Biển Erfene chiều gió luôn luôn ổn định, lại không ngờ sóng biển ầm ầm dội vào thuyền cùng bão trời âm tình bất định, chí ít Bùi Nhan dẫn dắt đội tìm tòi ở vùng biển này nhiều ngày như vậy, còn chưa bao giờ gặp tình hình ác liệt như thế này.
Một trận xóc nảy dữ dội khiến Lục Lê tỉnh lại, hắn xoa bóp vùng cổ đau nhức, phát hiện mình nằm sấp trên bàn ngủ một đêm.
Mà lúc này, cơn địa chấn lay động càng mãnh liệt hơn.
Lục Lê từ trên ghế đứng lên, thử giật giật cả người cứng ngắc, ánh mắt bất chợt hướng về bồn thủy tinh.
Nhân ngư đuôi cá màu bạc phe phẩy vẫy đuôi, nỗ lực dùng móng vuốt bắt một con tôm, Lục Lê nhìn không rõ ràng tốc độ nó bắt mồi, nhân ngư hay dùng móng tay sắc nhọn đâm con tôm kia, bỏ vào trong miệng nghiền ngẫm nhai nuốt.
Phát hiện Lục Lê ánh mắt nhìn sang, nhân ngư nghiêng thân, chậm rãi hướng về phương hướng Lục Lê bơi tới. Con mắt của nó vẫn nhợt nhạt bán đóng, khóe miệng không còn giương lên mạt mỉm cười nữa. Nó đến gần bồn thủy tinh, để bàn tay kề sát trên vách thủy tinh, tựa hồ đang nhìn Lục Lê, lại tựa hồ không phải.
Lục Lê vừa nhìn thấy nó liền cảm thấy cả người đều mệt mỏi, không muốn phản ứng lại với nhân ngư, dự định đi ra xem tình huống một chút.
Hắn cầm lấy hộp điều khiển bằng kim loại, muốn ấn xuống cửa nút bấm phòng thí nghiệm, thì lại nghe được một tiếng nói nhẹ nhàng, như một dòng suối nhỏ chảy qua.
Rất kỳ quái, âm thanh tương tự như sóng âm, Lục Lê tuy rằng nghe không hiểu, nhưng lại cảm thấy thanh âm này dị thường êm tai, thậm chí có thể nói là dễ nghe.
Lục Lê hướng về phương hướng nhân ngư nhìn lại, phát hiện nhân ngư khép mở môi đỏ khẽ khàng rung động, tiếng nói ma mị mê hoặc, bất chợt hắn đánh rơi hộp điều khiển cầm trong tay, chầm chậm hướng về bồn chứa nước đi tới.
Nhân ngư bên môi ý cười quỷ quyệt lại lần nữa quay trở về trên mặt, nó cười dị thường tà ác, con ngươi nhợt nhạt nhắm toàn bộ đột nhiên mở to ra, đối đầu con mắt Lục Lê có chút mê man.
Lục Lê thực sự không kìm lòng được bị hấp dẫn, muốn đến gần tiếp cận, muốn thần phục với nó.
Hệ thống quay về Lục Lê cấp thiết hô to “Con trai ngốc, anh mau tỉnh lại! Bị nó tẩy não rồi?!”
Trong đầu đột ngột xuất hiện âm thanh đau nhói khiến Lục Lê hồi phục tinh thần lại, hắn như vừa tỉnh giấc chiêm bao lui về phía sau mấy bước, không dám tin tưởng hướng về nhân ngư nhìn lại, giống như bị lửa thiêu đốt, vội vàng bỏ qua tầm mắt một bên.
Lục Lê hầu như phát điên hỏi hệ thống: “Con mắt của nó có thể làm cho tao sản sinh ra ảo giác? Còn có thể khống chế tao?”
Hệ thống nói: “Cậu chủ, anh phải đề phòng không chỉ có con mắt của nó, còn có tiếng nói, móng vuốt sắc bén. Chỉ cần nó muốn, cả thuyền này đều lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân.”
“…” Thật lợi hại, phần mềm hack đã bắt đầu khai mở.
Lục Lê hoãn một lát, mới phát hiện đây là một BUG lớn. Nguyên tác kịch bản cho biết người thế giới này tin rằng nhân ngư trong truyền thuyết cực kỳ hung ác tàn nhẫn, nhưng bọn chúng cùng trong truyền thuyết hoàn toàn khác nhau, trên thực tế nhân ngư nhỏ yếu lại lương thiện, nếu không phải vậy lúc Bùi Nhan bắt được nó tiến hành nghiên cứu, nhân ngư đáng thương kia tại sao lại không thử chạy thoát đi.
Chỉ là trốn không thoát mà thôi.
Lục Lê hỏi: “Mày nói cho tao nghe, có phải lại có BUG không?”
Hệ thống có chút chột dạ nói: “Ừm… Khả năng là có đi.”
Khả năng em gái mày.
Lục Lê không thèm phản ứng lại với hệ thống.
Hắn tận lực tránh khỏi không nhìn tới nhân ngư hai con mắt tràn ngập mê hoặc, lại không nghĩ rằng tiếng nói thanh nhuận vẫn xoay quanh ở bên tai của hắn. Lục Lê ban đầu còn che lỗ tai lại, có điều nghe thêm một lát, thần trí đã hoàn toàn không còn dấu hiệu biến mất, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí một nhướn mắt lên, hướng về đối phương nhìn lại.
Phát hiện Lục Lê nhìn sang, nhân ngư hưng phấn vẩy vẩy đuôi cá. Đồng mắt như biển sâu nhìn Lục Lê, bỗng nhiên duỗi ra đầu lưỡi đỏ tươi, nhẹ nhàng liếm một vòng bờ môi ướt át.
Đây là động tác cực kỳ tình sắc.
Thế nhưng Lục Lê hiện tại hoàn toàn không thể thưởng thức vẻ đẹp nhân ngư, bởi vì hắn phát hiện, nhân ngư đang nhìn ánh mắt của chính mình như đang nhìn con mồi, nhìn đến nỗi Lục Lê tê cả da đầu.
Lục Lê không nhìn nhân ngư nữa, mà là đi kiểm tra xung quanh bồn nước có kiên cố hay không, sau khi kiểm tra một lần phát hiện không có vấn đề gì, hắn mới một lần nữa trở lại trước mặt nhân ngư, chần chờ nói rằng: “Ta đi ra bên ngoài nhìn, cậu… Tốt nhất đừng nghĩ đến việc trốn ra ngoài, có nghe không?”
Hắn dùng ngữ khí thương lượng thỉnh cầu, nhân ngư không phản ứng chút nào, tẻ nhạt phe phẩy vây đuôi, thỉnh thoảng bỏ tôm cua vào trong thủy hang.
Lục Lê cảm giác chính mình có chút ngốc, vật chủng không giống nhau làm sao có khả năng sẽ trò chuyện câu thông với nhau được.
Hắn đứng ở cửa trước phòng thí nghiệm, lại không yên lòng quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhân ngư đã rời đi vách bồn thủy tinh, không biết lại bơi đi nơi nào.
Sau khi Lục Lê ra khoang thuyền, gió mưa tầm tã phần phật đánh vào trên người hắn, may là Lục Lê nắm lấy cột buồm bắt lao bên cạnh, nếu không e rằng sẽ bị cuồng phong thổi bay xuống biển.
Chiếc thuyền như trong biển rộng cô độc, lay động đến không chịu được, có mấy lần sóng biển đều suýt chút nữa tràn vào thuyền.
Bên trong phòng thuyền trưởng là một mớ âm thanh hỗn loạn, mơ hồ nghe được tiếng thuyền trưởng quát tháo chỉ huy, đám thủy thủ nhìn thấy Lục Lê lại đây, đều cung kính kêu một tiếng “Giáo sư Bùi”, họ chào xong liền đi làm phận sự của mình.
Thuyền trưởng là một nam nhân trung niên, lão là tâm phúc Bùi Nhan, phi thường chống đỡ Bùi Nhan mỗi một hạng mục nghiên cứu cùng thí nghiệm, đồng thời có kinh nghiệm phong phú cực kỳ về đường hàng hải, đối mặt tình huống vào lúc này, lão chỉ nhíu chặt lông mày lại, ép buộc chính mình phải bình tĩnh đi ứng đối.
Lục Lê hỏi tình huống một hồi, thuyền trưởng một bên xoay tròn bánh lái, lo lắng nói: “Căn cứ vào vùng biển này, trong khoảng thời gian này không nên xuất hiện sóng to gió lớn, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy tình huống như thế…”
Lục Lê đề nghị: “Vậy không bằng trước tiên chúng ta nên cặp bờ?”
Thuyền trưởng lắc đầu nói: “Hiện tại bốn phía sương mù dầy đặc, căn bản không thấy rõ phương hướng, la bàn đều vô dụng. Hầy, chỉ cần vượt qua bão táp là tốt rồi.”
Lục Lê cầm lấy thiết bị thông tin chuyên dụng trên thuyền vừa nghe, quả nhiên không có tín hiệu.
Hắn trừu quấn lông mày, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn bên ngoài cảnh tượng mơ hồ, không khỏi có chút bận tâm.
Bởi vì nội dung kịch bản không có đoạn này, nguyên bản đội tìm kiếm sau khi bắt lấy được con nhân ngư kia, liền một đường thông suốt thuận lợi trở lại D quốc, biển Erfene ngay cả một cơn sóng nhỏ còn không có.
Lục Lê hỏi hệ thống: “Bão táp lúc nào sẽ dừng? Không đúng, khí trời tại sao đột nhiên lại trở nên ác liệt như vậy?”
Hệ thống nói: “Tui không biết, hiện tại khả năng đã thoát ly hướng đi nội dung kịch bản.”
Lục Lê chẳng muốn lãng phí miệng lưỡi đi mắng hệ thống.
Nhưng là Lục Lê một giây trước còn lo lắng nhìn ngoài cửa sổ, một giây sau bên ngoài sấm sét đan xen mưa to gió lớn, đột nhiên khí trời liền dịu xuống, bầu không khí cực đoan ác liệt đều ngừng lại, như thủy triều rút đi.
Phòng thuyền trưởng tất cả mọi người trợn mắt ngoác mồm nhìn cảnh tượng kỳ dị trước mắt này, một trận kinh ngạc qua đi, cả đám người cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
Thuyền trưởng lau thái dương mồ hôi nhễ nhại, bỗng nhiên cười nói: “Xem ra ông trời cũng quan tâm chúng ta, Chủ thần bảo hộ.”
Lục Lê thần kinh căng thẳng đột nhiên thả lỏng ra, hắn vỗ vai thuyền trưởng, trêu đùa nói: “Nguyện Chủ thần tiếp tục bảo hộ chúng ta, bình an thuận lợi đến lục địa.”
Thuyền trưởng hướng về hắn giơ ngón tay cái lên.
Sau trận biến cố này, Lục Lê trở về phòng thí nghiệm, đem học sinh của hắn triệu tập lại, chuẩn bị đối với nhân ngư làm thí nghiệm sơ cấp.
Trong nguyên tác nội dung hung tàn, Bùi Nhan hành động nhanh nhẹn tóm được nhân ngư, liền đem bồn chứa thủy tinh rút cạn kiệt nước, lại dùng máy chân không đem không khí hút ra ngoài, mãi đến tận khi nhân ngư còn chút dư lực thoi thóp phản kháng, mới đem nhân ngư đáng thương từ trong thủy hang kéo ra ngoài, phóng tới trên bàn nghiên cứu của hắn.
Lục Lê không đành lòng hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra.
Mà hiện tại, hắn đương nhiên sẽ không làm những chuyện biến thái mà Bùi Nhan đã từng làm.
Huống chi hiện giờ biết nhân ngư nắm giữ được BUG mạnh vô địch thiên hạ, Lục Lê không dám đi trêu chọc nó.
Có điều nội dung kịch bản vẫn muốn tiếp tục đi.
Lần này Bùi Nhan dẫn học sinh ra biển có năm người, ngoại trừ Hán Tư, còn có hai học sinh dị quốc, hai người còn lại từ trường đại học Bùi Nhan tự tay dạy dỗ ra.
Lục Lê đem học sinh của hắn triệu tập đến trong phòng thí nghiệm, ngày hôm qua bị Lục Lê răn dạy Hán Tư đã thay đổi máy chụp ảnh, mang đến bút mực cùng sổ tay. Cậu tràn đầy phấn khởi nằm sấp trên mặt kính thủy tinh, muốn liếc mắt nhìn đến nhân ngư, nhưng chờ đợi mãi đến nửa ngày, nhân ngư vẫn trong bóng tối không chịu xuất hiện, cậu có chút thất vọng thu hồi ánh nhìn lại.
Lục Lê vỗ tay một cái, ra hiệu bọn họ đem sự chú ý chuyển tới trên người mình, nói rằng: “Nhiệm vụ của các em hôm nay, chính là quan sát kỹ sinh lý đặc thù của nhân ngư, quan sát xong nhớ phải ghi chép xuống.”
Một học sinh nhìn thấy Lục Lê vành mắt đen thui, quan tâm nói: “Thầy Bùi, ngài đi nghỉ ngơi đi. Thầy không nghỉ ngơi cứ thức thâu đêm sẽ có hại cho thân thể.”
Lục Lê sớm cảm giác được một trận uể oải, bởi vì trước khi hắn nhập vào thân thể này. Bùi Nhan vì trinh sát vị trí cụ thể của nhân ngư, đã liên tiếp nghiên cứu mấy ngày, thân thể cũng sớm đạt tới cực hạn.
Lục Lê không từ chối liền gật đầu, bố trí xong bài tập ngày hôm nay, hắn liền ra khỏi phòng thí nghiệm, quyết định đi đến phòng ngủ chính mình cố gắng ngủ một giấc.
Lục Lê trở lại phòng ngủ, nhìn thấy ngoài cửa sổ khí trời trong xanh, bầu trời vạn dặm không mây, cùng cảnh tượng ác liệt lúc trước hoàn toàn không giống nhau, trong lòng có cảm giác hơi nghi hoặc một chút.
Có điều chỉ hoài nghi ngắn ngủi một chút, Lục Lê liền lắc lắc đầu, đem hết thảy đều ném ra sau đầu, để mặc chính mình ngã ra phía sau giường.
Một đêm không mộng.
Cùng thế giới trước không ngừng bị ác mộng dây dưa không giống nhau, Lục Lê ngủ rất say sưa.
Không biết qua bao lâu, Lục Lê mở mắt ra, trong đầu còn có mấy phần buồn ngủ hỗn độn, nhưng tinh thần lại hết sức thoải mái.
Lục Lê vốn còn muốn nằm trên giường một chút, nhưng thân thể không cho phép hắn lười biếng, trong tiềm thức thúc giục Lục Lê nhanh chóng rời giường, nhanh lên một chút đi tới phòng thí nghiệm làm nghiên cứu.
Lục Lê không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ rời giường, hắn kéo rèm cửa sổ, phát hiện sắc trời bên ngoài đã tối sầm lại.
Lục Lê ăn mặc chỉnh chu trở lại phòng thí nghiệm, mới vừa đẩy cửa ra, liền thấy mấy đứa học sinh buồn bực ngán ngẩm ngồi xổm ở trước bồn thủy tinh, trên mặt dáng dấp đều là một bộ sinh không thể luyến.
Sinh không thể luyến: cuộc sống không còn gì để luyến tiếc.
Lục Lê thấy thế hỏi: “Có chuyện gì, làm sao lại có vẻ mặt đưa đám này?”
Học sinh chỉ vào trong thủy hang, nói rằng: “Thưa thầy, chúng em ở đây ngồi đợi từ sáu đến bảy tiếng, nhân ngư vẫn núp ở trong góc, căn bản nó không ra, chớ nói chi là đi quan sát nó.”
Lục Lê cau mày nói: “Lúc này quan trọng nhất chính là kiên trì, oán giận không có tác dụng gì.”
Học sinh ngoan ngoãn kia ngậm miệng lại.
Lục Lê đi lên phía trước nhìn, ngay lúc hắn mới vừa đứng trước bồn thủy tinh, liền thấy trước mắt gợn nước hơi động, có cái gì chậm rãi bơi tới chỗ hắn.
Nhân ngư tóc dài màu đen từ trong bóng tối bơi ra, phương hướng của nó rất rõ ràng, mục đích của nó cũng chỉ có một. Không muốn xuất hiện ở trước mặt người khác nhân ngư chủ động bơi tới trước người Lục Lê, móng vuốt sắc bén như mấy lần trước kề sát trên vách thủy tinh.
Lục Lê cùng nó tiến tới rất gần, chỉ cách một tầng thủy tinh mong manh.
Hắn nhìn nhân ngư, sợ hãi đối phương sẽ ra chiêu trò gì đó.
Nhân ngư khẽ nhếch môi, dùng lời nói thần bí nói gì đó, ý đồ lan truyền cho Lục Lê biết.
Lục Lê hướng về Hán Tư nói: “Mau ghi âm.”
Lục Lê lại giục một tiếng, Hán Tư mới vội vàng đem máy ghi âm mở ra, nhìn chằm chằm không chớp mắt nhân ngư khuôn mặt mỹ lệ, không hề chớp mắt, tình nguyện nhìn cả đời.
Nhân ngư lúc nói chuyện, vẻ mặt của nó thậm chí có thể nói là hờ hững, thế nhưng Lục Lê có loại cảm giác, chính là nhân ngư nói ra những lời nói kia, nhất định là rất bi thương.
Bi thương tan nát cả cõi lòng.