Khoái Xuyên Chi Công Lược Tốt Nhất

chương 18: tiểu hầu gia phong lưu thiên hạ (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Tiểu hầu gia phong lưu thiên hạ ()

Bên trong khuôn viên vang lên từng trận kinh ngạc thản thốt, hoặc là thán phục về độ hoành tráng của quà cưới, hoặc là tức giận với sự ngông cuồng lớn mật của Tạ tiểu hầu gia.

Chỉ có vị đế vương trẻ tuổi ở trên ngự tọa là không lên tiếng.

Trong lòng mọi người đều lo sợ bất an.

Cố Minh Tranh không chớp mắt mà nhìn mảng hồng y phần phật kia, người thiếu niên phong lưu tuyệt diễm. Hắn trong lòng cảm thấy, y so với sơn hà cẩm tú càng thêm động nhân, so với sao trời càng thêm lấp lánh sáng ngời.

Người đánh vỡ trầm tịch chính là Thái Hậu, nàng đã sớm quen với việc phản nghịch của Tạ An Lan, nên chỉ vào y cười nói: "Ngươi a, mỗi lần hồi cung đều phải nháo ra động tĩnh lớn đến vậy. Đã bao lớn rồi, mà vẫn cứ ngoan liệt như thế."

Một câu ngoan liệt, liền đem tội phóng ngựa vào vườn của Tạ An Lan xóa sạch sẽ.

Dù cho trong lòng có nhiều ai oán đi chăng nữa, mọi người cũng không dám lên tiếng.

Dù sao Tạ Gia nhận được rất nhiều vinh sủng , những năm gần đây, dù Tạ tiểu hầu gia làm nhiều chuyện hoang đường, cũng không bị Tiên Đế trách phạt quá nửa câu.

Tân đế vừa mới đăng cơ cũng là lớn lên cùng Tạ tiểu hầu gia, chỉ sợ người sẽ vẫn tiếp tục nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Bọn họ nghĩ như vậy, liền nhìn thấy đế vương lên tiếng, trong giọng nói còn ngậm lấy ý cười nhàn nhạt, "Phần này tâm ý của An Lan, trẫm nhận."

Mấy tên thái giám vội vã chạy tới, tiểu tâm dực dực tiếp nhận cuộn tranh trên tay của Tạ An Lan.

Tạ An Lan ánh mắt sáng lên mấy phần, đang muốn nói gì đó, đã thấy Tạ Như Uyên từ chỗ ngồi đứng dậy, lão bước nhanh tới, một phát tóm chặt lỗ tai của y, "Tiểu tử thúi, hồ đồ đủ chưa? Thái hậu cùng bệ hạ rộng lượng, không tính toán với việc ngươi thất lễ, ngươi còn không nhanh chóng tạ ân?"

Dứt lời, lão liền muốn đè Tạ An Lan quỳ xuống rập đầu lạy.

Tạ An Lan bưng lỗ tai, nguýt lão một cái, không nghe.

Tạ Như Uyên: "..."

Cố Minh Tranh khẽ mỉm cười, cất giọng nói: "Từ hôm nay trở đi, trẫm đặc biệt cho phép Tạ tiểu hầu gia —— gặp vua không quỳ."

Tạ Như Uyên ánh mắt chợt biến.

Mọi người ồ lên.

Tạ gia vinh sủng còn chưa đủ sao, bệ hạ đây là có ý gì?

"Tạ ơn bệ hạ." Tạ An Lan ngơ ngác, lập tức nhìn đến Cố Minh Tranh ở phía xa xa. Đôi mắt của y sáng ngời đến kinh người, nụ cười trên mặt càng dần dần nở rộ, tựa như một ngọn lửa, kiêu ngạo tuỳ ý lại nóng rực, dễ dàng áp xuống tư sắc của cả khuôn viên.

Cố Minh Tranh nhịn không được hướng y vẫy vẫy tay, "Lại đây."

Tạ An Lan đẩy ra tay của Tạ Như Uyên, tò mò đi lên trước.

Cố Minh Tranh cầm một mâm bánh ngọt tinh xảo đưa cho y, dặn dò: "Cầm ăn, không được uống rượu."

Tất cả mọi người đều một bộ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà thưởng thức ca vũ, bọn họ nghĩ thầm, Tạ An Lan đây là muốn thiên a!

Tạ An Lan trừng mắt nhìn, y tiếp nhận bánh ngọt, thuận tiện liếc mắt một chút sang bình rượu toả hương thơm ở trên bàn.

"Uống rượu khi bụng rỗng sẽ thương thận, đừng trộm uống." Cố Minh Tranh dặn dò tiểu thái giám bên cạnh, lệnh hắn đi thay hết tất cả các loại rượu ở bàn của Tạ An lan.

Tạ An Lan: "..."

