Khoái Xuyên Chi Công Lược Tốt Nhất

chương 14: đệ đệ xinh đẹp như hoa (13)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Đệ đệ xinh đẹp như hoa ()

Cố Minh Tranh bỗng nhiên giơ tay, nhẹ nhàng nâng cầm của Cố Nhược Sơ, khoảng cách gần đến mức hắn có thể tỉ mỉ đánh giá cặp con ngươi xinh đẹp kia.

Hắn không tức giận, chỉ cảm thấy có chút vi diệu mà thôi.

Cố Minh Tranh lớn đến như vậy, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn bị người khác lừa.

Thiên Thần Nhỏ nhận ra được suy nghĩ của hắn, liền lập tức an ủi, "Ngài mới bị tiểu mỹ nhân lừa có một lần thôi, không sao đâu. Ngài nhìn đi, hôn quân thời xa xưa còn bị sắc đẹp mê hoặc đến phong hỏa đốt chư hầu đây này, với lại, ngài cũng phát hiện ra được chân tướng lâu rồi mà."

Cố Minh Tranh, "Câm miệng."

Thiên Thần Nhỏ ném ra một cái "buông tay" biểu tình.

Cố Nhược Sơ tùy ý để Cố Minh Tranh đánh giá, y có chút xíu tỉnh táo oán giận, "Anh xem xong chưa? Em mỏi mắt rồi."

Vì không muốn hiện ra yếu thế, Cố Nhược Sơ ngay cả mắt cũng không chớp.

Cố Minh Tranh lui về phía sau, đứng thẳng người, hắn chậm rãi buông lỏng tay, "Em ngược lại là cây ngay không sợ chết đứng."

Cố Nhược Sơ hỏi, "Em nào có?"

Mọi người ở bên cạnh đều trợn mắt ngoác mồm, Vệ Nghiêu bị bộ dạng không coi ai ra gì của bọn họ chọc tức, "Tụi mày..."

Hai tay bị trói của Cố Nhược Sơ chậm rãi giơ lên, trên cổ tay nguyên bản không chút tỳ vết nay đã hiện ra mảng trầy xước.Y chuyển động cổ tay, lạnh nhạt nói, "Nếu cậu đã nói xong lời cần nói rồi thì mau ngậm miệng."

Những tên tráng hán cầm súng ở bốn phía bỗng nhiên quay đầu lại, chỉa họng súng vào Vệ Nghiêu.

Biến cố trong chớp mắt phát sinh.

Nhanh đến mức khiến mọi người không ai kịp phản ứng.

Vệ Nghiêu lập tức giơ súng nhắm ngay Cố Nhược Sơ, âm thanh khàn khàn bất kham, mang theo nổi sợ hãi khó tin gào thét, "Chuyện này đến tột cùng là sao?!?!"

Cố Nhược Sơ xoa xoa cổ tay, không để ý tới hắn.

"Mình nói chuyện chút đi Vệ Nghiêu," Đáp lại gã đương nhiên là Hứa Mạt - cô gái vốn dĩ chỉ biết nhu nhược, giờ khắc này lại nở một nụ cười khó có thể hình dung, "Anh luôn hỏi tôi tại sao không thể cách bọn họ xa một chút? Tại sao không thể tiếp thu anh? Hiện tại, tôi có thể trả lời anh."

"Bởi vì năm năm trước, Hứa Mạt thuần khiết hiền lành mà anh thích, đã chết vào một ngày bị đám súc sinh lăng nhục!" Hứa Mạt âm thanh nhẹ tênh như là u hồn, "Tôi vĩnh viễn nhớ cái ngày ấy: do Diệp Cảnh Nhiên sinh khí, tôi đã hẹn gặp anh ấy sau khi tan học. Thời điểm tôi muốn đi tìm anh để nói lời xin lỗi hòa hảo, nhưng tìm khắp nơi tôi cũng không thấy anh. Sau đó, tôi đi hỏi thăm mấy bạn học nữ, các cậu ấy cười bảo tôi đợi một chút. Ừa, tôi đã chờ, tuy nhiên chờ đến cuối cùng, lại là một lũ đáng sợ. Bọn chúng vây nhốt tôi, đánh tôi, mắng tôi, nhục nhã tôi... Thẳng đến lúc ấy, tôi mới từ trong miệng những kẽ đó biết được, chính là đám nữ sinh cười như thân thiết bảo bọn họ tới."

