Cảm thấy hoài nghi Trình bắt đầu đặt bản thân vào vị trí của hacker và tự mình thực hiện một chu trình xâm nhập.
Khác với Trung, Trình vừa thao tác vừa đặt những câu hỏi với Nguyễn Việt Hoàng, và lẽ dĩ nhiên với trình độ cũng như kinh nghiệm của Trình, hắn cũng không mấy khó để phát hiện ra những lỗ hổng chết người trong bảo mật và quản trị hệ thống của FPT Telecom.
Đã nắm được toàn bộ tình huống, Trình bắt đầu tổng kết về cuộc tấn công và đề ra kế hoạch khắc phục lại toàn bộ hệ thống. Bắt đầu bằng việc rà soát lại toàn bộ chính sách bảo mật (security policy) của công ty và thay đổi những điều chưa hợp lý. Tất cả các mật khẩu của hệ thống được đặt lại theo “policy” mới, khó đoán hơn, an toàn hơn và tất nhiên cũng khó nhớ hơn. Các máy trong hệ thống máy tính đều được cài đặt trình quét virus và tường lửa cá nhân để tránh những trường hợp các hacker khai thác lỗi của trình duyệt cài đặt các đoạn mã độc hại. Các máy chủ đã bị xâm nhập được cài đặt lại sau đó nâng cấp các bản sửa lỗi nhanh (hot fixes) và các các bản sửa lỗi định kì từ nhà cung cấp Microsoft (services patch). Toàn bộ dữ liệu backup được phục hồi lại từ băng từ. Phải nói rằng rất may là chính sách sao lưu giữ liệu đã cứu cho FPT Telecom một bàn thua trông thấy.
Tới khoảng gần h trưa, hệ thống đã khôi phục lại được bình thường. Giám đốc Trần Công Luận và trưởng phòng Quân khi này mới thở ra một hơi, xem như công ty vừa qua được một kiếp. Chuyện này giải quyết không tốt thì thiệt hại cho công ty thật khó mà ước lượng.
Khẽ nhấp nốt ly coffee dạng Take Away mà thư ký mua về cho bớt khô cổ, Trần Công Luận đi tới trước mặt Trình bắt tay cảm kích nói:
- Cảm ơn các anh đã hỗ trợ kịp thời và hiệu quả nếu không FPT Telecom gặp rắc rối lớn rồi!
Trình mỉm cười đáp lời:
- Vâng, đây là công việc chuyên môn của chúng tôi. Nếu không xử lý được sao chúng tôi dám thu phí của khách hàng chứ.
Trần Công Luận gật gù:
- Ha ha… Tôi biết thế nhưng không ngờ lại xử lý nhanh như vậy! Uhm… mà trong quá trình khắc phục, các anh có phán đoán nào về nhóm hacker không? Bên an ninh xử lý tội phạm công nghệ cao sẽ tới đây trong ít phút nữa, mong các anh nán lại đôi chút để hỗ trợ công tác điều tra.
Trình khẳng khái đáp ứng:
- Ok anh! Chúng tôi sẽ hết sức phối hợp. Thực ra đối phương cũng không phải là quá lợi hại, quá trình xâm nhập cũng đã để lại vết tích. Về cơ bản sở dĩ bọn chúng có thể khống chế được máy chủ là do những sơ hở trong công tác bảo mật của công ty chúng ta trước đây không được chặt chẽ lắm.
Trần Công Luận nghe xong thì cười khổ:
- Nói ra cũng có chút xấu hổ nhưng mấy năm qua chúng tôi tập trung phát triển mạng lưới nhanh quá nên nhiều khâu cũng không sâu sát được hết. Cũng may là hậu quả xảy ra không quá lớn.
Trần Công Luận vừa nói tới đây thì thư ký đã đi vào phòng kỹ thuật để thông báo:
- Sếp, bên công an họ tới rồi ạ! Họ đang chờ chúng ta ở bên ngoài
Trần Công Luận gật đầu ra hiệu đã biết sau đó quay sang Trình:
- Phiền các anh hỗ trợ một lúc!
- Không sao! Chúng ta đi thôi!
Hai tiếng sau, văn phòng Công ty tin học Delta
Vinh ngồi trước máy tính, mắt nhìn lom lom vào màn hình.
Sáng nay, trong lúc đang giám sát hệ thống máy chủ của FPT Telecom thì Vinh bỗng mất kết nối. Hắn đoán ra phía FPT Telecom đã quá tự tin với năng lực khắc phục sự cố nên đã tiến hành ngắt kết nối và hậu quả của việc này thế nào thì Vinh không cần có mặt ở đó cũng biết. Chắc chắn dữ liệu khách hàng và các thông tin khác sẽ bị xóa sạch và website hệ thống cũng đương nhiên tạm ngừng hoạt động.
Vinh âm thầm chưởi rủa trong lòng kỹ thuật của công ty này ngu ngốc mới coi thường sự đe dọa của hắn và làm ra hành động ngớ ngẩn như vậy. Việc tới nước này đương nhiên Vinh cũng không làm thêm được gì đành ngồi nghĩ cách khai thác cơ sở dữ liệu khách hàng đã lấy được của công ty này một cách hữu hiệu nhất.
Tiếp tục mang cái này ra để uy hiếp tống tiền FPT Telecom thì quá nguy hiểm do vậy Vinh sẽ không chọn cách này. Tất nhiên Vinh cũng không ngu ngốc và thừa hơi đi tung hê thông tin này lên mạng trả thù vì việc đó rõ ràng là không ích gì cho hắn, thậm chí làm không cẩn thận còn có thể bị bại lộ hành tung.
Ngồi tính toán hồi lâu chưa ra cách nào khả thi, công việc gia công tại công ty cũng đang gấp nên hắn đành tạm gác lại việc này để tập trung vào công việc.
Mải miết tới tận trưa, xuống dưới cổng công ty mua tạm cái bánh mì lót bụng, Vinh trở lại chỗ ngồi tính vừa ăn vừa check lại một đoạn mã code đang viết dở. Tò mò thế nào Vinh lại thử vào website của FPT Telecom thì bất ngờ thấy nó đã hoạt động được trở lại.
Sau giây lát kinh ngạc, máu ăn thua nổi lên, hắn không tin đội ngũ của FPT Telecom lại có thể phát hiện và kịp thời vá lỗi nhanh như vậy nên lập tức tiến hành thâm nhập lại theo cách cũ. Có điều hiển nhiên cách này đã không còn thực hiện được, Vinh bị chặn lại từ vòng ngoài. Không nản chí, Vinh tiếp tục thực hiện các thủ tục thâm nhập khác mà hắn biết hòng khai thác những lỗ hổng khác của hệ thống nhưng đều vô hiệu.
Tức giận, Vinh gạt mạnh con chuột khiến nó va vào vách ngăn rơi cả con lăn ra ngoài rồi hậm hực đứng lên ra ngoài lấy nước uống cho hạ hỏa.
Vinh không thực hiện được mục đích của mình nhưng không có nghĩa người khác lại không làm được. Trong nỗ lực của mình Vinh đã thất bại nhưng người khác thì không bởi cùng lúc Vinh nỗ lực tấn công xâm nhập nhằm kiểm soát lại một lần nữa hệ thống của FPT Telecom thì đồng thời cũng có một lực lượng các chuyên gia tài năng đang giám sát kỹ và thực hiện các biện pháp xâm ngập ngược lại về phía hắn.
Và lúc con lăn của chuột laptop của Vinh vừa lăn từ mặt bàn xuống chạm đất thì lúc này máy tính và địa chỉ IP của hắn đã nằm trong tầm kiểm soát của đội ngũ an ninh mạng.
Bốn ngày sau,
Lý Đông chăm chú nhìn vào một bản tin trên tivi. Sự việc quả thực cũng không có gì lớn nhưng sở dĩ lại nhận được quan tâm của Lý Đông là bởi tin tức là có liên quan tới công ty thuộc tập đoàn của đối tác mà hắn sắp gặp mặt, FPT Telecom.
Công an mạng đưa tin vừa bắt được thủ phạm trong một vụ tấn công mạng nhằm vào công ty này. Tin tặc có hai người, một người là lập trình viên hai mươi tám tuổi, người còn lại là sinh viên Đại học Bách Khoa khoảng chừng hai mươi. Điều khiến Lý Đông cảm thấy hứng thú là mặc dù là người trẻ hơn nhưng cậu sinh viên mới là kẻ tìm ra cách xâm nhập hệ thống còn tên lập trình viên còn lại mới là kẻ lợi dụng điểm này này để trục lợi tống tiền.
