Chương : Đệ đệ xinh đẹp như hoa (hồi kết)
"Truyền xong nội dung vở kịch, Phàm Phàm, bắt đầu từ bây giờ, anh chính là Cố Nhược Sơ."
Ác Ma Nhỏ nhếch miệng, bay một vòng xung quanh y, nó ngoắt ngoắt cái đuôi cười đến dương dương tự đắc.
Lạc Phàm hai mắt nhắm nghiền, từ từ tiếp thu thông tin của tiểu thế giới.
Có lẽ Ác Ma Nhỏ vì cho y thời gian thích ứng, nhân vật Cố Nhược Sơ ở thế giới giới thứ nhất này, rất giống y về nhiều phương diện. Căn bản không cần Lạc Phàm phải diễn cái gì, khi y đưa vào đầu mình ký ức và tình cảm của nhân vật kia, thời điểm vừa mở mắt, y đã là Cố Nhược Sơ.
"Nhiệm vụ là cái gì?"
"Nhiệm vụ chủ tuyến là duy trì tính cách thiết lập của nhân vật phản diện và nhân sinh quỹ tích. Cùng nam chính tranh đoạt nữ chính, thế nhưng đến cuối, anh phải đem nhân vật phản diện tẩy trắng. Dù cho anh có làm rất nhiều chuyện xấu đi nữa, cũng phải nhượng nam nữ chủ cảm thấy anh vô tội, vì anh mà đau lòng cùng tiếc nuối."
Lạc Phàm nghe rõ, gật gật đầu, y không có hứng thú gì quá lớn. Ngược lại tản bộ một vòng ở trong sân, "Tôi có thể làm vườn sao?"
Ác Ma Nhỏ ngồi ở trên sách màu đen, hay tay chống cầm, "Phàm Phàm, dựa vào việc hai người chúng ta đã sống nương tựa lẫn nhau được năm, tôi sẽ khuyên anh điều này —— anh cứ việc trồng cây, nếu chúng sống được thì coi như tôi thua."
Ác Ma Nhỏ tìm thấy Lạc Phàm khi anh chỉ mới tròn bốn tuổi.
Lần đầu nhìn, nó liền nhận ra rằng đứa bé này nắm giữ một linh hồn cực kỳ mạnh mẽ. Trong ban đêm tĩnh lặng, lại lạnh lẽo thê lương, dù bản thân chính mắt thấy cha mẹ tương tàn, y cư nhiên không khóc không nháo. Thay vào đó, Lạc Phàm chỉ mở to đôi mắt đen kịt hồ đồ, lặng yên đứng ở cạnh cửa xa xa, nhìn người phụ nữ xinh đẹp ấy đem dao cấm vào trái tim của người đàn ông. Đồng thời, y cũng thấy người đàn ông kia lấy tay quơ quào đồ vật trên bàn, đem cây kéo đặt ở đó đâm vào hậu tâm của người phụ nữ, trong lúc vô tình, lọ hoa rớt xuống đập bể đầu bọn họ, huyết tràn ra một chỗ.
Hoa tuyết bay xuống phấp phới, trên cao những vì sao sáng ngời long lanh.
Vì vậy, Ác Ma Nhỏ hiện thân trước mặt y.
Nó thấy tên nhóc này chỉ mới tí tuổi mà lại có một khuôn mặt cực kỳ đẹp như vậy, trong lòng thoả mãn vô cùng.
Khi tên anh trai ngu ngốc của nó còn đang trôi dạt khắp nơi để quan sát, thì nó đã tìm được mục tiêu cho mình —— nó muốn đích thân bồi dưỡng một kí chủ hoàn mỹ nhất! Một nhân vật phản diện siêu tà ác!
Đáng tiếc, lý tưởng thì tốt đẹp, nhưng thực tế lại thật tàn khốc.
Lạc Phàm dưới sự dìu dắt của nó, xác thực học được rất nhiều thứ, mà những thứ đồ này cũng không có ảnh hưởng đến bản tâm của y, ngược lại, đem y biến thành ảnh đế.
Ác Ma Nhỏ hỏi: "Tà mị cuồng quyến của anh đâu?"
Lạc Phàm lập tức tà mị cuồng quyến cho nó xem.
Ác Ma Nhỏ hỏi: "Vậy nham hiểm giả dối của anh thì sao?
Lạc Phàm mém nữa lừa nó đến mức quần lót cũng muốn lấy ra.
Ác Ma Nhỏ hỏi: "Còn thủ đoạn câu dẫn của anh nữa?"
Lạc Phàm vì vậy nhẹ nhàng nở nụ cười, hai ba câu hống nó đến nổi mở cờ trong bụng, cái gì đều quăng sau đầu.
Ác Ma Nhỏ hất bàn bại lui.
Lạc Phàm không phù hợp yêu cầu? Không, ở trình độ nào đó, y quả thực phi thường phù hợp.
Sau khi tiến vào tiểu thế giới, y càng đem kỹ năng diễn xuất như thần của mình biểu hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Ác Ma Nhỏ ngẫm lại, như vậy cũng tốt, diễn kịch dù sao cũng hơn việc lấy chân tình ra để nhập vai, chí ít cũng dễ dàng thoát thân.
Thế là nó vui vẻ mà nhìn Lạc Phàm dùng thân phận của Cố Nhược Sơ để tiếp cận nam chủ nữ chủ, ban bố nhiệm vụ đặc biệt.
"Nhiệm vụ đặc biệt thứ nhất, được Diệp Cảnh Nhiên tán thành."
"Nhiệm vụ đặc biệt thứ hai, cứu rỗi Hứa Mạt."
"Nhiệm vụ đặc biệt thứ ba, Vệ Nghiêu hắc hóa."
"Nhiệm vụ đặc biệt thứ tư, chân tướng ẩn núp."
Cái khác đều được tiến hành suông sẽ không chút sai sót, bất ngờ duy nhất, chính là Diệp Cảnh Nhiên.
"," Sau lần thứ hai Lạc Phàm tiếp xúc với Diệp Cảnh Nhiên, y sinh ra hoài nghi, một bên cắt tỉa cành hoa, một bên hỏi, "Diệp Cảnh Nhiên thật sự yêu thích Hứa Mạt à? Tôi không nhìn ra."
"A..." Ác Ma Nhỏ thâm trầm nói: "Phàm Phàm, tôi có thể phải nói cho anh nghe một tin tức vô cùng xấu. Thằng anh ngốc kia của tôi, đại khái là nhập sai dữ liệu rồi ... Diệp Cảnh Nhiên bây giờ, rất có thể là kí chủ của tên đó!"
Nào ngờ Lạc Phàm cũng không ngoài ý muốn "ừ" một tiếng, lạnh lùng nói, "Cho nên, cái gì mà chiếu theo tiềm thức nên hình ảnh nhân vật mới có thể giống với người mình từng gặp, đều là do cậu lừa tôi?"
Ác Ma Nhỏ gãi sừng, dùng sức run chân, nhìn trời.
"Hắn chính là tổng tài của tập đoàn Cố thị, là người nắm quyền Cố gia, Cố Minh Tranh." Lạc Phàm thân thủ ném nó vào một góc, đối với thân phận của Diệp Cảnh Nhiên có chút phán đoán.
Ngay sau đó, Ác Ma Nhỏ phát hiện một việc rất không ổn, Lạc Phàm hứng thú với nam chính còn hơn là nữ chính, mà tên khốn nam chính kia, cũng đối với Lạc Phàm hứng thú vượt xa nữ chủ!
Nữ chủ muốn khóc được không?
", tại sao hắn cứu tôi chứ không phải cứu Hứa Mạt?"
Ác Ma Nhỏ ngoắc ngoắc cái đuôi, nâng quai hàm, không yên lòng mà trả lời, "Do anh đẹp a."
Bên trong tiểu thế giới có một cái quy tắc, nó và thằng anh trai ngu ngốc của mình đều không thể phát hiện ra đối phương. Thế nhưng một khắc kia, nó mơ hồ cảm nhận được sức mạnh của tên đó chắn trước mặt Phàm Phàm.
", hắn tặng tôi một chậu tiên nhân cầu."
Ác Ma Nhỏ tức giận nói, "Do nó dễ nuôi chứ sao."
", sao hắn lại muốn cùng tôi xuất ngoại?"
Ác Ma Nhỏ xẹt điên, tên anh trai ngu ngốc kia có thể quản ký chủ của mình chặc hơn được không!? Không nên dụ dỗ Phàm Phàm tinh khiết đáng yêu nhà em a!
"Phàm Phàm, anh cách xa hắn một chút! Hắn khẳng định đang có ý đồ xấu với anh."
Nhưng mà, Lạc Phàm lại thật cao hứng sống chung với Cố Minh Tranh năm năm.
", từ xưa tới nay, chưa có ai đối xử với tôi tốt như vậy," Vào buổi tối trước một ngày về nước, Lạc Phàm nhìn từng đóa hoa tuyết rơi xuống lấp kín bầu trời, y đột nhiên nhớ về cha mẹ ruột của mình. Nụ cười cô quạnh từ trước đến giờ, lần thứ nhất mang lại cổ mùi vị tịch mịch, Ác Ma Nhỏ thảm hề hề oán giận, âm thanh nhỏ đến mức khó mà nhận ra.