Vệ Nghiêu mở to hai mắt, thân thể của gã run rẩy kịch liệt, cơ hồ muốn cầm không vững súng trên tay.

"Khi đó, tôi nghĩ rằng, các cậu ấy đẹp đẽ đáng yêu như thiên sứ vậy, nhưng tại sao tâm hồn lại còn đáng sợ hơn ma quỷ? Tôi không hiểu, bởi vì tôi rất bình thường, cho nên liền ngay cả tư cách yêu một người cũng đều không có."

Hứa Mạt nhìn về phía Diệp Cảnh Nhiên, nước mắt không hề có một tiếng động rơi xuống, "Anh cớ sao lại không tới?"

Cố Minh Tranh trầm mặc, bởi vì hắn không phải là Diệp Cảnh Nhiên, nên không cách nào biết được đáp án.

"Cuối cùng, Cố học trưởng đã cứu tôi, anh ấy cho tôi một khẩu súng, để tôi tự tay giết chết lũ súc sinh này," Hứa Mạt dần dần nở nụ cười, "Anh ấy đã giúp tôi thấy được ánh sáng, đem tôi kéo ra từ trong tuyệt vọng lạnh băng. Cho nên, tôi nguyện ý vì anh mà trả giá tất cả, cam tâm tình nguyện trở thành con rối của anh, đi theo bước chân anh."

"Dù cho phải đem mũi dao chỉa về phía người tôi từng yêu," Hứa Mạt nhìn Cố Minh Tranh, xong lại nhìn về phía Vệ Nghiêu, "Hay là người đã yêu tôi."

Tại thời điểm cô thống khổ nhất, khuất nhục nhất, người cô yêu và người yêu cô, đều không thể cứu vớt kẻ đáng thương này.

Cuối cùng, người cô yêu cũng chẳng còn yêu cô nữa, người yêu cô lại xem cô là quân cờ.

Trong lòng Hứa Mạt vẫn luôn tồn trữ oán hận sâu sắc.

Cố Minh Tranh càng nghe, càng nhíu chặt mày. Hắn chỉ biết là Hứa Mạt có vấn đề, nhưng lại không biết rằng Hứa Mạt từng gặp chuyện đau lòng như thế.

Chẳng trách năm năm trước, Cố Nhược Sơ kiên trì tối đó phải đưa Hứa Mạt về nhà, còn đối với Lâm Lâm răng đe, "Đừng bắt nạt Hứa Mạt."

Nhưng có gì đó rất kỳ quái, năm năm trước Cố Minh Tranh và Hứa Mạt từng tiếp xúc mấy lần, hắn có thể xác định Hứa Mạt không diễn kịch. Vì Hứa Mạt không có loại bản lãnh giống như Cố Nhược Sơ, trước mặt hắn còn giả bộ đến kín kẽ không một lỗ hổng.

"Cô ấy khi đó còn yêu thích ngài, nên còn trông mong về ngài. Đối mặt với ngài, dù cho một phần giả, thì cũng có chín phần là chân thật phản ứng. Mãi đến lúc cuối cùng ngài làm cho cô ấy triệt để đánh mất hy vọng," Thiên Thần Nhỏ sắc bén chỉ ra mấu chốt, "Chân chính lừa ngài mới là Cố Nhược Sơ, y gạt ngài về mối quan hệ thật sự của y cùng Hứa Mạt!"

Cố Minh Tranh ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nhược Sơ, trong ánh mắt không có phẫn nộ như Thiên Thần Nhỏ tưởng tượng, chỉ lộ ra cổ cảm xúc hơi hơi phức tạp.

Nhưng hắn còn chưa mở miệng, Vệ Nghiêu liền không nhịn được hoảng loạn, gã giận dữ hét, "Tại sao? Tại sao em không nói cho anh?! Tại sao Cố Nhược Sơ mày không những đoạt đi thân phận của tao, mà còn muốn cướp đi cô gái của tao!"

