Lục Thận Hành cũng cảm thấy chính mình không phải người tốt lành gì.
Cho nên đến một ngày anh chịu đựng sự trừng phạt chó má, cái gì mà mười lần luân hồi, trong lòng anh không có nhiều dao động lắm, thậm chí có điểm muốn cười.
Sau đó có cái hệ thống trói chặt anh muốn truyền tống anh sang từng thế giới, khi anh hiểu rõ các nhân vật tra công muốn làm gì, Lục Thận Hành còn cho rằng, những hình phạt đối với anh mà nói căn bản không tính là hình phạt, theo một ý nghĩa nào đó nên tính là phúc lợi.
Bởi vì anh vốn dĩ tra như vậy, thậm chí so với từng thế giới có tra công còn muốn tra hơn.
Ừ, Lục Thận Hành thích nam nhân.
Được tên cha dượng biến thái lại khó ưa ảnh hưởng, Lục Thận Hành liền thích nam nhân, chuyện thích làm nhất chính là tính · giao. Loại chinh phục nam nhân kia khiến anh khoái cảm đê mê, như nhiễm phải độc dược mãnh liệt nhất, Lục Thận Hành sẽ ở trên đỉnh cao gọi tên em trai anh, ảo tưởng đã từng là đóa bạch liên hoa ở dưới thân anh gào khóc rên rỉ.
Hứng thú càng làm anh kiêu ngạo hơn.
Ung dung qua chín vị trí đầu trong từng thế giới, tiến vào thế giới thứ mười Lục Thận Hành mới phát hiện, đây là thế giới cũ của anh, cha dượng vẫn là cha dượng anh, còn Tô Cẩn Ngôn không còn là Tô Cẩn Ngôn thuận theo lại ẩn nhẫn nữa.
Lục Thận Hành nhìn thấy Tô Cẩn Ngôn, trong mắt cậu như con sói hung ác đang trừng mắt nhìn anh, còn hướng về anh tàn nhẫn uy hiếp.
Chưa từng gặp qua con mồi gây cho anh nhiều hứng thú đến như vậy, Lục Thận Hành toàn thân hưng phấn như từng điểm ma sát ra lửa, có dục vọng hướng về phía trước muốn chinh phục.
Nhưng anh lại phát hiện, mỗi một lần anh đều sẽ thua, hơn nữa thua thất bại thảm hại, thua đến nhục nhã ê chề.
Mỗi một thế giới không phải Tô Cẩn Ngôn bị anh giết chết, thì cũng chính là anh bị Tô Cẩn Ngôn giết chết, liền như vậy tàn sát lẫn nhau tám lần, Lục Thận Hành có chút chán ghét.
Đồng thời để anh chán ghét còn có hệ thống ghé vào lỗ tai anh cãi lộn không ngừng.
Vẫn luôn la hét ầm ĩ không chịu để yên, thúc giục anh nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Đệt mẹ, quá phiền phức.
Không thể không nói, Lục Thận Hành là người có tâm cơ thủ đoạn, lòng dạ anh hẹp hòi, luôn đánh lén phía sau lưng người khác. Cho nên khi anh giết chết hệ thống, chính mình tiếp nhận chức trách hệ thống, hết thảy đều thuận lý thành chương, nước chảy thành sông.
Lục Thận Hành cho rằng chỉ cần giết chết hệ thống sau đó chính mình có thể trở lại thế giới hiện thực.
Thế nhưng sự thật chứng minh, ý nghĩ này thật sự quá ngây thơ.
Sau khi Lục Thận Hành làm hệ thống, cốt truyện lại một lần nữa mở ra, Lục Thận Hành thấy một “Hắn” khác, cũng một cách tự nhiên trói chặt “Hắn” với nhau.
Thế nhưng Lục Thận Hành không muốn thực hiện, cũng có thể nói là chẳng muốn thực hiện nghĩa vụ hệ thống, chưa từng xuất hiện ở bên người ký chủ, cũng không có truyền lại cốt truyện cho hắn biết.
Tuy rằng được gọi là hệ thống, thế nhưng phần cứng rất dễ hư hỏng, về sau sẽ sản sinh ra virus cùng BUG.
Lục Thận Hành chán ghét nhất chính là khi anh có được hết thảy công năng linh kiện của hệ thống, anh chỉ có thể tiến vào không gian hư vô sau đó đi ra ngoài, bên tai chỉ nghe được độ HE từ từ tăng lên, tăng lên được tới điểm.
Lục Thận Hành hưng phấn không thể tự kiềm chế, đại biểu cho anh lập tức từ luân hồi chết tiệt này rời đi.
Nhưng mà sự thật lại một lần nữa đánh vỡ ảo tưởng của anh.
Khi Lục Thận Hành làm hệ thống cùng với Lục Thận Hành trong cốt truyện bị xe đâm, đồng thời truyền tống tới thế giới thứ nhất.
Cũng chứng minh rằng, cả mười thế giới hướng dẫn thất bại nên kết thúc, nhưng lần này lại không cho anh cơ hội làm lại từ đầu, mà là đơn giản thô bạo truyền tống đến thế giới thứ nhất.
Lục Thận Hành hoàn toàn bất đắc dĩ, rốt cuộc xuất hiện trước mặt ký chủ mới.
Sau đó anh phát hiện, tiểu tử này không biết từ đâu tới nói mình là Lục Lê, mà không phải Lục Thận Hành.
Còn phát hiện thêm những điều thú vị, ký chủ gọi là Lục Lê này cùng anh khác biệt mười vạn tám ngàn dặm. Tuy rằng bọn họ có cùng một khuôn mặt, nhưng Lục Thận Hành thích chính là nam nhân, Lục Lê lại thích nữ nhân. Lục Thận Hành thích nhất chính là làm tình, Lục Lê bài xích nhất chính là làm tình.
Lục Thận Hành am hiểu nhất là đùa bỡn lòng người, yêu nhất chính là giam cầm trong gian phòng nhỏ, đối với con mồi tuyên thệ quyền sở hữu của chính mình. Lục Lê ghét nhất chính là lạm tình hoa tâm, ở phương diện tình cảm không có kinh nghiệm gì, trì độn vô cùng.
Khác biệt quan trọng nhất chính là, Lục Thận Hành tàn nhẫn độc ác, Lục Lê nhân từ nương tay.
Tương phản như thế này cũng khiến cho Lục Thận Hành biết được, Lục Lê không thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Đương nhiên, linh cảm của anh là chính xác.
Nhiều lần thất bại, nhiều lần luân hồi, không chỉ Lục Thận Hành tự tin hoàn toàn biến mất, càng khiến cho Lục Lê càng ngày kiệt sức.
Tuy rằng Lục Thận Hành cướp đoạt công năng hệ thống, nhưng anh chỉ là người mới nhập môn, phần mềm hệ thống cũng chỉ là kiến thức nửa vời. Vì lẽ đó virus cùng BUG lại có thể đột nhập vào tận bên trong, xâm nhập kho số liệu.
Virus đến quá mức mãnh liệt, bất tri bất giác lan tràn đến cả thế giới, Lục Thận Hành không thể chống đỡ nổi.
Ở trong tình thế cấp bách anh liền quay về BUG xuất hiện không biết từ khi nào kia sử dụng ký ức thanh trừng, như vậy anh có thể dừng lại ở thế giới này, sẽ vẫn luôn hữu dụng.
Có điều Lục Thận Hành không nghĩ tới chính là, BUG không biết đến từ đâu này làm cho tiến độ HE vẫn còn trì trệ đột nhiên một lần nữa bắt đầu tăng lên, chỉ bằng điểm này thôi quả thực có thể mở tiệc khắp chốn vui mừng.
Huống hồ cái người gọi là Lục Lê kia, chỉ cần lấy điểm về nhà đến áp chế hắn, hắn sẽ liền quyết tâm đi làm nhiệm vụ.
(Hết chương )