Khói lam nhạt lúc ẩn lúc hiện quấn quanh ở đầu ngón tay, ánh sáng mờ ảo tạo ra một bóng dáng bí ẩn.
Hạ Viễn Hàng cứ như vậy đứng bình tĩnh ở cửa sổ sát đất bên cạnh, dưới chân là dòng xe cộ tới lui, còn có cả bức họa ánh đèn rực rỡ, nhưng trong mắt anh chỉ để lại một mảnh mơ màng.
Đưa tay, hít một hơi thuốc lá đã cháy một nửa thật sâu, làm ánh lửa sắp tắt trong nháy mắt đỏ đến chói mắt. Thuốc là vuốt lên một bộ phận xúc cảm nào đó, phun ra khói mù mông lung, làm khuôn mặt anh ẩn trong một mảnh thâm trầm.
Điện thoại di động vang lên trong phòng khách, hình như anh không nghe thấy, một chút ý định nhận cũng không có. Sau khi điếu thuốc cháy hết, xoay người, ấn nút bắt điện thoại không ngừng vang lên.
- Ông chủ, đột nhiên anh quăng tất cả mà đi mất, chúng tôi sắp bận đến điên rồi!
Điện thoại vừa kết nối, giọng điệu thần tốc như súng liên thanh của trợ lí Pe¬ter của anh từ bên trong truyền đến rõ ràng. Tiếng Anh thật là một loại ngôn ngữ kỳ quái, có thể nói nhanh như vậy mà không cắn phải đầu lưỡi.
"Uh`m."
Một chữ nhàn nhạt cũng không cắt đứt nỗi nhiệt huyết oán trách của Pe¬ter, mấy ngày nay anh loay hoay sắp nổi điên. Sáng hôm nay vừa vào công ty, đừng nói uống cà phê rồi ngay cả thời gian đến nhà vệ sinh cũng không có! Cho nên, anh thật sự cực kỳ nhớ nhung ông chủ của mình. Mặc dù, ừ, có chút trầm mặc.
"Ông chủ, tại sao anh phải nhận vụ Thế Thành? Kiểu vụ nhỏ này có cái gì hấp dẫn anh?" Hơn nữa còn phải chạy đến Đài Loan nhỏ xíu, điểm này không phù hợp với tính cách của Hạ Viễn Hàng!
Ai cũng biết ông chủ Hạ Viễn Hàng của "Viễn" nổi tiếng đào bới, không có thù lao hậu hĩnh đến dọa người thì đừng mơ tưởng mời được anh ấy. Cho nên đối với việc lần này anh ấy phá lệ đáp ứng công ty Thế Thành, tiếp nhận lấy cái công ty thối nát đến không thể thối nát hơn nữa, anh thật sự rất hiếu kỳ. Đừng nói đến số tiền Hạ Viễn Hàng đổ vào, anh ấy đã sớm không để trong mắt rồi.
"Nói chủ đề chính đi."
"Gần mười năm nay Thế Thành đều liên tục thua lỗ, trước mắt công ty muốn thu mua nó có hai cái, một cái là AT của Pháp còn một cái là Diêu Thị. AT vì thu mua nó gần đây liên tiếp hành động, bỏ ra một số tiền lớn trên thị trường chứng khoán thu mua số lượng lớn cổ phiếu của Thế Thành. Xem ra trước mắt hiệu quả coi như không tệ, rang xào làm cổ phiếu Thế Thành mỗi phần đã tăng đồng. Còn Diêu Thị đối với tình huống này vẫn duy trì thái độ cầm chừng, không có bất kỳ hành động nào." Trước khi đi ông chủ bảo anh thu thập tài liệu về Thế Thành, nhìn xem anh là một trợ lí có bao nhiêu là trách nhiệm nha!
"Ừ."
"Không biết tổng giám đốc của Diêu Thị, Diêu Thủy Tinh rốt cuộc có tính toán gì. Rõ ràng vụ thu mua này vừa bắt đầu là cô ta đưa ra đầu tiên, nhưng AT hành động lớn như vậy cô ta lại có thể một chút tiếng vang cũng không có, thật sự quá kì lạ mà." Pe¬ter vẫn nói thầm ở bên đầu kia điện thoại.
Đôi mắt Hạ Viễn Hàng lắng sâu. Cái tên đó giống như nước từ đáy lòng của anh nhẹ nhàng lướt qua, một mảnh xao động.
"Một nửa bên kia trái đất như thế nào?"
"Đã hoàn thành xong rồi, giá cổ phiếu trước mắt đã ổn định, thiết kế mới phổ biến rất thuận lợi, Ben đã dẫn theo nhóm từ bên kia trái đất trở về."
"Nói với Ben, sau khi nghỉ ngơi một tuần lễ đến Đài Loan."
"A? Ông chủ, anh thật sự vẫn quyết định nhận vụ Thế Thành này?" Lấy chi phí so ra ở những công ty được giữ lại này thật sự không đủ nhìn mà! Lần này ông chủ sao vậy?
Hạ Viễn Hàng thẳng tay nhấn tắt trên điện thoại di động, dứt khoát cắt đứt tiếng nói ồn ào của trợ lí. Ai cũng không ngờ ít nói như Hạ Viễn Hàng lại có thể dùng một trợ lí nhiều lời như vậy!
Cầm ly rượu đặt ở bên quầy bar lên, sắc màu Whisky nguyên chất nhẹ nhàng, không thêm đá mãnh liệt chính là thứ hiện tại anh cần.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, đi thẳng vào. Anh đứng ở đó, hung hăng nhìn chằm chằm mặt tường, nâng ly uống một hơi cạn sạch rượu mạnh trong ly, rồi lại rót đầy.
Cả căn phòng yên tĩnh, tầm mắt của anh giống như mang theo ngọn lửa, chuyên tâm mà tàn ác.
Một hồi lâu, tiếng thì thầm nặng nề phá vỡ không khí đầy áp lực.
"Sao cô dám?" Từng chữ từng câu, giống như cực kỳ vất vả phát ra qua khe hở từ cổ họng.
Rượu đậm đặc một đường từ cổ họng đốt vào trong lòng, mang đến mùi vị chua sót, kéo đoạn máu tươi đầm đìa đã qua mười năm trước đến.
"Cậu Hạ, chẳng lẽ cho tới bây giờ hôn nhân của cậu và tiểu thư vẫn không làm cho cậu nhận ra cái gì sao?" Giọng điệu lành lẽo của trợ lý bên cạnh Diêu Dật Châu vẫn xuyên qua tim anh.
"Tôi muốn thấy cô ấy." Vô số lần đến bệnh viện chỉ muốn gặp lại Diêu Thủy Tinh một lần, nhưng bao giờ cũng bị ngăn cản ở bên ngoài. Anh hận sự bất lực của mình biết bao nhiêu, ngay cả khuôn mặt người con gái mình yêu cũng không thể thấy! Trong lòng trong đầu của anh, toàn bộ đều chỉ có một mình cô. Coi như cô nói muốn chia tay nhưng anh không đồng ý. Dù thế nào anh cũng không thể mất đi cô, người con gái anh yêu nhất cuộc đời này!
"Cô ấy là người thừa kế duy nhất của Diêu gia, thân phận cao quý. Cậu cùng với cô ấy, khoảng cách ngăn cản giữa hai người đâu phải chỉ là tiền bạc và quyền lực? Gia thế, bối cảnh, tính cách, còn cả nền giáo dục từ nhỏ đến lớn của hai người không nói cho cậu biết chút nào rằng, hai người không xứng đôi đến cỡ nào, miễn cưỡng ở chung một chỗ, hậu quả chính cậu đã thấy."
"Tôi muốn thấy cô ấy."
"Cần gì chứ? Thấy hay không thấy đều đã không thay đổi được bất cứ chuyện gì."
"Tôi, muốn gặp cô ấy."
Dường như Từ Tĩnh Viễn thở dài vì cố chấp của anh.
"Cậu muốn nhìn, vậy nhìn đi!"
Cửa sổ từ từ mở ra, anh nhìn thấy một màn khiến máu chảy ngược.
Cái tên đàn ông khiến anh đố kỵ muốn nổi điên đó ôm cô vào trong ngực. Còn cô, gương mặt bình tĩnh, cái loại bình tĩnh Hạ Viễn Hàng anh đã lâu không có trong vô số cãi vả, trong sinh hoạt luôn là không nhẫn nhịn và lửa giận. Hình như trời sinh cô nên nằm trong ngực người đàn ông kia như vậy.
Chàng trai tuấn mĩ, thiếu nữ thanh lệ, hoàn mỹ giống như một bức họa, như một cú đám mạnh hung hăng đập trúng vào sau ót của anh, trước mắt tối đen như mực.
Ngày ấy, anh hiểu được cái gì gọi là "không xứng", nội tâm đau đến triệt để, hoàn toàn hiểu rõ cái gì gọi là "đoạn tuyệt" .
Tuyệt vọng, lần này là thật sự tuyệt vọng.
Cho dù cô nói muốn chia tay, cho dù cô đối với anh tất cả đều xem thường, cho dù cô nói đã không còn cách nào bước tiếp nữa, nhưng anh vẫn không muốn buông tha, sau khi miễn cưỡng đồng ý anh vẫn muốn đoạt cô về lần nữa. Nhưng kiên trì của anh đối với cô mà nói, tính là gì? Cố gắng của anh có thể với cô chính là chuyện cười! Theo cô mà nói, anh chính là một hồi chuyện cười cùng chung với cô, hiện tại chuyện cười kết thúc, anh nên thức thời rời khỏi sân khấu.
Vậy mà anh lại ngu ngốc vẫn còn muốn tới dây dưa, cho nên Diêu gia phái cái trợ lí này ra nói cho anh biết, cái gì là "thực tế", cái gì gọi là "với cao" .
"Lệ thiếu gia mới là người con rể hài lòng nhất, xứng với Diêu gia nhất. Bất luận là gia thế hay bối cảnh, bọn họ cũng đều xứng đôi. Cửa Diêu gia không phải dễ trèo như vậy, cậu biết chứ? Tiểu thư biết rất rõ mình không thoải mái nhưng vẫn liều mình vì công việc ở miền nam bởi vì ở trong lòng của cô ấy, quan trọng nhất vĩnh viễn là Diêu Thị. Cậu suy nghĩ một chút đi, một mình cậu cộng thêm một đứa bé trong suy nghĩ của tiểu thư thì là như thế nào so với Diêu Thị?"
Thì ra là, đứa bé. . . . . .
Quả đấm còn có thể chặt hơn nữa sao? Anh có rất nhiều ý nghĩ, ý nghĩ muốn xông lên trước không ngừng hung hăng đánh tên đàn ông kia một trận.
Thế giới này thật là con mẹ nó khốn kiếp!
"Đã đi tới bước này, Hạ tiên sinh sao không làm người thông minh?"
Một khắc kia, giấc mộng của anh coi như đã tỉnh lại, hoàn toàn triệt để.
Hồi tưởng lại vĩnh viễn đều mang theo tổn thương, góc cạnh bén nhọn kéo dài đâm tới, một vùng máu thịt be bét.
Anh vốn dĩ, vốn dĩ nghĩ rằng sẽ cứ quyết định như thế .
Nhưng gặp lại cô, anh biết, tuyệt đối không có khả năng cứ quyết định như thế. Quyết định làm sao hả? Toàn bộ khổ sở hành hạ mười năm, làm sao anh cam tâm?
Một ly lại một ly, chất dịch rượu xinh đẹp nhanh chóng không dư thừa giọt nào.
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể nào tha thứ!
Diêu Thủy Tinh, năm đó cô nợ tôi, một phân một hào đều phải trả lại cho tôi!
"Xoảng" một tiếng, ly thủy tinh trong suốt trong lòng bàn tay anh vỡ ra, lẫn vào máu đỏ tươi, mảnh vụn đầy đất.