Biên tập: Erale
Sau khi hắn trở về liền vắt óc suy nghĩ mấy ngày, quyết định dứt khoát dùng mỹ nhân kế để Mậu Thụy Linh tự mình tới cửa tìm hiểu hư thực. Thái độ của Viên Khôn Bằng thay đổi quá nhanh, hắn lo lắng liệu có phải do hành động bí mật của mình bại lộ rồi.
Mậu Thụy Linh hận không thể dốc một chén đoạn trường tán xuống, dùng cách kết liễu Dư Thương Hải để kết liễu Viên Khôn Bằng. Nhưng thuộc hạ của Viên Khôn Bằng không dễ lừa gạt như người Di tộc ở ẩn không tiếp xúc với ngoại giới, nếu như Viên Khôn Bằng chết oan chết uổng sau khi mình tới cửa bái phỏng, thì bọn họ tất sẽ để tất kẻ những kẻ tình nghi chôn theo hắn. Những người trong quân đội này làm việc thô bạo điên cuồng, thủ đoạn chỉ có một, thà giết nhầm một nghìn cũng không tha cho kẻ nào, đối phó với hạng người tâm cơ kín đáo như Mậu Thụy Linh là vô cùng hữu hiệu. Cái gọi là “dốc hết toàn lực” chính là như vậy.
Mậu Thụy Linh bày một bàn thức ăn ngon rượu ngon, mời Viên Khôn Bằng cùng đi ăn tối, trong bữa tiệc liên tiếp rót rượu, ý muốn chuốc say hắn.
Lần ám sát trước sở dĩ thất bại là vì Viên Khôn Bằng đã sớm có chuẩn bị, hơn nữa sau lần đó không lâu, hắn lại bắt đầu xa lánh vị hôn phu, nói hắn không hề nghi ngờ vị hôn phu thì bản thân Mậu Thụy Linh cũng không tin. Vấn đề lớn trước mắt là: Hắn biết được bao nhiêu, trong lòng có tính toán gì không? Như vậy, như vậy bọn họ mới nghĩ cách đối phó được.
Bích Vân trang cùng Mậu gia trang mặc dù rất có tiếng tăm trong giới giang hồ, nhưng lại không thể so sánh được với Viên Khôn Bằng nắm giữ trăm vạn đại quân. Nếu như tạo ra một kẻ địch mạnh như Viên Khôn Bằng, sau này sợ là họa diệt môn. Có sự lo lắng này, Mậu Thụy Linh lại càng tỏ ra nhiệt tình.
Cùng lúc đó, Chu Doãn Thịnh tạm nghỉ trong phủ tướng quân đang nằm nghiêng trên một chiếc giường mềm vô cùng lộng lẫy, vừa ngâm nga một điệu hát dân gian phương bắc, vừa nâng một cái bình bằng bạch ngọc rót rượu vào trong miệng, vẻ mặt ung dung lười biếng.
Bởi vì công lực khôi phục, nóng lạnh bất xâm, lúc này hắn chỉ khoác một kiện áo lụa mỏng manh, vạt áo mở rộng, lộ ra lồng ngực trắng nõn bóng loáng, sợi tóc màu đen uốn lượn đổ xuống, lướt qua đầu vai đổ xuống giường, trải đầy trên đất.
Sắc xanh đen dày đặc càng nổi bật lên làn da trắng như tuyết của hắn, môi đỏ như lửa, ánh mắt như nước. Hắn có chút say, hai gò má tái nhợt nổi lên hai điểm đỏ ửng, khóe mắt hơi xếch giống như nhiễm nước mắt, khuôn mặt vốn đẹp không tỳ vết lại càng yêu dị.
Đối diện với giường mềm là một cánh cửa sổ, Tử Huyền núp ở trên đại thụ cách đó không xa, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm nam nhân, chân khí chạy loạn đánh vào kinh mạch của y, khiến cả người y đau nhức giống như lăng trì.
Nhưng so với đau đớn thể xác, y lại không thể nhịn được rời tầm mắt khỏi nam nhân, chỉ cần vượt qua một canh giờ không thấy, y sẽ không tự chủ được mà thấy hoảng loạn sợ hãi, nhưng mà nhìn thấy hắn, sợ hãi cùng hoảng loạn kia lại sẽ tăng lên gấp bội. Nam nhân mềm mại nằm nghiêng trên giường, tóc đen rối tung, ánh mắt vì say mà mông lung, bộ dáng mê người như vậy. Y liếc mắt qua lại giống như bị thi triển định thân chú, ngoại trừ nhìn hắn, nhớ hắn, nào còn nhớ phật tổ với chả cứu rỗi cái gì.
Phát giác được hô hấp của hòa thượng trở nên nặng nề, Chu Doãn Thịnh cuốn một lọn tóc vân vê ở đầu ngón tay, vừa từ từ thưởng thức vừa đoán xem y đến tột cùng có thể chịu bao lâu. Hắn có thể chờ y, nhưng cũng có một kì hạn nhất định, nếu đến kì hạn mà đối phương còn chưa tỉnh ngộ, hắn không thể không dùng chút thủ đoạn, đến lúc đó nhất định sẽ chơi rất vui. Chu Doãn Thịnh cười nhẹ hai tiếng tiếp tục rót rượu, đến tận khi dốc giọt cuối cùng vào trong miệng mới thôi, nếm kĩ dư vị trong miệng.
Đúng lúc này, một thiếu niên mặc nho sam màu trắng, khí chất phóng khoáng lỗi lạc đẩy cửa tiến vào, phất tay xua hai tỳ nữ theo hầu ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng quỳ bên giường, giòn giã dò hỏi: “Giáo chủ, khi nào thì chúng ta rời đi?”
Thiếu niên tên là A Khôi, chính là thiếu niên Di tộc lúc trước định mặc ngoại bào có bôi hương truy tung để dẫn truy binh cho Chu Doãn Thịnh, lúc này đã thay đổi thân phận, chính là quân sư Khôi Đấu của Viên Khôn Bằng.
“Ngươi muốn đi đến nơi nào? Ta đã bán ngươi cho Viên Khôn Bằng, không làm đủ năm năm cho hắn, ngươi chỗ nào cũng không thể đi.” Chu Doãn Thịnh nhéo nhéo hai má phúng phính như đứa nhỏ của thiếu niên, trong lời còn tràn đầy trêu tức. So với mang theo tộc nhân bên người, khiến bọn họ gặp truy sát vô cùng vô tận, hắn lại nghiêng về cách tìm cho bọn họ một nơi an toàn, chờ khi giải quyết hết toàn bộ kẻ thù thì lại trở về dẫn bọn họ đi phía Bắc ẩn cư.
Trong mắt thiếu niên rưng rưng, sợ hãi bất an nói: “Giáo chủ, vậy sau năm năm thì sao?”
“Năm năm sau ta tự khắc sẽ trở lại đón ngươi.”
Thiếu niên rốt cục yên tâm, đấm ngực bảo đảm nói: “giáo chủ yên tâm, ta nhất định sẽ siêng năng làm việc, không để ngài mất mặt. Ngài muốn của Viên Khôn Bằng bao nhiêu ngân lượng? Nếu như không đủ ta lại đi mài thêm của hắn, hắn rất dễ nói chuyện.”
Đây là điển hình của việc bị bán còn giúp người ta đếm tiền nè, thật ngốc. Chu Doãn Thịnh lắc đầu bật cười, trong lòng lại vô cùng cảm động, ôm thiếu niên vào trong ngực xoa nắn một trận.
Tử Huyền không biết ánh mắt Dư Thương Hải lại có thể dịu dàng, nụ cười có thể xán lạn như vậy, giống như một đứa trẻ không buồn không lo, lăn lộn nô đùa cùng người khác một chỗ, thân mật vô cùng. Y bình tĩnh nhìn nửa ngày, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, chợt phi thân rời đi, sau khi trở lại khác sạn thì nhằm thẳng cái bô() phun ra một ngụm máu tanh.
() k phải bô đi vệ sinh nha, là kiểu để nhả bã trầu hoặc súc miệng ngày xưa đó.
Phát giác được hòa thượng rời đi, Chu Doãn Thịnh vẫn không lộ ra bất kì khác thường nào, sau khi buông A Khôi ra thì hỏi: “Mậu Thụy Linh có trông thấy ngươi trong phủ không?”
“Vừa đến đã gặp một lần, nhưng nàng ta không hề nhớ ta là ai.” Sắc mặt thiếu niên hung dữ, làm một tư thế cắt cổ, “Vì sao ngài không dứt khoát giết nàng ta?”
“Bởi vì ta muốn cho nàng ta sống không bằng chết. “Chu Doãn Thịnh cười một tiếng đầy đáng sợ.
Thiếu niên hiểu rõ, dùng ánh mắt sùng bái hướng về phía giáo chủ, chợt đè thấp giọng nói: “Giáo chủ, lúc nãy Viên Khôn Bằng thỉnh cầu ta một viên dược hoàn chuyên giải mê hồn tán, ngài nói có phải Mậu Thụy Linh muốn ra tay với hắn hay không?”
Thiếu niên từ nhỏ đã theo Đại trưởng lão học y thuật, khá có thiên phú về phương diện chế dược. Nhưng mà độc tính của đoạn trường tán quá mạnh, phát tác nhanh chóng, hắn căn bản không có thời gian nghiên cứu chế tạo thuốc giải, vì thế nên đau khổ buồn bã rất lâu, mãi đến khi tới trung nguyên, nhìn thấy giáo chủ còn sống sờ sờ mới thoát ra khỏi tuyệt vọng.
Mê hồn tán cũng không phải là độc dược, nhưng hiệu quả lại hết sức kỳ quái, có thể khiến cho người ta sinh ra ảo giác, từ đó đối với người hạ thuốc bảo sao nghe vậy, sau nửa canh giờ dược hiệu sẽ tự động biến mất, dù là ai cũng tra không ra được thực hư. Lúc Mậu Thụy Linh vào phủ thì Viên Khôn Bằng nhất định đã xác minh rõ các loại vật phẩm nàng ta mang theo bên người, lúc này mới thỉnh cầu Khôi Đấu giải dược. Bất kể Mậu Thụy Linh định làm gì, lần này cũng đừng mong thực hiện được. Chu Doãn Thịnh nhếch môi cười lạnh, kẹp Khôi Đấu dưới nách, bay về phía chính viện xem trò vui.
——————————
Bên trong phòng ấm, Viên Khôn Bằng đã uống ‘say mèm’, đầu lắc lư mấy cái liền nằm bò ra bàn bất động. Mậu Thụy Linh ghé vào bên tai hắn thì thầm: “Khôn Bằng, ngươi vẫn ổn chứ?”
“Uống! Tiếp tục uống!” Viên Khôn Bằng đột nhiên ngẩng đầu, đập bàn lớn tiếng kêu la.
Mậu Thụy Linh sợ hết hồn, lấy lại bình tĩnh mới tiếp tục truy hỏi: “Khôn Bằng, gần đây sao ngươi lại xa lánh Thần Dương? Hắn sai ở chỗ nào?” Người trúng mê hồn tán bất kể bên cạnh là ai tra hỏi cũng đều sẽ biết gì nói nấy, mà người hạ độc sau khi thăm dò được thông tin còn có thể dùng lời nói dẫn dắt khiến cho đối phương mất đi ký ức tương ứng.
Hóa ra là vì việc này. Viên Khôn Bằng lại nằm xuống, mơ hồ mở miệng: “Hắn đoạt người đàn bà của ta, sao ta lại không thể xa lánh hắn? Ta còn muốn giết hắn cơ!”
Mậu Thụy Linh sắc mặt hơi đổi, vừa cảm thấy chán ghét phản cảm, lại tránh không được đắc ý trong lòng, càng ngày càng khịt mũi coi thường đối với nam nhân xấu tính thành quen. Nàng nhấc chén rượu lên uống cạn mấy ngụm, nghĩ ngợi sau khi trở về thì nên giải thích nguyên do với Trạm Thần Dương như thế nào. Nếu hắn biết Viên Khôn Bằng có ý định xa lánh hắn là bởi vì có dục vọng chiếm hữu với mình, liệu có ghen tuông đố kị hay không? Nghĩ đi nghĩ lại, nàng ta lại cười nhẹ.
Viên Khôn Bằng bị tiếng cười dương dương tự đắc của nàng ta làm cho tức giận, bất chấp nghĩ: Một kỹ nữ như thế, ban đầu ta là cứt chó che mắt mới có thể coi trọng, lại còn định che chở cả đời cho ả, thật sự là ngu quá mức! Không được, ta không thể để cho ả ta đắc ý như vậy được!
Viên Khôn Bằng giận dữ, trong lúc nhất thời ác niệm bộc phát, dứt khoát mượn rượu giả điên nhào lên người Mậu Thụy Linh, gắt gao trói nàng ta lại. Mậu Thụy Linh cho là hắn trúng mê hồn tán, mình nói gì thì nghe nấy, thế là không chút phòng bị định bảo hắn tránh ra, lại chẳng ngờ hắn không những không tránh ra, còn điểm huyệt nàng, sau đó đưa tay thăm dò vào váy nàng, hai ba lần liền xé xách đồ lót mỏng manh, lại kéo tụt quần trong của chính mình, thúc cự vật màu tím đỏ vào nơi riêng tư của nàng.
Mậu Thụy Linh sợ tới choáng váng, mãi đến khi đau nhức truyền đến mới cao giọng kêu cứu, thấy không có ai đến lại khổ sở cầu xin.
Viên Khôn Bằng hận thấu xương nàng ta, động tác nào đâu có nửa phần thương hương tiếc ngọc, nhấc hai cái chân nàng ta lên một chút lại dùng hết sức mà thúc, trong miệng không ngừng tuôn ra những lời dơ bẩn, trực tiếp khiến thể xác và tinh thần Mậu Thụy Linh bị thương, khóc ròng ròng.
Tâm cơ nàng ta có thâm trầm cỡ nào, chẳng qua cũng chỉ là cô nương mười lăm mười sáu tuổi, cho dù lúc trước bị Dư Thương Hải giam lỏng ở Thánh giáo, cũng dựa vào mê hồn tán mà ung dung lừa gạt nhiều lần, chưa từng gặp cảnh ngộ đáng sợ như thế. Cho đến giờ phút này, nàng mới đột nhiên hiểu được rằng không phải tất cả mọi người đều có thể mặc nàng sắp xếp, “Kẻ đùa với lửa tất sẽ bị lửa thiêu” câu nói này luôn có đạo lý của nó.
Nhưng nàng hiểu ra quá muộn, muốn hối hận cũng đã không kịp, chỉ có thể gào khóc xin tha khàn cả giọng. Viên Khôn Bằng có tai như điếc, đối phương càng kêu lớn tiếng lại càng hưng phấn, hận không thể đâm thủng người cho vừa lòng.
Chu Doãn Thịnh ôm A Khôi đứng ở trên đại thụ đối diện phòng ấm, bên người còn có hai tên ám vệ của phủ đi theo. Hắn che đôi mắt sáng long lanh của A Khôi, cười mắng “súc sinh”, chợt ngồi xếp bằng xuống, chờ xem tiếp phía sau.
Mậu Thụy Linh chung quy là người tập võ, thân thể khỏe mạnh, bị lực lớn như vậy đập mạnh cũng không ngất đi, thấy xin tha không được liền bắt đầu chửi rủa, kết quả lại bị chơi đùa ác hơn, lâu dần liền có kinh nghiệm, chỉ cắn chặt hàm răng không nói tiếng nào. Mãi qua gần nửa canh giờ, Viên Khôn Bằng mới ngửa đầu gầm nhẹ, tiết ra.
“Mẹ mày thế mà không phải xử nữ!” Mới vừa rút cự vật mềm nhũn ra, hắn mạnh mẽ tát cho Mậu Thụy Linh một cái, cười lạnh nói, “Trước kia ngụy trang đến băng thanh ngọc khiết, không rành thế sự như vậy, hóa ra lại bị người ta chơi cho rách nát rồi. Mẹ, tự dưng khiến lão tử dính một thân xúi quẩy!”
Lo lắng nhiễm phải bệnh lậu, hắn dùng rượu mạnh cọ rửa nhiều lần chỗ kín, sau đó cuốn vạt áo lên tùy tiện lau lau, kéo quần rời đi. Hắn nào để ý xử nữ hay không, sạch sẽ hay không, chẳng qua là mượn cái cớ làm nhục Mậu Thụy Linh thôi.
Lúc hắn lui ra khỏi cơ thể mình Mậu Thụy Linh còn định chửi ầm lên, thế mà chẳng ngờ miệng còn chưa mở đã bị ăn một cái tát đến đầu váng mắt hoa, hai gò má sưng tấy, lập tức mê muội. Nàng biết người trong danh gia vọng tộc so với người trong giang hồ bọn họ không giống nhau, vô cùng coi trọng chuyện trinh tiết, nhưng không ngờ lại đến mức độ như thế này. Chỉ vì không phải xử nữ mà có thể xóa bỏ toàn bộ yêu thương khi trước với nàng, đúng là không thể nói lý!
Nàng xưa nay tâm chí kiên nghị, quỷ kế đa đoan, bị ức hiếp đến sau cùng đã từ từ nghĩ thông, định lợi dụng tình yêu cùng sự hổ thẹn của Viên Khôn Bằng đối với mình để khống chế đối phương, mưu đoạt chút lợi ích cho vị hôn phu, đợi sau này giá trị lợi dụng của Viên Khôn Bằng bị bọn họ dùng sạch sẽ thì gọt đi tứ chi cùng mệnh căn của hắn, làm thành nhân trệ()
()Nhân trệ: Lữ Hậu là vợ Lưu Bang – Hán Cao Tổ, đời Tây Hán. Bà này nổi tiếng ở lĩnh vực lớn: tàn ác và ghen tuông. Thời Lưu Bang còn sống có sủng ái nàng Thích Cơ, vừa trẻ khỏe vừa xinh đẹp khéo léo. Lữ Hậu ngứa mắt nhưng không dám manh động. Lưu Bang chết, Thích Cơ không người nâng đỡ, thân cô thế cô. Lữ Hậu bắt Thích Cơ, dùng hành hình để trả thù. Lữ Hậu ép Thích Cơ uống thuốc câm, rồi chặt chân tay, khoét mắt, đốt tai, giam vào chuồng xí. Đau đớn mà không kêu la được, chỉ biết ú ớ. Lữ Hậu gọi sinh thể ấy là nhân trệ, nghĩa là lợn người.=>Theo baidu
Nàng định trước tiên lên án mạnh mẽ, giả bộ nhu nhược đáng thương, sau đó lạt mềm buộc chặt, đùa bỡn người kia ở trong lòng bàn tay, đủ loại kế hoạch còn chưa kịp triển khai đã bị một cái tát của Viên Khôn Bằng đập bay tất cả. Hắn không những không ôm nàng an ủi nhận lỗi, lại còn ghét bỏ thân thể nàng không sạch sẽ?
Cho dù trái tim cứng rắn như thép, Mậu Thụy Linh cũng suýt chút nữa bị tức chết tươi. Nàng nằm trên sàn nhà lạnh như băng, hạ thân khắp nơi bừa bộn, lại bởi vì bị điểm huyệt nên không thể nhúc nhích, chỉ có thể bất lực chờ đợi. Nàng muốn gào thét, tức giận mắng, vừa há miệng lại phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Chu Doãn Thịnh lúc này mới buông tay che hai mắt A Khôi ra, hướng về phía hai tên ám vệ nói: “Tướng quân nhà các ngươi đúng là một kẻ súc sinh.”
Ám vệ thờ ơ, kiên định đứng tại cương vị của mình.
A Khôi chớp chớp mắt, nhỏ giọng biện giải: “Cái này gọi là “kẻ ác tự có kẻ ác trị”. Viên tướng quân mặc dù xấu, nhưng xấu có nguyên do, xấu thẳng thắn dứt khoát.” Không như giáo chủ ngài, bị người phụ nữ kia lừa quay mòng mòng còn thả nàng nhảy nhót khắp nơi.
Chu Doãn Thịnh sao lại không biết thiếu niên đang oán thầm mình, khẽ gõ trán hắn cười nói: “Khá lắm, nhanh như vậy đã trung tâm một lòng với Viên Khôn Bằng. Ngươi bây giờ cảm thấy ta nhân từ, tương lai thấy kết cục của Mậu Thụy Linh mới biết cái gì gọi là trả thù thực sự, trò hay vẫn còn ở phía sau.”
“Vậy giáo chủ định làm gì?” A Khôi đầy mong đợi hỏi.
Chu Doãn Thịnh giơ ngón trỏ lên che lại môi, nở nụ cười quỷ dị.
Bởi vì công lực của Viên Khôn Bằng cao hơn Mậu Thụy Linh, huyệt đạo mà hắn điểm, Mậu Thụy Linh căn bản là không thể nào thoát được, chỉ có thể nằm ở trên sàn nhà lạnh như băng chờ đợi. Nàng nhất thời giận dữ, lại cảm thấy tuyệt vọng, nỗi lòng cuộn trào không ngừng, thật lâu không có cách nào bình tĩnh.
Mãi đến hơn một canh giờ mới có hai tỳ nữ bưng một chậu nước lạnh vào phòng, đỡ nàng lên nhuyễn tháp thu dọn qua loa một lượt, cũng không nói thay y phục đắp chăn cho nàng, cứ vậy để nàng phơi thân trần như nhộng, tự mình rời đi. Mậu Thụy Linh mới vừa chịu một đợt tàn phá cực kỳ tàn ác, chính là lúc thân thể vô cùng suy yếu, nào có dư sức để vận công chống lạnh nữa, không bao lâu liền cảm giác thân thể lạnh tới mức thấu xương, mí mắt cũng dần trở nên trĩu nặng.
Trong mơ màng, nàng nhớ tới thời điểm đến phủ tướng quân làm khách, Viên Khôn Bằng đối đãi với nàng như châu như bảo, thái độ tỉ mỉ chu đáo, so sánh với chà đạp cùng tùy ý nhục nhã lúc này, lại chẳng ngừng được mà khóc rống lên. Khóc suốt cả đêm, hôm sau, một quản sự nương tử đưa cho nàng một tấm ngân phiếu một ngàn lượng, nói là đã chuẩn bị xong xe ngựa, lập tức đưa nàng về Mậu gia trang.
“Các người có ý gì?” Mậu Thụy Linh run rẩy cầm ngân phiếu, khuôn mặt dữ tợn. Chiếm đoạt mình xong lại cho một ngàn lượng bạc, Viên Khôn Bằng coi nàng là cái gì? Kỹ nữ?
“Đây là phí an ủi tướng quân cho cô nương. Nếu như cô nương chê ít, nô tỳ liền quay về phòng thu chi, để hắn cho cô thêm một chút. Nhưng hai ngàn lượng cũng là cao nhất rồi, không thể nhiều hơn nữa.” Vẻ mặt quản sự nương tử đầy khinh bỉ, hoàn toàn coi Mậu Thụy Linh như kỹ nữ mà đối xử.
Mậu Thụy Linh tức sùi bọt mép, nâng kiếm muốn chém người này thành hai khúc, nào ngờ đối phương cũng mang một thân võ nghệ, né tránh lui ra cửa phòng, đem theo ngân phiếu rời đi.
Mậu Thụy Linh đâm mạnh mũi kiếm lên đất, nhớ tới đủ loại biến cố từ hôm qua tới nay, lúc này mới ý thức được bản thân có khả năng trúng phải ám toán của Viên Khôn Bằng. Hắn căn bản không trúng mê hồn tán, nếu không đâu thể không nghe mệnh lệnh của nàng, trái lại còn làm nhục nàng? Mậu Thụy Linh từ nhỏ đã triển lộ ra thông minh tài trí vượt xa người cùng lứa, khoảng mười tuổi đã giúp cha nàng quản lý sự vụ trong sơn trang, ai gặp nàng mà không khen một câu “Vừa xinh đẹp lại thông minh, tài cán phi phàm”? Nhưng mà cho đến hôm nay, nàng mới thực sự hiểu được, trên thế giới không chỉ có một người thông minh là nàng, khi nàng tùy ý đùa giỡn người khác thì cũng phải chuẩn bị tốt tâm lý bị người khác đùa giỡn.
Mậu Thụy Linh phẫn nộ, tuyệt vọng, mê mang, che khuôn mặt thê lương rít gào từng tiếng, dường như điên rồi.
————————
Viên Khôn Bằng mới từ quân doanh trở về, đang rảo bước trên lối mòn trong rừng trúc, nghe thấy tiếng gào sợ hết cả hồn, còn tưởng là trong phủ xảy ra thảm án gì, vội vàng chạy đi kiểm tra, phát hiện ra kẻ đầu sỏ là Mậu Thụy Linh, thầm mắng một tiếng “xúi quẩy.”
“Nghe nói ngươi không cần ngân phiếu của ta? Thôi được, ta cho ngươi hai con đường, một, ngươi có thể trở về tiếp tục thành hôn với Trạm Thần Dương, ngươi cũng không phải xử nữ, chỉ cần không nói chuyện này ra, hắn cả đời cũng sẽ không biết. Hai, ta nạp ngươi làm thiếp.”
“Ngươi nạp ta làm thiếp?” Mậu Thụy Linh lộ ra vẻ mặt không dám tin tưởng.
“Nạp ngươi làm thiếp vẫn coi như là cất nhắc ngươi, hậu viện của Viên Khôn Bằng ta từ trước tới nay không thu nạp những nữ nhân không sạch sẽ.”
Mậu Thụy Linh cắn răng, nâng kiếm chém tới, lớn tiếng quát: “Ta liều mạng với ngươi!”
Viên Khôn Bằng một chưởng đánh bay nàng, cũng không quan tâm nàng ta va vào vách tường có nội thương hay không, cười lạnh nói: “Mậu Thụy Linh, đừng cho thể diện mà không cần. Lúc trước nếu không phải ngươi có ý định mê hoặc ta, ta sao lại có vài phần kính trọng với ngươi? Ngươi muốn giả trang liệt nữ trinh tiết thì ngụy trang cho giống một chút, trước lúc thành hôn đừng cùng nam nhân làm loạn, không chừng hôm qua ta muốn lần đầu của ngươi còn có thể cho ngươi một vị trí chính thê. Nhưng ngươi hiện giờ…..” Nói đến đây hắn thoáng dừng lại, vừa đẩy cửa bước ra ngoài vừa lắc đầu cười nhạo, “Chẳng qua cũng chỉ là một đôi giày rách thôi, Viên Khôn Bằng ta chưa bao giờ nhặt giày rách của người khác để đeo. Muốn tiền lấy tiền, không cần tiền thì cút.” Đến ngay cả ý nghĩ nạp thiếp cũng hoàn toàn biến mất.
Mậu Thụy Linh từ nhỏ đã sống quen trong nhung lụa, chưa từng chịu qua sự nhục nhã như vậy. Rốt cuộc nàng ta kiềm chế không nổi mà phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng lúc này còn ai sẽ thương tiếc nàng? Đừng nói là tìm đại phu chữa trị, cho dù một kẻ liếc mắt nhìn cũng không. Nàng ngồi yên trên đất hồi lâu, chờ ngực bớt đau nhức mới thu dọn hành lý yên lặng rời đi. Nàng biết chuyện mình bị cưỡng hiếp nhất định đã lưu truyền khắp phủ, nào còn mặt mũi gặp người, chỉ mong đừng truyền tới tai vị hôn phu là được.
Vì Viên Khôn Bằng ra tay không chút lưu tình, nàng bị nội thương rất nặng, phải tìm một gian khách điếm từ từ an dưỡng, sau nửa tháng mới làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà về nhà.
Dọc theo đường đi, nàng nghi ngờ Viên Khôn Bằng có phải là đã biết gì đó hay không, nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy không có khả năng lắm, nếu không hắn chắc chắn sẽ không để nàng sống sót rời khỏi phủ tướng quân, loại người như hắn trong đầu giấu không được chuyện, có thù oán liền trả ngay tại chỗ, căn bản sẽ không nhẫn nhịn. Còn vì sao hắn không trúng mê hồn tán, Mậu Thụy Linh đoán hắn ngày đó vốn có ý mượn rượu giả điên để chiếm đoạt mình, vì vậy dùng nội lực lén lút bức rượu ra khỏi cơ thể, thuận tiện cũng ép luôn cả độc tố ra, coi như là chó ngáp phải ruồi.
Nghe nói Viên Khôn Bằng là bởi vì ghen ghét nên mới xa lánh mình, Trạm Thần Dương thở phào nhẹ nhõm, dặn dò: “Nếu như hắn là vì nàng mà ngứa mắt ta, nàng liền vì ta mà lôi kéo hắn, đừng để hắn lạnh nhạt với Mậu gia trang và Bích Vân trang. Dù sao sau này chúng ta vẫn cần dùng đến hắn.
Mậu Thụy Linh đau thấu tim gan, trên mặt lại gượng cười nói: “Chàng không sợ hắn chiếm tiện nghi của ta?”
“Linh nhi thông minh tuyệt đỉnh như vậy, cho dù bị Dư Thương Hải bắt về ma giáo cũng có thể toàn thân trở ra, sao có thể để kẻ không đầu óc thô tục như Viên Khôn Bằng chiếm tiện nghi? Ta tin nàng.” Trạm Thần Dương rất tin tưởng thủ đoạn của vị hôn thê.
Mậu Thụy Linh càng ngày càng cười đến miễn cưỡng, tay nắm chặt thành nắm đấm trong tay áo, suýt chút nữa bóp nát cả khớp xương. Bọn họ đều cho rằng nàng thông minh tuyệt đỉnh, năng lực hơn người, xem toàn bộ đám người khác là kẻ ngu si lừa gạt, nhưng chưa từng nghĩ tới, lúc kẻ khác đầy đủ thực lực tuyệt đối, căn bản khinh thường đấu trí cùng nàng, kết cục “thông minh quá sẽ bị thông minh hại” kia đến tột cùng sẽ thê thảm cỡ nào.
Mậu Thụy Linh một đường đi tới suy nghĩ rất nhiều, sinh ra nghi ngờ lớn đối với nhận biết trước đây của bản thân, cũng không dám để lộ ra trước mặt vị hôn phu với phụ thân, chỉ có thể đánh gãy răng rồi nuốt máu.
—————-
Mậu Thụy Linh đi rồi, Chu Doãn Thịnh cũng chuẩn bị cáo từ, vơ vét mấy hũ rượu mạnh lớn trong kho của Viên Khôn Bằng, lệnh cho đầy tớ nhấc lên xe ngựa.
“Những ngày qua, Dư giáo chủ xem trò vui coi như thỏa mãn rồi? Đem Viên mỗ sử dụng như thương giáo, Dư giáo chủ vẫn là người đầu tiên.”
“Lời ấy của Viên tướng quân sai rồi, nếu như Dư mỗ không tìm ngươi, ngươi bây giờ nào có thể làm thương với giáo, đã sớm hóa thành một nắm cát vàng rồi. Nói lời thành thật, ngươi đừng không thích nghe, ngươi đây là đang có phúc mà không biết hưởng. Nếu ta là ngươi, ngược lại tình nguyện nhảy nhót tưng bừng mà làm cán thương, cũng không muốn làm một khối thi thể lạnh ngắt. Ngươi nói có đúng hay không?” Chu Doãn Thịnh chắp tay cười rực rỡ, cuối cùng mũi chân điểm nhẹ nhảy lên xe ngựa.
Viên Khôn Bằng bị hắn nói nghẹn đến không ra lời, thấy Khôi Đấu còn ở bên cạnh liên tục gật đầu, nói thẳng mấy câu: “Giáo chủ nói rất có lý, Viên tướng quân đụng phải giáo chủ là phúc của hắn.” lập tức bị chọc giận mà cười phá lên: “Thôi, ơn cứu mạng của Dư giáo chủ Viên mỗ ghi nhớ là được, chúng ta có duyên gặp lại.” Dứt lời phất tay đuổi người.
Chu Doãn Thịnh dặn dò một câu: “Giúp ta chăm sóc A Khôi, năm năm sau ta tới đón hắn.” Sau đó lệnh cho phu xe lên đường. Tử Huyền đứng ở trên đại thụ cách đó không xa, giống như ma quỷ theo sát phía sau.
Chu Doãn Thịnh lúc này không che giấu dung mạo nữa, hắn mặc quần áo đặc biệt của Di tộc rêu rao khắp nơi, còn chuyên chạy tới chỗ người đông phức tạp như khách điếm, tửu lâu, kỹ viện, chỉ lo người khác không nhận ra mình.
Tử Huyền nhìn ở trong mắt gấp ở trong lòng, mấy lần đều muốn liều mạng lao ra khuyên bảo, sau lại mạnh mẽ kiềm chế lại, yên lặng thay hắn thu dọn kẻ thù tìm tới cửa.
Trừ khi cần thiết thì Tử Huyền cũng không muốn giết người, chỉ điểm huyệt, ném người qua một bên liền coi như xong, sau đó gấp rút lên đường. Y tuy rằng hành tẩu giang hồ nhiều năm, nhưng bởi vì có danh vọng sư môn cùng võ công cao cường chấn nhiếp nên chưa từng biết giang hồ hiểm ác thế nào, cho nên không biết phương pháp của bản thân là không thể làm. Những người này không nguy hiểm đến tính mạng, sẽ chỉ càng ngày càng tức giận, càng ngày càng trắng trợn không kiêng dè, sau nhiều lần bị điểm huyệt thì liên thủ lại, định giết y trước rồi vu oan lên đầu Dư Thương Hải, để cao tăng thiếu lâm tự đi tìm Dư Thương Hải tính sổ.
Tử Huyền tuy rằng tuổi còn trẻ, bối phận lại khá cao, hòa thượng có chữ đệm “Trí” của thiếu lâm tự chỉ có một mình sư phụ Trí Thâm của y, còn lại mấy trưởng lão đều là chữ “Giác”, đến trước mặt Tử Huyền còn phải gọi y một tiếng “Sư thúc”, vì vậy Tử Huyền chính là trụ trì ván đã đóng thuyền đời tiếp theo.
Trụ trì tương lai bị người ta giết, thiếu lâm tự há có thể dễ dàng bỏ qua? Nếu là ngày trước thì những người này tuyệt đối không dám có suy nghĩ động đến đệ nhất cao thủ võ lâm, nhưng sau khi giao thủ mấy hiệp với Tử Huyền, đám người này dần phát hiện ra sự thực y bị trọng thương nội lực không có tác dụng gì, lại không muốn thấy máu, lá gan của bọn họ liền lớn hơn, lúc này mới định ————-dùng kế mượn đao giết người.
Ngày hôm đó, Tử Huyền vẫn đi theo phía sau Chu Doãn Thịnh thu dọn như cũ, dẫn mười mấy sát thủ tới một khu đất trống, lại chẳng ngờ giải quyết xong một nhóm thì lại có một nhóm khác, dường như không dứt, mà kẻ nào kẻ nấy ra tay độc ác khiến y mệt mỏi ứng phó.
Chờ y phát hiện ra tình huống khác thường, trên người đã trúng hai đao, chân khí vốn cũng không quá vững chắc lại bắt đầu đấu đá lung tung trong kinh mạch, gần như mất khống chế. Y vốn chuẩn bị tốt tâm lý chết ở đây, chỉ tiếc nuối không thể thấy nam nhân một lần cuối, lại không ngờ trong không trung bỗng nhiên truyền tới một tiếng cười lanh lảnh, chấn cho một đám sát thủ đầu óc choáng váng, khí huyết sôi trào.
Khi võ công tu luyện tới cực hạn, đừng nói là trích diệp phi hoa() có thể giết người, dù cho một ánh mắt, một đợt âm thanh, cũng có thể hóa thành vũ khí vô hình, trong thời gian ngắn lấy đi tính mạng người ta.
() trích diệp phi hoa: phi hoa phi lá làm vũ khí ý.
Mọi người ôm đầu lăn lộn trên đất, lúc trước còn hả hê mãn nguyện, dương dương tự đắc, hiện tại thì lại tan nát thần hồn, gan mật vỡ nát. Vì Tử Huyền cản đường, bọn họ chưa từng giao thủ với Chu Doãn Thịnh, cho dù có kẻ đụng vào hắn thì cũng đã sớm biến thành một bộ thi thể lạnh ngắt, không có cách nào truyền đi được chỗ đáng sợ của hắn. Vì vậy, bọn họ cũng không biết võ công của Chu Doãn Thịnh cao đến trình độ nào, chỉ lờ mờ nghe người ta nói là vẫn sàn sàn với Tử Huyền.
Nhưng bây giờ nhìn lại, thế này mà là sàn sàn với nhau? Không ngờ đã đạt tới trình độ quỷ thần khó lường, người chưa đến, tiếng đã đến trước, trong chớp mắt lại làm vỡ nát đầu của mười mấy người, khiến óc đỏ trắng vẩy khắp nơi, quả thật là thủ đoạn tàn nhẫn! Mọi người ở đây chỉ có Tử Huyền lông tóc không tổn hại, vẻ mặt lo lắng nhìn xung quanh.
“Dư Thương Hải, ngươi không nên…..” Y vận chuyển nội lực cao giọng khuyên bảo, lời còn chưa dứt đã bị một luồng khí điểm huyệt đạo, giống như khúc gỗ đứng nguyên tại chỗ.
Chu Doãn Thịnh sợ có kẻ nhân cơ hội tổn thương y, đột nhiên rơi từ giữa không trung xuống, ôm y vào trong ngực rời khỏi vòng chiến, lơ là mở miệng: “Hòa thượng, cám ơn chăm sóc mấy ngày qua của ngươi, nhưng chăm sóc của ngươi chỉ khiến ta thêm phiền phức, không bằng để ta tự giải quyết.”
Tử Huyền há miệng, lại chẳng phát ra âm thanh nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn giống như mũi tên nhọn lao vào đám người, chớp mắt liền bóp nát hai cái đầu người, lại xoay người móc ra ruột của một kẻ rồi quấn quanh cổ tên còn lại, khiến cho hai người cùng ôm nhau thống khổ mà chết đi.
Người Trung Nguyên có rất nhiều chú ý đối với con đường võ học, chiêu thức vừa phải sắc bén lại phải đẹp đẽ, coi “giết người trong vô hình” là cảnh giới giết chóc tối cao, lúc đối địch với kẻ khác nếu có thể một kiếm đâm chết, không xuất kiếm thứ hai, máu chảy càng ít càng tốt, xong chuyện phủi nhẹ bụi bặm bên trên vạt áo, lại là một vị quân tử nhẹ nhàng.
Nhưng mà Dư Thương Hải lại ngược lại, hắn thích nhất máu chảy thành sông, cảnh tưởng tay chân vương vãi khắp nơi, chóp mũi truyền tới mùi máu tanh càng dày đặc, hắn lại càng hưng phấn, giết tới sau cùng, một đôi đồng tử màu vàng trà đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, xé rách tứ chi, móc tim, chặt đầu, khiến đất trống phun tung tóe ra cột máu cao ba thước, nhuộm không khí chung quanh thành một mảng đỏ lớn.
Hắn bây giờ chỗ nào còn giống như người nữa? Là một dã thú phát điên, một con lệ quỷ đòi mạng, mạnh mẽ biến phong cảnh nhân gian như tranh vẽ thành địa ngục núi thây biển thi.
Mấy người may mắn còn sống sót đã mất đi ý chí chiến đấu từ lâu, không đợi hắn tới gần đã “bịch” quỳ xuống, dùng sức rập đầu lạy, gào khóc thảm thiết cầu xin hắn giơ cao đánh khẽ. Hắn quả nhiên giơ cánh tay lên cao, năm ngón tay khép lại thành con dao, chớp mắt liền cắt đứt đầu mấy người. Mấy cột máu phun lên trời, cuối cùng liền từ từ hóa thành sương máu, xối lên đỉnh đầu hắn.
Tử Huyền chưa từng gặp cảnh tượng dọa người như vậy, trong hoảng hốt, y suýt chút nữa tưởng mình đi tới địa ngục huyết trì trong truyền thuyết, gặp được Diêm La trấn thủ ở chỗ này. Y thực sự không nhìn nổi, nhưng không có cách nào mở miệng ngăn cản, chỉ có thể nhắm mắt lại đọc thầm kinh độ vong cho người đã chết.
Chu Doãn Thịnh ngửa đầu ngửi vị tanh ngọt tràn ngập trong không khí, trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ. Những kẻ đáng chết đều đã chết, chỉ còn dư lại hắn cùng hòa thượng, ngay cả thú hoang cùng chim chóc cũng không chịu được sát khí lạnh lẽo của hắn, nhao nhao bỏ chạy.