Cố Minh Tranh nói: "Chờ chút nữa trẫm lệnh người đem cho ngươi một ít rượu trái cây."

Tạ An Lan nhất thời hướng hắn nở nụ cười, chớp chớp đôi mắt, y cao hứng ngồi vào chỗ ngồi để nghỉ ngơi.

Thái Hậu thấy vậy, cười nói: "Ngươi cùng An Lan ngược lại tình cảm vẫn là thật tốt. Ai gia còn nhớ Tiên Đế khi còn sống, mỗi lần An Lan gây tai họa, cha y liền sẽ đuổi theo sau đánh y, còn y sẽ trốn đến Đông Cung của ngươi. Khi cha y cáo trạng cùng Tiên Đế, Tiên Đế muốn phạt y, ngươi liền lặng lẽ trèo tường đến gặp y, mỗi lần như thế lại khiến cho Tiên Đế không biết nên khóc hay nên cười..."

Tiên Đế nhanh chóng giành lại thiên hạ, Đại Việt mới lập triều chỉ được hai mươi năm, cho nên từ đế vương, đến quần thần, trên người ai ai cũng còn mang theo một cỗ bĩ khí chưa rút, quy củ trong cung vì vậy cũng không tới nổi quá hà khắc.

Thái Hậu vẫn còn nhớ, Tiên Đế cùng Tạ Như Uyên ở năm đó, tình như thủ túc (như tay với chân), vì thế hai đứa bé cũng thân thuộc như thể bọn họ đều cùng là một người.

Tuy nhiên, sau này bất tri bất giác lại trở nên xa cách.

"Chiêu Nhi," Thái Hậu nhớ tới lời của Tiên Đế giao phó trước khi lâm chung, nàng nhẹ giọng nói: "Ngươi vừa mới đăng cơ, quân lâm thiên hạ, ai gia chỉ mong ngươi mọi việc đều nhìn kỹ một chút, suy nghĩ kỹ một chút, không được khinh phụ tâm ý lúc ban đầu."

Chớ như phụ hoàng của ngươi, ở thời niên thiếu hào hùng kết bái huynh đệ, đến cuối cùng lại dừng ở quân thần chi cách, bình sinh nghi kỵ, đến lúc lâm chung cũng chẳng thể thẳng thắng với nhau một câu, thương tiếc mà chết.

Cố Minh Tranh nghe huyền âm biết nhã ý, "Vâng, nhi thần ghi nhớ mẫu hậu dạy bảo." (đại loại là nghe hiểu , hiểu được ý tứ khuyên bảo trong câu nói sâu xa đó)

Thái hậu thấy hắn hiểu chuyện, trong lòng càng thêm vui mừng.

Yến tiệc kéo dài được một lúc thì phía dưới bỗng nhiên vang lên từng trận âm thanh tranh chấp, đợi đến khi màn ca vũ vừa kết thúc, tiếng cãi nhau liền trở nên càng thêm kịch liệt.

Cố Minh Tranh gõ gõ ghế dựa, ngự tiền thái giám lập tức dùng tiếng nói tiêm tế của mình hô to: "Có chuyện gì mà ồn ào thế?"

Vừa dứt lời, vài tên công tử thế gia trẻ tuổi liền tiến lên phía trước, trong đó còn có cả con cháu của hoàng thất, tông thân chờ (cái này mình chịu ), bọn họ đều không chút nào hoang mang mà cáo lỗi, "Bẩm bệ hạ, nghe nói Tạ tiểu hầu gia tinh thông lục nghệ, chúng thần bất tài, cho nên muốn nhân cơ hội này, cùng tỷ thí với y một phen."

(Lục nghệ là sáu môn nghệ thuật bao gồm: lễ (lễ nghĩa), nhạc (âm nhạc), xạ (bắn cung), ngự (cưỡi ngựa) thư (thư pháp) và số (Toán học)

Cố Minh Tranh ngẩng đầu hỏi: "Vì sao?"

"Bởi vì..."

Chưa đợi bọn họ nói xong, ở chỗ ngồi của nữ quyến đã có vài vị tiểu Quận Chúa khoảng , tuổi, nhỏ giọng cướp lời, "Bởi vì các tỷ tỷ mà bọn hắn yêu thích đều đem tâm đưa cho hầu gia a."

Nhóm công tử trẻ tuổi đứng ở chánh giữa khuôn viên chậm rãi đỏ mặt, nhưng lại không thể đối với các nàng cãi cọ quát to.

Tiểu Quận Chúa ngoẹo cổ, một bộ ngây thơ đáng yêu cười: "Nhi thần cũng muốn gả cho Tạ tiểu hầu gia!"

Thái hậu vốn dĩ yêu thích tiểu hài tử, liền ôn nhu hỏi nàng: "Tại sao?"