Cố Nhược Sơ một bộ thần sắc không sợ sóng lớn, ánh mắt đảo qua hai người đã hoàn toàn đờ đẫn: Diệp phụ và Cố Dung. Y không hề trả lời vấn đề của Vệ Nghiêu, chỉ từ từ kể vể một đoạn cố sự xa xưa, "Hai mươi hai năm trước, một hài tử nọ được sinh ra ở một gia đình bình thường. Y đẻ non nên nhiều đau ốm, lại có căn bệnh tim bẩm sinh, vì vậy, cha mẹ của y bỏ qua công tác, mỗi ngày đều mang theo y đi khắp nơi chạy chửa. Họ thậm chí thường xuyên quyên góp đồ vật cho cô nhi viện, chỉ để tích phước lành cho hài tử. Thế nhưng, vào một ngày, người mẹ kia mang theo đứa con đến cô nhi viện thì đụng phải một quý phụ té xỉu, hai con người không có chút liên hệ nào cứ như vậy nhận thức. Người quý phụ kia chính là ngài —— "

Cố Nhược Sơ nhìn Cố Dung, không chút tình cảm mà kêu một tiếng, "Mẹ."

Ký ức từ xa xưa chậm rãi thức tỉnh, Cố Dung trong mắt vằn vện tia máu, bà hoảng sợ lắc đầu.

"Ngài muốn tìm một đứa trẻ để để thay thế hài tử chết yểu của ngài, tuy nhiên, những hài tử tìm được, nếu không phải là tuổi tác, thì nhóm máu, hoặc nhiều hoặc ít đều không phù hợp với yêu cầu của ngài, mãi đến tận ngài gặp đứa bé này. Vì vậy, ngài cố ý tiếp cận người mẹ kia, từ chỗ bà giả đò tâm sự rất nhiều, cuối cùng còn lập mưu cướp đi đứa con bà vừa sinh ra."

Cố Dung khó có thể tin dõi theo y.

"Ngài có biết sau đó bọn họ thế nào không?"

"Không, không ——" Cố Dung đôi môi đều cắn ra huyết, bà gào khóc liều mạng lắc đầu thét, "Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!"

Diệp phụ nghe đến tê dại, uy phong và khí thế khi xưa dĩ nhiên tiêu tán, điều này khiến ông thoạt nhìn tựa như lão nhân tuổi xế chiều.

Trong mắt của Cố Nhược Sơ dần dần nhiễm phải thủy quang, y nhẹ giọng nói, "Bọn họ đều đã chết. Người mẹ kia vì mất con, phát điên đi hại người, sau đó bị đưa vào bệnh viện tâm thần, không bao lâu liền tự sát. Còn người cha trong lúc đang tìm hài tử, do ông vội chạy đi thăm thê tử, mà trên đường gặp phải tai nạn xe cộ. Nhà bọn họ chỉ còn lại ông nội, cả ngày lẫn đêm lấy nước mắt rửa mặt. Ông khóc mù cả hai mắt, thấy ai cũng kêu tên của cháu trai, thậm chí còn quỳ xuống để van xin người khác giúp mình. Ông lão tại trên ti vi đăng tuyên cáo thông báo tìm người, không kiên trì được bao lâu, cuối cùng ông chết bệnh."

Cố Minh Tranh trong lòng căng thẳng, không kìm được tiến lên bắt tay của y.

Cố Nhược Sơ trên mặt không lộ ra vẻ gì, sắc thái lại càng ngày càng tái nhợt. Buồng tim truyền đến từng đợt hít thở không thông đau đớn, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy dài.

Dù rơi lệ cũng yên tĩnh đến tột cùng, so với tê tâm liệt phế gào thét còn muốn làm người khác bi thống hơn.

"Cho nên mày muốn báo thù? Muốn báo thù liền biến tao cùng Hứa Mạt thành quân cờ?" Vệ Nghiêu hai tay vô lực, lại dùng hết khí lực của một đời nắm chặc Cố Nhược Sơ, gào to, "Mày muốn Diệp gia nhà tan người mất, nhưng lại không muốn làm mình bẩn tay, nên mày mới dụ dỗ tao rơi vào vực sâu cừu hận, giết cha giết mẹ? Hết thảy tất cả, đều là do mày thao túng! Mày đúng là ma quỷ!"

