Lý lẽ thuyết phục nhân tâm, mọi người gật gù nghĩ lại những lợi ích to lớn mà đế quốc đem lại cho bọn họ, lại tưởng tượng nếu ngày nào đó, thật sự tách biệt tự chủ, sẽ như thế nào, bất cập ra sao, lòng người lập tức hoang mang, rối loạn.“Giờ là đến phần bỏ phiếu, ai muốn kết thúc việc hợp tác cùng Đế quốc, vui lòng giơ tay lên.” Người này nhìn người nọ, người nọ liếc người kia, người kia nhu nhược lắc đầu, cúi mặt.
Tất cả những gì đang diễn ra đều thu vào mắt Cố Huyền Mặc.Hơn một trăm người tham dự, lại chưa tới mười người dũng cảm giơ tay, bọn họ hạ quyết tâm vì quần chúng nhân dân, vì công bằng xã hội, vì những người đã mất và những người đang còn sống, quyết đoán lần này.Phó tổng thống mỉm cười hài lòng, trong lòng thì nhớ mặt những tên ngu ngốc không phân biệt tốt xấu này, dám đối đầu với cường quyền, đừng trách gặp chuyện bất trắc.Đến lúc hỏi số người đồng tình với việc tiếp tục hợp tác cùng Đế quốc, toàn bộ những người còn lại nhanh chóng giơ tay, trong mắt có sự uất hận, có sự nhục nhã, còn có cả sự xấu hổ, trừ bỏ Cố Huyền Mặc.“An Thống soái, ngài vừa không tán thành, cũng chẳng đồng ý, rốt cuộc ngươi là muốn thế nào?” Phó tổng thống tức giận, đều do tên trước mặt này làm lớn chuyện, chẳng suy nghĩ thiệt hơn đã trình sự việc này ra hội đồng trung ương, làm ầm ĩ cả lên, dẫn đến buổi họp này.“Ta cũng có quyền lên tiếng sao? Ta cứ tưởng lời Phó tổng thống ngài nói ra chính là quân lệnh chứ.” Cố Huyền Mặc nhếch mép, mỉa mai.
Ánh mắt khinh bỉ như nhìn tên hề nhảy nhót, không một chút che giấu.“Sao An Thống soái có thể nói vậy, dù sao cũng là hội nghị bình quyền, ý kiến đóng góp của mỗi người đều giá trị ngang nhau.” Vị tổng thống già nua lúc này mới từ ghế chủ vị lên tiếng.“Ý của ta sao? Ý ta chính là..không kết thúc việc hợp tác cùng đế quốc.” Vừa nghe Cố Huyền Mặc đáp vậy, Phó tổng thống nhẹ nhõm thở ra, tên làm màu này, chính là muốn được nổi bật đi.“Càng không tán thành việc tiếp tục hợp tác! Những nỗi đau mà họ mang đến cho người dân Hoa quốc, chỉ mới nhìn thấy ở Tĩnh Nhược, Thanh Xuyên, đã đau đớn đến tận tâm can như vậy, nếu như những nơi khác không may chưa bị vạch trần, bao nhiêu sinh mạng vô tội bị cướp đi, bao nhiêu gia đình ly tán, đám súc sinh máu lạnh vô nhân tính kia, ta muốn bọn họ phải trả giá, muốn bọn họ phải đền mạng, còn phải bù đắp thiệt hại những gì đã gây ra.” Cố Huyền Mặc khí thế tướng quân bức người, uy phong, ngạo nghễ.
Lời lẽ hùng hồn, mạnh mẽ, như sóng to ập tới, chẳng gì cản nổi.“Ngươi…ngươi..
chúng ta lấy gì để chống lại đế quốc?” Phó tổng thống đập bàn lên tiếng, đừng trách ông tham sống sợ chết, ham mê phú quý vinh hoa, vốn một người đã quen sống trong nhung lụa, được cung phụng, liền trở nên như vậy.Cố Huyền Mặc nháy mắt ra hiệu, màn hình cũ mèm trong phòng họp liền phát ra những thước phim trắng đen khó nhìn, bất quá vẫn thấy rõ những người biến dị đang gào rú, lúc bọn họ lên cơn, lúc bọn họ đói khát, lúc bọn họ tự tổn hại chính mình, còn có cảnh lúc bọn họ bị thuốc độc cắn nuốt tới tử vong.
Rất kinh hoàng, nhưng vô cùng chân thật.
“Thử nghĩ xem người đang ở đó là bản thân các vị, là nhi tử, nhi nữ, phụ mẫu, huynh đệ các vị, mọi người sẽ ra sao? Sinh mạng nào chẳng phải sinh mạng, đều có máu thịt linh hồn, lấy quyền gì mà bọn họ lại có thể thử nghiệm thuốc độc trên cơ thể chúng ta?”Cố Huyền Mặc hai mắt đỏ âu, từng lời hắn nói, từng hơi hắn thở, đều chất chứa lửa giận khó kiềm, làm trỗi dậy khí thế kiên cường, bất khuất của vài người từng gục ngã trước áp lực mang tên ‘cường quyền’.“Chúng ta nhất định sẽ bắt họ đền bù thiệt hại đã gây ra, bù đắp cho gia đình những người bị hại số tiền khiến họ đổi đời, chắc chắn họ sẽ cảm thông cho quốc gia, là một phần tử của xã hội, chính là phải biết nghĩ cho tập thể số đông.” Phó tổng thống chấp mê bất ngộ, tiếp tục biện giải.Cố Huyền Mặc gật đầu: “Điều ngài nói cũng có lý, bất quá ta muốn thử xem có phải ai cũng chấp nhận không?” Hắn vừa nói, vừa gật gù, không nhanh không chậm tiến về phía bục đại biểu, mắt thấy cự ly cách ông ta không xa, liền vung tay tung cho ông cú đấm thẳng vào mặt, đau điếng người, lệch cả quai hàm, còn gãy vài cái răng, phun ra một ngụm máu tươi chói mắt.“Ngươi..ngươi..” Phó tổng thống nổi trận lôi đình, hung hăng chỉ thẳng mặt Cố Huyền Mặc, ông sẽ không bỏ qua mối nhục này, tay còn đang chỉ trỏ đã thấy người kia từ túi quân phục vung ra xấp ngân phiếu vạn lượng, đập thẳng vô trong mặt ông.“Số tiền này coi như bù đắp thiệt hại ta gây ra cho Phó tổng thống, người lớn không chấp nhất kẻ hèn, hẳn là ngài sẽ vì quốc gia đại cuộc mà tha thứ cho ta nhỉ?” Cố Huyền Mặc mỉm cười vô tội, lại tiếp tục lôi từ túi áo kia ra không ít bạc vụn, từng viên chọi xuống: “Nếu ngài thấy vẫn chưa đủ, ta chẳng ngại cho thêm.".