Lý Đông nhìn khuôn mặt vẫn còn quá trẻ của cậu sinh viên mà khẽ tiếc nuối. Mặc dù chưa gây ra thiệt hại lớn cho FPT nhưng với mức độ nguy hiểm của hành động này thì án tù cũng là nằm trong dự đoán.
Lý Đông đời trước không có chuyên môn về tin học nhưng hắn cũng biết đa phần với những hacker trẻ như thế này chủ yếu là để thể hiện mình là chính, nếu chỉ vì phút bốc đồng mà phải trả giá lớn như vậy thì cũng thật hơi quá phũ phàng rồi. Cậu ta còn trẻ như vậy, nếu phải đi tù thì tương lai gần như mất hết, sau này ra tù sẽ rất khó hòa nhập bởi sự kỳ thị của xã hội.
“Thật là lãng phí đi một tài năng! Haizzzz!”
Lý Đông khẽ chép miệng! Có điều khi vừa nói xong thì như nghĩ tới cái gì mí mắt chợt máy nhẹ một cái.
“ Phải rồi! Hacker! Người này trẻ như vậy mà đã rất có tài, có khi nào nên giúp cậu ta một tay không? Đây chẳng phải là người mình đang tìm kiếm sao?”
“Ngôn ngữ và kỹ thuật lập trình của người Atlantis lợi hại như vậy không có người kế thừa kể cũng thật đáng tiếc. Nếu mình có thể đào tạo người này trở thành một chuyên gia đầu tiên sau đó từ từ phát triển lấy một đội ngũ phát triển thì an ninh mạng của tập đoàn sau này sẽ có thêm điểm tựa rồi”
“Cậu ta đột nhập vào FPT Telecom nhưng cũng không làm ra hành động gì quá xấu! Bây giờ cứu giúp cậu ta, chắc chắn sẽ nhận lại được lòng cảm kích! Có thể bồi dưỡng dần lòng trung thành”
“Uhm… với bất kỳ mục đích gì thì cũng là việc nên làm, không thể để tương lai cậu ta lụn bại được…”
Những phân tích và đánh giá liên tục chớp lóe trong đầu Lý Đông, cũng không mất bao lâu thời gian hắn đã có được quyết định cuối cùng của mình đó chính là “Giúp”. Có điều trước khi ra tay hành động, Lý Đông cũng muốn xác nhận lại xem cậu thanh niên này rốt cuộc cách làm người là như thế nào đã.
Theo đó cách tốt nhất để làm điều này chính là điều tra kỹ càng về thân thế, bối cảnh, tính cách, quan hệ bạn bè… trước khi có một cuộc gặp mặt trực tiếp.
Tính toán sơ bộ, Lý Đông nhấc điện thoại lên bấm vào một số máy mà rất ít khi hắn tìm tới.
Đầu tuần sau, trại giam Thanh Lương, phía Nam Hà Đô
Căn phòng có chút âm u, cửa ra vào và cửa sổ đã được đóng lại toàn bộ. Anh sáng vàng vọt phát ra từ chiếc bóng đèn quả nhót gắn tường chỉ đủ để người ta chỉ nhìn được hình dạng tổng thể mà không thấy được nét mặt của người đối diện.
Trung được người cán bộ trại giam đưa vào trong phòng rồi khép cửa lại. Trung không rõ tại sao người ta lại đưa hắn tới đây rồi lại bỏ đi như vậy theo đó hắn liền căng mắt ra để có thể quan sát xung quanh.
Vắng lặng! Hoàn toàn vắng lặng!
Một cảm giác thần bí và rờn rợt chạy dọc theo sống lưng của Trung!
Nói là vậy nhưng cảm giác sợ hãi cũng qua rất nhanh, Trung rất nhanh trở lại vẻ mặt u uất trước đó.
Sự thật thì bây giờ còn có cảm giác nào vượt qua được nỗi chán chường vì bị đi tù của hắn chứ. Trung thật không ngờ mình chỉ tình cờ tiết lộ vụ đột nhập xóa nợ số cước internet ít ỏi cho chiến hữu trong nhóm hacker mà bản thân lại trở thành đồng phạm phá hoại có tổ chức hệ thống mạng của công ty này.
Khẽ thở dài, Trung thất thểu tiến về giữa nhà nơi có chiếc bàn, chiếc ghế nhựa và một chiếc ghế bành khổ rộng đang quay lưng về phía hắn.
“Cậu ngồi xuống đi!”
Một tiếng nói trầm trầm vang lên khiến Trung giật bắn cả mình. Hắn trố mắt ra nhìn về hướng vừa phát ra âm thanh.
“Trên chiếc ghế có người ngồi” - Đó là phán đoán của Trung lúc này.
Hắn cố bình tĩnh lại rồi cất lời hỏi:
- Xin hỏi, là ai vậy?
Người ngồi sau chiếc ghế không quay lại, cũng không trả lời hắn mà tiếp tục nói:
- Cậu cứ ngồi xuống đi rồi chúng ta nói chuyện!
Trung thấy hành vi của người trong phòng có vẻ không giống lắm với hành vi của cán bộ điều tra thì vô cùng nghi hoặc. Có điều, hắn là vẫn làm theo lời của người này kéo ghế ngồi xuống.
Đợi cho Trung ổn định chỗ ngồi, chiếc ghế bành mới từ từ quay lại.
Mặc dù ánh sáng không tốt nhưng Trung vẫn có thể nhận ra đó là một người có vóc dáng thô đậm, trên người mặc sắc phục rằn ri, hình như là người của quân đội.
Người này nhìn Trung giây lát rồi lên tiếng:
- Cậu Trung, Chào cậu! Uhm… Chắc cậu đang rất thắc mắc tại sao lại có mặt ở đây đúng không?
Trung nghe xong thì gật đầu:
- Vâng, tôi thấy anh có vẻ không giống nhân viên điều tra!
Người ngồi trên ghế bành xác nhận:
- Uhm… tôi không phải nhân viên điều tra!
- Vậy anh muốn gặp tôi làm gì? - Trung lập tức hỏi lại
Hơi chậm lại giây lát, người ngồi trên ghế bành mới trả lời:
- Để thực hiện một cuộc giao dịch!
- Giao dịch?
- Uhm… là giao dịch và nếu cậu đồng ý, cậu sẽ được tự do!
Nghe tới đây, Trung lập tức dựng thẳng người dậy rồi nhìn chằm chằm để cố gắng thấy được nét mặt của người đối diện, có điều dù cố gắng thế nào hắn cũng không thể nhìn rõ.
Biết cố gắng hơn cũng không có tác dụng, Trung lên tiếng hỏi lại:
- Tự do? Ý anh là sao?
- Ha ha… đơn giản là cậu sẽ không phải ở tù nữa – Người ngồi trên ghế bành giải thích.
- Không phải ở tù sao?
Trái tim Trung khẽ nhảy lên, hắn có chút không tin được vào tai mình.
Trung tuy không nắm rõ về luật hình sự nhưng hắn cũng biết án tù cho việc xâm nhập và phá hoại bất hợp pháp ở mức độ của hắn ít cũng phải dăm bảy năm. Mà với chừng đó năm thì thanh xuân của hắn cũng đã hết, Trung còn quá trẻ và hắn không muốn chịu cảnh như vậy, hơn nữa ánh mắt đỏ hoe của cha mẹ hắn lúc được vào thăm luôn ám ảnh hắn mấy hôm nay khiến Trung không chợp mắt được, người gầy rộc cả đi. Trung biết cha mẹ nuôi ăn nuôi học chưa được bao lâu, bản thân còn chưa làm gì được gì cho cha mẹ thì đã lại lâm vào cảnh tù đày khiến cha mẹ thêm đau lòng, như vậy là hắn quá bất hiếu rồi.
Nghĩ tới đây, như vớ được cành cỏ cứu mạng, Trung không kìm được gấp gáp hỏi lại:
- Vậy tôi phải làm thế nào?
Người ngồi trên ghế bành khẽ cười nhẹ rồi chầm chậm trả lời:
- Uhm… cậu Trung, chúng tôi cần cậu cho một nhiệm vụ vô cùng quan trọng. Vì việc này có thể cậu sẽ phải giữ bí mật công việc của mình cả đời, không được lộ ra thân phận trước bất cứ ai kể cả người thân, thậm chí phải sinh sống nhiều năm ở hải ngoại, rất ít lần được trở về với gia đình. Cậu nghĩ thế nào?
Trung nghe xong thì ngạc nhiên hỏi lại:
- Việc gì mà quan trọng như thế? Hơn nữa tôi có thể làm được việc gì cho các anh chứ?
Người ngồi trên ghế bành chầm chậm hỏi lại Trung:
- Cậu có năng lực gì cậu còn không biết sao?
- Tôi?
- Đúng vậy?
Trung trầm ngâm giây lát rồi sau đó thăm dò nói:
- Nếu nói tôi có khả năng gì nhất thì đó chính là kỹ năng tin học. Chẳng lẽ các anh muốn tôi tham gia dự án nào đó?
Người bí ẩn gật đầu:
- Uhm… cậu nói đúng rồi! Chính xác là chúng tôi muốn sử dụng tài năng này của cậu.
- Nhưng cụ thể là việc gì?
- Chúng tôi muốn cậu trở thành một hacker!
- A… Sao lại là hacker? – Trung càng lúc càng kinh ngạc.
Người bí ẩn bình thản trả lời:
- Đúng thế, là hacker! Tổ chức cần xây dựng và đào tạo một đội ngũ hacker chuyên nghiệp, nhiệm vụ chính của nó chính là thực hiện công tác xâm nhập mạng an ninh và thu thập tình báo từ các chính phủ và tổ chức, cá nhân cũng như chống lại các cuộc tấn công của thế lực khác.
Trung lệch đầu suy nghĩ, sau giây lát như hiểu ra cái gì hắn hỏi lại:
- Anh là người của cục tình báo và an ninh mạng?
Người bí ẩn lắc đầu:
- Không, tôi đang nói tới một tổ chức độc lập với chính phủ, hoạt động dưới sự kiểm soát và điều hành của cá nhân!
- A… Tổ chức tư nhân? Chuyện đùa à?
Trung thốt lên kinh ngạc, hắn không hiểu người trước mắt này là ai mà lại dám xông vào trong trại giam để tuyển dụng người cho một tổ chức hacker tư nhân như thế.
Càng nghĩ Trung càng có cảm giác như mình bị lừa. Trong đầu hắn bỗng xuất hiện phỏng đoán có khi nào đây là một biện pháp điều tra nào đó mà công an đang áp dụng để khai thác thông tin nào từ hắn chăng?
Người bí ẩn bỗng nhiên thấy Trung trở nên im lặng thì cười nhẹ rồi trấn an hắn:
- Cậu không cần hiểu khác đi dụng ý của chúng tôi! Những gì vừa nói với cậu hoàn toàn là sự thật. Chúng tôi không có ý đùa giỡn trong chuyện của cậu vì chúng tôi không có lý do để làm điều đó. Hơn nữa tôi muốn cậu tin tưởng rằng chúng tôi có đủ sức mạnh để đưa cậu ra khỏi nơi này mà không gặp bất cứ khó khăn nào từ phía an ninh của chính phủ.
Trung vẫn còn rất nhiều nghi hoặc khi nghe xong những lời này.
Phân vân một chút, hắn lại lên tiếng:
- Nhưng tôi không phải người quá giỏi trong giới hacker, sao các anh lại chọn tôi!
Người bí ẩn cười nhạt rồi trả lời:
- Vì chúng tôi thấy cậu phù hợp với nhiệm vụ này! Vậy là đủ rồi!
Trung nhíu mày suy nghĩ cân nhắc về tất cả thông tin trao đổi vừa rồi với người trước mắt. Có điều hắn còn lựa chọn nào khác sao?
Người bí ẩn cũng không thúc giục Trung mà kiên nhẫn chờ đợi.
Thời gian chậm chạp trôi qua, cho tới chừng gần mười phút sau, Trung mới ngẩng đầu lên tiếng:
- Được! Tôi đồng ý! Dù là vì công việc gì, tôi cũng không muốn chôn vùi tuổi trẻ của mình trong bốn bức tường của cái trại giam chết tiệt này!
Người bí ẩn biết đã đạt được mục đích thì vỗ thành ghế cười lớn rồi đứng lên băt tay Trung đồng thời trầm trầm lên tiếng:
- Tốt lắm, chào mừng cậu tới với tổ chức!
Hơi dừng lại một nhịp, người này tiếp tục nói:
- Uhm… từ bây giờ cậu có thể gọi tôi là Thiều Đại! Và nơi cậu sắp đến được gọi là Similo Base!