Nó biệt nữu hỏi, "Tôi đâu?"
Lạc Phàm nói, "Cậu cũng không phải người."
Ác Ma Nhỏ đứng ở trên quyển sách màu đen, chống nạnh mắng Cố Minh Tranh nửa ngày. Nó chửi hăng đến mức một ngụm nước đều không uống, nó cũng mắng luôn kẻ có liên quan là Thiên Thần Nhỏ, "Thằng anh đần độn này, tên khốn ngu ngốc này!"
Lạc Phàm lại nhìn chậu tiên nhân cầu, "Tôi muốn đem nó về."
Ác Ma Nhỏ nghiêm túc bay tới trước mặt y, lộ ra hàm răng đầy nanh nhọn, duỗi ra một cái ngón tay chỉ thẳng vào mặt Lạc Phàm, "Phàm Phàm, anh nói, có phải là động tâm rồi không?"
"... Cút."
Vệ Nghiêu hắc hóa, Hứa Mạt hỗ trợ, hết thảy đều được y nắm tại trong lòng bàn tay, giống như dự liệu mà tiến hành.
Vệ Nghiêu tự cho là đang khống chế Hứa Mạt, kì thực, gã và Hứa Mạt, bất quá đều chỉ là con rối của Lạc Phàm.
Hứa Mạt tại trước khi Vệ Nghiêu hành động, đến gặp Lạc Phàm.
Lạc Phàm hỏi cô, "Còn làm ác mộng sao?"
"Đã tốt lắm rồi, " Hứa Mạt nhắc tới chuyện này, trong mắt vẫn không nhịn được rươm rướm lệ, chỉ có nhìn Cố Nhược Sơ, cô mới có thể kiên định từng bước tiến lên phía trước. Ngoài ra, cô căn bản không biết nên làm cái gì, "Nhưng là, em vẫn còn sợ hãi, vẫn còn oán hận... Học trưởng Cố, em thật sự rất chán ghét chính mình, bình thường, nhu nhược,lại còn dơ bẩn. Có lúc em nghĩ rằng, em được cứu sống cũng chẳng có ý nghĩa gì?"
Lạc Phàm im lặng, sau đó bình thản nói, "Không làm rõ được giá trị sinh mạng, chỉ bởi vì cô chưa từng gặp qua chân chính tuyệt vọng. Thả xuống quá khứ là một việc không dễ, nhưng cũng không khó. Cô nhóc cần phải dũng cảm thêm một điểm, ngay cả bản thân còn không yêu được, thì ai có thể yêu cô đây."
Lạc Thanh Trúc hoàn mỹ đến độ khiến hầu hết phái nữ đều chán ghét, nhưng vậy thì đã sao? Cô kiêu ngạo một đời, cuối cùng, cũng chọn cách hủy diệt bản thân mà thôi.
Hứa Mạt ngơ ngác nhìn y, cái gì cũng không nói ra được.
Bên trong nhà xưởng bỏ hoang, Lạc Phàm cố ý khiêu khích Vệ Nghiêu, rốt cục dụ được gã bắn ra phát súng kia.
Thời điểm rời đi, nội tâm của y ngoài ý muốn bình tĩnh, bởi vì cái ôm của Cố Minh Tranh thật ấm áp, cũng rất an bình, phảng phất như muốn ngăn cách hết thảy mọi phiền não cùng bẩn thỉu.
Vốn dĩ y căn bản không cần phải giải thích, nhưng dưới con mắt của Cố Minh Tranh, y không nhịn được đem lời từ tận đáy lòng nói ra —— em không có lừa gạt tình cảm của anh, anh tốt với em, em liền tốt với anh.
Lạc Phàm là thật cảm ơn Cố Minh Tranh, vì đã cho y khoảng thời gian vui sướng cùng an dật mà ngay cả hiện thế đều chưa từng có.
Cho nên y nghĩ, nếu như ở trong thế giới thật cũng sớm gặp được Cố Minh Tranh, có phải cuộc đời của y sẽ thay đổi không?
Một giọt nước mắt kia rơi vào mu bàn tay của y, khiến cho cả viên tâm đều bắt đầu run rẩy.
"Gặp lại ở thế giới thật."
Y ở trong lòng lặng lẽ nói một câu, cũng không nhượng bất luận người nào nghe thấy, bao gồm cả Ác Ma Nhỏ.
Tác giả có lời muốn nói:
Đây là phiên ngoại về góc nhìn của Nhược Sơ, cho nên, kỳ thực cả hai người bọn họ đều đang đi con đường yêu thầm lẫn nhau. Chương sau sẽ mở ra thế giới thứ hai—— phong lưu thiên hạ tiểu Hầu gia vs thiếu niên thiên tử =w=