h đêm,
Vào giờ này, người đi lại cũng đã tương đối ít, trên quốc lộ C thi thoảng mới xuất hiện một vài chiếc xe tải chạy ngang qua. Quang cảnh vắng lặng tới mức lái xe có thể nghe rõ tiếng ràn rạt của bánh xe mài trên mặt đường.
Quân là một lái xe đường dài, lúc này anh ta cũng đang trên đường vận chuyển bánh kẹo từ xưởng sản xuất dưới Đà Nẵng lên giao cho các đại lý trên Gia Lai.
Đường vắng, lại chỉ đi có một mình nên không khí trong buồng lái có chút tẻ nhạt, gió mát bên ngoài lại lùa vào qua khung cửa nên hai mắt Quân thi thoảng muốn díp lại.
Khẽ lắc mạnh đầu để cho tâm trí tỉnh táo lại, Quân đưa tay định vặn to bản nhạc Rock & Roll đang phát thì bất ngờ phát hiện phía trước đường không biết ở đâu lại thình lình xuất hiện một thân cây gỗ.
Cảm thấy có gì đó bất thường, Quân từ từ cho xe chạy chậm lại, ánh mắt nhìn ngó xung quanh.
Xe dừng lại trước thân cây, sau một hồi ngồi im trên xe để quan sát, Quân nhận thấy hai bên vẫn là một mảnh vắng lặng thì khẽ cười nhạo bản thân đã thần hồn nát thần tính. Quân biết chặng đường này nối thông Tây Nguyên nên có rất nhiều xe chở gỗ qua lại, rất có thể một xe nào đó chạy qua đây làm rớt cũng nên.
Nghĩ là vậy, Quân mở cửa bước xuống xe. Hắn tiến lại trước khúc gỗ cúi xuống định đẩy dời khúc gỗ sang vệ đường thì bất ngờ từ bên bụi cỏ lau cao quá đầu người ven đường có mấy bóng người đồng loạt ào ào xông ra vây lấy Quân.
Mặc dù trời khá tối nhưng ánh sáng từ chiếc đèn pha ô tô cũng đủ cho Quân kịp thấy trên tay mấy người này đều cầm lăm lăm súng lục chĩa vào mình.
Trái tim Quân khẽ nhảy lên, hai chân như muốn nhũn ra, miệng lắp bắp hỏi:
- Các anh, các anh là ai?
Nghe Quân hỏi xong thì một trong số những kẻ mới tới dùng thứ tiếng Việt bập bẹ nói với hắn:
- Hừ… đừng chống cự và không ồn ào thì bọn tao sẽ không giết mày. Bọn tao chỉ muốn mượn xe của mày một chút thôi.
Biết đã gặp phải toán cướp nhưng an toàn tính mạng là trên hết nên Quân gật đầu như bổ củi:
- Vâng, vâng… các anh cứ …! Á… Hự!
Chưa kịp nói hết câu Quân đã cảm thấy sau gáy một cảm giác đau nhói, mắt như dần tối lại. Sau giây lát Quân ngã gục xuống đường lăn ra bất tỉnh.
Đám cướp đưa mắt nhìn nhau gật đầu, bọn chúng dĩ nhiên không ai khác mà chính là nhóm Rồng đen.
Irsan Rimawal khi này quay sang Thonglao ra lệnh:
- Thonglao, mày kéo thằng này ra vệ đường!
Mặc dù không hài lòng lắm với việc bị Irsan Rimawal biến thành tên sai vặt nhưng Thonglao dĩ nhiên không dám cãi lời. Hắn đành cúi người lôi Quân xềnh xệch ra bụi cỏ bên cạnh.
Trong lúc Thonglao làm việc thì Irsan Rimawal quay sang Virak:
- Virak, mày là người thông thạo vùng này nhất trong bọn, mày lái xe tìm chỗ nào tiêu hủy đi. Ngay khi xong việc lập tức quay trở lại địa điểm tập kết!
Virak gật đầu:
- Vâng, tôi biết rồi đội trưởng.
- Uhm, nhanh lên!
Sau câu mệnh lệnh của Irsan Rimawal, cả nhóm lập tức chia nhau hành động.
Trong giây lát tại đoạn đường này chỉ còn một mình Quân đang nằm lại. Do Quân bị Thonglao ném vào khá sâu trong bụi cỏ, trời lại tối nên gần như không có tài xế nào lái xe chạy qua có thể phát hiện ra có người trong đó.
Ngất đi khoảng hơn hai mươi phút, dường như bị con gì đó chích dưới bàn chân, Quân co rụt chân rồi bị kích thích tỉnh lại.
Mở mắt chỉ nhìn thấy sao trời, Quân xoa xoa gáy rồi mơ màng chống tay ngồi dậy.
Nhìn ngõ xung quanh một hồi, ký ức đần đã trở lại với hắn.
