Diêu Thủy Tinh vẫn chưa có mở mắt mà cả người đã cảnh giác, khẩn trương. Trong hơi thở, đấy là mùi vị cô quen thuộc lại cũng xa lạ, đó là. . . . . .
"Hạ Viễn Hàng." Cô gọi từng chữ, từng chữ, đôi mắt thanh lệ mở ra.
"Cô tỉnh rồi?" Trong bóng tối truyền đến giọng nói phái nam trầm thấp, rất ung dung, giọng điệu rất chậm, lười biếng mà tùy ý.
"Tôi đang ở đâu?"
"Bên cạnh tôi."
Rất tốt, không ngờ Diêu Thủy Tinh cô sẽ có một ngày sẽ lâm vào tình huống như thế này.
Cô chỉ uống trà của anh pha, tiếp theo lập tức. . . . . .
Biến thành tình trạng hiện tại.
Lòng của nàng trong nháy mắt lại cực kỳ lạnh lẽo. Chưa bao giờ nghĩ tới, Hạ Viễn Hàng vậy mà cũng là người cô cần đề phòng. Hoặc là nên nói, bắt đầu từ mười năm trước, người cô cần đề phòng nhất thật ra thì chính là anh ta?
Nơi này nhất định là phòng ngủ của anh ta, giường lớn dưới người cô có hơi thở mãnh liệt của Hạ Viễn Hàng. Rất lâu, trước đây rất lâu, mỗi buổi tối cô đều ở trong lồng ngực đó bình yên đi vào giấc ngủ. . . . . . Ngừng! Cái quá khứ vô ích đó, cô vĩnh viễn không cần nhớ lại nữa!
"Mở đèn." Không thích đen tối như vậy, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, không cách nào nắm trong tay.
"Xin tuân theo mệnh lệnh." Anh cố ý nhún nhường giọng nói, chế giễu nồng đậm.
"Tách" một tiếng, một chiếc đèn nhàn nhạt đặt xa xa dưới đất hiện lên, mặc dù vẫn ảm đạm như cũ nhưng ít ra không còn là hoàn toàn đen tối.
Cô nhìn thấy anh.
Ngồi ở chỗ không xa, tay trái cầm một ly rượu nâu nhạt lẳng lặng nhìn cô. Ngược ánh sáng, không nhìn thấy vui buồn, không nhìn thấy vẻ mặt. Tất cả đều yên tĩnh lạnh nhạt, chỉ có ly rượu của anh sáng rỡ làm xao động lòng người. Hạ Viễn Hàng như vậy dường như cách rất xa cô, rất xa. Ở chỗ đó, đôi mắt lạnh nhìn cô, tất cả. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy con người Hạ Viễn Hàng này, là xa lạ.
Thời gian mười năm, quá nhiều thứ thay đổi. Anh càng thêm thâm trầm khó lường, cũng càng khó hiểu. Hạ Viễn Hàng năm đó mặc dù lạnh lùng nhưng khi đối mặt với cô thì tất cả luôn là chân thật nhất. Còn anh hôm nay, tất cả cảm xúc đều được kiềm hãm sạch sẽ, đôi mắt thâm trầm, thứ gì cô cũng không đọc ra được.
Tính cô bẩm sinh thích có thể nắm giữ mọi thứ, ghét mất khống chế, ghét mịt mờ không rõ, ghét. . . . . . kiểu tình huống như hiện tại.
Khả năng nhìn dần dần quen với loại ánh sáng ảm đạm này, dần dần cả bốn phía có đường nét. Cô nhìn rõ ràng Hạ Viễn Hàng ở trước bức tường, thần sắc trên mặt có mấy phần đông cứng.
Một hồi lâu. . . . . .
"Hạ Viễn Hàng, cái tên biến thái!" Toàn bộ một mảng tường là bức hình khổng lồ, Diêu Thủy Tinh trong hình, trẻ tuổi mà mềm mại nhàn nhạt, khẽ nhắm lông mi dày đậm, yên tĩnh mà ngủ.
Cô không biết anh chụp được tấm hình này từ lúc nào. Khi đó bọn họ vẫn còn đang yêu nhau, khi đó cô có hạnh phúc đơn giản nhất, cho nên nét mặt cô mới có thể bình thản, thoải mái vậy. Cô của hiện tại tuyệt đối, tuyệt đối không có nó.
Nhưng anh lại có thể treo ảnh chụp cô trên tường trong phòng ngủ, cái này, thật sự là quá biến thái rồi!
Hạ Viễn Hàng nhẹ lắc ly rượu, giống như mê muội mà nhìn ánh sáng lộn xộng trong ly, nâng chén, uống cạn.
"Biến thái, u`hm?" Anh thì thầm nguy hiểm: "Diêu Thủy Tinh cô thật sự biết cái gì là biến thái sao?" Anh đứng dậy, từng bước từng bước chậm rãi đến gần cô "Để tôi tới nói cho cô biết cái gì là biến thái. Biến thái xác thực là, mỗi ngày, mỗi ngày, tôi đều nghĩ đến cô ta, nghĩ tới đã từng hận, đã từng giận, phản bội, thương tổn chia li, hận bị người ta xem thường. Biến thái xác thực là, mỗi lần tôi kiếm được một đồng tiền, tôi đều muốn đến trước mặt cô ta nói với cô ta:『 Diêu Thủy Tinh, tôi sẽ từng bước, từng bước càng ngày càng đến gần cô, càng ngày càng gần, khi cô thấy tôi lần nữa chính là bắt đầu bất hạnh của cô』."
Mắt cô lạnh lùng nhìn chằm chằm, không nói một lời.
Anh đi tới bên giường, ngồi xuống, giường mềm mại theo sức nặng của anh lõm xuống, đặt cái ly cầm trong tay ở đầu giường, anh cúi người xuống, khoảng cách giữa bọn họ một tấc một tấc gần hơn. Gần đến mức, nhắm mắt lại cũng có thể cảm thấy hô hấp lẫn nhau, chút xíu phả vào trên da thịt, từng chút đi vào trong tim.
"Tôi đã từng tưởng tượng gặp lại được cô, tôi sẽ như thế nào, trước tiên là bóp chặt cái cổ nhỏ của cô. . . . . ." Tay của anh chậm rãi lướt qua cô trắng noãn của cô, hơi dùng sức, một giây trước khi cô thở không nổi mới buông ra "Hay là che lại cái miệng nhỏ nhắn ghê tởm này của cô?" Ngón tay một đường xoa khóe môi cô, giống như vuốt ve thứ gì rất quý giá, rất tinh tế. Ngón tay lưỡng lự trượt xuống lần nữa, đi thẳng tới trước ngực đầy đặn của cô, đặt lên ngực trái của cô, nơi đó, có sự sống nhảy lên.
"Nơi này, là ấm áp sao?" Từng chữ từng câu thì thầm "Hoặc là tôi nên hỏi, Diêu Thủy Tinh, nơi này có thứ gì tồn tại sao?"
"Cái tên điên, Hạ Viễn Hàng!" Cô hung hăng nói, đôi mắt như băng.
"Điên? Cô biết cái gì gọi là điên cuồng sao? Điên cuồng chính là cả đêm, cả đêm không ngủ được, uống nhiều thuốc ngủ hơn nữa cũng không có tác dụng. Trong đầu, trong lòng tràn đều ngập đầy tưởng tượng, phải hành hạ một người như thế nào, liên tục hành hạ bản thân cho khi tới sức cùng lực kiệt mới bằng lòng bỏ qua cho chính mình. Điên cuồng là loại hận đến mức tận cùng kia... trống rỗng và hư không. Điên cuồng chính là chỉ đến khi cô cũng điên rồi, tôi mới có thể cam tâm." Anh nắm cằm của cô, nhìn vào chỗ sâu nhất trong đôi mắt của cô: "Cô có biết giờ khắc này, tôi đợi bao nhiêu lâu rồi không hả?"
Cô chờ giờ khắc này, cũng đợi rất lâu rồi, chính là chờ một cơ hội như thế này! Chợt giơ tay lên, cùi chỏ dùng sức ghim lên cổ của anh, giữ lại rồi xoay người, vô cùng khéo léo mà đè anh xuống phía dưới, đưa tay, giữ ở cổ họng của anh.
Mái tóc đen nhánh vốn đã xõa ra, lúc này vướng mắc rối tung, bỗng chốc xuất hiện sự rự rỡ. Cô cúi đầu, tiến tới gần anh, sợi tóc bóng bẩy theo động tác của cô phủ kín lồng ngực anh.
Trong hít thở đều là thơm mát mê người của cô.
"Hạ Viễn Hàng anhcho rằng, chỉ có anh mới hận ư?" Anh bị điên rồi, còn cô có thể không điên được sao? Mười năm trước, bọn họ cũng đã rơi vào trong địa ngục, cũng đã không thể ra ngoài được nữa, vậy. . . . . . không cần ra!
Cô với Hạ Viễn Hàng mà nói, vĩnh viễn đều không so kịp tự ái quan trọng của anh. Từng lần, từng lần cô so sánh với tự ái của anh, bị vứt bỏ trước tiên vĩnh viễn đều là Diêu Thủy Tinh cô!
Mười năm trước, Từ Tĩnh Viễn cho cô xem đoạn phim kia chẳng qua là chứng minh sự thật đó lần nữa mà thôi.
Tổng giám đốc nói, âm u trong lòng người thanh niên này tiểu thư vĩnh viễn cũng không thể chạm đến, cũng không chiếu sáng nỗi, chẳng qua là bởi vì, ngay cả chính tiểu thư cũng đang ở trong bóng tối.
Tình yêu anh cho cô sâu hơn nữa cũng không sâu hơn bóng tối trong lòng anh. Bọn họ đều là người lạnh lùng, ôm ấp nhau mãi mãi cũng không lấy được ấm áp.
Hơn nhiều năm sau bản thân mới hiểu, màn đồng ý cho hôn đó là giáo huấn Diêu Dật Châu cho cô, giáo huấn cô dám cả gan lợi dụng mẹ mình để đạt được mục đích của cô. Nhan Uyển Như là người của Diêu Dật Châu, bất kỳ ai cũng không thể đến gần chớ nói chi là lợi dụng.
Có lúc, cha mẹ không ngăn cản đối với tình yêu tuổi trẻ của con gái, ngược lại lại là biện pháp rất cao minh.
Ông ấy một chút thủ đoạn cũng hoàn toàn không cần sử dụng đến, chẳng qua chỉ cho họ nhìn vết thương vụn nát của chính họ lập tức làm cho tuổi trẻ của bọn họ tổn thương đến máu thịt lẫn lộn.
Cũng làm cho bọn họ thống hận lẫn nhau.
Không có hiểu lầm, không có người ngoài, không có bất kỳ nguyên nhân bất đắc dĩ nào, ngày trước bọn họ chia tay chỉ là bởi vì điểm thiếu sót chết người trời sinh trong tính cách của bọn họ, đều đã định trước.
Cô đột nhiên phản kháng hình như cũng không ngoài ý muốn của anh, thủ đoạn rất có phong cách của Diêu Thủy Tinh. Ẩn núp, tập trung, căn đúng thời gian mà ra tay.