Sau hôm gặp gỡ Bùi Lợi, Lý Đông có một ngày để làm các thủ tục trù bị tại điểm thi sau đó bước vào hai ngày sát hạch chính thức. Đề thi cũng không gây được khó khăn gì cho hắn, mỗi môn Lý Đông chỉ cần phân nửa thời gian là hoàn thành, thời gian tiếp đó hắn chống cằm thả hồn theo mây gió. Khi chờ đủ hai phần ba thời gian theo quy định, Lý Đông mới nộp bài rồi ra ngoài trong ánh mắt hoài nghi của giám thị và thí sinh khác. Điều này cũng dễ hiểu, dù sao đề năm nay là khó nhằn ngay cả với học sinh khá giỏi, vậy mà người này môn nào cũng thấy kết thúc sớm. Có kẻ bĩu môi thầm nghĩ “Nộp bài sớm chắc gì đã là lợi hại, có khi vẽ bậy vẽ bạ cũng nên”, nhưng lại cũng có kẻ dùng ánh mắt sùng bái mà trầm trồ “A, tên này được, không làm được bài mà cũng khí phách như vậy, chậc chậc… thật là bậc anh hùng chính nhân quân tử, người anh em, từ từ đừng vội, cho ta theo với”. Cả đám này tuyệt không có mấy ai tin tưởng khả năng của Lý Đông, cũng may là Lý Đông không biết tất cả những điều này, nếu không hắn không thể rời phòng thi với khuôn mặt vui vẻ được.
Kỳ thi kết thúc, trở về Đông Thành, Lý Đông lập tức nhận được điện hỏi thăm từ bạn bè. Trương Ngọc là người đầu tiên liên lạc hắn, nàng làm bài khá tốt ước chừng có thể đạt từ điểm trở lên, khả năng đỗ là rất lớn. Người tiếp theo là Lê Hải, Lê Hải có hơi thiếu EQ một chút nhưng IQ thì thật không tệ, nếu không hắn đã không đậu nổi trường chuyên của tỉnh rồi. Theo như Lê Hải tính toán, chấm theo đáp án của Bộ Giáo dục, điểm số của hắn ít nhất cũng là , với mức điểm này cộng ưu tiên khu vực thì vào Đại học Bách khoa không phải là cái gì khó khăn. Về phần Mạnh Bàn, tên này gọi chủ yếu là để rủ Lý Đông đi làm một trận game kỷ niệm kết thúc đời học sinh, Lý Đông cũng chẳng buồn hỏi hắn về chuyện điểm số, mà có hỏi hay không cũng vậy, chắc chắn lại thông qua đường quan hệ của cha hắn tiến vào một trường đại học hay cao đẳng làng nhàng nào đó mà thôi.
Đang khi Lý Đông và bạn bè còn mải bận rộn với chuyện vào đại học thì không biết rằng vào lúc này Công nghệ mới Đông Thành đang sắp xảy ra một sự vụ lớn.
Tại một địa điểm bí mật cách nhà máy pin nano khoảng km, một nhóm người đang ngồi bàn bạc. Một tên có xăm hình lưỡi dao găm trên cánh tay vằn vện cơ bắp lên tiếng:
- Ngài Purin, nếu ngài muốn thay đổi kế hoạch, thay khủng bố nhà máy bằng bắt người thì tôi nghĩ chúng ta cũng phải bàn bạc lại về mặt giá cả chứ nhỉ?
Đối diện tên này là một người đàn ông tóc vàng, mũi ưng, cặp mắt tam giác co giật như đang rất cuồng hận một ai hoặc một thứ gì đó. Hắn chính là Ralston Purin, từng là Giám đốc phụ trách Khu vực châu Âu của Duracell. Nghe người đối diện hỏi về giá cả, hắn gằn lên từng chữ:
- Hừ, Danton, các ngươi không phải lo về chuyện tiền bạc, chỉ cần bắt sống được tên khốn Trần Hàng đó rồi đưa tới trước mặt ta, các ngươi sẽ có thêm triệu USD ngoài số tiền triệu USD đã hứa lúc trước.
- Ha ha, ngài Purin, ngài thật là hào phóng.
- Các ngươi phải làm sạch sẽ vụ này cho ta, ta sẽ tận tay giết tên khốn kiếp ấy. Hừ hừ, vì hắn mà bao nhiêu năm nỗ lực của ta trở thành một đống cứt, bản thân bị biến thành một con chó hoang trốn chạy khắp nơi.
- Được, chuyện này ngài cứ yên tâm vào chúng tôi. Do mục tiêu thay đổi nên chúng tôi cần sắp xếp lại kế hoạch một chút.
