Thời tiết đột nhiên chuyển lạnh, gió sớm mang theo hàn khí đến tận xương, mặt trời vừa mọc cũng mơ hồ bị che khuất.
Lại là một buổi lên triều nhàm chán, Mạc Sinh Bạch nghe đến có chút buồn ngủ, lại phải bày ra bộ dáng ta đang nghe vô cùng nghiêm túc “Các vị khanh gia còn có chuyện gì muốn bẩm tấu?”
“Thần có chuyện muốn bẩm tấu.”
Mạc Sinh Bạch nhìn quan viên nghiêm cẩn trước mặt, Lễ bộ Thượng thư Tiêu Càn. “Tiêu ái khanh muốn nói chuyện gì?”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, qua một tháng nữa sẽ là đại hôn của ngài cùng Tứ hoàng tử Tây Kỳ quốc, mà lễ sắc phong của An vương điện hạ cũng rơi vào thời gian này. Không biết…”
“Tiêu ái khanh không cần lo lắng, vậy đem hôn kỳ của trẫm dời lại một tháng đi.” Mạc Sinh Bạch như vô tình mà nhìn thoáng qua An vương “Trẫm sẽ không để cho đệ đệ của mình chịu bất cứ ủy khuất gì!”
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, mục tiêu chi nhánh Mạc Ứng Niên, độ hảo cảm đối với ngài không đổi, hiện tại là , độ ngược tâm tăng , hiện tại độ ngược tâm là .
Mạc Sinh Bạch lại liếc mắt nhìn Mạc Ứng Niên, vô luận là tư thế đứng hay biểu tình đều không có một chút khác biệt với Mạc Ứng Đường, giả cũng thật giống! Mạc Sinh Bạch không khỏi cảm thán, nếu không có hệ thống, có lẽ chính mình cũng bị lừa rồi. Mạc Ứng Niên này thật đúng là thú vị, phỏng chừng việc ngày hôm qua Mạc Ứng Đường đột nhiên tăng độ hảo cảm cùng độ ngược tâm nhất định là có liên quan đến y.
Rốt cuộc bãi triều, các đại thần đều nhanh chóng tản đi.
Mạc Sinh Bạch gọi lại Mạc Ứng Niên “Hoàng đệ, ngươi lưu lại đã.”
“Hoàng thượng không biết có chuyện gì cần phân phó cho thần đệ?” Mạc Ứng Niên sắc mặt trấn định, Mạc Sinh Bạch vốn muốn từ trên mặt y tìm ra một tia ôn nhu, kết quả đương nhiên là thất vọng, cũng đúng, nếu Mạc Ứng Đường ngay cả điểm này cũng không che dấu được, y đã sớm bị phát hiện.
“Trẫm đã từng nói, hoàng đệ gọi trẫm hoàng huynh là được.”
“Hoàng huynh gọi thần đệ lại là có chuyện gì cần phân phó sao?”
Mạc Sinh Bạch cười đầy thâm ý “Hoàng đệ, nhiều ngày như vậy ngươi đã đi đâu?”
Mạc Ứng Niên chua xót cười “Hoàng huynh quả nhiên đã nhìn thấu mọi việc.”
“Nơi này không có ai, ngươi không cần giữ lễ tiết.” Mạc Sinh Bạch đi đến bên người Mạc Ứng Niên, kéo lấy tay y “Trở về là tốt rồi.”
“Ngươi không muốn hỏi sao?”
“Hỏi cái gì? Hỏi ngươi vì sao phải giả làm Ứng Đường xuất hiện trước mặt ta sao?” Thần sắc Mạc Sinh Bạch vẫn không hề thay đổi “Cho dù người khác không nhận ra ngươi, nhưng trẫm sẽ không nhận lầm. Ngươi chính là ngươi, Mạc Ứng Niên, sao trẫm lại có thể nhìn sai chứ?”
“Chỉ là, người ngươi yêu cho tới bây giờ cũng không phải ta.” Tâm tình Mạc Ứng Niên lại sa sút.
“Đừng nghĩ nhiều.” Mạc Sinh Bạch kéo y đi về phía trước, khi đến trước long ỷ mới dừng lại. Mặt ngoài long ỷ tinh mỹ vô song, đúc thành từ hoàng kim, chạm khắc chín con thần long, do mười thợ thủ công mất hơn ba năm mới có thể hoàn thành, từ đời vị Hoàng đế khai quốc đầu tiên truyền lại đến tận bây giờ, đã có bảy trăm năm lịch sử. Long ỷ quan trọng nhất không phải vì độ quý giá của nó, mà là vì nó đại biểu cho quyền lực tối cao trong thiên hạ.
“Hoàng huynh?”
“Ứng Niên, ngươi thấy long ỷ này thế nào?”
Mạc Sinh Bạch cả kinh “Thần đệ tuyệt đối không hề tơ tưởng đến vị trí này!”
“Trẫm không có ý này.” Mạc Sinh Bạch toát ra vẻ uể oải “Ứng Niên, từ xưa đến nay có bao nhiêu người vì vị trí này tranh giành đến đầu rơi máu chảy, trẫm hôm nay may mắn có thể ngồi ở đây, cũng là được xây thành từ vô số xương cốt.”
Mạc Ứng Niên không nói gì, chỉ nắm chặt bàn tay của nam nhân đang trần trụi bày ra toàn bộ nội tâm của mình trước mặt y.
“Tâm nguyện của Ứng Đường vẫn luôn là vị trí này, trẫm biết. Trẫm từng nói với y, chỉ cần y muốn, trẫm nguyện ý cho y hết thảy.” Mạc Sinh Bạch thần sắc thản nhiên, ánh mắt lại sâu không thấy đáy “Chỉ là y không tin.”
Khóe mắt Mạc Ứng Niên đỏ lên “Chỉ là y không hiểu mà thôi. “
Hệ thống nhắc nhở: Mục tiêu chi nhánh Mạc Ứng Niên, độ hảo cảm đối với ngài không đổi, hiện tại là , độ ngược tâm tăng , hiện tại là .
Mạc Sinh Bạch đem Mạc Ứng Đường đặt lên long ỷ, không cho y đứng dậy “Cảm giác thế nào?”
Mạc Ứng Niên chỉ kinh ngạc mà nhìn hắn, giống như đang đợi hắn nói tiếp.
“Đã lâu không làm, chúng ta làm ở đây đi. Ngay trên long ỷ này, được không?”
Mạc Ứng Niên bị tình dục đột nhiên hiện lên trên mặt người nọ bắt lấy, liền thuận theo ôm lấy cổ người nọ, tùy ý để hắn kéo mình xuống vực sâu vạn trượng. Giờ khắc này y đem toàn bộ cảm xúc đều đặt sau đầu, cái gì cũng không quan tâm, theo luật động của người nọ mà chuyên tâm đắm chìm trong bể dục. Nếu như có thể cùng hắn cứ như vậy chết đi thì tốt rồi, như vậy hắn sẽ chỉ thuộc về một mình y, không phải sao?
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, mục tiêu chi nhánh Mạc Ứng Niên, độ hảo cảm đối với ngài tăng , hiện tại là , độ ngược tâm tăng , hiện tại là . Hệ thống thân thiện nhắc nhở kí chủ, độ hắc hóa của mục tiêu chi nhánh Mạc Ứng Niên đã đến mức không thể nhìn thẳng, kính mong kí chủ cẩn thận!
Mạc Ứng Đường lúc này mới vừa bị kẻ không biết từ đâu xuất hiện – Hách Liên Hoành – nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới.
“Tứ hoàng tử đã nhìn đủ chưa?” Cho dù bị trói, Mạc Ứng Đường cũng không hề lộ ra chút sợ hãi, thần sắc vẫn nghiêm nghị như cũ, chỉ là bị trói chặt trong thời gian dài đã làm vẻ mặt y có chút tái nhợt.
“An vương nói đùa, Hách Liên chỉ là mở trói cho ngài thôi.”
Không cự tuyệt giúp đỡ của Hách Liên Hoành, Mạc Ứng Đường sau khi khôi phục tự do chợt thấy choáng váng trong nháy mắt. Hách Liên Hoành cũng không đến dìu y, chỉ là cười nói “Vương gia cẩn thận.”
Mạc Ứng Đường ngồi xuống “Tứ hoàng tử sao không ở yên một chỗ đợi làm tân nương, lại chạy đến nơi này của bổn vương làm gì?”
Hách Liên Hoành vừa nghe đến hai chữ tân nương thì khóe miệng cứng ngắc, kéo chiếc ghế ở bên cạnh y ra ngồi xuống “Hách Liên chỉ là được người khác nhờ vả mà thôi.”
“Ai?”
“Vương gia thông minh như vậy lại không đoán ra sao? Đến tột cùng là ai mới có thể chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra Vương gia cùng người đang giả mạo ngài là khác nhau? Lại là ai mới có thể giữ người giả mạo kia ở lại hoàng cung trong khoảng thời gian vừa đủ lâu, để cho Hách Liên có thể thuận lợi mà đến cứu ngài đây?” Hách Liên Hoành cười đến ý vị thâm trường.
“Tứ hoàng tử, có một số chuyện, không cần ngươi nói, bổn vương cũng có thể hiểu được.”
“An vương sáng suốt.” Hách Liên Hoành nhếch môi nở nụ cười “Nói vậy An vương điện hạ đã không cần Hách Liên nữa, Hách Liên xin cáo lui.”
Mạc Ứng Đường gật đầu, đến tận khi Hách Liên Hoành hoàn toàn đi khuất, mới gục người nằm úp sấp trên bàn, tay gắt gao siết chặt lấy ngực. Y biết, nhất định là cảm xúc của Mạc Ứng Niên lại ảnh hưởng đến y, thứ tình cảm vừa nồng đậm lại vừa tuyệt vọng trực tiếp đè ép y đến mức không thở nổi, qua một hồi lâu, loại cảm giác này mới từ từ biến mất. Mạc Ứng Đường thở dài, có chút ngây ngẩn mà nhìn nơi ngực trái mình, dù đây là tình cảm y không hề mong muốn cảm nhận được, nhưng tâm tình của Mạc Ứng Niên vẫn ảnh hưởng đến y, tình huống như vậy thật sự không hề tốt chút nào. Nhưng đệ đệ song sinh của y phải làm sao đây, phần tình cảm kia sâu đậm đến mức vì Mạc Sinh Bạch, Mạc Ứng Niên có chết cũng cam nguyện. Loại suy nghĩ liều mạng này làm Mạc Ứng Đường vô cùng giật mình, chẳng lẽ đây là thứ gọi là yêu sao?
Những chuyện trước kia chẳng lẽ là mình đã hiểu sai? Khi chính mình nói muốn thú Hồng Ngạc, rét lạnh thấu xương trong mắt người nọ là thật? Khi người nọ không quan tâm đến thân phận mà đến Thiên Hương Lâu tìm mình, đó là thứ gọi là yêu? Cả khi trong đêm tối mịt mù người nọ nghiêm túc nói ‘Ta sẽ không thương tổn đến đệ’ cũng là thật? Cho dù bị ám sát cũng không để ý đến nguy hiểm mà muốn cứu mình cũng là thật?
Sẽ không, người kia thủ đoạn nhiều vô kể, lòng dạ lại sâu không lường được, máu lạnh đến mức vì ngôi vị hoàng đế mà giết chết cha ruột, sao lại có thể động tâm với mình? Vậy trăm phương ngàn kế hắn bày ra rốt cuộc là vì mục đích gì? Mạc Ứng Đường một lần lại một lần không ngừng cố gắng tự thuyết phục bản thân đừng mắc mưu hắn, nhưng đầu lại càng đau đến muốn nứt ra. Rốt cuộc cái gì là giả, cái gì là thật? Mạc Ứng Đường đã không thể biết được. Tâm y lúc này đã rối thành một đoàn, từng ký ức chồng chéo lên nhau, không thể phân rõ.
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, ngài tiến công chiếm đóng mục tiêu Mạc Ứng Đường với ngài độ hảo cảm thêm , trước mắt độ hảo cảm thành , độ ngược tâm thêm , trước mắt độ ngược tâm thành .
Mạc Sinh Bạch rốt cục yên tâm, xem ra Mạc Ứng Niên quả nhiên chính là mấu chốt đột phá nhiệm vụ. Lại nhịn không được yêu thương mà hôn lên môi Mạc Ứng Niên, sau đó một phen triền miên.