gọi nào phát sinh trong lúc chủ tịch luyện tập.
- Uhm… tôi biết rồi! Cảm ơn Anh!
Lý Đông gật gù cầm lại điện thoại. Sau khi bấm mở tin và kiểm tra một chút, hắn khẽ nhếch nhếch miệng mỉm cười, tin nhắn này là báo một chuyện tốt đẹp vừa mới được hoàn thành.
Sở dĩ nói là như vậy chính là bởi tin nhắn Lý Đông nhận được là tới từ Liệt Ưng. Theo đó tên này đã thông báo thu hồi được số tiền mà Lý Đông giao phó, thậm chí còn vượt mức yêu cầu nhiều lần. Số tiền này ngay lập tức cũng đã được phân tán theo kế hoạch từ trước đảm bảo không ai có thể lần ra. Theo đó ngay khi nổi lên tài khoản, tại phía bên kia Dalton và nhóm của hắn nhận được tin báo Có của ngân hàng sẽ lập tức thao tác chia nhỏ để luân chuyển qua một loạt các công ty hoặc tổ chức tài chính trung gian trước khi hội tụ trở lại vào tài khoản mà Lý Đông dành riêng cho phát triển cứ điểm đảo Similo. Bằng cách thức này, Lý Đông có thể hoàn toàn bảo mật được đường đi các dòng tài chính để tài trợ cho kế hoạch tối mật của mình. Nói cách khác đây chính là biện pháp rửa tiền thường thấy mà các tổ chức tội phạm hay mafia kinh tế thường áp dụng vô cùng hiểu quả. Nói nghe thì đơn giản như vậy nhưng thực tế thì để làm được tới mức kín kẽ thì mức độ tinh vi phức tạp trong đó thì không phải người bình thường là có thể biết được.
Số tiền này, Lý Đông sẽ không thể chiếm làm của riêng, hắn sẽ phải trích lại một phần để trả lại cho công ty của cha Đình Hương. Nói là trả nhưng đương nhiên Lý Đông cũng không phải là rút tiền từ nước ngoài về mà sẽ trực tiếp huy động từ nguồn tài chính của công ty mẹ, một tỷ USD có thể là lớn chứ vài chục triệu USD đối với Kỷ nguyên mới bây giờ không phải là cái gì đáng cân nhắc quá cả.
Tiền thì sẽ phải trả, có điều nên dùng biện pháp nào để khiến Đình Tùng không nảy sinh nghi ngờ cũng là điều Lý Đông cần phải tính tới. Thử nghĩ lại mà xem, nếu tự dưng hắn bỗng nhiên ngang trời xuất hiện rồi cầm một chi phiếu khổng lồ đưa cho Đình Tùng để người này giải quyết khó khăn thì sẽ cần phải giải thích làm sao đây? Chẳng lẽ lại công khai thân phận đồng thời thừa nhận là hắn là vì không muốn Đình Hương vì giúp cha mà phải chịu oan chịu uổng hi sinh thân mình? Mà nếu Lý Đông dám làm như vậy thì câu hỏi tiếp theo hắn sẽ phải trả lời chính là mối quan hệ của hắn và Đình Hương là như thế nào mà hắn phải làm ra chuyện như vậy?
Những vấn đề đau đầu này chắc chắn là Lý Đông không muốn gặp phải, do vậy cần tìm một cách khác vẹn toàn vừa không cần phải tiết lộ bản thân trước mặt cha con Đình Hương vừa có thể hoàn trả lại cho Đình Tùng số tiền đã mất.
Thành thật mà nói, cho đến hiện tại Lý Đông cũng chưa nghĩ ra cách nào thấu đáo để giải quyết rốt ráo sự vụ này. Hắn nhăn mày suy nghĩ tìm đối sách, tuy vậy sau một lúc, Lý Đông phát hiện ra có vẻ bản thân dù có suy nghĩ nát óc thì cũng chưa thể tìm ra được phương thức khả thi, do đó hắn mới nảy sinh ra ý tưởng nhờ cậy tới người khác. Lý Đông nhớ tới một người, trong chuyện này không ai thích hợp hơn nàng để làm quân sư cố vấn. Biết đâu người này lại có thể tư vấn cho hắn cách nào đó tốt hơn thì sao, dù sao chẳng phải vẫn có câu ba ông thợ da hơn ông Gia Cát sao?
Nghĩ là làm, Lý Đông mở lại điện thoại, soạn nhanh một tin nhắn gửi đi rồi ngồi xuống chiếc ghế ngoài trời gần đó chờ đợi.
Bẵng đi vài phút thấy không có tin nhắn phản hồi, Lý Đông mới ngước mắt nhìn về phía mặt trời rồi khẽ lắc đầu cười khổ. Hắn hiểu ra rằng có lẽ không phải ai cũng như hắn có thể dậy sớm như vậy, nếu hắn đoán không lầm thì cô nàng này cũng giống như nhiều cô gái xinh đẹp khác, hẳn cũng đang nằm dài trên giường mà ôm gối ngủ nướng rồi đây.
Nghĩ tới đây, Lý Đông đành cất lại điện thoại vào túi rồi tản bộ trở lại biệt thự, hắn muốn tắm rửa, ăn sáng để còn tới trường bởi vì hôm nay hắn là còn có tiết học. Nói là vậy nhưng khi Lý Đông vừa từ trong phòng tắm bước ra thì bất ngờ nhận được điện thoại. Liếc nhìn tên chủ nhân cuộc gọi trên màn hình, Lý Đông hơi có chút ngạc nhiên nhưng vẫn bấm nhận máy rồi lên tiếng chào hỏi trước:
- Chị Thủy Tiên, buổi sáng tốt lành!
Khác với suy nghĩ của Lý Đông, đầu dây bên kia không hề vang lên tiếng trả lời với giọng điệu lười biếng ngái ngủ mà thay vào đó là một giọng nói rất êm ái vui tươi:
- Hi hi, ngày mới vui vẻ! Uhm… Lý Đông, chị mới chạy thể dục về nên giờ mới cầm tới điện thoại và thấy được tin nhắn của em.
Lý Đông có chút xấu hổ vì nghĩ xấu người khác buột miệng lên tiếng:
- Ồ vậy à, vậy mà em cứ tưởng…
Lý Đông không nói hết câu nhưng Thủy Tiên lại hiểu ý hắn là gì, theo đó nàng cười khúc khích rồi nói:
- Tưởng chị ngủ nướng chứ gì?
Lý Đông cười rộ lên rồi tìm lý do bao biện:
- Ha ha… thì ý là như thế, chẳng phải mọi cô gái đều nói ngủ nướng mới đẹp da sao?
- À… ra là em suy luận như vậy nhưng chị không có ngủ nướng nha. Sáng nào chị cũng phải dậy sớm chạy vài vòng quanh khu phố thì mới yên tâm được.
- Chăm chỉ vậy?
- Hi hi… đương nhiên! Theo em giữa mập và xấu da chị nên lựa chọn cái nào đây? Cái nào thì dễ che dấu đi hơn?
Lý Đông nghe xong câu hỏi thì cảm thấy to cả đầu, cái này là thử thách trí thông minh của hắn nha, hắn mà trả lời không khéo có khi lại khiến người nghe lầm tưởng hắn chê bôi gì thì hỏng. Do vậy, mấp máy suy nghĩ một chút, Lý Đông mới trả lời:
- Uhm… triết học làm gì có cặp phạm trù đối lập này mà chị hỏi thế. Em thấy chúng đâu có liên quan gì nhau chứ, chẳng phải chị không mập và da dẻ vẫn đẹp đó thôi.
Đầy dây bên kia lại vang lên tiếng cười, sau đó là một giọng nói hài lòng:
- Uhm, Lý Đông, em rất biết cách nói chuyện đấy. Được rồi, thế hẹn chị hôm nay có việc gì vậy?
Thấy Thủy Tiên đã nhắc tới vấn đề chính, Lý Đông cũng nghiêm túc trở lại, theo đó hắn nói:
- Em đã lấy lại được tiền cho Chú Đình Tùng!
Thủy Tiên nghe xong lập tức lên tiếng thỏ thẻ hỏi:
- Thật sao? Nhanh như vậy?
Lý Đông khẳng định:
- Thật %, thật như chính em đang đứng đây nói chuyện với chị lúc này vậy. Có điều tiền hiện tại vẫn đang được gửi tại nhà băng ở nước ngoài.
- Nhưng em lấy đâu ra năng lực lớn như vậy?
- Uhm… chuyện này có liên quan đến nhiều vấn đề phức tạp khác nên hiện tại em chưa nói rõ với chị được. Thông cảm nhé!
Lại nghe thấy Lý Đông nói kiểu này, Thủy Tiên có chút hụt hẫng vì không giải tỏa được nỗi tò mò to lớn của mình, tuy vậy nàng vẫn tỏ ra rộng lượng:
- Không sao! Nếu đó là bí mật cá nhân của em thì chị hiểu được mà. Có điều em làm chị quá bất ngờ rồi đấy. Uhm… vậy bây giờ em tính xử lý số tiền đó như thế nào?
Lý Đông mỉm cười:
- Đương nhiên là chuyển trả lại cho cha Đình Hương rồi. Có điều là em chưa nghĩ ra cách nào để hoàn trả lại mà không làm phát sinh thêm nhiều nghi ngờ và rắc rối đây.
Hiểu được những nghi ngại của Lý Đông, Thủy Tiên mỉm cười trêu chọc:
- Có gì mà phải suy nghĩ nhiều thế. Cứ mang chi phiếu đến xem như quà cưới dạm ngõ thôi.
Lý Đông nghe xong có chút hoang mang, vội vàng phản đối:
- Không được, đừng nói em với Đình Hương chỉ là bạn bè, nếu giữa bọn em là có gì đó thật em làm ZJWEEI như vậy thì biết giải thích ra sao về số tiền này.
- Thì em cứ nói là mọi người không cần quan tâm, đó là chuyện riêng của em thôi.
Biết là Thủy Tiên đang có ý nói móc mình, Lý Đông cười khổ:
- Thôi được rồi Chị Thủy Tiên. Chị đại nhân đại lượng nghĩ giùm cách cho em đi!
Thủy Tiên khó khăn trả lời:
- Trời ạ, ca này rắc rối nha. Sao lại có cả chuyện trả lại tiền cho người bị mấtmà cũng phức tạp như vậy chứ?
Lý Đông buông lời nịnh nọt:
- Ha ha… thì có khó mới mới phải nhờ tới bộ óc thông minh của chị chứ!
- Ha ha… được rồi! Em đã tin tưởng chị như vậy thì để chị tìm cách đã.
- Tốt rồi!
- Uhm… vậy có gì chiều gặp nhau nói chuyện cụ thể nha. Chị còn phải đi tắm rồi tới công ty đây, sáng nay có cuộc họp.
- À, được. Hẹn gặp lại Chị!
- Ừ, bye bye em!
Cuộc hội thoại tới đây thì chấm dứt. Lý Đông cúp máy rồi thong thả đi ra bàn ăn. Bây giờ hắn bỗng thấy nhẹ hết cả đầu, dù sao cũng đã có người đứng ra chịu trách nhiệm lo toan vụ này thì chẳng có lý do gì hắn phải động não suy nghĩ tìm tòi gì nữa.
Việc này, Lý Đông cũng không cảm thấy là hắn có chút gì lười biếng đơn giản theo hắn đây gọi là… phân công lao động xã hội… đúng, chính xác là phân công lao động xã hội. Việc khó khăn tốt nhất là hãy giao cho những người đủ tài năng lo liệu, phần hắn thì chỉ cần làm những việc vừa sức của mình mà thôi. Chẳng phải xã hội nên là như vậy sao?