Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

chương 73

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nói xong câu tự làm bậy kia, Lục Lê liền đánh đổi trả giá đau đớn đến thê thảm. Đợi sau khi làm xong cảm giác thân thể không còn thuộc về chính mình, hắn nằm ở trên giường không muốn nhúc nhích chút nào.

Từ Trăn lại một lần nữa miễn cưỡng đem hắn không muốn nhúc nhích ôm lên, đem tới trong phòng tắm thật lòng vì Lục Lê thanh tẩy một lần.

Trên da thịt trắng xám loang lỗ đầy những dấu hôn, trên cổ tay dấu vết xanh tím vẫn chưa hồi phục, ngón tay Từ Trăn ở trên cổ tay hắn nhẹ nhàng vuốt nhẹ, Lục Lê nhìn ánh mắt âm u Từ Trăn, không khỏi có chút hoảng hốt.

Sau khi cẩn thận tắm rửa sạch sẽ, Từ Trăn lại vì hắn tự tay mặc vào âu phục đặt trên giường.

Hành động như vậy Từ Trăn đã từng làm ngàn lần vạn lần quen thuộc như thế, Lục Lê cũng tự nhiên để cậu vì chính mình mặc trang phục vào, giữa hai người hình thức ở chung không có một chút khác biệt nào.

Tuy rằng thái độ Từ Trăn đối với hắn rất ác liệt, thế nhưng nóng lòng chăm sóc cho hắn là thật không giả dối, hết thảy vì hắn làm mọi thứ đều chu toàn.

Lục Lê cũng không biết tại sao, vừa mới bắt đầu khi được người ta hầu hạ liền thấy không thoải mái, đến hiện tại lại yên tâm thoải mái hưởng thụ hầu hạ. Hắn thoát ra khỏi thế giới thứ nhất, còn có chút hoài niệm được Thư Nhiên hầu hạ những tháng ngày thoải mái đến như vậy.

Âm thanh hệ thống trùng hợp vang lên, nó cẩn thận hỏi: “Cậu chủ, anh vẫn ổn chứ?”

Lục Lê rất bình tĩnh trả lời: “Tao rất tốt nha, có chuyện gì?”

Hệ thống không yên lòng nói: “Tui còn lo lắng tinh thần anh còn đang thất thường.”

Lục Lê nói: “Không có nha, tao rất khỏe nha.”

Tuy rằng ngữ khí Lục Lê rất nhẹ nhàng, thế nhưng biểu hiện khác thường này vẫn khiến hệ thống có cảm giác được hắn hiện tại có gì đó không đúng.

Lục Lê còn nói: “Tao hiện tại nhất định có thể thuận lợi đi tới được tiến độ HE %.”

Hệ thống chần chờ nói: “… Sao có thể?”

Lục Lê nói: “Bởi vì tao đã có bệnh.”

Hệ thống: “…”

Lục Lê đột nhiên hỏi: “Tại sao Từ Trăn bỗng nhiên biến thành người? Trước đó nó không phải là quỷ sao, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?” Còn có Từ Trăn vì sao lại – mang theo tâm thái trả thù Tô Mộ, vì sao lại đối với Tô Mộ hận đến thấu xương.

Hệ thống nói: “E sợ là phát sinh thoát ly quỹ đạo nguyên tác, trong kho số liệu tui không tìm được tin tức liên quan đến vụ này.”

Lục Lê không nói nữa.

Hệ thống sợ đem hắn kích thích phát điên, chần chờ một chút mới nói: “Thế giới này có thể OOC, có thể vỡ nát bất cứ lúc nào, cậu chủ, anh không cần diễn theo Tô Mộ nữa đâu.”

Lục Lê nói: “Đã quá trễ.”

Bên này Từ Trăn vì Lục Lê thắt xong cà vạt, dùng tay phủi gọn lại góc áo nhăn nheo, sau đó nhìn hắn nói: “Rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy Phùng Đình, cùng bạn gái trước gặp mặt, không biết anh có cao hứng hay không?”

Lục Lê không biết từ trong miệng cậu Phùng Đình là ai, thế nhưng từ trong giọng nói Từ Trăn có thể suy đoán ra, khẳng định Phùng Đình sẽ không được Từ Trăn hoan nghênh.

Lục Lê đối với Từ Trăn nói bóng nói gió đương nhiên không cao hứng rồi, hắn ăn ngay nói thật: “Tôi không cao hứng.”

