Bệnh viện đa khoa huyện Đông Lai, tỉnh Đông Thành
- Bác sĩ, bác sĩ, tình hình con tôi thế nào rồi?
Vị bác sĩ trung niên vừa bước ra từ phòng bệnh, dùng khăn tay thấm nhẹ mồ hôi trên trán, nở nụ cười nhìn người phụ nữ nói:
- Cũng may là không gặp tổn thương gì lớn, có chút máu bầm ngoài vỏ đại não, chúng tôi đã phẫu thuật xử lý, hiện bệnh nhân vẫn còn trong trạng thái gây mê, dự kiến trong vòng nửa ngày tới mới có thể tỉnh, người nhà có thể yên tâm.
- Cám ơn bác sĩ!
Nghe lời bác sĩ nói, vị phụ nhân nét mặt mới giảm bớt căng thẳng, nàng ngồi xuống hàng ghế ngoài hành lang lặng lặng chờ đợi.
Trong phòng mổ, Lý Đông tỉnh lại, cảm thấy đầu có chút choáng váng, hắn mở mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, đây là đâu, nhìn giống như là ở bệnh viện. Chẳng phải mình bị rơi máy bay, đã chết rồi sao, chẳng nhẽ dưới âm gian Diêm Vương cũng xây bệnh viện à? Lý Đông hơi tự giễu.
Không đúng, Nhã Phương… Nhã Phương đâu? Hắn đảo mắt nhìn quanh nhưng phòng mổ ngoài hắn ra cũng không còn ai khác, chỉ có máy điện tâm đồ đang chậm rãi nhảy từng nhịp. Lúc này cửa phòng chợt mở ra, đi đầu là một vị y tá trẻ tuổi, phía sau hắn nhận ra một người, là Phùng Nhu, mẹ hắn. Có điều Lý Đông cảm thấy lạ là mẹ hắn trở nên trẻ trung rất nhiều, mái tóc còn không có sợi bạc.
- Mẹ, sao mẹ lại ở đây?
- Thằng bé này, con có biết làm mẹ lo lắng đến thế nào không, làm thế nào mà để xảy ra tai nạn thế hả?
Nhìn mẹ hắn hai mắt đỏ hoe, Lý Đông nghi hoặc gượng hỏi lại:
- Mẹ, con là bị làm sao?
- Còn làm sao, chẳng phải bị xe đụng phải sao. May mà mạng lớn không thì...
Lý Đông bất ngờ, chuyện quỷ quái gì đang xảy ra thế này, ta đúng là bị tai nạn, nhưng là máy bay rơi sao lại chuyển thành xe đụng rồi? Mà sao mẹ hắn lại trở nên tuổi trẻ như thế này, cứ như của hai mươi năm trước đây. Không đúng, chả nhẽ …. Lý Đông vội vàng nâng bàn tay quơ quơ trước mặt, một bàn tay nhỏ nhắn, da hơi đen nhưng đúng điển hình là tay của một đứa trẻ. Mắt hắn dại ra, thần kinh có chút không theo kịp thực tế. Mất một lúc, Lý Đông khẽ nhăn nhó hỏi:
- Mẹ, con nằm đây bao lâu rồi. Hôm nay là ngày mấy, năm mấy rồi?
Phùng Nhu lo lắng hỏi lại:
- Con thật không sao chứ, sao lại bị mất trí nhớ rồi?
Lý Đông bật cười, vội vàng trấn an:
- Mẹ, con chỉ là bị choáng váng nên không biết nằm bệnh viện bao lâu, mẹ không cần phải gấp.
- Thằng bé này, vừa tỉnh dậy xong hỏi ngày tháng làm gì không biết, hôm nay là tháng năm Dương lịch.
Phùng Nhu oán trách nói.
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng nghe xong Lý Đông có chút hốt hoảng: “Thật! Mẹ kiếp, ông trời trêu đùa ta sao? Chuyện này cũng có thể đi, ta thật sống lại sao, không phải mơ chứ?” Hắn vội vàng dùng một cánh tay nhéo vào hông “Đau”, cảm giác chân thật cho Lý Đông biết đây không phải là mộng.
Lúc này vị y tá bỗng lên tiếng nhắc nhở:
- Dì, bệnh nhân mới vừa phẫu thuật, cần nghỉ ngơi, hạn chế trò chuyện.
Phùng Nhu gật đầu rồi cùng y tá chuyển Lý Đông qua một gian phòng khác.
Ở bệnh viện tĩnh dưỡng một tuần, vết thương khép vảy, Lý Đông được ra viện về nhà. Trong thời gian này, Lý Đông cũng dần tiếp nhận sự thật rằng hắn đã sống lại, linh hồn đại thúc trong hình hài đứa bé tuổi, hắn sống lại năm trước. Ngoài việc này, hắn còn phát hiện một vấn đề, mỗi khi hắn chìm sâu vào giấc ngủ hắn liền cảm thấy trong đầu xuất hiện một viên lục lăng tỏa ra ánh sáng trắng êm dịu, xung quanh chạm khắc những hình hoa văn kỳ lạ, một vài những ký tự cổ xưa do ánh sáng ngưng tự chớp động xuất hiện. Lý Đông lúc đầu cảm thấy rất kỳ lạ, cố gắng suy nghĩ xem nó có thể là gì nhưng rồi không có manh mối hắn đành tạm để lại.
Sống lại một kiếp này, Lý Đông cũng có nhiều dự định, hắn muốn tiếp tục hoàn thành mộng tưởng, một kiếp này, hắn phải trải nghiệm đầy đủ nhân sinh. Đã mất đi một đời, hắn cũng muốn buông xuống những khúc mắc kiếp trước, hắn sẽ sống thật phong phú để không hối, không tiếc, hắn sẽ đền đáp những người yêu thương hắn. Nhất định là như vậy!
Sáng sớm, Lý Đông khẽ vươn vai, đứng dậy rời giường vệ sinh cá nhân sau đó đi ra phòng khách, hắn thấy Phùng Nhu đang dọn dẹp trong bếp:
- Mẹ, cha con khi nào từ thành phố trở về?
- Vụ đông xuân sắp đến, cha con vừa gọi điện thông báo là phải vài hôm nữa mới lấy được tiền công, sau đó liền trở về.
Lý Hải, cha hắn tranh thủ vụ nông nhàn lên thành phố làm công, kiếm thêm chút tiền chi tiêu hàng ngày. Mẹ hắn ngoài công việc đồng áng thì nhận làm hàng thủ công cho người ta, công việc lúc có lúc không, nhìn chung kinh tế chủ yếu vẫn dựa vào mấy sào ruộng cao sản. Vừa rồi, Lý Đông bị tai nạn, mẹ hắn cũng vét hết tiền trong nhà đồng thời vay thêm hàng xóm mới đủ tiền đóng viện phí cho hắn, mấy hôm nay đã có người lục tục sang hỏi dò khoản nợ đến khi nào trả được, mẹ hắn cũng đang trông chờ vào khoản tiền công ít ỏi cha hắn mang về để trả cho người ta.
Lý Đông thở dài nhìn mái nhà đơn sơ, ngoài cái bàn uống nước với bộ ấm chén sứt vòi, một cái đài cát xét cũ chạy pin thì chẳng có gì đáng giá, mũi hắn có chút cay cay.
- Mẹ, con ra ngoài một chút.
- Ừ, mà vết thương vừa lành, đội cái nón vào kẻo nắng.
- Vâng!
Lý Đông chậm rãi bước ra ngõ, cơn gió sớm thanh tân khiến tinh thần hắn vô cùng dễ chịu. Hắn nhìn cảnh vật xung quanh lại có chút hoài niệm, kinh tế cả nước đang trong thời kỳ cải cách mạnh mẽ, tuy nhiên nông thôn những năm này còn tương đối lạc hậu, không nói tới nhà lầu, ô tô, ti vi… điện cũng còn nơi có nơi không, đường xá chủ yếu còn là đường đất, mỗi khi có gió, bụi đường bay lên phủ trắng cả tóc khách bộ hành. Giai đoạn này, tuy khắp nơi là khó khăn nhưng cũng có nhiều người đã cảm giác được hơi thở của đổi mới, nắm bắt lấy cơ hội làm giàu, những Tổng Công ty, Tập đoàn tư nhân hàng đầu cả nước kiếp trước chẳng phải cũng là lũ lượt thành lập trong giai đoạn này, tích lũy tư bản tranh thủ thời cơ nền kinh tế bùng nổ kiếm một món lớn, vươn mình thành những doanh nghiệp tỷ đô. Nếu đã trọng sinh vào những năm này, Lý Đông cũng không muốn bỏ lỡ nhịp bước của thời đại, tận dụng con sóng lớn, đánh ra một khoảng trời riêng. Vấn đề lớn nhất của hắn bây giờ là, hắn hiện trong tay không có vốn, hắn cần khoản tư bản đầu tiên, nên bắt đầu từ đâu đây?
Lý Đông vừa đi vừa suy tư, đúng rồi, chính phủ không phải đang đẩy mạnh công nghiệp hóa, hiện đại hóa sao? Vụ đông xuân lại sắp đến, nhu cầu gặt đập, cày cấy tương đối nhiều. Trên cả nước cũng đã xuất hiện một vài hợp tác xã sản xuất lớn áp dụng máy móc hiện đại vào sản xuất nông nghiệp, tuy nhiên Lý Đông biết đây chỉ là thiểu số, mới hình thành ở một số vựa lúa lớn phía nam, thực tế nông thôn trên cả nước đều là canh tác phi tập trung, sản xuất manh mún. Thêm vào đó, máy móc nông nghiệp trong nước chưa tự sản xuất được, chủ yếu nhận viện trợ một phần hoặc nhập khẩu từ các nước Đông Âu, Trung Quốc, đất nước còn trong giai đoạn đổi mới, nguồn vốn đầu tư hạn hẹp, nhiều hạng mục phải dùng tiền thành ra chính sách là như vậy nhưng sản xuất nông nghiệp trên cả nước cơ bản là lạc hậu, chưa có mấy nơi áp dụng được cơ giới hóa vào sản xuất nông nghiệp. Theo hắn biết, tình trạng này còn kéo dài tới nhiều năm sau.
Lý Đông kiếp trước từng là thợ máy, hắn nhớ rất rõ báo chí cả nước từng dồn dập đưa tin một người thợ cơ khí đã mày mò chế biến động cơ xe máy cũ thành máy cày tương đối gọn nhẹ, giá thành thấp, ít tốn nhiên liệu, rất phù hợp với điều kiện địa hình canh tác ở nông thôn và trung du, gây nên tiếng vang rất lớn. Người thợ đó còn được vinh danh sáng tạo trẻ, sản phẩm được đặt mua trên cả nước. Giai đoạn đó tại trường nghề nơi hắn học tập, đề tài này cũng được giáo viên đưa ra cho bọn hắn thảo luận, thậm chí còn có một sản phẩm được mua về làm mẫu nghiên cứu, học tập. Xét về tổng thể, sản phẩm này độc đáo ở ý tưởng chứ không phức tạp về mặt công nghệ, do bộ phận động lực là động cơ nguyên khối của xe máy cũ, chỉ cần bổ sung thêm khung bánh máy bằng thép, cần số, tay ga, bộ nhông xích truyền dẫn động lực là có thể hoạt động, những thứ này chỉ cần có vật liệu là có thể tạo ra, khá đơn giản.
Nghĩ đến đây, Lý Đông vội vã trở lại nhà đi vào phòng riêng, hắn lấy giấy bút phác thảo lại hình dáng tổng thể của chiếc máy, lại vẽ chi tiết từng bộ phận riêng lẻ, ghi chú tác dụng cụ thể của từng thứ và vật liệu chế tạo, cơ chế hoạt động. Mất nửa ngày, hắn mới hoàn thành, nhìn bản vẽ, Lý Đông đưa tay khẽ lau mồ hôi trên trán, thì thầm nói:
- Được rồi, hãy bắt đầu từ ngươi đi!
Buổi chiều, Lý Đông có tiết học, vì bị chấn thương đầu nên hắn đã nghỉ cả tuần lễ. Bước chân vào lớp, hắn có chút không quen, dù sao về mặt tâm lý hắn cũng đã là một đại thúc, ngoài lý do đó, hắn còn một lý do khác: Ninh Lan Phương. Đúng vậy, bây giờ hai người đều đang là đồng học, năm nay là năm cuối cấp, ít nhất hắn và nàng còn hơn nửa học kỳ ở chung đây.
Lý Đông đang phân vân đứng ở cửa lớp thì một bàn tay đập mạnh vào vai:
- Đông, nhà ngươi biến đi đâu cả tuần, anh em tưởng chết ở xó nào rồi chứ.
- A... Mạnh Bàn, thiếu trù ẻo tao… có chết cũng phải là tên thừa mỡ thiếu canxi nhà ngươi chết trước
- Ha ha
Trước mắt Lý Đông là một tên lùn tịt, mập ú. Trên khuôn mặt hình bánh xe, một đôi mắt híp dài tinh ranh đang không ngừng hấp háy, cái miệng rộng trề trề, hai bên mép lún phún mọc ra một ít râu cá trê, tổng thể nhan sắc rất có tính đả kích giác quan người nhìn. Hắn là Mạnh Bàn, là bạn thân cũng là bạn cùng bàn với Lý Đông. Lý Đông phẫu thuật, mẹ hắn cũng không muốn có người hỏi thăm phiền phức nên chỉ báo nhà trường là gia đình có việc riêng, do đó trong lớp không ai biết Lý Đông nằm viện.
Nhìn thấy Mạnh Bàn, Lý Đông chợt cảm thấy vui vẻ, kiếp trước hai người từ sau khi ra công tác cũng ít có dịp gặp nhau, chủ yếu do Mạnh Bàn chuyển vào phía Nam sinh sống, Lý Đông cũng bận bịu công việc nên thi thoảng mới gọi điện hỏi thăm được hắn. Nghĩ đi nghĩ lại, Mạnh Bàn là số ít những người bạn thân từ thuở hàn vi của Lý Đông. Hắn cười nói:
- Vào thôi heo mập, mày định bán thịt mỡ ở cửa lớp à?
Nói xong, Lý Đông tiến vào chỗ ngồi, an vị ánh mắt hắn vô thức lướt về dãy bàn phía trước, hắn nhìn thấy trong góc phải một cô bé tóc thắt hai bím, khuôn mặt hơi bầu bĩnh, làn da hơi đen một chút, tay chống cằm, hai mắt to tròn mơ màng nhìn ngoài cửa sổ, nàng là Ninh Lan Phương. Nhìn nàng bây giờ, Lý Đông thật không nhìn ra sau này Lan Phương sẽ trở thành một mỹ nữ, cổ nhân nói gái mười sáu biến có khác.
Trầm mặc một chút, Lý Đông nhếch miệng cười nhẹ, việc gặp lại Ninh Lan Phương gây cho tâm lý hắn một chút xáo trộn, nhưng vậy thì thế nào, nàng là của kiếp này, chuyện kiếp trước cũng chẳng cần giữ lại trong lòng, hắn muốn buông bỏ để sống một cuộc đời vui vẻ nhất.
- Lý Đông, trưng cái mặt ngu ngốc đờ đẫn ra làm gì thế. Cô chủ nhiệm vào rồi kìa, đứng lên chào đi!
Mạnh Bàn nhắc nhở.
- À…
Lý Đông vội vã đứng dậy làm nghi thức.
phút tiết học rất nhanh chóng trôi qua, giờ ra chơi Lý Đông hỏi Mạnh Bàn:
- Bàn, xưởng cơ khí nhà mày dạo này hoạt động thế nào?
- A? Hỏi làm gì thế?
- Tao có việc muốn nhờ ông già mày hỗ trợ.
- Tao cũng không biết rõ lắm, chủ yếu làm gò hàn, gia công một số đồ dùng như cửa, hàng rào, lan can, kệ sắt….. Mà tao nghe cha tao nói chuẩn bị chuyển sang nghề khác.
- Sao thế?
- Thì cũng không có nhiều việc, cha tao chuẩn bị xin đấu thầu với hợp tác xã mở lò gạch đây
- À, vậy là mày sắp thành chủ lò gạch làng Vũ Đại rồi!
Mạnh Bàn trợn mắt lên một chút sau đó chưởi ầm lên:
- Lý Đông, tên khốn nhà mày, mày mới là chủ lò gạch…
- Ha ha…
Hai người đang ồn ào đùa bỡn thì một âm thanh nhỏ nhẹ vang lên:
- Hai người trật tự một chút, chủ nhiệm vào rồi!
Lý Đông ngước mắt nhìn lên, là lớp trưởng Trương Ngọc. Trương Ngọc có khuôn mặt trứng ngỗng, vầng trán cao, đôi mắt sáng cùng với cặp mi thanh tú khẽ chớp chớp khiến nó càng có thần, khóe miệng xinh nhếch nhếch như tức giận, nhìn rất khả ái. Nàng trổ mã cũng khá tốt, cơ bản đã có dáng dấp của thiếu nữ. Kiếp trước, khi còn đi học, Lý Đông sống khá khép kín, cơ bản cũng ít tiếp xúc với vị lớp trưởng này, sau này lên cấp , nàng thi đỗ vào trường chuyên của tỉnh, từ đó hai người biệt tích nhau, nghe nói sau này nàng gả vào một hào môn nào đó nhưng cuộc sống cũng không hạnh phúc.
Thấy Lý Đông nhìn mình chằm chằm, Trương Ngọc hơi đỏ mặt, kiều hừ một chút rồi quay lên chăm chú đọc sách.
- A, Lý Đông, mày đắc tội lớp trưởng đại nhân rồi. Cẩn thận cuối tuần xếp hạnh kiểm xấu nha… Mạnh Bàn hắc hắc cười trêu hắn
- Hừ, tao mà bị hạ thì tao cũng tố cáo mày ngủ gật, ăn quà trong lớp, dùng phao làm bài thi… xem mày tốt hay tao tốt
- A… A Lý Đông, tao đùa chút thôi mà.