Nhớ ra mình vừa bị cướp, Quân nhăn mày đau khổ chưởi đổng:
- Con mẹ chúng nó, đúng là chó cắn áo rách. Sao đoạn đường này hôm nay lại có lũ cướp chó má ở đâu nhảy ra thế không biết.
Chưởi xong, Quân đưa tay phủi đi lũ kiến đang đua nhau cắn dưới chân, hắn loạng choạng đứng lên bước ra vệ đường.
Tìm được một chiếc cột mốc Km, Quân đặt mông ngồi lên thì cảm thấy túi quần có chút căng cứng.
Theo bản năng, Quân lần tay sờ xuống thì phát hiện ra điện thoại vẫn còn. Nét mặt hắn có chút giãn ra vội lục lấy điện thoại gọi cho số máy báo động khẩn cấp của công an.
Ngay khi đầu số khẩn cấp có người bắt máy, Quân lập tức dồn dập lên tiếng:
- Alo, tôi muốn báo án. Tôi vừa bị cướp, các anh mau cho người bắt bọn chúng lại. Tôi mà mất chiếc xe này thì cả nhà tôi chắc phải ra đường ở mất. Tôi xin các anh, mau cho người truy bắt bọn chúng…
Thấy người gọi tới có chút xúc động nói chuyện không được rõ ràng, tại đầu dây bên kia người chuyên viên trực tổng đài lên tiếng:
- Uhm… Anh ơi, tôi nghĩ anh cần bình tĩnh để nói rõ ràng lại sự việc, anh nói nhanh quá chúng tôi không nắm được gì.
- À., vâng!
- Được rồi, vậy anh tên là gì? Vụ cướp xảy ra ở đâu? Tình tiết thế nào?
Quân vội đáp lời:
- Vâng, tôi tên là Quân, người Quảng Nam. Tôi đang trên đường đi giao hàng qua địa phận Huyện Ia H’Drail - Kon Tum thì bị một toán gồm năm tên cướp có súng chặn đường, bọn chúng đánh ngất tôi rồi cướp xe chạy mất rồi.
- Cướp có vũ trang?
- Vâng!
- Chuyện nghiêm trọng đấy. Vụ việc xảy ra cách đây bao lâu?
Quân nhăn mày sau đó trả lời:
- Tôi không nhớ được chính xác, tôi cũng vừa mới tỉnh lại nên không biết đã ngất bao lâu?
- Được rồi, tôi hiểu. Vậy hiện tại tình hình sức khỏe của anh thế nào?
Tự cảm nhận cơ thể mình giây lát, Quân trả lời:
- Vâng, ngoài hơi đau sau gáy một chút thì mọi thứ đều bình thường.
- Uhm… Vậy bây giờ anh đang ở đâu?
Quân cúi đầu nhìn vào con số trên cột mốc đang ngồi rồi nói:
- Km Quốc lộ C.
Đầu dây bên kia Quân nghe có tiếng rột rột ghi lại trên giấy sau đó có tiếng người đáp lại:
- Được rồi, chúng tôi đã tiếp nhận trường hợp của anh. Chúng tôi sẽ cử người xuống hiện trường ngay lập tức. À… Nếu anh thấy gặp phải vấn đề sức khỏe nào, trước khi chúng tôi tới, tốt nhất tìm một hộ dân gần đó để nhờ họ giúp đỡ.
- Vâng, tôt biết rồi!
- Chào anh!
- Vâng!
Cúp máy, Quân đưa mắt nhìn dọc theo trục đường. Theo hắn nhớ thì từ đây đến nhà dân gần nhất chắc cũng phải khoảng km nữa do vậy tính đi tính lại Quân đành ngồi im chờ đợi.
Hai giờ sau, trong phòng họp của Đội phản ứng nhanh, Công an Huyện Ia H’Drail.
- Anh Quân, anh chắc chắn đây là một trong số những kẻ đã cướp xe của anh chứ?
Quân nhìn lại một lần bức ảnh sau đó gật đầu:
- Vâng, mấy tên này đứng trước đèn xe nên tôi có thể nhận ra. Hơn nữa thằng này còn nói với tôi mấy câu nên tôi chắc chắn chính là hắn.
Nghe được câu trả lời khẳng định, Lý Lập khẽ nhíu mày.
Người đội phó tên Khiêm khi này mới quay sang Lý Lập phán đoán:
- Đội trưởng, chẳng lẽ bọn chúng định tẩu thoát sâu hơn về mạn Tây Nguyên?
Lý Lập gật đầu:
- Về lý thì rất có khả năng này. Có điều không hiểu vì sao tôi vẫn cảm thấy dường như có chút gì đó không đúng?
- Không đúng? Ý anh là sao?
Lý Lập lắc đầu:
- Hiện tại, tôi vẫn chưa nghĩ ra là vấn đề nằm ở đâu.
Khiêm nhìn Lý Lập giây lát rồi nghiêm nghị:
- Uhm, tôi không biết phán đoán của anh thế nào nhưng nếu bọn chúng vào sâu được Tây Nguyên thì địa truy bắt của chúng ta sẽ phải mở rộng thêm rất nhiều.
Trầm ngâm một lúc, Lý Lập mới nói với Khiêm:
- Tạm thời tôi sẽ phải báo cáo lại chuyện này lên cấp trên để yêu cầu thiết lập gấp các trạm kiểm soát trên các tuyến đường mà đối phương có thể đào thoát. Chỉ cần bọn chúng vẫn còn trên lãnh thổ Việt Nam thì cứ cho là địa bàn rộng hơn đi nữa, tôi không tin bọn chúng lại có thể thoát được vòng vây truy quét của các lực lượng chức năng của chúng ta.
Khiêm gật đầu rồi hỏi lại:
- Đội trưởng, vậy chúng ta có còn tiếp tục lùng soát ở Ia H’Drail nữa không?
Nghe tới Ia H’Drail, trong đầu Lý Lập như lại nhảy lên một ý nghĩ nào đó. Chống cằm suy nghĩ thêm chốc lát, Lý Lập nghiêng đầu hỏi Khiêm:
- Anh Khiêm, tôi thấy bọn này rất giỏi dùng kế nghi binh, điều này qua việc sắp đặt tấn công nhà máy ô tô Việt Nhật là biết. Anh có nghĩ bọn chúng lại tiếp tục áp dụng kế sách này để tấu thoát không?
Khiêm nhăn mày nghĩ về điều Lý Lập vừa nói sau đó hỏi lại:
- Ý anh là bọn chúng cướp xe là giả, thực tế vẫn là ở Ia H’Drail?
Lý Lập không khẳng định mà nói:
- Tôi không loại trừ khả năng này. Mặc dù có thể giải thích là bọn chúng do sợ bị các lực lượng an ninh của chúng ta và phía Campuchia vây bắt hai đầu dẫn tới phải làm liều bại lộ hành tung cướp xe chạy sang khu vực khác để tẩu thoát có điều anh cũng biết làm như vậy cơ hội là lớn nhưng rủi ro cũng tăng thêm rất nhiều. Là anh, anh sẽ lựa chọn thế nào?
Khiêm nghe tới đây thì gật đầu:
- Anh nói vậy cũng rất có thể. Vậy chúng ta cũng cần phải tính toán đến khả năng này để có phương án thích hợp.
Lý Lập trầm trầm tiếp lời:
- Tôi đang có thiên hướng phán đoán theo khả năng này. Vậy nên trước mắt, việc mở rộng truy bắt theo hướng Tây Nguyên chúng ta tạm giao cho các lực lượng chức năng địa phương. Anh cũng biết Tây Nguyên là một cứ điểm rất quan trọng nên mạng lưới an ninh và biên phòng đóng khá là dày dặc ở trên đó, tôi nghĩ bọn chúng nếu thật đi theo hướng này thì cũng không dễ dàng trong thời gian ngắn tẩu thoát qua được biên giới đâu. Ngược lại nếu bọn chúng vẫn ở lại Ia H’Drail, chúng ta sẽ tương kế tựu kế, gậy ông đập lưng ông đễ dẫn chúng vào rọ.
Khiêm dựng thẳng người nhìn Lý Lập dò hỏi:
- Vậy kế hoạch cụ thể của anh là như thế nào?
- Uhm, nếu bọn chúng đã muốn đánh lạc hướng sự truy bắt của chúng ta thì cứ để bọn chúng nghĩ rằng chúng ta đã bị lừa. Chúng ta sẽ cho rút các trực thăng tuần tiễu và thu hẹp lực lượng an ninh lại. Căn cứ vào mùi vị lưu lại trên rác thải bọn chúng vứt lại bên suối, chúng ta có thể sử dụng tới chó nghiệp vụ để lần theo dấu vết. Tôi cho rằng một khi thấy chúng ta có dấu hiệu rút quân, bọn chúng sẽ ngay lập tức xuất đầu lộ diện tìm cách chạy về hướng biên giới. Chỉ cần lần tìm được phương hướng đại khái của bọn chúng, chúng ta sẽ tổ chức phục kích đón lõng thì hoàn toàn có thể tóm gọn bọn người này. Trong trường hợp phán đoán của tôi là sai thì chúng ta vẫn hoàn toàn đủ thời gian để truy kích ngược lên hướng Tây Nguyên.
Khiêm nhíu mày suy tư giây lát rồi nói:
- Vâng, đội trưởng tính toán rất chu toàn.
- Uhm… vậy cậu mau thông báo cho anh em chuẩn bị. Tôi cần liên lạc báo cáo lại phương án với cấp trên!
- Vâng!