"Hôm nay tâm tình cậu ấy rất tốt." Câu khẳng định.
"Có chuyện gì đáng vui mừng tình sao?" Câu nghi vấn.
"Cậu hỏi đi."
"Tại sao là tớ?"
"Bởi vì cậu vừa chơi đoán số thua nha!"
"Bối Bối, cậu thật sự rất đáng ghét đó !"
"Cám ơn."
Hướng Phù Nhã chu môi một cái, thì thào nói: "Tại sao lần nào cũng là mình. . . . . ." Chuyển hướng tới cô gái chăm chỉ làm việc.
Lúc này gặp dịp ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sạch sẽ, tinh tế chiếu vào, từng chút từng chút, làm mái tóc đen nhánh sáng bóng của Diêu Thủy Tinh lấp lánh. Cô cúi đầu, cổ trắng noãn trơn mịn ưu nhã mà xinh đẹp, gò má có một chút tóc rơi tán lạc, dưới ánh mặt trời lóng lánh xinh đẹp.
Toàn bộ tất cả, đều giống như một bức tranh thủy mặc tỉ mỉ miêu tả được vẽ theo lối tinh tế. Trong ánh mặt trời, luôn yên tĩnh.
Vốn không muốn tự nguyện lại gần, nhưng lúc này trong lòng Hướng Phù Nhã nổi lên sự hiếu kỳ mãnh liệt.
"Thủy Tinh."
"Hả?"
"Cậu yêu sao?"
Diêu Thủy Tinh ngẩng đầu, nhìn về phía bạn tốt của mình.
"Ha ha." Hướng Phù Nhã ngây thơ mà cười , "Mặc dù biết không thể nào, nhưng gần đây cậu trở nên. . . . . . trở nên vô cùng. . . . . ."
"Chói mắt." Nghê Bối Bối dời cái ghế qua.
"Đúng!" Hướng Phù Nhã vỗ tay, "Chính là chói mắt! Thủy Tinh, mọi người đều nói nói khi yêu người ta sẽ trở nên xinh đẹp, nhưng cậu lại không nói gì cả. Tại sao gần đây tớ lại có cảm giác cậu càng ngày càng xinh đẹp? Làm cho người ta. . . . . . làm cho người ta. . . . . ."
"Mở mắt không ra." Nghê Bối Bối giúp cái người đơn thuần đó lần nữa, nói ra ngoài.
"Ừ." Liều mạng gật đầu, "Có phải có chuyện gì tốt không?" Mặc dù Diêu Thủy Tinh vẫn luôn xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp của cô là lạnh lùng làm cho người ta không dám đến gần. Lạnh lùng cùng kiêu ngạo đều do trời sinh, cao quý e rằng không người dám bám, giống như nếu không đủ điều kiện thì theo đuổi cô ấy chỉ có sự kinh thường. Cho nên mấy năm này, cô biết nam sinh thầm mến Thủy Tinh nhiều đến không đếm được, nhưng không có một ai có dũng khí đuổi theo cô ấy.
Nhưng gần đây, Thủy Tinh giống như có chỗ nào đó rất khác, mặc dù vẫn là lạnh lùng, nhưng, nói như thế nào đây? Hình như cái loại lạnh lùng đó có nhiệt độ, khiến cả người cũng sáng lên rất chói mắt, biết băng bị tan là thành cái gì không? Là nước!
"Thủy Tinh, có chuyện tốt gì nhất định phải nói cho chúng tớ biết nha!" Nghê Bối Bối đưa đầu tiến tới trước PDA của Diêu Thủy Tinh, "Có phải gần đây cậu kiếm được vài tỷ hay không?" Tháng trước, Thủy Tinh kiếm mấy triệu cũng không có cảm xúc đặc biệt gì, chẳng lẽ lần này là kiếm được vài tỷ cho nên vui vẻ? Này, nhanh nhanh nhanh, cô cũng nhìn lén mấy lần, xem có thể nhìn gì đó để tìm được chút tin tức đi kinh doanh .
"Hay cậu rất thích quà sinh nhật của chúng tớ tặng, cho nên vui vẻ?" Hướng Phù Nhã cũng hỏi ra nghi vấn của mình. Tuần trước là sinh nhật Thủy Tinh, họ đều có chuẩn bị món quà tặng nhỏ tặng cho Thủy Tinh, mặc dù không danh quý, nhưng nhìn nét mặt lúc Thủy Tinh nhận được quà tặng, họ cũng biết cô cảm thấy vui sướng.