"Đúng." Cố Nhược Sơ lạnh lùng nhìn gã, giọng nói như cố ý khiêu khích, "Tôi chính là muốn các người tự giết lẫn nhau, sống không bằng chết!"

"MÀY DÁM!" Vệ Nghiêu bị chọc giận thành công, khuôn mặt của gã dữ tợn giống như ác quỷ, sau đó gã đột nhiên bóp xuống cò súng.

"!"

"Vệ Nghiêu dừng tay!"

"Nhược Sơ —— "

Tiếng súng vang lên, lần này chính thức máu me đầm đìa.

Cố Minh Tranh bị Cố Nhược Sơ dùng sức đẩy ra, trơ mắt nhìn y không hề né tránh mà tùy ý để viên đạn kia đâm xuyên người mình, trong mắt phảng phất đều biến thành màu đỏ.

"Tôi chỉ có thể cứu ngài. Thật xin lỗi, Cố tổng!" Thiên Thần Nhỏ thấp giọng nói, "Ngài có thể trả giá giá trị vinh dự của mình để tôi chữa bệnh tim cho y, nhưng khi đến thời điểm y muốn chết, ai cũng không cách nào ngăn được! Đây là kết cục nhất định của vai phản diện, khi loại cục diện này giáng lâm, tôi không thể chóng đối quy tắc."

Vệ Nghiêu khó tin mà nhìn chính mình một chút, "Người của mày... Tại sao lại không nổ súng?"

Cố Nhược Sơ che ngực, đau đến đầu đầy một tầng mồ hôi lạnh. Y nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười lạnh như băng, sau đó lập tức không chống đỡ nổi, ngã sụp xuống.

Cố Minh Tranh ôm lấy y, cứng đờ ngồi dưới đất. Trước mắt của hắn chợt có chút mơ hồ, lần đầu tiên trong đời trong đầu đều trống rỗng, hoàn toàn không biết làm sao.

Đến theo sau là tiếng vang của còi xe cảnh sát.

"Thiếu gia bảo chúng tôi báo cảnh sát," Một tên tráng hán móc ra bút ghi âm, lạnh lùng nói, "Cậu nói ân sinh thành, ân nuôi dưỡng, đều là ân! Căn bản không có dự định động thủ với các người hay giết người đền mạng, còn mày Vệ Nghiêu, mày chờ bị trừng phạt đi. Chuyện năm đó, nhân chứng vật chứng đều có, thiếu gia dùng tính mạng và máu tươi để đổi lấy công bằng cùng chính nghĩa ở thế gian này. Diệp gia, các vị còn có thể một tay che trời sao?"

Ân sinh thành, ân nuôi dưỡng, đều là ân.

Thì ra là như vậy, tội gì phải làm khổ mình chứ?

Cố Minh Tranh nhắm lại đôi mắt, trong giây lát liền minh bạch tất cả.

"Anh, em muốn nói lời xin lỗi," Cố Nhược Sơ nhẫn nhịn đau đớn, hai mắt y hơi khép, phảng phất như cánh hoa đào sắp tàn, thịnh cực tất suy. Có thể, kiêu ngạo trong mắt lại giống như lúc trước sáng ngời, "Bởi vì về mặt tình cảm, em không có chỗ nào lừa anh. Anh đối tốt với em, em liền đối tốt lại với anh." (ý nói một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại. Cho nên, càng là ở vào lúc vô vọng, thì càng có thể là hy vọng đang ở ngay trước mắt)

Nghe thế, Cố Minh Tranh đôi mắt liền run rẩy, đỏ hẳn một vòng.

"Anh vĩnh viễn nhớ kỹ em sao?"

Cố Minh Tranh nâng cánh tay ôm lấy y, cằm tựa lên trán của y, một giọt lệ châu rơi đến trên tay của Cố Nhược Sơ, nóng bỏng mà thiêu người.

"Cám ơn anh... Người anh trai mà em yêu quý nhất."

Cám ơn anh đã cho em năm năm đơn thuần mà khoái trá, ít nhất khi đó, em cũng quên đi hết mọi cừu hận, quên mất tất cả.