- Hừ, mẹ kiếp! Vụ này các ngươi phải làm nhanh gọn, Interpol mà ngửi thấy mùi xông được đến đây là cả lũ xong đời. Ta mà bị tóm thì các ngươi cũng đừng hòng nhận được một xu nào đâu.
- Điều này tôi hiểu, ngài Purin.
- Các ngươi cứ liệu mà làm, chậm nhất ba hôm nữa ta không nhận được tin tức coi như giao dịch giữa chúng ta chấm dứt.
Thấy Purin lặp đi lặp lại tỏ thái độ thiếu tin tưởng, tên xăm dao tỏ thái độ khó chịu:
- Hừm, ngài Purin, tôi phải nói lại với ngài điều này, thất bại là điều cấm kỵ cho bất kỳ nhiệm vụ nào của biệt đội đánh thuê Liệp Ưng. Chúng tôi căm ghét và trừng phạt bất cứ ai nhắc tới từ này bao gồm cả thân chủ của mình cũng không ngoại lệ, ngài nên lưu ý giùm điều đó!
Purin cũng là kẻ lọc lõi, hắn xông pha giang hồ nhiều năm, không dễ dàng bị những lời này dọa sợ. Purin chỉ nhếch mép trả lời:
- Các ngươi đã nói tốt như vậy! Được! Ta chờ!
- Tốt, ngài cứ chuẩn bị sẵn tiền mặt đi! Hẹn gặp lại!
Nói xong,mấy tên của nhóm Liệp Ưng đứng lên đạp cửa bước ra ngoài, nhanh chóng biến mất trong màn đêm đen thẳm.
h ngày tháng năm , Công ty Công nghệ mới Đông Thành.
Lệ Hằng mở cửa, tiến về phía bàn Trần Hàng:
- Tổng giám đốc, muộn rồi, anh chưa nghỉ sao?
Trần Hàng ngẩng đầu lên mỉm cười trả lời vị thư ký:
- Uhm, Lệ Hằng, em về trước đi, anh còn một số văn bản cần phải phê duyệt!
Lệ Hằng uyển chuyển ngồi xuống chiếc ghế phía trước bàn Trần Hàng, nở một nụ cười dễ thương, dịu dàng nói:
- Tổng Giám đốc, công việc là thứ có làm mãi cũng không hết anh nói có phải không? Sao không để ngày mai xử lý tiếp, tối nay anh cũng chưa ăn gì đâu đấy?
- Uhm, nhưng đây là những văn bản gấp cần gửi lên tỉnh để hoàn tất pháp lý dự án pin mặt trời, anh xử lý nốt cho kịp tiến độ.
Lệ Hằng nghe Trần Hàng nói vậy cũng không giục hắn nữa, đôi mắt chăm chú nhìn Trần Hàng rồi đề nghị:
- Đằng nào em cũng chưa ăn tối, lát nữa xong việc anh em mình cùng đi nhé. Em biết một quán nướng Hàn Quốc rất ngon.
Trần Hàng thấy đề nghị này cũng không tệ, dù sao lát nữa hắn về đi ăn có một mình cũng không có gì thú vị. Hơn nữa Lệ Hằng làm thư ký của hắn lâu như vậy hai người cũng không có mấy dịp đi ăn riêng với nhau, hắn biết công việc này cũng không phải thứ nhàn hạ gì, đi sớm về muộn đã mấy năm nay, chịu không ít khổ cực. Không bằng nhân dịp này tìm hiểu luôn tâm tư nguyện vọng của người ta, động viên sĩ khí một chút cũng là nên làm. Nghĩ đến đó Trần Hàng nói:
- Được, vậy em ngồi đợi anh một chút!
Nói xong, Trần Hàng tiếp tục cúi đầu xử lý đống văn kiện dang dở. Lệ Hằng gật đầu đáp ứng sau đó hơi duỗi duỗi lưng tựa vào ghế, có chút si mê nhìn khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông trước mắt. Hơn ai hết ở Công ty này, nàng là người tiếp xúc gần gũi và lâu dài nhất với Trần Hàng, nàng hiểu hắn đến từng thói quen, sở thích, quan điểm sống cũng như phong cách hành sự. Không biết từ bao giờ hình ảnh người đàn ông thông minh, quyết đoán nhưng không thiếu sự khoan hòa và tinh tế trong từng hành động này đã lấp đầy tâm trí nàng mời thời mỗi khắc. Đôi khi nàng thầm nghĩ hay là do hai người tiếp xúc quá nhiều, nàng không có cơ hội gặp gỡ ai khác, có điều khi nàng dành thời gian thử làm điều này, Lệ Hằng đều cảm thấy bọn họ không gợi cho nàng cảm giác nhớ nhung như với Trần Hàng. Chỉ cần hàng ngày được nhìn thấy hắn, được pha cho hắn một ly cà phê sớm, được thấy hắn nở nụ cười rực rỡ như mặt trời cám ơn nàng, nàng đã thấy hạnh phúc, nàng đã thấy mình như có đủ năng lượng cho một ngày làm việc mà không biết kết thúc vào giờ nào hàng đêm.
Và rồi nàng đã phải chấp nhận một sự thật rằng “Nàng đã yêu hắn, yêu vị Tổng Giám đốc của mình”, nhưng điều làm nàng đau khổ là Trần Hàng hình như không cảm nhận được điều đó, hắn lúc nào cũng chỉ có công việc, công việc và công việc. Nhiều lúc nàng muốn cầm tập tài liệu trên bàn hắn kia quăng vào sọt rác để hắn có thể nghỉ ngơi, để hắn có thể nói chuyện cùng nàng một chút nhưng nàng chỉ dám làm việc đó trong ý nghĩ. Nếu thật nàng làm điều này, Trần Hàng sẽ có thể nổi giận đuổi việc nàng. Nàng không sợ mất việc, nàng chỉ sợ mỗi ngày không được nhìn thấy hắn, như vậy còn đau khổ hơn so với tình trạng hiện tại. Nàng tự nhủ mình cần phải biết đủ, phải biết hài lòng, được ở bên Trần Hàng như vậy đã là may mắn và hạnh phúc lắm rồi. Hãy nhìn xem bao nhiêu ánh mắt ghen tị của các cô gái trong công ty mỗi khi thấy nàng sánh vai bước đi cùng hắn, bọn họ chẳng phải rất ao ước được thay thế nàng sao? Nàng không thể làm điều gì ngu xuẩn được. Nàng tin rồi Trần Hàng sẽ nhận ra điều đó và nàng sẽ đạt được hạnh phúc của mình. Vấn đề chỉ là sự kiên nhẫn và thời gian, chắc chắn sẽ như vậy, chẳng phải có câu “Người có lòng sẽ được ở gần nhau” sao?
Trần Hàng vừa phê duyệt xong văn bản cuối cùng, nhận thấy dường như có gì đó không đúng, hắn ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt mê man của Lệ Hằng đang nhìn mình. Hắn đoán chắc nàng đang mải suy nghĩ gì đó nên khẽ nhắc nhở:
- Lệ Hằng, chúng ta có thể đi rồi!
Nghe thấy tiếng Trần Hàng, Lệ Hằng lúc này mới bừng tỉnh:
- Vâng, chúng ta đi thôi
- Uhm, xin lỗi vì để em phải đợi! Hôm nay để anh mời nhé!
- Được, mấy khi được Tổng Giám đốc mời riêng đâu.
Lệ Hằng lập tức vui vẻ, khôi phục trạng thái vốn có. Nàng nhanh chóng đứng lên cầm túi xách, chỉnh sửa một chút mái tóc rồi vui vẻ theo Trần Hàng ra khỏi phòng tiến vào thang máy. Khi hai người vừa bước ra cửa công ty thì gặp phải một người:
- Ồ, Vũ Nhung? Sao muộn vậy em còn ở đây?
Lệ Hằng ngạc nhiên nhìn cô gái trước mắt hỏi, ở Công ty hai người cũng coi như quen biết.
- A, chào Tổng Giám đốc, chào chị Lệ Hằng! Hai người về muộn thế ạ. Em quên túi đồ một người bạn nhờ mua hộ nên phải quay lại công ty ạ.
- Mai quay lại lấy cũng được mà?
- Bạn em vừa gọi nói sáng mai cần gấp nên em mới vội vã đến đây, cũng may công ty còn mở cửa, bảo an còn cho vào đấy.
- Uhm, vậy em vào đi, bọn chị đi trước.
- Vâng, chào anh chị!
Vũ Nhung dõi mắt nhìn theo bóng lưng hai người, trong lòng đang không ngừng hâm mộ Lệ Hằng. Chị ấy xinh đẹp như vậy bảo sao được chọn làm thư ký của Tổng Giám đốc, ở bên người tài giỏi như vậy chắc chắn sẽ học hỏi được nhiều lắm đây.
Đang khi nàng còn mải nhìn trộm qua tấm cửa kính, ngay lúc vệ sĩ vừa mở cửa xe cho Trần Hàng và Lệ Hằng thì không biết từ đâu ba tên áo đen bịt mặt cầm theo dao xông về phía bọn họ. Hai người vệ sĩ phản ứng cũng khá nhanh nhưng có vẻ không địch lại số đông, hơn nữa mấy tên mới tới ra tay rất chuyên nghiệp. Một người vệ sĩ đang cố ngăn trước mặt Trần Hàng thì bị một cước vào bụng, hắn cố nén đau lao người tới ôm lấy đối thủ, thấy thái độ tử vì đạo của người vệ sĩ, tên này vội vã phi dao lên ngăn chặn, có điều nhát dao của hắn đi không đúng mục tiêu bay thẳng về phía Trần Hàng trong con mắt sững sờ của hắn. Lúc này một bóng người bỗng nghiêng qua che trước mặt Trần Hàng:
- Phập… A…
Nhát dao găm sâu vào mạn sườn phải của Lệ Hằng, máu tươi chảy ra ướt đẫm cả vạt áo, nàng từ từ gục xuống. Trần Hàng lúc này mới ý thức được chuyện gì xảy ra, vội vàng đỡ lấy Lệ Hằng:
- Lệ Hằng, sao em lại làm như vậy? Nhát dao đó là hướng vào anh mà?
Lệ Hằng lúc này khá là đau đớn nhưng vẫn nở nụ cười yếu ớt:
- Tổng Giám đốc, Em không sao…!
Trần Hàng thương xót nhìn Lệ Hằng, tay đưa ngang ôm chặn lại miệng vết thương đang không ngừng rỉ máu, sau đó nhìn mấy tên bịt mặt vừa hạ gục xong hai người vệ sĩ gằn lên hỏi:
- Các anh là ai và muốn gì?
Ba tên áo đen mặc dù không hiểu Trần Hàng muốn hỏi gì nhưng tên cầm đầu vẫn trả lời bằng Tiếng Anh:
- Muốn sống thì đi theo bọn tao!
Nói xong hắn ra hiệu cho hai tên đồng bọn tiến về phía Trần Hàng. Trần Hàng nghe bọn chúng trả lời thì biết là người ngoại quốc nhưng không nghĩ ra là người nào muốn đối phó mình. Đang khi hắn nghĩ cách giải quyết chuyện này thì chợt cảm thấy đau nhức phần sau gáy, mắt hoa lên, dần mất đi ý thức, có điều trước khi hoàn toàn bất tỉnh, trong đầu hắn vẫn không ngừng cầu nguyện “Lệ Hằng, Lệ Hằng… xin chúa làm ơn cử ai đó tới cứu cô ấy!”.
Núp sau cánh cửa, nhìn thấy tất cả cảnh này, Vũ Nhung vô cùng hoảng sợ, chân nàng như muốn khuỵu xuống. Tất cả mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt khiến nàng không kịp có bất kỳ cái gì phản ứng. Chỉ khi thấy Trần Hàng hôn mê bị ba tên bịt mặt dìu đi lên một chiếc xe gần đó rồi mau chóng biến mất, nàng mới kịp hoàn hồn:
- Chết rồi, Tổng Giám đốc bị bắt đi rồi, bảo an đâu hết rồi? Làm sao bây giờ......? A, Đúng rồi, phải báo công an!
Vũ Nhung loạng choạng lần tìm điện thoại định gọi báo động nhưng do quá hoảng loạn nàng bỗng dưng không nhớ ra được số điện thoại khẩn cấp, ngón tay không ngừng lật danh bạ mong tìm được một ai đó có thể giải quyết được việc này. Bỗng một cái tên xuất hiện trên màn hình, hai mắt Vũ Nhung chợt sáng lên “Đúng rồi, tên này chẳng phải rất lợi hại sao, lại còn thân thiết với anh Trần Hàng như vậy, có khi nào hắn có biện pháp”. Nghĩ tới đây, nàng không kịp chờ đợi nhấn số gọi. Đầu dây bên kia kêu lên hai nhịp thì vang lên giọng nói quen thuộc:
- Chị Vũ Nhung, đêm hôm gọi cho em có việc gì vậy?
- Đông, mau tới Công ty, anh Trần Hàng bị bắt cóc rồi! Khẩn cấp!
- Cái gì? Chị ở ngay đó, đợi em một chút!
Vũ Nhung chưa kịp trả lời thì Lý Đông đã ngắt máy. Đầu dây bên kia chỉ còn những tiếng tút tút khô khốc kéo dài.