Quân Duệ khí thế ngất trời, đế phục uy nghiêm, dung mạo anh tuấn dắt tay Ly Huyên dung nhan diễm lệ, trong sáng động tâm, kiều kiều nhu thuận. Đôi bích nhân sánh vai nhau đứng trên lễ đài trong tràng vỗ tay huyên náo cùng ánh mắt kính ngưỡng của vô số bá quan văn võ.
Sau khi Quân Vương đọc hết Chiếu truyền ngôi, trao ngọc ấn cho Tân đế, mọi người lập tức dập đầu đồng thanh hô to: "Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế. Hoàng hậu thiên tuế, thiên thiên tuế."
Chỉ có ở phía xa, một đôi mắt sâu hút chứa đầy thù hận cùng tâm tư nhìn chằm chằm vào Đế Hậu.
Đại lễ diễn ra cả ngày, Quân Duệ còn thấy bất lực nan kham, cũng may là được Huyên nhi cho uống giải dược, nếu không có khí độc phát lăn đùng ra tại chỗ rồi, nhìn sang tiểu tâm can có phần mệt mỏi không chịu nổi, Quân Duệ sai thái giám dẫn cậu đi nghỉ ngơi trước.
Trên đường về Thừa Càn cung, Ly Huyên nhận ra có điểm khác thường. "Về tẩm điện không phải lối này đi?" Còn chưa kịp tung hô đã bị luồng mê hương làm ngất xỉu, bất quá trong cơ thể cậu có dược, không hôn mê hoàn toàn, cậu nhanh trí để lại vài tín hiệu cho đám Quân Duệ.
.
Thần trí thanh tỉnh, Ly Huyên đã thấy mình ở nơi quen thuộc mà cả đời cậu cũng không muốn nhớ lại.
Tại đây, cậu bị đám người gọi là huấn luyện sư mỗi ngày dạy cậu trở thành người đó, nếu tập không giống sẽ không cho ăn cơm, còn bị đánh đập tàn nhẫn. Những đêm giá lạnh thấu xương, không có một miếng cơm vào bụng, chủ tử sẽ xuất hiện cho cậu tí thức ăn cùng áo chăn, đại khái là không muốn người mang gương mặt giống ái nhân hắn chết quá khó coi đi.
Nếu không có Quân Duệ ấm áp như ánh mặt trời, có lẽ cậu sẽ tham luyến một chút tia sáng le lói từ trên người chủ tử. Chỉ tiếc ông trời đã cho Quân Duệ xuất hiện trong cuộc đời cậu, cậu sợ hãi quay lại chuỗi ngày thống khổ của trước kia nữa.
Vừa rời xuống khỏi giường, đã thấy cửa mở, người tới dù đứng cách xa nhưng đời này cho dù hóa thành tro, cậu cũng sẽ nhận ra hắn, chủ tử của cậu – Quân Ngạo.
Thân thể run lên, cậu lui về phía sau theo phản xạ bản năng, nhắm lại đôi mắt to tròn không dám đối mặt.
Đưa tay chạm vào mái tóc mềm mại như tơ của Ly Huyên, Quân Ngạo thần sắc lúc này có chút ảm đạm cùng thương tâm, "Ngươi sợ ta lắm sao?" vừa hỏi đã thấy người kia run rẩy hơn.
"Ta sẽ không tổn thương ngươi, Liên nhi." Quân Ngạo cảm thấy hắn không phải chạm vào cậu, mà đang chạm vào đao thương sắc bén, làm máu chảy đầm đìa. Mỗi phản ứng tránh né hay run sợ của cậu, không khác gì mũi dao đâm vào tim hắn, vì sao tạo hoá lại khiến cho bọn họ rơi vào hoàn cảnh này. Ôm chầm lấy cậu, nước mắt vì đánh mất mà tìm lại được, hắn không kìm lòng được khóc trên vai cậu, không ngừng lặp lại "Liên nhi.. Liên nhi.. Ta sai rồi."
Cảm nhận được từng giọt nóng bỏng rơi xuống đôi vai mỏng manh của mình, là nước mắt của chủ tử cao cao tại thượng, kiệt ngạo bất luân, không gì sánh nổi sao? Liên nhi? Là đang gọi cậu sao? Không phải, cậu là Ly Huyên, không phải Bạch Trì, lại càng không phải Liên nhi nào đó.
Dùng hết sức lực đẩy người đang ôm lấy mình ra, Ly Huyên nhìn thẳng Quân Ngạo, "Người đừng lại xem ta là thế thân của người khác." Cậu chịu đủ rồi, cậu chính là bản thân cậu, là Huyên nhi của Quân Duệ, không phải là thay thế phẩm cho bất kỳ ai.
"Ta không có, ngươi chính là Liên nhi của ta. Ngươi hãy nghe ta nói." Quân Ngạo dùng lực kìm chặt đôi tay của cậu, lại vô tình chạm phải vết thương đã lâu dù lành nhưng vẫn để lại sẹo nơi lòng bàn tay cậu, sẹo bỏng xoá đi toàn bộ đường chỉ tay vốn có.
Lúc đó hắn nghe thám tử về báo cáo ám sát thất bại, có đề cập đến chuyện Ly Huyên vậy mà biết dùng Hoá cốt tán tấn công sát thủ, giải cứu cho Quân Duệ, hắn cũng không ngờ quân cờ nhu nhược trong lòng bàn tay mình lại có gan lớn đến vậy.
Giờ khắc này, chạm vào vết thương nơi đây, tim hắn đau đớn như bị ai xẻ ra. "Là lỗi của ta, ta sai rồi." Giơ lòng bàn tay cậu lên trước mặt, thành kính hôn xuống.
Ly Huyên như chạm phải sâu bọ, giật tay về, "Ngươi là nhìn thấy ai qua gương mặt này?" Cậu đưa tay sờ lên mặt mình, là dung mạo này đã đem đến cho cậu toàn bộ thống khổ phải chịu đi?
"Chỉ có ngươi, người trước giờ ta nhìn đều chỉ có một mình ngươi, ngươi chính là Liên nhi, Liên nhi cũng chính là ngươi." Quân Ngạo không cam lòng phân trần.
"Ta mới không phải Liên nhi mà ngươi nói." Cậu vùng vẫy ra khỏi sự khống chế của hắn, giẫy giụa có phần quá sức, làm văng ra mảnh ngọc bội Dạ Vũ vừa đưa.
Nắm chặt miếng huyết sắc uyên ương ngọc trên tay, đôi mắt Quân Ngạo đỏ lự, hắn quay đầu nhìn cậu, giơ lên ngọc bội, "ngươi còn nói mình không phải Liên nhi, ha ha, thế ngươi giải thích cho ta đây là thứ gì?"