Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1

ước hẹn vong xuyên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mạn Châu Sa đứng đối diện Vô Trần bên trong mái đình trước hồ sen tuyết, từng cử chỉ nhấc tay vén tóc đều vô cùng mị hoặc, Ma Vương thở dài, rõ ràng anh gặp người này trước, nhưng trái tim cậu vẫn chưa từng thuộc về anh.

"Ngươi có hận ta không?" Mạn Châu Sa rối rắm không biết phải nói thế nào.

"Vì sao ta phải hận ngươi?" Vô Trần hỏi lại.

"Ân..là ta có lỗi với ngươi." Thiếu niên nhíu mày cúi mặt như đứa trẻ làm sai việc.

"Nếu không yêu một người là có lỗi, nếu vậy ai trên thế gian này cũng mang tội rồi." Vô Trần bật cười.

"Tiểu Sa nhi ngu ngốc, cho tới bây giờ ta chưa từng trách ngươi, ta chỉ mong ngươi hạnh phúc." Ma vương cao thượng đặt tay lên đầu cậu, vuốt ve mái tóc đỏ rực động lòng người kia, ân, sờ rất mượt đi, còn mượt hơn lông thú Huyền Dực bản thể của Quỷ đế nào đó. Nếu Mạn Châu Sa nghe được tiếng lòng của Vô Trần chắc sẽ khóc thét mất.

"Vậy ta có thể nhờ ngươi giúp ta chuyện này được không." Đối diện với đôi mắt đỏ long lanh vô số tội, Vô Trần làm sao có thể nói ra lời chối từ.

Vậy cho nên tình cảnh lúc Tử Uyên lê tấm thân tàn vừa chịu hình phạt đến Tuyết liên đài ở Quỷ Vực, chính là trông thấy hai người kia đang ôm ấp thân mật, một người là ái nhân hắn đặt ở đầu quả tim, người còn lại không ai khác chính là Ma Vương Vô Trần, dường như không tin vào mắt mình, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy, Tử Uyên hộc máu ngất xỉu tại chỗ. Một đường hành hình chưa từng suy yếu, vừa trông thấy ái nhân phản bội, sát khí công tâm, đúng là cực kỳ bi ai mà!

"Ngươi mau sai người chăm sóc A Uyên đi, thoạt nhìn hắn ta có vẻ bị thương không nhẹ." Mạn Châu Sa hốt hoảng, nói với Vô Trần.

Còn lo lắng cho người ta như vậy, cần gì phải dựng vở kịch phụ tình bạc nghĩa kia, thật không hiểu nổi thiếu niên trước mắt này đang nghĩ gì, Vô Trần của một khắc trước khi nghe Mạn Châu Sa nhờ hợp diễn màn này đánh lừa Tử Uyên, đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Dạ Vũ còn đang hi hi ha ha hái hoa bắt búm cùng lão công chợt nghe âm báo hệ thống [Ký chủ, nguy rồi, chỉ số hạnh phúc của nhân vật mục tiêu đã giảm xuống ]

Phắc, Dạ Vũ muốn chửi thề trong lòng, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy, tiểu tổ tông của ta ơi, ngươi chính là đang thử thách ta có phải hay không hả.

Giây phút Dạ Vũ trông thấy Mạn Châu Sa tinh thần của cậu đã ủ dột thơ thẩn, ngồi trong góc phòng suy tư vô định, dường như hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.

Giơ tay vẫy vẫy trước mặt cậu, liền đối diện với đôi mắt bắn ra lửa: "Ta còn chưa có bị đuôi."

"Ha hả. Chúng ta chỉ là lo lắng cho ngươi, Vô Trần đã nói ta nghe cả rồi, tiểu Sa nhi à, Thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại vào, nói ta nghe, đã xảy ra chuyện gì."

"Ta sắp chết rồi." Mạn Châu Sa lại tiếp tục thừ người.

Dạ Vũ: !!! Phắc, gì nhanh vậy, y còn chưa có hoàn thành nhiệm vụ đi.

"Ngươi nói rõ ràng cho ta nghe." Hai tay nắm lấy bả vai mềm yếu của Mạn Châu Sa, Dạ Vũ dùng lực lay động với vận tốc kinh người, hệt như động cơ máy móc.

"Ngươi đừng lay nữa, ta chóng mặt rồi này." Mạn Châu Sa cảm thấy một trời đom đóm bay lượn.

"Còn không giải thích rõ ràng." Dạ Vũ cũng thấy bản thân có phần hơi chóng mặt.

"Ta nghĩ mình đã trúng loại tâm độc nào đó, chỉ cảm thấy mỗi khi nghĩ về chuyện yêu đương với Tử Uyên liền sẽ đau thấu tâm can, ruột gan đảo lộn, ta có hỏi qua Quỷ y, lão nói ta trúng một loại huyết chú cấm ái không rõ lai lịch, đã lan truyền vào tim, không sống được bao lâu nữa, ta chính là sắp chết rồi, ta không muốn làm khổ A Uyên..." Mạn Châu Sa hững hờ nói, cậu không thể biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nếu không tâm can đều đau đớn không thôi.

"Ngươi bị ngu à." Ánh mắt Dạ Vũ nhìn Mạn Châu Sa như kẻ thiểu năng, cho nên nói, tình tiết cẩu huyết gì đó đều do sự ngu ngốc vớ vẩn của các nhân vật trong cuộc mà thành đi! Thật là muốn bổ cho mỗi người mấy phát để tỉnh ra!

Nói người khác rất hay mà quên mất bản thân mình trước khi hôn mê cũng chính là như vậy. Hệ thống biểu môi.

"Ở đây không phải còn có Quỷ đế, Ma vương, Chiến thần, đặc biệt là Dược tiên danh tiếng lẫy lừng, kinh nghiệm phong phú, tài năng vang dội, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở Dạ Vũ ta sao? Cần gì nghe một Quỷ y mà đã vội vội vàng vàng chia tay người yêu." Dạ Vũ lần đầu tiên được nói hết câu mà không bị thiếu niên trừng mắt.

"Ngươi có cách cứu ta sao?" Mạn Châu Sa bất ngờ trước khả năng này.

"Ân, ngươi chính là trúng Bích Huyết kế của Bích Nhạc đi, trong lúc ngươi hôn mê chúng ta đều đã biết, hai người kia còn đang âm thầm phối giải dược, bất quá nếu không phối ra thì lên Thiên đình lần nữa đánh cướp thôi, chỉ tiếc là còn chưa kể cho ngươi thì đã bị Quỷ y kia qua mặt." Dạ Vũ tức giận.

Kết quả này làm Mạn Châu Sa thật sự giật mình, không nghĩ tới cậu vì một chuyện sáng tỏ mà làm ra điều ngu ngốc không thôi. Tiêu rồi, A Uyên....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio