Hơn cả năm trời day dưa với nhau, mối quan hệ vừa nóng lại vừa lạnh, người này cố chấp không buông, công kích đối phương, người kia lạnh nhạt, vô tình vô cảm; Minh Hiển lần thứ hai trong đời, dưới sự trợ giúp của Dạ Nhiên (Ảnh Nhị) thực hiện hạ sách đáng khinh, gạt người lên giường.Thế mới biết, có những chuyện khi đã làm rồi chỉ đem đến tổn thương cho bản thân cùng người khác mà thôi, trận ân ái đầy đau khổ và thấm đẫm nước mắt của Minh Hiển, ái nhân thượng trên thân mình nhưng luôn miệng gọi tên cố nhân, cậu phải gắng gượng thế nào để bản thân không gục ngã, phải chịu đựng đau đớn không chỉ thể xác, mà cả tâm hồn.“Có phải ta ngu ngốc lắm không?” Minh Hiển vừa cười vừa khóc cúi đầu hỏi tân nương bên cạnh mình, nàng ta cũng run run xúc động.“Ta vậy mà có thể cam chịu ở bên cạnh huynh ấy ba năm, ba năm dài đằng đẵng, không có cảm giác thì cũng còn tình nghĩa, huynh ấy vậy mà chuyện ta đại hôn cũng chẳng màng, ha ha.
Minh Hiển ơi là Minh Hiển, sao trên đời này lại có người ngu si như ngươi chứ.” Cậu cười to mặc kệ nước mắt trải dài trên đôi gò má của mình, bất ngờ rơi vào cái ôm thật chặt của vị tân nương họ Hoắc.“Ta xin lỗi.” Hai người đồng thanh nói một câu.
Minh Hiển đơn giản chỉ là hổ thẹn chuyện hôn nhân với nàng, nào nghĩ đến sẽ nghe được âm thanh quen thuộc đến chết cậu cũng khắc ghi.“Ngươi..ngươi.” Minh Hiển hoảng sợ lắp bắp, thân mình cứng đờ tại chỗ.“Ta xin lỗi, thật xin lỗi ngươi.” Dạ Thần tháo xuống khăn đỏ, vòng tay ôm chặt nam nhi cứ tưởng như kiên cường, lại âm thầm chịu đựng rất nhiều thương tổn.
Là do anh cố chấp, luôn cho rằng mình ái thượng Dạ Tổng quản, nào biết khi nghe tin người trước mặt sẽ định chuyện chung thân, chỉ nghĩ đến cậu ta nắm tay người con gái khác, cả đời ở bên nàng ta, Dạ Thần mới hiểu được trong tim anh cũng có cậu.“Đã để ngươi chịu khổ sở như vậy, đời này của ta toàn bộ dùng để bồi ngươi.” Dạ Thần ôn nhu xoa xao tấm lưng cứng nhắc của cậu.“Đây..đây là ta đang mơ sao?” Minh Hiển dường như vẫn chưa tin chuyện đang diễn ra trước mắt mình, tất cả là mộng tưởng của cậu thôi ư?Dạ Thần bật cười, nụ cười này chỉ dành cho chàng trai trước mặt, đưa tay nhẹ nhàng chạm khẽ vào gương mặt Minh Hiển, “ta có cách giúp ngươi nhận biết là thật hay mơ.”Nấc một tiếng, gương mặt đỏ ửng như quả cà chín của cậu ta là Dạ Thần cầm lòng không được, dịu dàng chạm tới đôi môi người đó, trao đổi dòng nước bọt của riêng cậu mà thôi, điên cuồng mút lấy phát ra âm thanh đáng xấu hổ.Tay Dạ Thần nhấc lên chạm vào bờ ngực rắn rỏi của tân lang, xuyên qua lớp y phục, xoa nắn điểm nhô lên đó.
“Ânn..” Minh Hiển không kiềm được phát ra tiếng rên khẽ.Tay còn lại cũng không rảnh rồi, luồn vào trong tiết khố hỉ phục, nắm lấy vật cứng bán cương của ái nhân, chuyển động lên xuống.
“Ha..a..” Minh Hiển làm sao chịu nổi sự kích thích này, cả người như rơi vào hố sâu, tâm trí lại bay bổng như dạo chốn thần tiên.Lần đầu tiên trong cuộc đời, Dạ Thần ôn nhu chạm vào cậu vì chính bản thân cậu đây, Minh Hiển vui mừng đến phát khóc, từng giọt nước mắt còn chưa kịp rơi xuống đã bị người bên trên liếm sạch đi.“Từ nay về sau, ta sẽ không để ngươi chịu bất kỳ thương tổn nào.” Dạ Thần vừa dứt lời, đã thúc mạnh dục vọng nóng bỏng của mình vào thân thể cậu.
“Ưm..” Tiếng kêu thỏa mãn phát ra bên trong màn trướng đỏ rực rỡ.Đôi tân nhân ra sức ân ái mãnh liệt và nồng nhiệt như tình yêu đầu đời, hạnh phúc không thôi.“Ưm..a..ưm.” Minh Hiển một tay vịn vai ái nhân, tay còn lại nắm lấy màn trướng, lắc lư rung động theo từng cú nhấp mạnh mẽ hữu lực của người kia.
“Sâu..sâu quá..” đầu không ngừng lắc qua lại, cậu không nhớ nổi mình đã ra bao nhiêu lần, trận ân ái này, vừa sung sướng kích thích cả thân lẫn tâm, vừa vượt quá sức chịu đựng của cậu.“Ngươi chậm..
chậm lại.” Eo mỏi nhừ, chân bủn rủn, chỗ khó nói cũng căng phồng, đau rát, người kia vẫn tần suất cùng tốc độ kinh người, ra vào liên tục, mỗi lần rút ra lại cắm vào hết cả cây, toàn bộ gốc rễ, thiếu điều cả nơi chứa đựng tinh tử cũng muốn nhét vào luôn, như thể cả hai hòa làm một, không thể tách rời.“Aaa..” Dạ Thần gầm lên sung sướng, bao nhiêu tinh hoa đều tưới cho Minh Hiển, cậu không còn khí lực cầm tay anh đặt lên bụng mình, “Nơi này không thể dựng dục được, ngươi có bắn vào bao nhiêu đi nữa cũng vô ích thôi.” Nói xong đã muốn hết hơi thở dốc.“Sao trước đây ta lại không phát hiện ngươi đáng yêu như vậy?” Dạ Thần hôn lên đôi môi người nọ, quyến luyến lại si mê không nỡ rời đi, trở người ái nhân lại, từ phía sau tiến vào, bắt đầu vòng công kích mới.Trước khi ngất đi, Minh Hiển trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: “Tân nương của cậu chính là đồ cầm thú!” Cho nên nói, là trung khuyển, hay là sắc lang, đều là cầm thú đi..