"Thủy Tinh, cậu nói xem, nếu không chúng tớ sẽ thật sự cho rằng bây giờ cậu đang yêu đương. . . . . ."
"Đúng vậy!"
"Mới có thể trở nên như vậy. . . . . . A?" Nghê Bối Bối luôn luôn thông minh, hiếm khi há hốc mồm cứng lưỡi, nhìn bạn tốt, lần đầu nói không ra lời.
Quả táo trong tay Hướng Phù Nhã rớt ra, "Ầm!" lăn thật xa trên mặt đất.
Đồng thời trầm mặim lặng.
Một hồi lâu, tiếng thét chói tai phá vỡ an tĩnh của phòng trà.
"Diêu Thủy Tinh, cậu lại có thể giấu giếm tớ lâu như vậy!"
"Cậu có bạn trai, sao lại không nói cho chúng tớ biết?"
"Cậu cũng giấu kĩ quá đi?"
"Là ai ? Là ai ?"
Hiếm khi trăm miệng một lời: "Chúng tớ muốn gặp anh ấy!" Giọng nói hết sức khẳng định, không cho phản bác, không cho cự tuyệt.
"Được."
Một cú đấm thật mạnh, đánh vào cây hoa, bọn họ đều cảm thấy không thích ứng nổi, Diêu Thủy Tinh sảng khoái đồng ý như vậy, ngược lại khiến họ sững sờ.
"Có điều trước hết phải hỏi anh ấy." Lấy điện thoại di động ra, chậm rãi ấn phím từng chữ từng chữ.
"Cậu ấy đang làm gì?" Hướng Phù Nhã lặng lẽ dời gương mặt lại gần Nghê Bối Bối, nhẹ nhàng hỏi.
"Gửi tin nhắn." Nghê Bối Bối cũng nhìn ngây người.
"Diêu Thủy Tinh sẽ gửi tin nhắn?" Cô nàng Diêu Thủy Tinh chưa từng gửi một tin nhắn nào, nói là có thời gian viết chữ, không bằng đi mua thêm nhiều cổ phiếu đáng giá, lại có thể biết gửi tin nhắn? Không phải có chuyện gì cô ấy cũng trực tiếp gọi điện thoại sao?
"Đừng hỏi tớ...tớ cũng mới biết hôm nay!" Có chút oán khí, có chút bất mãn, Nghê Bối Bối nhìn chằm chằm điện thoại di động đắt tiền trong tay Diêu Thủy Tinh, hận nghiến răng nghiến lợi. Không biết cánh tay đó nếu như bị cô đánh gãy, phải bồi thường bao nhiêu?
"Cậu nhìn ánh mắt cậu ấy kìa." Hướng Phù Nhã không tự chủ lấy một quả táo từ trong bao, máy móc gặm. Cái người có vẻ mặt nghiêm túc nhìn điện thoại di động kia thật sự là Diêu Thủy Tinh họ biết sao?
Mặc dù, người ở bên ngoài nhìn thấy, có thể khuôn mặt Diêu Thủy Tinh lúc này hoàn toàn không thay đổi chút nào, nhưng đối với với các cô, bọn họ biết rất rõ, trong ánh mắt Diêu Thủy Tinh rất khác, vốn là lạnh lẽo, đã trở nên ấm áp.
"Xem mau lên! Này, tiểu Nhã, có còn muốn ăn không?" Cô đang có nhu cầu cấp bách bổ sung thức ăn vào phần mất mát của trái tim.
"Ưmh, chưa. . . . . . Bối Bối, cậu không cần lại cướp của tớ, thiệt là." Cô nàng xinh đẹp căm hận nhìn chằm chằm nữ thổ phỉ nửa đường cướp bóc đó. Thấy ánh mắt hung hăng của cô ấy, vội vàng che miệng mình, liều mạng nuốt cơm còn sót lại trong miệng xuống, chỉ sợ ngay cả trong miệng cũng bị đoạt đi.
"Anh ấy nói có thể." Diêu Thủy Tinh ngẩng đầu, không nhìn thẳng hai người bạn đều có nét mặt đầy vẻ giận dữ.
Một là bởi vì người khác bắt cóc bạn tốt của mình, cả một tiếng thông báo cũng không có. Coi như trừ nguyên nhân kể trên, nghĩ đến mối thù bị cướp đoạt thức ăn cũng quy về trên người anh, xem ra tối nay, sẽ không trôi qua dễ dàng rồi.