Dưới ánh nắng mặt trời nóng bỏng , Hiển Minh một thân long bào phiêu dật trong gió , chàng phóng ngựa thật nhanh , chỉ mong nhanh chóng đến nơi để đưa người về .
Vũ Nhất thúc ngựa chạy vọt lên ngang hàng với chàng , mắt nhìn về phía trước rồi quay qua nhìn chàng , vẻ mặt lo lắng nói lớn :
- Hoàng thượng ... xin người chậm một chút .
Hiển Minh tức giận nói lớn :
- Ngươi nghĩ nơi đó là đâu mà bảo ta chậm lại , hai ngươi thật sự làm ta rất thất vọng .
Nói xong , chàng thúc ngựa chạy như bay về phía trước , Vũ Nhất cứng họng không nói được gì , chỉ biết lẳng lặng thúc ngựa chạy theo sau lòng nghĩ :
- Có thể phát hiện được sự có mặt của mình và Vũ Hạ , hoàng hậu quả nhiên là một cao thủ .
Dân chúng sợ hãi chạy tán loạn qua hai bên đường , gió lớn quá họ không nghe thấy hai người kia nói cái gì , chỉ thấy nam tử một thân trường bào thêu rồng thúc ngựa chạy như điên , kế chàng là một hắc y nhân nam tử , trường bào thêu rồng là ai chứ , người ta là hoàng thượng a .
Hoàng Cung - Vườn Thượng Uyển , một thân hắc y từ mái nhà nhảy xuống , hắn chắp tay quỳ xuống cúi đầu nói :
- Tham kiến Chấn Vương gia .
Thư Hoàn hơi nhíu mi , chàng tiến lên vài bước trầm giọng hỏi :
- Thế nào , đã điều tra được chưa ?
Hắc y vội vã đáp lời , giọng nói có chút buồn bã :
- Thuộc hạ làm việc yếu kém , xin Vương gia trách phạt .
Thư Hoàn vừa nghe hắc y nói vậy liền không khỏi giật mình , chàng nhướng cao đôi mày hỏi :
- Nói , đã xảy ra chuyện gì ?
Hắc y có chút lắp bắp nói :
- Là thuộc hạ không thể đến gần , nàng ta là có cao thủ bảo vệ .
Thư Hoàn nắm hờ tay đưa lên miệng , đôi mắt chàng thâm trầm , phức tạp , chàng lâm vào trầm tư , lý nào lại như vậy , một thôn nữ thường dân sao lại có cao thủ bảo vệ , bỏ tay xuống chàng tặc lưỡi thành tiếng , thở dài nói :
- Được rồi , ngươi lui đi .
- Dạ .
Hắc y rời đi , Thư Hoàn đứng đó khẽ đưa tay sờ lên mặt , mắt chàng nổi lên tia tức giận , dân nữ đáng ghét dám đánh ta , lần sau để ta gặp lại ... ta nhất định ... nhất định ... sẽ ... , ngay sau đó , một nụ cười rất lạ lùng hiện lên trên môi chàng .
Bên dưới Nguyệt Hoa lầu ồn ào , tấp nập , công tử một thân y phục gấm lụa màu lam cầm trong tay chiếc quạt bước nhanh lên cầu thang , Tú Bà đi theo vẻ mặt khó sử hết mực khuyên can :
- Kha Hải thiếu gia , người đừng làm khó ta mà , cô nương này quả thật không thể động vào đâu ?
Kha Hải có chút tức giận , chạy từng bước thật nhanh lên các bậc thang phía trên , anh nhíu mày khó chịu liền gằng giọng lên tiếng :
- Bà có hàng mới muốn dấu ta phải không , nói đi , bao nhiêu tiền , lượng , lượng , thôi bà ra cái giá đi , ta nhất định phải là người đầu tiên sở hữu bông hoa mới .
Tú Bà vội níu lấy tay Kha Hải , vẻ mặt nhăn nhó nói :
- Kha Hải thiếu gia , hay là ngài chọn Khải Yến cô nương , Mị Anh cô nương , Vân Kiều cô nương ... , ta không lấy tiền rượu của ngài , ngài thấy có được không ?
Tú Bà dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn chằm chằm vào Kha Hải , Kha Hải nghiêm giọng giận dữ quát vào mặt Tú Bà :
- Bổn thiếu gia nói không là không ? Hôm nay người bổn thiếu gia chọn là cô nương mới tới , bà tránh ra .
Nói xong anh dựt tay ra , chân bước nhanh lên mấy bậc thang cuối cùng , Tú Bà mém tý nữa là ngã xuống cầu thang , một kỹ nữ rất nhanh đỡ lấy bà , cô nhỏ nhẹ nói :
- Mẹ , có sao không ?
Tú Bà có chút run sợ ấp úng :
- Ta không sao , Nhan Điền , con mau đi hầu rượu bàn bên kia đi .
- Dạ .
Cô kỹ nữ rời đi , Tú Bà kéo nhẹ váy đi nhanh lên cầu thang với vẻ mặt nơm nóp lo sợ , trời ơi túi vàng của tôi .
Phấn Phấn vừa ăn xong bữa trưa , nàng dựa người vào ghế , vắt hai chân lên bàn , đôi mắt díp lại , vẻ mặt thích thú hiện lên suy nghĩ :
- Chắc giờ này hắn đang tức điên lên , ha ha ha , sắp có trò vui để xem rồi .
Cánh cửa đột nhiên mở toang ra , Phấn Phấn giật mình mở mắt , đôi lông mày nhíu lại , tên nào đây , không phải mình đã dặn bà ta là không được cho ai vào sao , người bên ngoài trông thấy Phấn Phấn liền chảy nước miếng , đang muốn tiến vào thì thanh kiếm chìa ngang qua cổ , hắn sợ hãi ấp úng :
- Ngươi ... ngươi làm cái gì vậy ? Có biết ta là ai không ?
Vũ Hạ lạnh lùng trừng mắt :
- Ngươi là ai ta không quan tâm , bước qua cánh cửa này , ta liền lấy cái mạng của ngươi .
Kha Hải mặt mày trắng bệch , môi run lập cập cố nói hết câu :
- Ta ... ta chính là Kha Hải , con trai duy nhất của thừa tướng đại nhân Kha Lãnh , ngươi như thế nào còn không mau bỏ kiếm xuống .