Cảm nhận sinh mạng đang dần trôi qua, Cố Nhược Sơ không khóc, chỉ thốt ra một câu than thở nhè nhẹ như trút được gánh nặng. Y rốt cục đã bỏ xuống gông xiềng trầm trọng đè ép mình suốt nhiều năm. Cố Nhược Sơ buông xuống hai tay, đình chỉ hô hấp.

"A —— Nhược Sơ, Nhược Sơ của ta!" Cố Dung gỡ ra dây thừng, khóc lóc chạy tới. Bà hết lần này đến lần khác nói lời xin lỗi, cuối cùng mới bị cảnh sát cưỡng ép lôi đi.

Mà Diệp phụ vừa đi chỉ một bước, liền ngã chổng vó xuống đất, xung quanh cũng không có ai biết.

Vệ Nghiêu nhìn Cố Dung đến cuối cùng vẫn một lòng đùm bọc "Nhược Sơ", gã thê lương nở nụ cười, tâm hiện ra vài phần suy xét.

Ha ha, ân sinh thành, ân nuôi dưỡng, đều là ân!

Gã không nhìn thoáng được cũng không thả xuống được như Cố Nhược Sơ. Gã vẫn là hận, hận đến cực hạn.

Về phần Hứa Mạt, đoạn tự thuật về hành vi giết người của cô khi được Cố Nhược Sơ ra hiệu cho nói, không có bị ghi lại. Hơn nữa những năm gần đây, Cố Nhược Sơ chưa bao giờ bắt cô làm chuyện gì phạm pháp, cho nên, cô sẽ không gặp rắc rối nào.

"Cố học trưởng," Hứa Mạt nghẹn ngào ngã nhào trên đất, cô nắm cổ tay đang dần dần lạnh lẽo của Cố Nhược Sơ. Cô che mặt, lệ tuông như suối trào, "Anh vẫn luôn tuân thủ lời hứa với em, đến cuối cùng lại còn bảo vệ em, nhưng em không làm được gì để giúp anh cả... Xin lỗi, xin lỗi. Em đồng ý với anh, em sẽ quên đi quá khứ, quý trọng chính mình và dũng cảm sống tiếp... Nhưng là, em sẽ rất nhớ anh, cũng mong anh có thể nhìn em, nhìn em đang thay đổi."

Cứng cỏi, dũng cảm, tự tôn và phải biết yêu chính mình, những thứ này đều do Cố Nhược Sơ dạy cho cô.

Con vịt nhỏ xấu xí cuối cùng trở về từ con đường sai lầm, tìm về khỏa tâm ban đầu của bản thân. Cô không muốn biến thành thiên nga nữa, không ai yêu cô, thì cô sẽ tự yêu chính mình vậy.

Cố Minh Tranh đẩy ra Hứa Mạt, hắn ôm Cố Nhược Sơ đi ra ngoài.

Âm thanh của Thiên Thần Nhỏ ở trong tiếng tạp âm huyên náo xung quanh, hiện ra có chút yếu ớt, vô lực, "Nhiệm vụ đặc biệt thứ hai ——bước chân khôi lỗi (lòng uất hận, nổi bất bình) hoàn thành, thu được giá trị vinh dự năm giờ. Nhiệm vụ đặc biệt thứ ba ——chân tướng ẩn núp hoàn thành, thu được giá trị vinh dự bảy giờ. Nhiệm vụ chủ tuyến hoàn thành, đang tính toán trình độ hoàn thành—— "

Ngoài kia hoa tuyết lất phất bay xuống, lặng yên không một tiếng động. Bản chất của nó vốn trong sạch, cho nên mới không biết làm gì ở cái thời đại hỗn loạn đen tối này.

Cố Minh Tranh trong lúc hoảng hốt, hắn nhớ tới thời điểm lần đầu gặp gỡ... người thiếu niên thanh lãnh như tuyết ấy.

Tác giả có lời muốn nói:

Chưa từng nghĩa đến việc bôi đen nữ chính, em ấy cần chính là trưởng thành. Còn chưa kết thúc đâu, theo sát phía sau là thế giới hiện thật và góc nhìn của Nhược Sơ.

Cố tổng: Nghe nói kỹ năng diễn xuất của cậu rất tốt?

Lạc Phàm:...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio