Long tiên hương trong tẩm cung lặng lẽ cháy, Mạc Ứng Niên mở mắt ra, trước mặt là sắc vàng rực của tấm màn che. Hậu huyệt đột ngột truyền tới cảm giác vừa đau lại vừa trướng, xương sống thắt lưng cũng mềm nhũn vô lực, không thể nào đứng thẳng dậy. Xốc chăn lên, phát hiện bản thân không mảnh vải che thân, càng hỏng bét hơn chính là trên người đầy vết xanh tím ái muội, rất rõ ràng thấy được tối hôm qua điên cuồng đến mức nào.
Sắc mặt Mạc Ứng Niên tái nhợt, tối hôm qua y bị ma quỷ ám sao? Cho dù y không nhận Hoàng đế là hoàng huynh, nhưng hai người thật sự có quan hệ huyết thống, cũng chính là loạn luân! Căm hận mà đập xuống giường, đột nhiên lại có chút bối rối. Người kia tối hôm qua nếu có thể không kiêng nể gì mà xuống tay với y, mê luyến hiện ra trong mắt hắn lúc lơ đãng cho dù là y khi đó đã mơ hồ cũng biết người hắn nhìn không phải là mình, mà tựa như đang xuyên qua mình nhìn một người khác. Mà một người khác ngoại trừ Mạc Ứng Đường có khuôn mặt giống hệt y ra thì còn có thể là ai?
Trách không được, xét thủ đoạn năm đó hắn dùng để huyết tẩy hoàng cung, sao lại lưu cho Mạc Ứng Đường một mạng chứ? Đáp án thật đúng là đơn giản không ngờ. Hóa ra, hắn đã sớm có tâm tư khác với Mạc Ứng Đường mà không ai nhận ra! Chẳng trách, tối hôm qua hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra y không phải Mạc Ứng Đường, đáp án chắc chắn là như vậy! Mạc Ứng Niên càng nghĩ càng sâu, lần ám sát trước có thể thành công ngoài ý muốn như vậy là vì hắn bận che chở cho Mạc Ứng Đường sao?
“Đang nghĩ gỉ đấy?” Sau khi lâm triều trở lại liền nhìn thấy Mạc Ứng Niên đang ở trên giường ngẩn người, mặt còn nhăn lại như sắp chết.
Nhìn Hoàng đế một thân long bào uy nghiêm bất phàm trước mặt, Mạc Ứng Niên đột nhiên không nhớ nổi bộ dáng đêm qua của hắn, có điều, biểu tình nhất định không phải xa lạ như bây giờ.
“Hoàng Thượng, có thể ban cho thần một bộ y phục để mặc không?”
“Ngươi không phải là thần tử của trẫm, Ứng Niên.”
Mạc Ứng Niên biến sắc.
Khóe môi Mạc Sinh Bạch gợi lên nụ cười, thần sắc có chút nhu hòa “Không nên hỏi trẫm tại sao lại biết. Ngươi chỉ cần biết rằng, không có chuyện trẫm không thể biết, chỉ có chuyện trẫm không muốn biết. Đã hiểu chưa?”
“Tất cả mọi chuyện?”
“Tất cả mọi chuyện.”
Mạc Ứng Niên vô cùng kinh hãi, giống như trực tiếp nhảy vọt từ mùa thu đến luôn mùa đông, làn da trần lộ ra ngoài chăn cũng nổi gai ốc.
Mạc Sinh Bạch động tác dịu dàng mà thay y đắp chăn lại cho tốt, chỉ lộ ra đầu. Lại ấn lên trán y một nụ hôn mềm nhẹ “Tình trạng bây giờ của ngươi có lẽ không thể rời đi trong hôm nay, không bằng ở lại chỗ này bồi trẫm hai ngày đi.”
Sau khi Mạc Ứng Niên xác định hắn không phải là đang nói đùa, khóe môi nở một nụ cười trào phúng “Ta không phải Mạc Ứng Đường.”
“Trẫm biết.” Mạc Sinh Bạch nói xong lại thở dài “Ngươi không phải y, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi trẫm đã biết.”
Mạc Ứng Niên kinh ngạc mà nhìn hắn, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Suýt nữa thì quên.” Mạc Sinh Bạch lấy ra một lọ thuốc mỡ nhỏ “Trẫm tới để thoa thuốc cho ngươi.”
“Không cần, ta tự mình thoa là được.” Mạc Ứng Niên nhìn người nọ dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói muốn thoa thuốc cho y, trên mặt chậm rãi nổi lên một tầng ửng đỏ.
“Sao ngươi có thể tự thoa được?” Mạc Sinh Bạch nhướng mày “Thứ nên nhìn đã sớm nhìn hết rồi, mau nằm sấp xuống.”
Mạc Ứng Niên cắn răng, xoay người, chỉ là bộ dáng hiên ngang lẫm liệt của y làm Mạc Sinh Bạch nhớ đến các vị anh hùng dũng cãm xả thân nơi chiến trường, không khỏi cười thành tiếng.
“Thả lỏng một chút, cả người cứng ngắc như vậy thì làm sao thoa thuốc đây?”
Thật vất vả để cho y thả lỏng thân thể, Mạc Sinh Bạch nhìn hậu huyệt có chút sưng đỏ, dùng ngón tay dính thuốc chậm rãi tiến vào. Lại nghĩ tới bộ dáng phối hợp của y ở dưới thân mình tối qua, con ngươi thoáng chút thâm trầm. Trong thoáng chốc, số ngón tay đã tăng lên hai, cho đến khi nghe được một tiếng rên rỉ thật nhỏ, Mạc Sinh Bạch mới rút ngón tay ra.
Mà Mạc Ứng Niên vì một tiếng rên rỉ kia, trực tiếp chui đầu vào trong chăn, không dám nhìn mặt người nọ. Chỉ là thoa thuốc mà y đã có phản ứng! Mà quanh người lại quanh quẩn hơi thở của người nọ, trong nháy mắt hô hấp cũng trở nên có chút khó khăn.
Sẽ không thật sự bởi vì bị đè một lần mà có cảm giác với hắn chứ? Ý nghĩ này quá mức khủng bố. Nhưng lại nhớ đến dung mạo tuấn mỹ không giống phàm nhân của người nọ, cùng với ôn nhu tối qua, trái tim liền đập nhanh đến không thể khống chế.
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ! Mục tiêu chi nhánh Mạc Ứng Niên, độ hảo cảm đối với ngài tăng . Hiện tại độ hảo cảm là .
Từ đêm đó khi Mạc Ứng Niên bỏ đi, vài ngày trôi qua Mạc Ứng Đường cũng không nhìn thấy y, thời điểm kiên nhẫn gần như đã mất hết, y lại đột nhiên xuất hiện trước mặt, vẫn là dưới ánh nến lập lòe ban đêm như cũ.
“Mấy ngày nay ngươi đi đâu?”
Mạc Ứng Niên chỉ nhìn ánh nến, thật lâu sau mới thở dài “Ta chỉ đi kiểm chứng một việc.”
Nhìn gương mặt không có chút khác biệt nào với mình lộ ra biểu tình cô đơn, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời. Mấy ngày nay đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến trái tim y hỗn loạn đến mức mình cũng có thể cảm giác được? Nhịn không được nói thành tiếng “Tâm của ngươi đang hỗn loạn, Ứng Niên.”
“Ngươi cảm giác được?”
Mạc Ứng Đường gật đầu.
Mạc Ứng Niên đứng lên, đi về phía Mạc Ứng Đường, tỉ mỉ mà nhìn y. Rõ ràng là khuôn mặt giống nhau như đúc, tại sao mọi người ai cũng lựa chọn Mạc Ứng Đường? Mà chính mình, chỉ có thể sống trong bóng tối?
“Ngươi rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Mạc Ứng Đường vươn tay ra cầm lấy bàn tay đang sờ lên mặt mình.
“Ta? Ta không sao.”
“Ngươi có chuyện.”
Mạc Ứng Niên nhếch khóe môi “Ta có chuyện? Có chuyện là ngươi mới đúng. Ta hỏi ngươi, ngươi thật sự muốn làm Hoàng đế sao?”
“Lời này của ngươi là có ý gì? Chúng ta cố gắng nhiều năm như vậy không phải là vì điều này sao!”
“Ha, rõ ràng chỉ là một câu chuyện cười mà thôi!” Mạc Ứng Niên cười đến nước mắt cũng chảy ra.
Cửa sổ rộng mở, người nọ lại biến mất, gió đêm từng đợt thổi vào người Mạc Ứng Đường đến lạnh lẽo.
Một phong thư cấp báo từ biên quan đã hoàn toàn quấy rầy cuộc sống an tĩnh của Mạc Sinh Bạch. Lãnh thổ nơi Trịnh Văn – Trịnh Võ đóng quân ở biên cương vào ban đêm đột nhiên bị binh lính Tây Kỳ quốc đã ba năm hòa bình sống chung xâm phạm, hiệp định hòa bình lúc trước là do chính tay Mạc Sinh Bạch khi vừa đăng cơ không lâu ký kết. Xem ra một bản khế ước thật sự không có chút tác dụng ràng buộc nào, đối mặt với miếng thịt béo như Đông Doanh quốc, luôn có người nhịn không được hấp dẫn mà muốn đến cắn một miếng.
Trên Nghị Chính Điện, các vị đại thần đồng loạt quỳ xuống, Mạc Sinh Bạch vẫn như cũ không thay đổi quyết định “Ý trẫm đã quyết, các vị ái khanh không cần quỳ nữa.”
Bộ dáng bễ nghễ thiên hạ kia, làm cho Mạc Ứng Đường có chút phức tạp, y thật sự có thể trở thành Hoàng đế mới của quốc gia này sao?
“An vương, trong khoảng thời gian trẫm không có ở đây, trên dưới Đông Doanh quốc đều giao cho ngươi.”
“Thần nhất định sẽ không làm nhục thánh mệnh!”
Hệ thống nhắc nhở: Mục tiêu công lược Mạc Ứng Đường, độ hảo cảm đối với ngài tăng , hiện tại độ hảo cảm là . Gánh nặng đường xa, xin kí chủ hãy tiếp tục cố gắng!
Mạc Sinh Bạch thiếu chút nữa phun ra một búng máu, độ hảo cảm còn khó kéo như vậy, sau này phải kéo độ ngược tâm thế nào đây? Đột nhiên nghĩ đến Mạc Ứng Niên đã từng cùng hắn có một đêm ôn tồn, người này thật sự là một điểm mấu chốt không tồi đâu.
Còn về chuyện tại sao phải ngự giá thân chinh, Mạc Sinh Bạch chỉ có thể tỏ vẻ vô tội nói rằng, hắn chỉ muốn nhìn một chút cảnh chiến tranh thời cổ đại mà thôi, hoàn toàn là quyết định tùy hứng! Nhưng việc này không chỉ có thể lấy được lòng dân, nói không chừng sẽ dẫn tới một vài chuyện thú vị đây. Thật đúng là nhất cử lưỡng tiện, sao lại có thể không làm chứ?