Tại đầu dây bên này, cũng giống như Thủy Tiên, nghe xong địa chỉ, Lý Đông cúp máy sau đó bằng một thứ tốc độ như chớp giật, hắn tông cửa lao ra khỏi phòng rồi phi xuống lầu hét lớn với người cận vệ đang đứng canh gác ở đây:
- Đinh Dũng, gọi những ai có thể ngay lập tức đi theo tôi.
Đinh Dũng ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Lý Đông, chưa bao giờ hắn thấy vị chủ tịch của mình lại trở nên nóng giận và thất thố như vậy. Có điều phản ứng của hắn cũng rất nhanh, thấy Lý Đông đã phi ra tới cửa Đinh Dũng cũng tung người lao theo.
Ngay khi vừa ra đến sân trước biệt thự, Đinh Dũng hướng về những người vệ sĩ đang tuần sát ở đó ra lệnh:
- Tất cả các anh, đi theo tôi! Chủ tịch có việc gấp!
Nghe được hiệu lệnh, đám vệ sĩ vội vàng theo chân Đinh Dũng và Lý Đông chạy tới ga ra.
Tới nơi, Lý Đông dừng lại quay đầu nhìn Đinh Dũng nói:
- Đình Dũng, đưa chìa khóa xe cho tôi!
Nhìn bộ dạng nóng nảy của Lý Đông, Đinh Dũng sợ hắn đi đường xảy ra chuyện gì mới đề nghị:
- Chủ tịch, để tôi lái!
- Không cần, đưa đây mau lên!
Biết tình huống khẩn cấp, Đinh Dũng liền rút chìa khóa chiếc xe bọc thép Cadillac đưa cho vị chủ tịch của mình.
Lý Đông không nói thêm một lời liền bấm nút mở cửa, mau chóng ngồi vào ghế lái rồ ga lao đi.
Về phía Đinh Dũng cũng không dám chậm trễ dù chỉ một giây, theo đó hắn vội vàng leo lên một chiếc Hummer ngồi cùng đội cận vệ, theo đó một đoàn xe gồm năm chiếc xe hầm hố gầm rú nhấn ga lao đi, âm thanh động cơ làm chấn động cả không gian khiến lũ chim đang trú ngụ tại rừng thông gần đó hoảng sợ bay lên tháo chạy như vỡ tổ.
Có lẽ với nhiều người sẽ khá ngạc nhiên khi Lý Đông đã có trong tay một công ty ô tô điện nhưng cho tới hiện tại hắn vẫn còn cần phải sử dụng tới các xe bọc thép. Thực ra điều này cũng không có gì là khó hiểu bởi Toyota và Ô tô Việt Nhật đều không phải là các hãng mạnh về sản xuất xe bảo vệ cho các yếu nhân. Theo đó, Lý Đông chỉ có một chiếc SE-Car được dùng khi cần xuất hiện tạo hình ảnh trong một sự kiện nào đó của tập đoàn còn về cơ bản khi hắn cần di chuyển đường dài hoặc hoạt động ngoài phạm vi kiểm soát tuyệt đối của đội cận vệ thì đều phải dùng tới các loại xe hạng nặng chuyên nghiệp. Điều này cũng không gây ra ảnh hưởng gì tới hình ảnh của SE – Car khi công năng của nó chỉ là dòng xe dân dụng phục vụ việc đi lại sinh hoạt của khách hàng thông thường. Trong trường hợp khách hàng thực sự VIP thì vẫn cần phải sử dụng tới xe bảo vệ chuyên dụng, dễ thấy nhất chính là ngay cả nguyên thủ của các nước có nền công nghiệp ô tô phát triển vẫn có thể dùng xe của nước khác sản xuất, điều này hoàn toàn bình thường, không có gì là mâu thuẫn. Do vậy đội xe bảo an tại Đông gia Biệt thụ theo khuyến nghị của Giám đốc an ninh Đồng Thiết vẫn là được duy trì.
Lúc này, phòng trà Swing Lounge, trên lầu hai
Sau khi đặt Đình Hương nằm lên chiếc giường trong căn phòng đã được chuẩn bị trước, Thành Tú đuổi tên tên bồi bàn ra bên ngoài rồi khóa chặt cửa lại.
Hắn cũng không vội hành sự ngay mà chầm chậm tiến lại bên giường, nửa ngồi nửa quỳ đưa một tay vuốt ve gò má trắng muốt của Đình Hương, miệng ghé sát vào mặt nàng thì thào:
- Đình Hương, em thật quá ngây thơ! Anh yêu thích em như vậy thì sao anh có thể dễ dàng từ bỏ em được chứ. Ha ha… Em xinh đẹp nhưng lại chẳng hề thông minh chút nào! Thật nực cười, tại sao em có thể lựa chọn một tên mạt hạng như hắn mà lại không chọn anh kia chứ? Là tại sao? Tại sao hả? Em nói đi!
Nói xong, nhìn Đình Hương vẫn đang mê mệt không biết gì trên giường, Thành Tú lại cười gằn lên:
- Ha ha… Đình Hương, em cũng đừng trách anh. Anh làm điều này chỉ là bởi anh quá yêu em mà thôi… Anh thật muốn biết khi những tấm ảnh của hai ta được chuyển tới tay của thằng kia thì hắn sẽ như thế nào đây. Không phải sẽ giống như một con thú hoang cuồng dại lên vì ghen tức chứ? Ha ha
Thành Tú vừa nói vừa bắt đầu đưa tay cởi dần trang phục của Đình Hương. Động tác của hắn từ tốn chậm chạp không quá thô lỗ, có lẽ cũng bởi trong lòng vốn là đang bất an.
Việc làm này của Thành Tú hôm nay thực chất cũng là do Trần Khanh sắp xếp và lên kế hoạch, hắn cũng chỉ là người bị động thực hiện và làm theo mà thôi. Theo đó, sau khi chuốc thuốc mê và ân ái với Đình Hương, Thành Tú sẽ chụp lại những bức hình này để vừa uy hiếp nàng, vừa khiến cho tình địch của hắn trở nên điên loạn. Như Trần Khanh nói, tên kia sẽ không thể chịu được cảnh khi nhìn thấy bạn gái mình không một mảnh vải che thân ăn nằm với kẻ khác từ đó mà chia rẽ tình cảm hai người.
Thành Tú cũng không sợ sau sự vụ Đình Hương tố giác gì bởi hắn chỉ cần đe dọa nếu mình bị công an sờ gáy hắn sẽ cho người tung video và hình ảnh lên mạng khiến Đình Hương rơi vào tình cảnh thân bại danh liệt. Với một cô gái Việt thì điều này chẳng khác nào cái chết, rất khó mà vực dậy được. Hơn nữa những bức ảnh này sẽ được chụp ở các góc độ mà không thể nhìn thấy mặt Thành Tú, chủ yếu lấy hình của Đình Hương mà thôi. Thêm vào đó, Trần Khanh cũng cam kết xử lý gọn gàng dấu vết, không để cho Đình Hương có thể tìm ra được bất cứ bằng chứng gì để tố cáo Thành Tú.
Một mặt khác, Thành Tú cũng đã được Trần Khanh phân tích kỹ lưỡng, dù sao Đình Hương cũng không chấp nhận hắn, vậy thì làm việc này ít nhất cũng có thể chiếm hữu được nàng một thời gian thậm chí biết đâu Đình Hương vì không còn cách nào khác đành phải lấy hắn. Chính vì những điều kiện này, Thành Tú mới tặc lưỡi làm theo kế hoạch bỉ ổi này với Đình Hương.
Trong khi Thành Tú vốn tưởng đã chắc chắn thực hiện được âm mưu của mình thì lại không biết rằng một tai họa ngập trời đang tới với hắn và đồng bọn,
Ngoài đường, Lý Đông di chuyển với tốc độ cao khiến cho đội ngũ theo sau phải chắt lưỡi lắc đầu, lái xe đã phải sử dụng hết kỹ năng được đào tạo mói có thể không bị bỏ lại phía sau quá xa. Tây Hồ cũng là quận lớn nên đường xá khá thông thoáng và rộng rãi cộng với việc đoàn xe của Lý Đông đèn đuốc sáng trưng, động cơ gầm thét khiến người đi đường đều biết là có nhân vật quan trọng đang di chuyển do vậy đều chủ động tránh đường.
Khoảng cách từ Đông gia Biệt thự tới đường Đông Phong cũng không phải quá xa, chỉ gần hai cây số do vậy mất không tới vài phút thời gian, chiếc Cadillac đã phanh cháy bánh trước cổng Swing Lounge khiến người đi đường hoảng hốt rơi cả mắt.
Từ trên xem, Lý Đông xô cửa rồi như một con báo phi thân như chớp vào bên trong phòng trả trước sự bất lực của nhân viên soát vé. Đội ngũ bảo vệ thấy người tới đi xe sang nên liếc mắt nhìn nhau rồi cũng không dám đuổi theo. Bọn hắn đứng gác bên ngoài nên cơ hội tiếp xúc với xe sang không phải là ít, ánh mắt nói chung vẫn là có. Theo đó những ai có thể cầm lái dòng xe này thì đều không phải hạng bọn chũng có thể trêu trọc được, do vậy sau khi liếc mắt nhìn nhau, mấy người bảo vệ này cũng chỉ đứng im tại chỗ không dám lao ra ngăn cản mà chỉ cho một người chạy vào theo để xem xét tình hình.
Những tưởng bất ngờ chỉ có vậy, nhưng chỉ chưa tới chục giây thời gian sau, tình cảnh còn ấn tượng hơn lại diễn ra khi không biết từ đâu hai chiếc Hummer, hai chiếc Knigh XV với vóc dáng hầm hố nối đuôi nhau phanh lại trước cửa. Theo đó một loạt những người lạ mặt cao lớn trong trang phục áo thun đen, quần ống bó rầm rập nhảy xuống rồi ào ào chạy vào trong quán.
Lần này không cần phải đoán, mấy người bảo vệ cũng biết là sắp có chuyện lớn xảy ra rồi, có điều bọn họ thật dám đứng ra ngăn cản sao. Nói đùa, chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết những người này đều không phải dạng mà mấy tên bảo an nghiệp dư bọn họ có thể sánh được, nói không quá thì chỉ cần một người trong số họ cũng có thể hạ đo ván mấy người bảo an ở đây rồi nói gì đến còn đông người tới như vậy.