Tiểu Quận Chúa không cần suy nghĩ, nàng nói một cách nghiêm túc: "Đương nhiên vì y là người đẹp mắt nhất mà ta từng thấy!"

Lời thổ lộ thiên chân vô tà của của tiểu hài đồng đều chọc cho mọi người cười to.

"An Lan, chẳng trách ai gia tuy ở trong cung nhưng vẫn luôn nghe được thanh danh phong lưu của ngươi, nguyên lai là lan truyền bằng cách này." Thái Hậu trêu đùa, "Ai gia thấy, hay là tứ hôn sớm cho người một chút, miễn cho tất cả các thiếu niên trong thành Trường An này đều thật hận ngươi."

Tạ An Lan khóe môi khẽ nhếch, y chưa nói đuợc, cũng chưa nói là không thể.

Bên kia nữ quyến đều trở nên nháo nhào.

Cố Minh Tranh nhìn về phía Tạ An Lan, hắn hỏi: "Ngươi muốn cưới vợ?"

Tạ An Lan hỏi ngược lại: "Bệ hạ muốn tứ hôn cho thần sao?"

Ánh mắt của hai người ở xa xa chạm nhau, một cái là thâm thúy bình tĩnh, một cái lại là kiêu ngạo đoạt người.

Mọi người ở chung quanh đều kiềm lòng không đậu mà ngừng hô hấp.

Cố Minh Tranh mở miệng trước, bình tĩnh nói: "Trẫm sẽ không tứ hôn."

Tạ An Lan cong cong ánh mắt, nở nụ cười, y bỗng nhiên nâng ngón tay chỉ vào trên đỉnh của toà Trích Tinh Lâu, bên cạnh Thái Hoà viên, rồi quay đầu về nhóm con cháu thế gia đã khiêu chiến với mình: "Phía trên kia có một chiếc đèn trời, chúng ta cùng giục ngựa bắn cung thi xem ai bắn rớt nó, được chứ?"

Nhóm người kia nhìn về phía Cố Minh Tranh, "Thỉnh bệ hạ đồng ý cho phép chúng thần được tỷ thí!"

"Đi thôi, " Cố Minh Tranh gật đầu, cũng cam kết: "Người nào thắng, trẫm có thưởng."

Bọn họ nghe xong đôi mắt liền sáng lên mấy phần.

Màn ca vũ khi nãy đều khiến mọi người buồn chán, vất vả lắm mới có chuyện hay để xem, ai ai tức khắc liền trở nên phấn khích.

Bên trong sân cưỡi ngựa, Tạ An Lan đưa tay sờ đầu của con bạch mã, bạch mã tới gần y cọ cọ, phát ra tiếng kêu trầm thấp.

Đột nhiên, bên kia nữ quyến bỗng có người đánh bạo hô một tiếng: "Tạ tiểu hầu gia, ngài nhất định sẽ thắng!"

Ngay sau đó, nhiều người cũng đồng dạng hô to cổ vũ cho y.

Nhóm công tử thế gia đều vô cùng tức giận, họ lập tức lên ngựa xông ra ngoài.

Thái Hậu chống cằm, cười đến vui vẻ, "Ai nha, nơi nào có An Lan, nơi nó đều không thể thiếu náo nhiệt."

Trong cung vốn dĩ thường ngày đều thật tịch mịch.

"Mẫu hậu nếu là yêu thích y, ngài có thể để y ở trong cung một thời gian." Cố Minh Tranh đề nghị.

"Không ổn, tuy rằng ngươi còn chưa lập hậu, nhưng trong cung cũng không thiếu nhiều ít phi tần. Việc này là không hợp với quy củ."

Cố Minh Tranh nghe vậy thì hơi nhướng mày, hắn không dấu vết liếc nhìn nơi Thiên Thần Nhỏ đang nằm, lạnh lùng nói: "Phi tần?"

Thiên Thần Nhỏ run lên, nó thở phì phò trả lời: "Tôi biết là ngài có bệnh sạch sẽ! Ý là trên danh nghĩa! Nhưng mà bệ hạ của tôi ơi, dù sao ngài cũng nên ngẫm lại, thân là nam chủ, làm sao có khả năng không có ai ngoài nữ chủ chứ?"

Cố Minh Tranh thu hồi ánh mắt, đối với Thái Hậu ôn tồn phản biện, "Quy củ đều là do con người định đoạt."

Thiên Thần Nhỏ phát ra cái biểu tình hình "Ánh mắt trợn trắng".

Lúc này, trong vườn bỗng nhiên vang lên từng trận tung hộ.

Cố Minh Tranh giương mắt nhìn, liền trông thấy một thiếu niên vận hồng y, cưỡi bạch mã vượt qua khỏi mọi người. Y tay cầm cung tiễn, nhanh chóng ngồi thẳng dậy, rút ra mũi tên từ bao đựng phía sau lưng, rồi đặt ở trên thân cung.

Tư thế rõ ràng là giống với những người khác như đúc, nhưng đặt trên người y lại càng thêm thong dong hảo nhìn.

Thiên Thần Nhỏ cũng không nhịn được mà bốc lên một cái biểu tình thả tim.

Mũi tên thứ nhất, đâm xuyên qua một mũi tên khác phi gần trúng đèn trời.

Chọc cho thiếu niên bên cạnh phải thầm mắng một câu.

Lần thứ hai, Tạ An Lan trực tiếp rút ra hai mũi tên cuối cùng, toàn bộ đặt ở trên thân cung.

"Ngăn cản y!" Vài người bên cạnh trao đổi xong ánh mắt, đều dồn dập gật đầu, đồng thời bắn tên.

Bạch mã dưới thân Tạ An Lan bỗng hí một tiếng, đột nhiên nhảy lên trên cao, trong chớp mắt, tất cả mũi tên đều toàn bộ xuất cung!

Mắt thấy hai mũi tên song song sắp bị vô số mũi tên khác ngăn chặn, chúng nó lại đột nhiên phân tán ra hai bên, dùng độ cong xinh đẹp, cấm phập vào dây thừng nối với đèn trời, bắn rớt đèn trời của hôm đó.

Tạ An Lan thuận thế bay lên, mũi chân nhẹ nhàng điểm xuống lan can.

Cùng lúc đó, một mũi tên ngoài ý muốn xẹt qua sau lưng của y, đưa tới từng trận kinh hô.

Bất quá trong nháy mắt, Tạ An Lan vừa tiếp xong đèn trời liền nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Dây cột tóc đứt đoạn, ngay khắc đó, một đầu tóc dài đen nhánh tuỳ ý đổ xuống trên người y.

Thân thể của y như ngọc, đèn trời trong tay chớp tắt phập phồng, chiếu lên bộ hồng y như liệt diễm, mái tóc đen suôn dài như thác nước, dung nhan như tuyết, không thể tả hết được rằng y có bao nhiêu phong lưu kiều diễm.

"Bệ hạ, ta thắng." Tạ An Lan cong cong con ngươi, quơ quơ đèn trời trong tay trước mặt Cố Minh Tranh.

Cố Minh Tranh nghĩ, thế nhân thường dùng hai chữ "tuyệt sắc" để miêu tả nữ tử xinh đẹp, nhưng dưới cái nhìn của hắn, Tạ An Lan mới phải là nhân gian tuyệt sắc.

"Ai gia nếu là sinh sau hai mươi năm, cũng sẽ thích một người thiếu niên như vậy," Thái Hậu nhìn một bộ si mê nồng cháy ở bên chỗ nữ quyến, cười nói: "Chiêu Nhi, ngươi thật sự cần phải sớm tứ hôn cho y a."

"Vì sao phải tứ hôn cho y?" Cố Minh Tranh gõ nhẹ ghế dựa, ánh mắt thâm thúy liền bức người, trời sinh liền có một luồng uy nghi của đế vương, hắn cười như không cười, nhẹ giọng nói: "Hoa tươi chỉ khéo khi ở trong vườn, mỹ nhân xứng đôi với đế vương, không phải sao?"

(Ccâu này đại khái là hoa tươi chỉ đẹp nhất khi trồng ở trong vườn, còn mỹ nhân thì đẹp nhất khi xứng đôi với đế vương kiểu vậy. Ý của anh thụ đây là anh công chỉ hợp với mình mình á )))

Thái hậu kinh ngạc, nàng suýt nữa đã phải nhu nhu lỗ tai để nghe lại cho rõ rốt cuộc hắn đang muốn nói cái gì.

Lúc này, Tạ An Lan tiến lên, thân thủ cười nói: "Bệ hạ, phần thưởng của thần đâu?"

Cố Minh Tranh rất có hứng thú nhìn y, hắn mỉm cười nói: "Không bằng thưởng cho ngươi... gả vào trong cung đi."

Tạ An Lan: "..." Ép mộng.

Thiên Thần Nhỏ nằm nhoài ở mâm đựng trái cây, nó đã sớm từ bỏ trị liệu, ném ra cái một cái biểu tình "Thi nhân (người làm thơ) vuốt râu thở dài", chà chà than thở: "Lam nhan họa khởi thuỷ, hồng nhan thực sự chỉ có nước hít khói." (Câu này là mỹ nam đã khơi lên sóng gió, thì mỹ nữ cũng phải bó tay chịu thua.)

Tác giả có lời muốn nói:

Người chơi hệ không nghe theo hệ thống sắp xếp mà lén lút thả thính (づ ̄ ̄)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio