Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

chương 41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kê Thủy nói chỉ có chút đau, Lục Lê lại cảm thấy đau đớn vạn phần.

Trước ngực bị đau đớn dằn vặt mất đi cả cảm giác, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc dài, hắn đem môi cắn bật đến chảy máu.

Sau khi triệu tiêu giải độc, ngân châm nhỏ dài màu bạc đâm vào bên trong da xuyên thấu, theo sau đó là một cái khuyên màu vàng khéo léo nhân cơ hội đâm thủng qua núm vú.

Hai tay nắm thành quyền bị ràng buộc giơ lên cao đỉnh đầu, móng tay cấu vào trong da thịt, cái đau đớn mãnh liệt kia trong lúc vô tình hóa thành mất đi cảm giác đau.

Lục Lê khó chịu muốn chết, nhưng hắn còn không quên buồn nôn Kê Thủy, bỗng nhiên liền hướng về y lộ ra một nụ cười dữ tợn.

Cái nụ cười kia mang theo sung sướng cùng hưởng thụ, lại như đau đớn hóa thành vui mừng, thần kinh hắn mê say, giống như vừa hít được một liều thuốc phiện mê huyễn.

Mặt Kê Thủy không hề cảm xúc nhìn hắn, bỗng nhiên cũng theo hắn nở nụ cười.

Kim hoàn đã hoàn toàn xỏ vào trong đầu v, núm vú màu đỏ nhạt trở nên sưng đỏ, hiện ra màu sắc như cây lựu chín cây trĩu quả.

Kê Thủy cúi thân xuống, duỗi ra đầu lưỡi khẽ liếm núm vú hắn, sau đó đưa tay ra bóp nhéo đầu v còn lại.

Hắn thả sợi dây buộc hai tay Lục Lê ra, để tay Lục Lê có thể tự do hoạt động.

Thế nhưng Lục Lê đau một điểm khí lực đều không sử dụng được, chớ nói chi là đi phản kháng hắn.

Kê Thủy như đang trưng cầu ý kiến hắn, chậm chạp nói: “Tiên sinh nói là chỉ xuyên một bên, hay là muốn cả hai bên đều đeo khuyên?”

Lục Lê đương nhiên không muốn lại nếm trải một lần nữa dằn vặt lúng túng này, đầu gối hắn quỳ trên long sàn mềm mại, nghe được tiếng động Kê Thủy, lập tức trong nháy mắt, liền hạ mình xuống.

Nếu như không phải lúc này hắn không mở mắt ra, Kê Thủy có thể từ trong mắt hắn nhìn ra dáng vẻ cầu xin.

Kê Thủy lại phát hiện động tác y tinh tế, kéo nhẹ kim hoàn một chút, thở dài nói: “Xem ra tiên sinh cũng cho rằng hai bên tốt hơn?”

Nói xong, y liền đưa tay nắm một ngân châm khác.

Lục Lê hoảng hốt, tìm tòi mấy lần mới tìm được tay y, tiếp theo đè lại hành động kế tiếp, mở mắt ra nhìn Kê Thủy.

Cặp mắt kia cho dù không còn nhìn thấy gì, nhưng ánh mắt không dại ra, ngược lại khi người khác nhìn thấy lại rất linh động.

Bị nhìn một chút như vậy, tâm liền cảm thấy muốn hóa nước.

Trên tay hắn nắm chặt Kê Thủy sức mạnh đã thu hồi, hiển nhiên không nghĩ lại làm khó dễ hắn.

Lục Lê bướng bỉnh nắm chặt tay hắn, đợi đến khi Kê Thủy không còn có ý đồ này nữa, nhưng cũng không có ý định thả ra.

Kê Thủy liền chủ động đem năm ngón tay xen vào giữa ngón tay hắn, cùng năm ngón tay hắn nắm lấy nhau, một bên khác đang đùa nghịch trước ngực hắn mẫn cảm.

Trước ngực mồ hôi hột óng ánh cũng bị mút vào trong miệng.

Lục Lê vẫn cảm thấy rất đau, hắn dùng tay đã được thả tự do đánh lên lưng Kê Thủy, nhưng lại chạm vào mái tóc dài đen tuyền của y.

Cho tới khi động tác càng như muốn đem y ngậm sâu thì mới có điểm dừng.

Lục Lê đứt quãng đánh khí, muốn đem nam nhân trên người đẩy ra xa một chút, nhưng Kê Thủy đè lại hắn, để hắn vốn thân thể hư nhược càng không hề có năng lực chống cự.

Đợi được Kê Thủy thỏa mãn, trước ngực y nhô ra thì mới thả hắn, đầu Lục Lê đã sớm đều là mồ hôi lạnh, xấu hổ hận không thể ngất đi.

Giọng nói Kê Thủy rất nhẹ nhàng, mang theo ý lạnh lẽo khó có thể che giấu: “Tiên sinh nếu ngoan ngoãn, Cô sẽ không làm khó dễ ngươi.”

Lục Lê đem câu chửi thề nuốt xuống, quay đầu đi không phản ứng lại với y.

Kê Thủy mỗi ngày đều sẽ đem hắn tắm rửa sạch sẽ, cho ăn cơm no sau đó lại nhốt vào lồng sắt được chế tác từ hoàng kim.

Lục Lê cảm giác mình như một con heo, ngủ rồi ăn ăn rồi lại ngủ, không đúng, còn thêm vào một mục bị Kê Thủy thượng.

Hầu như Kê Thủy dành phần lớn thời gian cùng hắn ở gần nhau, lồng son lộng lẫy trong mật thất có thêm một cái tủ sách, thời điểm mỗi ngày Kê Thủy xử lý sự vụ, còn đem Lục Lê toàn thân trần trụi ôm vào trong ngực.

Huân hương vẫn thiêu đốt cật lực trong bầu không khí hài hòa như vậy.

Hệ thống nói cho hắn: “Kê Thủy dùng chính là văn phòng tứ bảo cậu đưa cho.”

Lục Lê xem thường: “Mắc mớ gì đến tao?”

Hệ thống hưng phấn nói: “Như vậy đã nói rõ độ HE sẽ có chiều hướng tăng lên.”

Nói thật, nếu như không phải hắn ngồi ở đây quá nhàm chán, Lục Lê cũng không muốn cùng hệ thống nói chuyện.

Không nói mỗi lần hệ thống giựt dây uy hiếp hắn thì thôi đi, lại ở sau lưng hắn ám chỉ hắn.

Cằm Kê Thủy đặt trên vai Lục Lê, hết sức chuyên chú đem tấu chương phê xuống.

Hiện tại Lục Lê không dám oán giận với y, dù sao Quý Thanh Hoan còn bị nhốt tại bên trong lao tù, vì lẽ đó hắn chỉ có thể nuốt giận vào bụng dáng vẻ giả vờ thỏa hiệp, để Kê Thủy đem chính Bạch Đinh Ca chậm chạp san bằng từng cái gai nhọn.

Nguyên tác nội dung vở kịch Kê Thủy bắt được Bạch Đinh Ca, sau đó liền nhốt Bạch Đinh Ca vào bên trong lao tù, sử dụng các loại hình phạt, các thủ đoạn tra tấn độc ác.

Lúc đó Bạch Đinh Ca nội lực dồi dào, võ công cao cường, thế nhưng hắn chính là không tránh thoát, không phản kháng, không thỏa hiệp.

Hắn rõ ràng có thể dùng một chút sức lực liền đem xiềng xích trói buộc ép thành bụi phấn, nhưng hắn lại không làm thế.

Nói cái gì mà muốn cho Quân Chủ nếm trải cảm giác đứng ở trên tầng cao nhất, sau đó nếm trải tư vị bị lật đổ sẽ chật vật như thế nào.

Bạch Đinh Ca thật là một tên biến thái, Lục Lê biểu thị hắn không muốn biết, vĩnh viễn không muốn tìm hiểu loại biến thái này.

“Tiên sinh thay ta mài mực.”

Bên tai truyền đến tiếng nói khiến Lục Lê hồi thần, thần sắc hắn lạnh lùng sững sờ trong chốc lát, Kê Thủy nhẹ nhàng nói ba chữ “Quý Thanh Hoan”, hắn mới bất đắc dĩ đưa tay đi tìm mặc thạch cùng mặc bàn.

Hắn sợ tay sẽ chạm đến mực tàu, vì lẽ đó tìm rất cẩn thận.

Kê Thủy tiến lên bắt lấy tay hắn, dẫn dắt hắn tìm tới mặc thạch, nắm tay hắn bắt đầu cùng mài mực.

Trong đầu Lục Lê bắt đầu hiện lên ý nghĩ nguy hiểm.

Quả nhiên, thời điểm mài đến một nửa, Kê Thủy liền đem hết thảy tấu chương đẩy rớt xuống đất, sau đó đem Lục Lê đẩy ngã trên bàn sách lạnh lẽo.

Thời điểm hắn ngã xuống, Lục Lê liền ôm tay Kê Thủy không buông.

Kê Thủy liền đem ngón tay của hắn từng ngón từng ngón từ trên y phục gỡ ra, cứng rắn đẩy ngã Lục Lê lên bàn sách.

Cầm cây bút lông nhúng qua nước, tiếp theo bắt đầu ở trên người hắn lướt qua từng nơi, bút lông mềm mại đảo đến kim hoàn nhô lên, dọc theo eo bụng đi tới lối vào bí ẩn.

Trên bút lông còn dính đầy nước mang theo mùi hương hoa, chậm rãi hướng phía trong đâm vào.

Lục Lê muốn nắm chặt tay y bất đắc dĩ đành thả xuống.

Kê Thủy cũng là tên biến thái, y nói được sẽ làm được. Lúc đó Lục Lê có chống cự qua một lần, sang ngày hôm sau Kê Thủy liền mang đến một hộp gấm, mệnh lệnh Lục Lê sờ vào đồ vật bên trong.

Lục Lê vạn bất đắc dĩ đi sờ soạng một hồi, sau đó ý thức được đó là cái gì, toàn thân không ngừng run rẩy lên.

Đó là một ngón tay.

Lục Lê chạm được một ngón tay thon dài cùng móng tay bóng loáng.

Từ đó về sau Lục Lê không dám phản kháng chống cự nữa.

Trước mắt là hình ảnh rất đẹp cũng rất tình sắc, nam nhân nằm ngửa ở trên bàn sách, tóc đen cùng làn da trắng hình thành sự chênh lệch rõ ràng, bút lông ở nơi bí ẩn nhợt nhạt của hắn đâm vào, thân thể của hắn phát sinh rung động nhỏ bé, cắn môi ngăn lại tiếng rên rỉ ám muội phát ra ngoài.

Lục Lê rốt cục nhịn không được nữa, ở nơi bút lông tinh tế sượt nhẹ lên khiến hắn cảm thấy cực kỳ ngứa ngáy, hắn dùng chân chạm vào eo Kê Thủy, ám chỉ y làm động tác kế tiếp.

Kê Thủy đem bút lông kia rút ra, vật cứng không thể chờ đợi được nữa ngay lập tức tiến vào.

Lục Lê tóm chặt lấy long bào y, trong miệng phát sinh tiếng khóc nức nở cầu xin, muốn động tác y chậm một chút.

Kê Thủy quả nhiên chậm lại, địa phương nóng rực còn chôn thật sâu ở bên trong, y cúi người hôn lên trước ngực nam nhân.

Nơi đó đã không còn là sưng đỏ nữa, kim hoàn xỏ ở bên trên, y chỉ cần dùng răng lôi kéo một chút, nam nhân dưới thân thân thể sẽ bất chợt căng thẳng lên.

Lục Lê thật sự bị y dằn vặt muốn điên rồi, hắn dùng mu bàn tay che lại con mắt, cảm giác bi thương nghịch chảy thành sông.

Tự do bị nhốt lại cuộc sống khô khan lại buồn chán, thế nhưng có một chút làm cho Lục Lê hài lòng, chính là hắn nếm trải hương vị cơm nước đều là mùi vị quen thuộc, hắn có thể khẳng định, mỗi ngày Kê Thủy đều vì hắn rửa tay hầm canh.

Mẹ nó chứ ăn no không có chuyện gì làm, thật chán chết đi được.

Lục Lê còn phát hiện Kê Thủy đối xử với hắn như búp bê sống, mặc kệ là y phục hay cơm nước, đều hầu hạ rất chu đáo.

Đương nhiên nơi này ngoại trừ hai người bọn họ không còn người nào khác.

Ngày hôm nay, Lục Lê ở trong lồng nằm muốn mốc meo cả người, Kê Thủy liền ôm hắn lên, chậm rãi đem từng kiện y phục khoác lên trên người hắn.

Cuối cùng sau khi buộc tóc lên, dùng khăn che đi khuôn mặt đội lên một bông hoa trên đầu hắn, tiếp theo ôm Lục Lê đang ngồi trên ghế lên.

Lục Lê không biết tiểu tử này lại muốn chơi trò gì, hắn ngồi bất động không động đậy.

Sau đó nghe được hệ thống nói hắn đang nữ phẫn, Lục Lê đưa tay sờ lên mặt, quả nhiên chạm đến được mảnh khăn voan thêu hoa.

Tiếp theo liền nghe tiếng cửa lớn mở ra.

Hệ thống nói: “Cậu ta mang cậu ra mật thất.”

Lục Lê hỏi: “Đây là muốn mang tao đi đâu?”

Hệ thống: “Nhìn phương hướng cậu ta đi, hẳn là đi thư phòng.”

Lục Lê vội vã đưa tay ngăn trở mặt, không muốn những người khác nhìn thấy dáng vẻ chính mình, ngón tay chạm đến được mảnh khăn voan trên mặt, lúc này mới nhớ tới Kê Thủy đã vì hắn mà che giấu.

Trong đêm Kê Thủy tàn sát phủ Quốc Sư, liền đối với đối ngoại nói đem Bạch Đinh Ca có tội danh đem đi xử quyết.

Nhóm người phấn não tàn Bạch Đinh Ca đương nhiên đứng ngồi không yên, biểu tình sục sôi dồn dập tuyên bố muốn thay Quốc Sư đòi lại công đạo.

Thế nhưng những âm thanh phản đối đều bị Kê Thủy ép xuống, dùng biện pháp bạo lực máu me, quả thực Lục Lê không dám đi hồi tưởng nữa.

Bốn phía cung nhân môn nhìn thấy Kê Thủy liền quỳ xuống hành đại lễ, hành lễ xong sau đó vẫn cúi đầu, lại cung kính rời đi.

Toàn bộ trong vương cung, quan niệm lấy Quân Chủ làm đầu, Quân Chủ làm cái gì không được phản đối, Quân Chủ quyết định điều chi đều không được nghi ngờ.

Lục Lê nghe được rất nhiều âm thanh hướng về dưới đất dập đầu ầm ầm, hắn đem đầu chôn bên trong lồng ngực Kê Thủy, cánh tay vòng lấy sau gáy y, từ xa nhìn đến quả thật là tư thế cực kỳ thân mật.

Kỳ thực Lục Lê trốn tránh chỉ là quẫn bách mà thôi, từ khi hắn biết mình nữ phẫn, cả người hắn đều không tốt.

Phát hiện động tác của hắn, Kê Thủy câu môi nở nụ cười.

Cửa thư phòng bị mở ra, Lục Lê ngửi thấy được một luồng huân hương rất quen thuộc, nhưng hắn luôn cảm thấy trong không khí còn có chút mùi hỗn tạp hòa quyện vào nhau, chỉ là hiện tại giác quan trở nên trì độn, cái gì cũng đều không cảm giác được.

Lục Lê gõ lên hệ thống, phát hiện hệ thống lại bảo mật.

Hắn có loại dự cảm xấu.

Kê Thủy thả hắn xuống, sau đó nhấc hắn ngồi vào trên ghế, cân nhắc nhìn xuống eo Quốc Sư thon gầy, ra lệnh: “Cởi đồ ra.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio