Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

chương 89

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trần Phóng trong phòng thí nghiệm, trước bồn chứa thủy tinh bị phá hỏng hiện tại tu sửa càng kiên cố hơn, mà khiến người khác không dời nổi bước chân, cách một tầng thủy tinh kiên cố, là một con thủy yêu tóc màu đen đang say ngủ.

Lục Lê ngồi ở cách đó không xa trước bàn làm việc, hắn lo lắng thỉnh thoảng ánh mắt trôi về phía bên trong thủy tinh, lông mày không khỏi cau lên.

Hình như thuốc gây tê hắn dùng liều lượng hơi quá tay, từ tối hôm qua cho đến hiện tại đã qua mười hai tiếng, nhân ngư vẫn chưa tỉnh lại.

Mặc dù biết nhân ngư nắm giữ năng lực cực đại, nhưng Lục Lê vẫn không tự chủ được quan tâm đến nó.

Quả thực như ma xui quỷ khiến.

Lục Lê lắc đầu, đem lo lắng dư thừa đều bỏ qua một bên, liền hồi tưởng lại nội dung sắp tới.

Trong nguyên tác nội dung, Bùi Nhan ở trên thuyền trở về D thị đối với nhân ngư tiến hành các loại dạy dỗ, mà sau khi đến D thị, có các loại phương tiện máy móc nghiên cứu, dùng thủ đoạn thí nghiệm càng tàn nhẫn hơn, mới bắt đầu chính thức là địa ngục đối với nhân ngư.

Lục Lê cau mày hồi tưởng lại, bên tai đột nhiên nghe được một tiếng rên rỉ tuyệt vọng, tiếng nói quen thuộc kia từ lâu đã khàn khàn, tiếng kêu thảm thiết kéo dài không ngừng vang bên tai Lục Lê, khiến trán của hắn đau đớn từng trận.

Trước mắt xẹt qua rất nhiều hình ảnh, khuôn mặt nhân ngư thống khổ đến vặn vẹo, thân thể vô lực vặn vẹo, còn có —— máu tươi.

Lục Lê thân phận là một tên ác đồ, hắn khiến cho nhân ngư khuôn mặt mỹ lệ nhiễm thần sắc thống khổ, nhân ngư nhỏ yếu lại trẻ đẹp bị những thí nghiệm tàn nhẫn ở trên người.

Bình thủy tinh bên trong chứa đựng chính là dòng máu màu xanh lam.

Một bình rồi một bình, từng bình được đặt lên bàn.

Nằm ở trên bàn thí nghiệm lạnh lẽo nhân ngư mở mắt ra, nó cắn chặt răng, xiềng xích siết lại trên cổ tay một mảnh xanh tím, tóc dài ướt sũng mồ hôi, tí tách từng giọt rơi xuống đất.

Trong mắt của nó, là mất cảm giác cùng tuyệt vọng triệt để.

Có giọt chất lỏng trong suốt ấm áp từ khóe mắt của nó lướt xuống.

Lục Lê nắm chặt nắm đấm, mãi đến tận móng tay dùng sức bấm vào trong da thịt, mới để hắn từ ảo tưởng trong hồi ức đi ra ngoài, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hắn kinh hoảng tầm mắt nhìn về phía bồn thủy tinh đối diện thấy nhân ngư, phát hiện đối phương còn đang lẳng lặng mê man, tựa ở trong vách thủy tinh trong suốt, tóc đen da trắng, còn có vây đuôi lóe lên ánh bạc, đẹp như một bức tranh.

Lục Lê cẩn thận dời tầm mắt, hắn đưa tay xoa xoa thái dương đau nhức.

Từ khi trải qua thế giới trước, Lục Lê cảm giác tỷ lệ mình bị hố thực sự quá nhiều, ở thế giới này, khẳng định còn có sự tình mà hắn không biết.

Lục Lê kiệt sức đi hỏi hệ thống.

Hệ thống nói: “Kỳ thực sự tình ở thế giới trước tui cũng không biết, là bởi vì thoát ly quỹ đạo nguyên tác. Thế giới này… Tui cũng không rõ ràng sẽ phát sinh chuyện gì.”

Lục Lê trầm mặc.

Hệ thống nói nhanh hơn: “Thế giới này cùng thế giới trước như nhau, anh có thể OOC, không cần duy trì thiết lập nữa.”

Lục Lê uể oải dùng tay chống đầu, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà, đã quá trễ rồi.”

Lục Lê buồn bực mở ra quyển nhật ký, không có ai thân thuộc để hắn có thể chia sẻ tất cả mọi chuyện mà mình biết.

“Biển Erfene khí trời luôn luôn như vậy, bây giờ trời đang rất trong xanh, chúng tôi thì sắp đi ngược lại, hi vọng không gặp lại bão táp mưa sa.”

Lục Lê dừng bút, nhân lúc mực nước làm ẩm ướt trang giấy, lại bắt đầu viết tiếp.

“Tôi bắt lấy được cậu, quan hệ của chúng tôi trở về trạng thái như cũ. Có thật nhiều ảo giác giống như sương mù ở trước mắt tôi, trong lúc nhất thời, tôi không phân rõ ra được đâu là thật và đâu là giả, không biết mình nên làm gì.”

Tùy bút đơn giản qua đi, Lục Lê đặt bút máy xuống, muốn dựa lưng vào ghế mềm mại. Trong phòng thí nghiệm lặng lẽ, chỉ có tiếng máy móc hoạt động nhẹ nhàng vang lên.

Tối hôm qua một đêm không ngủ Lục Lê cảm giác được cơn buồn ngủ mãnh liệt đang đến.

Lục Lê ngáp một cái, đưa tay lau đi khóe mắt bởi vì buồn ngủ mà nước mắt chảy ra, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xanh thẳm bên ngoài hòa cùng biển rộng sâu thẳm.

Lại như cảm ứng được tâm linh, Lục Lê có loại dự cảm, thời điểm hắn quay đầu lại nhất định sẽ thấy gì đó.

Loại dự cảm này càng ngày càng mãnh liệt, Lục Lê thân thể cứng ngắc, động cũng không dám động.

Mãi đến khi hệ thống đánh vỡ cục diện, nói rằng: “Nó đang nhìn anh.”

Lục Lê không lên tiếng.

Chờ hắn rốt cục chuẩn bị tâm lý thật tốt, tự thuyết phục chính mình, mới chậm rãi quay đầu lại.

Nhân ngư con mắt tựa biển sâu, nó nhìn hắn, bình tĩnh, tầm mắt đối diện lạnh lùng không có bất kỳ tình cảm nào. Hai cánh tay của nó hoàn trước ngực, khi Lục Lê nhìn sang lập tức ánh mắt dời đi nơi khác, đuôi cá màu bạc vẩy vẩy, bơi thẳng tới nơi Lục Lê không nhìn thấy.

Kỳ thực Lục Lê có chút oan ức.

Rõ ràng tên biến thái này dụ dỗ hắn, xâm phạm hắn, hiện tại lại bày ra tư thái này.

Nhân ngư không để ý đến hắn, Lục Lê cũng không để ý đến nó.

Lục Lê đặt tay lên con chuột máy tính, hắn nhìn toàn bộ địa đồ hải vực, còn có địa phương hắn đánh dấu qua.

Đó là chỗ nhân ngư thường bơi đến, hoặc là từng bơi ngang qua, hay có rất nhiều đồng loại tụ tập ở đó.

Mặc kệ là loại nào, nếu như có thể phát hiện ra, chính là một bước đột phá lớn.

Lục Lê suy nghĩ hồi lâu.

Cuối cùng trong tư tưởng mãnh liệt, mới ấn xuống mục tiêu, xóa toàn bộ những vùng đánh dấu.

Hắn không cần phải duy trì thiết lập mặc định nữa, tuy nhiên Bùi Nhan đối với nghiên cứu mãnh liệt tìm tòi vẫn là sâu sắc ảnh hưởng đến hắn, để Lục Lê không thể không tàn nhẫn quyết tâm, mới không đi dặn dò thuyền trưởng quay đầu lại, băn khoăn cái địa điểm vừa nãy kia.

Trong nguyên tác Bùi Nhan có trở lại nơi đó, phái mấy chục chiếc ca nô truy quét lùng bắt, nhưng đều không có nhân ngư ở đây, càng đừng nói sẽ bắt được nhân ngư ở đó.

Lục Lê không cần phải làm đúng nội dung nguyên tác nữa.

Nội tâm hắn giằng co dời mắt khỏi màn hình máy vi tính, theo bản năng nhìn đến nhân ngư. Sau khi không nhìn thấy, lại không cam lòng tiến lên vài bước, sát đến bồn chứa thủy tinh, nỗ lực tìm tung tích nhân ngư.

Bởi vì nguyên nhân góc độ, Lục Lê không nhìn thấy nhân ngư tránh né hắn.

Lục Lê nắm chặt nắm đấm gõ gõ lên thủy tinh.

Tình cảm kích động xâm chiếm phần lớn lý trí, hắn muốn phát tiết một thân phiền muộn, mặc kệ tên kia có nghe hay không hiểu lời hắn, hắn muốn đem điều muốn nói nói hết cho tên biến thái nghe.

Hắn muốn cho cái tên này biết, chuyện nó làm, so với mình làm khó ưa gấp trăm lần.

Càng muốn Lục Lê liền càng oan ức, hắn ra sức đánh mạnh tay lên thủy tinh. Nếu như nhân ngư vẫn không để ý đến hắn, hắn sẽ không dừng lại.

Đợi đến khi Lục Lê gõ đến tay đau đớn, nhân ngư vẫn không có ý định đi ra nhìn hắn.

Lục Lê không nhịn được nói rằng: “Cậu không ra, chính là không dám nhìn ta. Vậy ta liền nói cho cậu biết, ta giam cậu thì thế nào? Cậu cho rằng mình làm thế là đúng…”

Lục Lê ngậm miệng lại, nuốt xuống lời mình muốn nói.

Không biết có phải chê hắn ồn ào quá mức, hay là do nghe hiểu lời Lục Lê, nhân ngư không thấy bóng dáng trong bóng tối, liền hướng về hắn bơi tới.

Lục Lê cảm giác được một trận áp bức.

Nhân ngư rẽ ra tầng tầng sóng nước, bơi tới trước người Lục Lê, cách một tầng thủy tinh, cũng không thể ngăn cản bọn họ đối diện nhau.

Nhân ngư rất bình tĩnh, cùng phẫn nộ lúc trước như hai người khác nhau. Nó nhìn Lục Lê, Lục Lê có ảo giác nhìn thấy nó liền mất cảm giác, nhưng không nhìn thấy cỗ tuyệt vọng kia.

Nó đương nhiên sẽ không tuyệt vọng, vì trong thế giới này phần mềm hack khoác vào nhân vật chính, không có gì có thể xúc phạm tới hắn.

Làm sao có khả năng trong nguyên tác, lại bị dằn vặt cho đến khi chết chứ.

Trừ phi…

Một khả năng từ trong đầu hiện ra, Lục Lê ngay lập tức vứt bỏ loại ý nghĩ này, cảm giác thật quá kỳ lạ.

Lục Lê phục hồi tinh thần lại, hắn nhìn thấy nhân ngư đặt bàn tay kề sát trên vách thủy tinh, nhẹ giọng lẩm bẩm gì đó.

Theo lý thuyết lời nói của nó Lục Lê nghe không hiểu, nếu có cũng chỉ nghe hiểu một phần nào đó.

Nhưng lần này, Lục Lê hoàn toàn có thể nghe rõ nhân ngư đang nói cái gì.

Nhân ngư than nhẹ: “Ta quý trọng nhân loại, anh phản bội ta.”

Lục Lê lắc đầu nói: “Là cậu tự làm tự chịu.”

Nhân ngư môi nâng lên vệt cười yếu ớt, Lục Lê trong mắt đặc biệt sợ hãi. Tiếng nói của nó như ma chú vĩnh hằng, xoay quanh bên tai Lục Lê: “Là ta sai, đối với anh có quá nhiều kỳ vọng.”

Tên biến thái này, tại sao lại mang tiếng xấu đến cho hắn chứ?

Lục Lê nhịn xuống kích động muốn mắng nó, nói rằng: “Cậu nghĩ cậu dám lớn mặt như vậy?” Chỉ lo nhân ngư nghe không hiểu, lại bổ sung, “Từ đâu mà cậu có tự tin đến thế?”

Trong mắt nhân ngư không có nhiệt độ, khóe miệng vẫn treo nụ cười khó coi. Lục Lê không muốn nó cười như vậy, nhíu nhíu mày, lời muốn nói nhưng không thốt ra được.

Nhân ngư không hề trả lời, nó nhìn Lục Lê, ánh mắt lạnh như băng muốn đem hắn cắt từng mảnh, tìm tòi nghiên cứu, muốn bắt lấy nội tâm sâu xa của hắn.

Lục Lê rất ghét nhân ngư nhìn mình như vậy.

Hắn đưa tay chặn lại tầm mắt nhân ngư, nói rằng: “Cậu có thể nghe hiểu lời của ta nói, có đúng không? Vừa mới bắt đầu là có thể nghe hiểu?”

Nhân ngư không lắc đầu cũng không gật đầu.

Thế nhưng Lục Lê thấy nó trầm mặc liền biết đáp án. Lục Lê cau mày nói: “Mẹ mày, giả bộ không hiểu sao lại giống thế?” Hắn mắng một câu vẫn chưa hết giận, bỗng nhiên liền cười nói, “Còn nhớ ta vì cậu đặt tên không? Tán Tỉnh, sau đó ngày ngày cậu chờ ở bên cạnh ta, ta vẫn gọi cậu như thế. Có được không, Tán Tỉnh?”

Quả nhiên nhân ngư ghét bỏ liền cau lại lông mày, xem ra nó đối với tên ấu trĩ này rất là phản cảm.

Lục Lê cảm thấy đáy lòng sướng không thể tả.

Hắn lại nghĩ tới cỗ oan ức khi nãy, liền cắn răng nói: “Cậu căn bản không có tư cách oán giận ta, đều là cậu tự làm tự chịu, nếu như không phải cậu điều khiển ta, dụ dỗ ta, còn…” Lục Lê càng nói, trên mặt bay lên một mạt đỏ ửng, lời còn lại khó có thể mở miệng.

Nhân ngư thật lòng đem lời nói của hắn nghe vào.

Lục Lê chờ đợi nó trả lời.

Âm thanh nhân ngư lúc này dẫn theo một chút nghi hoặc, nó nói: “Ta không có, điều khiển cùng dụ dỗ anh.”

Lục Lê lập tức phản bác: “Cậu gạt ta!”

Nhân ngư tựa hồ phản ứng lại khi Lục Lê hỏi vấn đề này, ánh mắt nó băng giá từ từ dần ấm lên, chấp nhất lắc đầu nói: “Ta không có.”

Lục Lê không biết nên nói cái gì, hắn nói: “Bất kể nói như thế nào, đều là cậu ép buộc ta… Cứ coi như bồi thường đi, cậu phải cùng ta trở về.”

Trở về đúng với nội dung biên kịch.

Nhân ngư nhíu mày, tựa hồ không dự liệu được Lục Lê sẽ nói như vậy. Trên mặt nó không có hứng thú với thế giới nhân loại, mà là dùng giọng rất kỳ quái khẽ lẩm bẩm: “Trở về?”

Hắn gật đầu, đem câu nghi vấn thành câu khẳng định.

Nhân ngư nói: “Được, trở về.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio