Yến Dung sau khi nói xong câu “Muốn cưới ngươi làm Hậu”, Lục Lê liền bị nam nhân mang tới trong Ninh vương phủ, về phần tại sao không đi Vương Cung, Yến Dung giải thích như vầy: “Mới trải qua một hồi chiến tranh khói lửa, Vương Cung đâu đâu cũng có phế tích hoang tàn, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông, sợ làm bẩn con mắt Lân nhi.”
Lục Lê đã ở Ninh vương Phủ đợi không biết bao nhiêu ngày, mỗi ngày đều đi sớm về trễ. Nhưng nam nhân một mực không cho Lục Lê ra ngoài, chỉ lo không để ý hắn liền chạy, hơn nữa mỗi ngày đều sẽ có người ở bốn phía theo dõi hắn.
Điều này làm cho Lục Lê rất phiền muộn.
Lục Lê đem cánh tay Yến Dung khoát lên trên eo mình vỗ xuống, trở mình không muốn phản hồi nam nhân.
Yến Dung không tha thứ quấn lấy, đế vương trẻ tuổi không bận tâm mặt mũi, ngữ khí làm nũng nói: “Lân nhi ở trong phủ chờ có buồn không?”
Yến Dung tuy rằng mỗi ngày đều ra ngoài, nhưng cũng sẽ sai người đưa cho hắn rất nhiều đồ chơi đến đây, các loại kỳ trân dị bảo, sơn hào hải vị toàn bộ đều ở trước mặt Lục Lê, cũng làm cho hắn không cảm thấy có bao nhiêu tẻ nhạt.
Thấy nam nhân lắc đầu phủ nhận, Yến Dung cẩn thận phỏng đoán tâm sự của hắn, hỏi: “Nhớ nhà sao?”
Lục Lê liếc y một cái, không lên tiếng.
Yến Dung coi như hắn ngầm thừa nhận.
Nhưng y chắc chắn sẽ không cho nam nhân trở lại phủ Thừa Tướng, không phải không được, mà là không dám. Kẻ ngu si vẫn là kẻ ngu si ban đầu, chỉ có điều hiện tại tâm đã giao sai cho người khác rồi.
Yến Dung lặp lại đều muốn nói mỗi ngày: “Lân nhi, ta mới là nương tử ngươi muốn tìm.”
Lục Lê lắc đầu nói: “Ngươi không phải, nương tử ta không phải là ngươi.” Trong mắt của hắn doanh đầy nước mắt, chỉ trích nói, “Ngươi tại sao không cho ta đi ra ngoài, ta muốn tìm cha, ta muốn tìm nương tử…”
Tên biến thái chết tiệt mỗi ngày đều lôi kéo hắn làm chuyện vận động không hài hòa, còn mỗi ngày đều làm hắn đến ngất đi, hứ, tao đây không cho mày làm nữa, cho mày nghẹn chết luôn. (Lời Editor: mỗi ngày à… mỗi ngày…)
Nam nhân lời nói như lợi kiếm đâm vào trong lòng y, Yến Dung hô hấp như muốn nghẹn đi rất khó thở, y đem nam nhân kéo vào trong lồng ngực, đau lòng nói: “Lân nhi, đừng khóc.”
Lục Lê lau đi nước mắt không tồn tại, khóc thút thít nói: “Ta mới vừa cùng nương tử thành hôn, ngươi liền đem ta mang đi, ngươi làm nương tử ta thương tâm lắm nha.”
Yến Dung nhẫn nại nam nhân luôn mồm luôn miệng xưng những người khác là nương tử, động viên nói: “Lân nhi ngoan, ngươi đã quên rồi sao? Ngươi ở tại thôn Đào Nguyên, lúc lên núi đốn củi đem ta từ bên trong khe suối cứu lên. Ngươi thấy ta trúng độc khó giải, vì tìm kiếm dược thảo giải độc mà té núi. Lúc đó ta tuy mê man, nhưng ngươi làm tất cả những việc gì, ta đều biết hết.”
Lục Lê đương nhiên nhớ tới hắn đã từng làm, hắn trả giá một tấm chân tình, nhưng quay đầu lại đổi lấy nam nhân không chào mà đi.
Phát hiện nam nhân nghe đến nhập thần, Yến Dung nắm bên eo hắn, nói tiếp: “Ta từ nhỏ ở bên trong lãnh cung lớn lên, đã sớm nhìn thấy tình người ấm lạnh, trước khi gặp được ngươi, còn không có người nào đối với ta tốt như vậy.”
“Ngươi gọi ta là nương tử, còn nói muốn tích góp tiền vì ta mua y phục mới. Ngươi nói muốn tích góp đầy một bình tiền đồng, vì chúng ta chuẩn bị kết hôn. Khi ngươi gặp phải con hổ liền hô to ‘Nương tử nàng đi mau’, mình thì bị cắn hoàn toàn không để ý đến vết thương. Ta lúc đó liền nghĩ, vì sao lại có người ngu ngốc như ngươi.
Lục Lê viền mắt đỏ chót, lần này không phải giả bộ, mà là sự thật.
Hắn dùng sức nhịn xuống nước mắt muốn rơi xuống, run giọng nói: “Vì lẽ đó ngươi liền đi? Ngươi lưu lại ta một người liền đi, ngươi, ngươi quá đê tiện rồi ngươi…”
Yến Dung khẽ hôn khóe mắt của hắn, âm thanh kích động đến thay đổi: “Lân nhi, ngươi nhớ ra rồi?”
Thấy Lục Lê mặt bi thương, nam nhân nói tiếp, “Tề vương cùng ta tuy là huynh đệ, nhưng không phải tình nghĩa huynh đệ gì. Ta hồi Vương Đô muốn báo thù, không muốn ngươi bị liên lụy tới.”
“Sau khi diệt trừ Hùng Chiến, ta cũng từng trở về thôn Đào Nguyên đi tìm ngươi, nhưng không tìm được.”
“Nhưng lại không nghĩ tới, là ngươi tìm đến ta.”
Lục Lê cố nhẫn nhịn rốt cục nước mắt vẫn rơi, hắn dùng nắm đấm nện đánh lên người Yến Dung, nói rằng: “Ta hận ngươi, ta hận ngươi.”
Yến Dung cúi đầu đặt lên môi hắn, một câu nói nhỏ nhẹ dập tắt được hắn.
“Ta yêu ngươi.”
Sau năm ngày, tân hoàng đăng cơ, cả nước mở tiệc. Nhưng lần này không giống với những lần trước, ngày này trừ tân hoàng thượng vị, cũng là ngày tân hoàng cưới hắn nạp thành hoàng hậu.
Dân gian dồn dập suy đoán thân phận hoàng hậu, đến cùng là cô nương nhà ai có được ân sủng đến như vậy. Người kể chuyện thậm chí bịa đặt mấy dị bản, nói thời gian từ lúc tân hoàng biên cảnh kháng địch, hoàng hậu nữ giả nam trang liền cùng bệ hạ sản sinh ra một đoạn tình ái cố sự không thể nói.
Ngoại trừ tân hoàng đăng cơ cùng cưới tân hậu, càng được chú ý hơn là phủ Thừa Tướng. Bởi Yến Dung cùng Trưởng Tôn Ngọc Nhi từng có hôn ước trước, hiện nay ở phương diện cưới tân hoàng hậu, không biết thừa tướng đại nhân có hay không khởi nghĩa vũ trang, trách cứ Yến Dung không giữ lời hứa.
Nhưng để những người phù phiếm lúc trà dư tửu hậu không nghĩ tới chính là, phủ Thừa Tướng giải trừ hôn ước, sau đó cũng không lật lại sóng gió gì.
Lời đồn đãi lúc này mới từ từ lắng xuống.
Lục Lê sinh không thể luyến ngồi ở trước bàn trang điểm, hắn nhìn trong gương đồng nam nhân bị hóa trang thành tân nương, không khỏi thở dài.
Hồng Linh vì hắn vấn tóc nói: “Nương nương vì sao thở dài, thời kỳ đại hỷ, nên phải cao hứng mới đúng.”
Vâng vâng vâng, Hồng Linh tỷ tỷ của ta.
Lục Lê thật không biết Yến Dung đến cùng dùng thủ đoạn gì, mới đem tư tưởng tiếp thu phong kiến từ nhỏ giáo dục thuyết phục cha hắn, không chỉ giải trừ hôn ước y cùng Trưởng Tôn Ngọc Nhi, còn cho phép con trai duy nhất trong nhà lão “Gả” đi.
Lục Lê hỏi Hồng Linh, Hồng Linh cũng là cười không nói, chỉ nói: “Bệ hạ không cho nô tỳ nói.”
Lục Lê nhàn rỗi tẻ nhạt hỏi hệ thống: “Y đến tột cùng làm sao thuyết phục Thừa Tướng?”
Hệ thống nói: “Có người nói y đẩy hết thảy tấu chương, ở trước cửa Thừa Tướng quỳ ba ngày.”
Lục Lê nói: “Chỉ như vậy?”
Hệ thống: “Then chốt là y đẩy đi những tấu chương kia, đều đưa đến bên trong phủ Thừa Tướng… Yến Dung quỳ ba ngày kia, Thừa Tướng cũng không ngủ không nghê phê tấu chương.”
Lục Lê: “…”
Hóa ra cha hắn không phải bị Yến Dung cảm động thâm tình, mà là sợ hãi hoảng sợ tấu chương, mới miễn cưỡng tiếp thu.
Lục Lê lại hỏi: “Thường Thanh thế nào rồi?”
Hệ thống nói: “Còn ở phủ Thừa Tướng, còn thế nào nữa.”
Lục Lê ngạc nhiên hỏi: “Tao không có ở đó, cô ta còn có thể ở lại phủ Thừa Tướng?”
Hệ thống biểu hiện so với hắn càng kinh ngạc, nói rằng: “Trưởng Tôn Ngọc Nhi không còn ở đó nữa, sao lại lo chuyện bao đồng vậy.”
Lục Lê: “…” Vậy, đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Hệ thống không phản ứng hắn.
Lần thứ hai bận hôn phục, hơn nữa lần này là hôn phục tân nương, Lục Lê cảm thấy rất thú vị.
Chính là phượng quan cùng khăn quàng vai mặc lên người, thật là đau đầu.
Sợi dây vàng nhỏ xuyên qua hồng voan che ở trên đầu hắn, Lục Lê trước mắt đỏ chót, cái gì cũng đều không nhìn thấy. Phía sau cung tỳ thay hắn nhấc lên hồng bào thật dài, Lục Lê lấy tay khoát lên trên tay Hồng Linh, được nàng dẫn dắt đi ra cửa.
Lục Lê nghe được âm thanh nhạc tấu vui vẻ, âm thanh tân khách cười đùa, còn có các loại tiếng vang ầm ĩ.
Hồng Linh tiếng cười truyền vào bên tai, nói rằng: “Bệ hạ.” Đón nhận lấy, bàn tay mát mẻ nắm giữ lấy hắn, đem đến cho Lục Lê sự an tâm quen thuộc không gì sánh kịp.
Lục Lê được nam nhân nắm một đường mang tới bên trong tẩm điện, hỉ bà đem Lục Lê lĩnh đến đầu giường, hắn sống lưng thẳng tắp, ngồi ở trên giường trải đầy chăn hồng đoan đoan chính chính chờ.
Rườm rà chi tiết cái gì mà “Sớm sinh quý tử”, “Trăm năm hòa hợp” đều bị Lục Lê tự động bỏ qua.
Sau khi làm xong tất cả các hạng mục nghi thức, sẽ có thanh âm máy móc lạnh như băng ghé vào lỗ tai hắn, nhắc nhở độ HE đang tăng.
Thanh âm này cũng đang ám chỉ hắn không lâu sau đó lập tức rời đi, khiến Lục Lê tâm thần trở nên càng không yên.
Đợi khi mọi người ra khỏi tẩm điện, tẩm điện to lớn bên trong trở nên vắng vẻ, hắn mới từ trong lúc miên man suy nghĩ đi ra ngoài, tập trung nghe tiếng bước chân chậm rãi hướng về hắn đi tới.
Giống như mở phần quà, khăn voan đỏ tươi cũng đang chờ mong được xốc lên.
Lục Lê ngẩng đầu, nhìn dáng nam nhân vô cùng đẹp trai, híp mắt cười ngọt ngào, kêu một tiếng: “Nương tử.”
Yến Dung cũng nở nụ cười, trong tròng mắt đen chiếu rọi đều là dáng vẻ Lục Lê, đáp lại một tiếng “Tướng công”, không kìm lòng được cúi thân xuống, chiếm lấy đôi môi tô son đỏ thắm.
Lục Lê ôm lấy nam nhân, cánh tay ở sau gáy y nắm chặt, sâu sắc thêm nụ hôn thân mật lại ngọt ngào.
Đúng vào lúc này, Lục Lê lại nghe được một thông tin đột ngột, âm thanh điện tử dị thường quen thuộc: “Độ HE đạt đến , một thế giới mới chờ tải xuống…”
Lục Lê sắc mặt có chút xoắn xuýt, hệ thống hỏi dò hắn có muốn hay không lưu lại đây, cắn răng cự tuyệt nói: “Không.”
Lục Lê khí tức bất ổn đẩy ra Yến Dung, trong mắt nam nhân đều là lưu luyến yêu thương, y nhìn Lục Lê, trêu đùa nói: “Sau này chính ta phải gọi ngươi là nương tử, mà ngươi gọi ta là tướng công.”
Lục Lê viền mắt đỏ chót, chóp mũi chua xót, suýt nữa rơi lệ. Hắn lại ôm chặt lấy Yến Dung, cằm đặt ở trên vai y, không cho nam nhân thấy vẻ mặt chính mình ngay lúc này.
Lục Lê cật lực ổn định tuyến thanh âm run rẩy, tùy hứng nói rằng: “Không, ngươi là nương tử của ta, ta làm sao có thể gọi ngươi là tướng công cho được.”
Yến Dung vỗ nhẹ lưng hắn, khẽ cười nói: “Được rồi, Lân nhi nói là nương tử chính là nương tử. Vậy sau này ta là nương tử, ngươi là tướng công, thế nào?”
Lục Lê ừ một tiếng.
Hắn nhắm mắt lại, nước mắt nóng rực nhỏ xuống, lọt vào bên trong áo bào đỏ tươi, biến mất không nhìn thấy hình bóng.
Lục Lê từng tiếng lặp lại: “Nương tử, nương tử, nương tử…”
Yến Dung mỉm cười nói: “Tướng công.”
Lục Lê đột nhiên nói: “Nương tử, ta muốn rời đi.”
Yến Dung hỏi: “Đi đâu? Không có lệnh của ta, ngươi không được đi đâu cả.”
Lục Lê nói: “Nhưng ta nói là sự thật, ta phải đi rồi. Ta sẽ nhớ ngươi, nương tử, ta sẽ nhớ ngươi, ta mãi mãi cũng sẽ nhớ tới ngươi. Ta…”
Yến Dung đột nhiên đem hắn gỡ xuống, nhìn thấy gương mặt Lục Lê khóc đến đầy nước mắt, không khỏi run sợ nói: “Có chuyện gì? Lân nhi, tại sao ngươi nói phải rời đi?”
“Đếm ngược, năm, bốn…”
Lục Lê hôn lên môi nam nhân, khóc không thành tiếng nói: “Ta yêu ngươi.”
Yến Dung nói ta biết, ta cũng yêu ngươi.
“Ba, hai, một.”
Yến Dung ôm lấy thân thể nam nhân đột nhiên mất đi khí lực, y ngẩn người ra, sừng sờ ôm lấy người yêu vào lòng ngực.
Rốt cục tìm về được ý thức chính mình, nam nhân khinh nhu đem tóc dài nam nhân phủ đến sau tai, kêu tên người yêu đang ngủ say: “Lân nhi?”
Không có đáp lại.
Đế vương trẻ tuổi bi ai, y đem nam nhân đặt xuống hỉ giường, nắm chặt tay hắn còn sót lại độ ấm, đặt ở bên môi hôn xuống, khẽ lẩm bẩm nói: “Lân nhi… Lân nhi của ta…”
Y tỉ mỉ thu dọn áo bào ngổn ngang nam nhân, từ bên giường bên trong ám cách lấy ra một cây chủy thủ, trên chủy thủ phản xạ ra hàn quang chiếu lên gương mặt không cảm xúc.
Yến Dung bò lên giường, ôm chặt lấy nam nhân không còn hơi thở sự sống.
Bên môi y nở nụ cười, tiếng nói như ác ma than thở, y nói: “Ta đi tìm ngươi.”
Chủy thủ sắc bén đâm vào trái tim, cho đến khi lưỡi dao toàn bộ đi vào huyết nhục.
Máu tươi chảy ra cùng một phòng đỏ tươi hòa hợp lại với nhau, bổ sung lẫn nhau.
“Tích —— cảnh báo! Cảnh báo! Thế giới sụp đổ!”
Hệ thống được cảnh báo liền thở dài: “Quả nhiên lại là như vậy.”