Từ Trăn qua loa “Ồ” một tiếng, sau đó nói: “Coi như anh không cao hứng, cũng muốn đi gặp cô ta.”

Liền biết sẽ như vậy, mặc kệ trải qua bao nhiêu thế giới, người này vẫn muốn khống chế cùng ý đồ muốn sở hữu cường đại như vậy.

Lục Lê rũ xuống mí mắt nhìn trên cổ tay chính mình, không phản ứng lại cậu.

Hắn chợt nghe trong bụng vang lên tiếng ùng ục, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài sắc trời ảm đạm, mưa gió nổi lên ầm ầm, Lục Lê có thể nhìn ra hiện tại đã là thời gian ăn tối.

Lục Lê bị Từ Trăn trói lại đây vẫn chưa ăn uống gì, hắn hiện tại đặc biệt nhớ mấy món ăn Từ Trăn nấu.

Khi đó Từ Trăn vẫn là quỷ làm bạn bên người hắn, chưa từng để Lục Lê đói bụng qua, mỗi lần Lục Lê chỉ cần biểu hiện ra ý tứ không muốn ăn, Từ Trăn sẽ kiên trì nhẹ nhàng không để cho hắn tùy hứng.

Lục Lê cũng cảm thấy rất thần kỳ, không biết tại sao hắn lại có chứng bệnh kén ăn nghiêm trọng đến thế, chỉ có thể cho phép chính mình ăn thức ăn do Từ Trăn làm ra.

Lại giống như hai thế giới trước, hắn cũng chỉ có thể ăn món Từ Trăn nấu.

Từ Trăn cũng nhìn sắc trời một chút, sau đó đè lại vai Lục Lê, giọng trầm xuống nói: “Đi thôi.”

Lục Lê lắc lắc đầu, khi thấy sắc mặt Từ Trăn trở nên lạnh lùng liền nói: “Tôi sẽ theo cậu, thế nhưng hiện tại tôi muốn ăn cơm cậu nấu.”

Từ Trăn xì một tiếng, hiển nhiên không nghĩ tới Lục Lê sẽ đưa ra loại yêu cầu này. Cậu câu môi cười cợt, nói: “Anh cho là mình có quyền lợi đưa ra yêu cầu này?”

Lục Lê ngẩng đầu nhìn cậu, nhẹ giọng lập lại: “Tôi muốn ăn cơm cậu làm.”

Từ Trăn vọng tiến vào cặp con ngươi ướt át kia, cậu đã từng yêu cực kỳ Tô Mộ nhìn mình như thế, bởi vì hành động này của nam nhân tuy bề ngoài lạnh lùng, không hề phòng bị hướng về cậu hiển lộ nội tâm mềm mại.

Từ Trăn một luồng lửa giận cùng oán khí, muốn dằn vặt hắn, để hắn hối hận quyết định lúc trước khi bỏ mình đi.

Từ Trăn giơ lên cằm nam nhân, động tác cực kỳ ngả ngớn, Lục Lê thuận theo buông xuống mi mắt, lập lại: “Từ Trăn, tôi muốn ăn cơm cậu làm.”

Từ Trăn tàn nhẫn từ chối: “Nhưng mà tôi không muốn làm cho anh, Tô Mộ.”

Hô hấp Lục Lê nhẹ thiển, hắn nói: “Từ Trăn, cậu đừng đối xử với tôi như vậy.”

Từ Trăn nói: “Vậy anh nói xem, tôi phải làm sao đối với anh đây? Như lúc đó anh đối với tôi làm như thế, nã một phát súng vào ngực tôi?”

Lục Lê mím môi, không biết trả lời như thế nào.

Âm thanh Từ Trăn dị thường lạnh lẽo: “Tôi đương nhiên sẽ không cam lòng nổ súng bắn anh.”

“Tôi muốn anh vĩnh viễn lưu lại ở bên cạnh tôi, lại mạnh mẽ dằn vặt anh.”

Lục Lê thật lòng nhìn cậu, nói rằng: “Tôi hối hận rồi.” Hắn duỗi ra cánh tay, vây quanh eo Từ Trăn, mặt phục tùng ở phía trên, dường như làm nũng nói, “Từ Trăn, làm sao cậu mới có thể tha thứ cho tôi?”

Đột nhiên Từ Trăn thật giống như không quen biết hắn làm ra hành động này, đứng một lát không nói gì.

Lục Lê biết Tô Mộ bình tĩnh lại nghiêm cẩn sẽ không nói ra những lời như vậy, làm ra hành động như thế này. Tô Mộ sẽ đem hết những điều này đều giấu sâu trong đáy lòng, hắn như một người lạnh lùng đứng xem, thường thường sẽ đưa mình nằm ngoài mọi việc.

Cái này cũng là lý do nguyên nhân tại sao Tô Mộ sẽ bệnh đến giai đoạn cuối cùng này.

Một người chấp nhất lâu, bình tĩnh lâu, trong lòng sẽ rất kiềm chế, muốn đem tất cả toàn bộ xả ra ngoài, mà Từ Trăn vừa vặn là nút chốt bom dẫn lửa.

Lục Lê nói: “Giúp tôi làm cơm đi, tôi muốn ăn cơm cậu nấu. Tôi đói muốn chết đây này …”

Hắn nói vô cùng đáng thương, khiến sắc mặt Từ Trăn có chút thay đổi.

Cái này như mèo con đang làm nũng nam nhân, căn bản là không giống Tô Mộ bất luận đối với điều gì đều lãnh đạm.

Từ Trăn cau mày nói: “Anh muốn giở trò gì? Cho rằng chỉ cần tôi mềm lòng, sẽ tha thứ cho anh sao?” Lời tuy nói như vậy, thế nhưng hắn đưa tay khước từ Lục Lê sức mạnh hiển nhiên không nặng là bao.

Lục Lê lại nghe được thanh âm độ HE đang thong thả nâng lên.

Hắn đối với Từ Trăn nói: “Tôi muốn ăn cơm cậu làm.”

Lục Lê ngây thơ cho rằng Từ Trăn sẽ bởi vì chính mình cầu xin mà nhẹ dạ, nhưng hắn sai rồi, hiện tại Từ Trăn không còn nhẹ dạ với hắn nữa.

Từ Trăn đem ngón tay Lục Lê từng ngón từng ngón từ trên người hắn đẩy ra, nhàn nhạt nói: “Tô Mộ, anh đừng nghĩ muốn được voi đòi tiên. Trước kia Từ Trăn sẽ đáp ứng hết thảy mọi yêu cầu của anh, mà hiện tại Từ Trăn không còn như xưa nữa.”

Nghe được cậu nói câu này Lục Lê viền mắt chua xót, nước mắt suýt chút nữa liền rơi xuống.

Lục Lê nói: “Trước kia Tô Mộ không yêu cậu, hiện tại Tô Mộ yêu cậu.”

Từ Trăn không muốn phí lời cùng hắn, có chút thô bạo kéo nam nhân đi, hầu như là kéo hắn ra đến cửa. Lục Lê giãy dụa mấy lần không tránh ra được, sức mạnh trên cổ tay như vòng sắt hung hăng buộc chặt lấy, sau đó liền dứt khoát cứ để Từ Trăn tùy ý kéo mình đi.

Lục Lê bước ra ngoài mới phát hiện nơi này là một khu biệt thự lớn, bốn phía trống trải không có người, chỉ có hàng cây xanh biếc đủ loại, tất cả xung quanh đều rất xa lạ. Hắn còn chưa kịp nhìn thêm vài lần, liền bị Từ Trăn nhét vào trong xe.

Từ Trăn ngồi vào ghế lái xe, uy hiếp nói: “Anh mà dám chạy, tôi liền đánh gãy chân anh.”

Lục Lê rất bất đắc dĩ, hắn nói: “Tôi không chạy.”

Từ Trăn không nói nữa, có điều Lục Lê nhìn vẻ mặt của cậu có điểm không đáng tin.

Lục Lê cũng không nói gì thêm, bên trong xe trong lúc nhất thời trầm mặc yên tĩnh.

Mãi đến khi xe chạy ra khỏi khu biệt thự, nhìn ra cảnh tượng bên ngoài Lục Lê mới không nhịn được lên tiếng nói: “Đây không phải ở C thị?” Nói xong hắn liền ngậm miệng lại, bên ngoài người nước ngoài tóc vàng mắt xanh kia, đứng lặng ở bên đường nhìn áp phích cực lớn bên trên có ghi hàng chữ tiếng Anh, còn có… Mở cửa sổ ra tựa hồ còn có thể ngửi thấy được mùi ẩm ướt sau cơn mưa.

Mẹ nó, căn bản đây không phải ở quốc nội. Phỏng chừng hộ chiếu cùng thẻ căn cước đều nằm trong tay Từ Trăn, cậu muốn triệt để cắt đứt mọi nỗ lực bỏ trốn của hắn.

Lục Lê lại bắt đầu cảm thấy thủ pháp gây án từ tên biến thái này càng ngày càng cao tay, càng ngày càng cao minh.

Từ Trăn “Ừ” một tiếng, liền không tiếp tục nói nữa.

Xe đi tới bên trong một khu biệt thự khác, cửa lớn điêu khắc hoa văn phức tạp chậm rãi mở ra, xuyên qua con đường cái, đi tới một tòa biệt thự phía trước.

Từ Trăn lái xe đến trước cửa, sau khi xuống xe đem chìa khoá giao cho nhân viên phục vụ.

Lục Lê cũng xuống xe, trước mắt với tạo hình kiến trúc cổ Châu Âu cảm thấy có chút hiếu kỳ.

Từ Trăn tiến lên kéo cánh tay Lục Lê, không e dè mọi tầm mắt của người khác nhìn tới, công khai dẫn hắn tiến vào phòng khách chính.

Đi vào không bao lâu, có một nam nhân tóc vàng ăn mặc chỉnh chu hướng về bọn họ đi tới, ôm Từ Trăn nhiệt tình một hồi, dùng tiếng Anh nói vấn đề gì đó.

Lục Lê cũng nghe hiểu cậu ta đang nói cái gì, đại thể là: Ôi cha, cậu đến rồi, bạn cũ của tôi, tôi rất là nhớ cậu nhé.

Từ Trăn gọi cậu ta là Andrew.

Lục Lê suy đoán cậu ta chính là nhân vật chính ngày hôm nay.

Andrew nghiêng đầu vừa nhìn, đối diện tầm mắt Lục Lê nhìn sang, cậu ta cực kỳ khuếch đại nở nụ cười, hưng phấn chỉ vào hắn, lập tức mở ra hai tay muốn ôm lấy Lục Lê.

Từ Trăn cười đem cánh tay cậu ta cản lại.

Andrew cũng không thèm để ý, chỉ là ánh mắt hứng thú nhìn chằm chằm Lục Lê.

Lục Lê bị cậu ta nhìn bằng ánh mắt xích lỏa có chút lúng túng, Andrew lúc này lại thu hồi tầm mắt, vỗ vai Từ Trăn, cười nói gì đó, sau đó xoay người rời đi.

Bên trong phòng khách chính bố trí tương tự như một hội trường, dựa theo tập tục hôn lễ bên này, hôn lễ bình thường chia làm hai tràng, mỗi tràng đều do cha sứ đi tới tuyên đọc thánh kinh, tiếp đó tân khách ở dưới đài tiếp nhận tâm ý.

Từ Trăn mang theo Lục Lê đi tới chỗ ngồi dành cho tân khách, Lục Lê phát hiện chỗ bọn họ ngồi chính là vị trí quan sát toàn bộ hội trường rõ ràng nhất, hơn nữa cũng là vị trí nhìn phía người trên đài gần nhất.

Lục Lê vừa bắt đầu vẫn không cảm giác được điều gì kỳ quái, nhưng mà đến lúc sau, nhìn thấy cô dâu ở trên đài ánh mắt khiếp sợ nhìn hắn, dáng vẻ rưng rưng muốn khóc kia, khuôn mặt cùng trong giấc mộng giống nhau như đúc, khiến Lục Lê cả người đều không ổn.

Cô dâu xem ra đặc biệt kích động, tay nắm hoa cưới bắt đầu kịch liệt run rẩy lên, khuôn mặt trang điểm tinh xảo thống khổ vặn vẹo.

Lúc này cha sứ đang hỏi hai người mặc kệ bần cùng phú quý có hay không không rời không bỏ.

Andrew nắm vai cô dâu, ghé vào bên tai cô nói gì đó, cô dâu xinh đẹp trong đôi mắt chứa đầy nước mắt, trên mặt vẻ kích động tản đi, mặt xám như tro tàn.

Từ Trăn cũng nắm vai Lục Lê, để cho hai người thân thể càng gần kề một chút, cậu hỏi: “Nhìn thấy nữ nhân anh yêu nhất và người khác cử hành hôn lễ, đau lòng sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio