"Ân.. ta không gặp bọn chúng, có thể họ cho rằng ta chỉ là tiểu tiên vô dụng nên không để mắt tới." Nhắc về kỹ thuật diễn xuất, ai có thể qua mặt nổi Dạ ảnh đế của chúng ta.
Tử Uyên cũng không nghi ngờ, Thiên đình đã rải đầy tin tức về chuyện pháp bảo hồi sinh cho Vô Trần, Quỷ Đế cùng Ma Vương thân như huynh đệ, nhất định sẽ tìm cơ hội đến cướp pháp bảo cứu người.
Liếc mắt liền bắt gặp đoá hoa bỉ ngạn nhỏ xinh trong chậu hoa Dạ Vũ cầm, tận đáy lòng hắn có cảm giác cực kỳ quen thuộc nhưng lại không thể nào nhớ ra, chỉ biết vô cùng muốn giữ lấy chậu hoa này.
"Tiểu tiên quân, đóa hoa này có thể cho ta không?" Tử Uyên trước giờ chưa từng động cảm xúc, là tên mặt than chính hiệu lại hạ giọng xin xỏ mình, có phải hoa mắt không?
"Nha.. không được, đây là đoá Bỉ ngạn cuối cùng còn sót lại mà ta tìm được, ngươi cũng biết chuyện các ngươi chém chém giết giết san bằng sạch cả trời bỉ ngạn chốn vong xuyên hà rồi. Còn duy nhất một bông này, ta tuyệt đối không thể nhượng ngươi." Dạ Vũ đổ mồ hôi sôi nước mắt khẩn cầu Tử Uyên gì đó bỏ qua cho Mạn Châu Sa, vừa mới đem cậu lên Thiên đình, còn chưa kịp kế hoạch tác chiến đã rơi vào tay giặc, trận này còn chơi thế nào?
"Ta phải dùng thứ gì mới có thể đổi lấy chậu hoa này của tiên quân? Chỉ cần Tử Uyên có, cam lòng đánh đổi." Hắn cũng không hiểu tại sao tâm trí mình lại dâng lên một tầng chấp niệm đối với đoá hoa trước mặt, rõ ràng lúc chiến đấu Ma giới tại rừng hoa bạt ngàn hắn cũng chẳng liếc mắt tới.
Nói dễ nghe như vậy, nếu ta bảo muốn đổi với Tử Linh Đăng thì ngươi sẽ bằng lòng sao, tiểu yêu tinh Dạ Vũ trợn mắt xem thường.
Cố Huyền Mặc phụ hoạ hai tiếng "gâu gâu" cực kỳ khí phách, bất quá, sau khi sủa hai tiếng, hắn chợt đứng hình. Quên mất Huyền Dực thú phát ra âm thanh thế nào, hắn vậy mà lại kêu tiếng chó sủa, mặt già của Quỷ đế phải cất ở đâu bây giờ.
Dạ Vũ cùng Mạn Châu Sa cũng đứng hình, bọn họ vừa trông thấy điều đáng sợ gì vậy, liệu có bị Quỷ đế biến thái diệt khẩu hay không?
"Tiên quân..?" Tử Uyên hỏi lại.
"Ân ngươi có thể cho ta thời gian suy nghĩ chút được không? Dù sao ta cũng mới đem đoá hoa này về, còn chưa kịp ngắm nhìn ngươi đã muốn lấy đi. Không bằng ba ngày sau, ta cho ngươi một câu trả lời." Dạ Vũ tự hào cho việc mình quá nhanh trí nghĩ ra kế sách hoãn binh hay như vậy.
"Ta chờ đáp án của tiên quân." Dứt lời ánh mắt lưu luyến nhìn vào chậu hoa, rồi lạnh lùng xoay người đi.
Dạ Vũ lúc vừa vào trong nội điện của mình, cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm, sau khi tạo ra mấy tầng kết giới che chắn khí tức bên trong điện này, Cố Huyền Mặc cùng Mạn Châu Sa biến hình trở lại.
"Các ngươi nghĩ chuyện Tử Uyên đề xuất thế nào?" Dạ Vũ trầm ngâm, bản thân y không muốn Mạn Châu Sa đặt mình vào nguy hiểm.
"Ta đồng ý." Hai âm thanh đồng loạt vang lên của hai người nãy giờ bị hoá hình không được lên tiếng.
Ủa, sao quyết định nhanh vậy, không phải trong các phim truyền hình đến đoạn này bọn họ phải thảo luận, phân tích gay gắt sao? Dạ Vũ ngạc nhiên.
"Vừa nãy ta sủa 'gâu gâu'... à không, ta phát ra tiếng động chính là bảo ngươi đồng ý với hắn." Cố Quỷ đế nào đó vừa phát hiện lỡ lời liền lập tức phanh gấp.
"Lúc đó ta còn không ngừng phe phẩy cánh hoa, bảo ngươi còn không mau nhận lời hắn. Chính là bản thân ngươi không có tiếp nhận đi!" Mạn Châu Sa bực mình việc phải chờ thêm ba ngày.
Phắc, hai người các ngươi, là quá đề cao ta rồi đi, một người phát ra âm thanh chó sủa, một người rung cánh hoa, những tín hiệu này bảo ta bắt sóng thế nào đây? Ai đó quên mất việc chính mình là người đề nghị bọn họ biến thành động, thực vật.
"Giờ thì chỉ còn cách chờ ba ngày sau hắn ta tới." Mạn Châu Sa mặt không biểu cảm khi nhắc về cố nhân.
.
"A Uyên, ngươi cảm thấy khúc huyền cầm này thế nào?"
"A Uyên, ngươi nhìn bức tranh này ta họa ra sao?"
"A Uyên, ngươi có thấy ánh trăng đêm nay đặc biệt sáng hay không?"
Là ai, ai đang nói trong giấc mộng của ta, Tử Uyên sau khi thiếp đi lại rơi vào mộng cảnh vừa xa lại, lại như đã từng..
Vốn dĩ thần tiên không cần ngủ, liền cũng có thể tự mình điều tức, bất quá từ lúc hồn phách thất lạc quy vị, hắn liền không ngừng cảm thấy bản thân mình như quên mất đi chuyện gì đó, có cố gắng thế nào cũng chẳng thể nhớ ra được.
Giọng nói thanh lãnh như quý nhân cành vàng lá ngọc, nghe vào tai đặc biệt mê hoặc, từng âm thanh cậu phát ra, lại làm hắn đắm chìm không lối thoát. Chuyện này là điều cấm kỵ đối với Chiến thần, hắn kiêu ngạo chuyện mình không có yếu điểm, chưa từng đặt bất cứ ai hay điều gì vào tâm, cũng như Bích Nhạc, chỉ là một mối hôn phối nể mặt Thiên Đế ban phát. Chỉ là không biết vì sao, giọng nói trong mộng ảo cùng với chậu hoa bỉ ngạn vừa gặp từ Dạ Vũ lại làm hắn xao động không thôi.